Phần 3
Cổng tây thành Solon đông nghịt người đến tiễn đoàn quân của hoàng tử Gil.
Dẫn đầu là đội kị binh mang quân kỳ. Họ đáp lại tràng hò reo của đám đông bằng cách vẫy tay.
Trong nhóm tùy tùng được tuyển lựa từ đội Cận vệ hoàng gia có Shique. Thân là đàn ông mà lại xinh giai đến độ khó chịu, hình ảnh gã ngồi trên yên ngựa càng làm cho tiếng hò hét của các bà các cô cũng như đám trẻ con thêm phần nồng nhiệt.
Tiếp đến là đội kỵ sĩ rồng của tướng Oubary, lính pháo binh của tướng Odyne Lorgo. Rồi sau đó là cỗ xe ngựa của công chúa Vileena. Những tiếng reo hò mừng rỡ vang dội khi người ta thấy công chúa đang tươi cười vẫy tay từ trong xe.
Và đám đông lại dậy sóng khi nhìn thấy đội kỵ binh đi ngay sau cỗ xe ngựa như thể đang bọc hậu cho công chúa.
Gil Mephius, hoàng thái tử của vương triều Mephius, đang cưỡi trên lưng con tuấn mã trắng muốt. Bộ giáp bạc sáng bóng trên người ngài phản chiếu ánh nắng, trông như thể nó đang tỏa ra vầng hào quang rực rỡ. Đi bên cạnh hoàng tử là một đấu sĩ đeo mặt nạ, cưỡi ngựa đen. Hai người làm đám đông òa vỡ.
“Gil-sama!”
“Hoàng tử!”
“Nhìn kìa, đó là ‘Clovis’ Orba!”
Câu chuyện về sự phối hợp giữa chàng hoàng tử người vừa giải cứu tổ quốc khỏi một cuộc nổi loạn và người đấu sĩ mặt nạ kiên trung đã được thiên hạ truyền tai nhau và càng giúp cho hai người được công chúng biết đến.
Gil chỉ buông một tay ra khỏi cương ngựa và hơi giơ lên. Còn Orba, có lẽ gã không chịu được tiếng hò reo của đám đông nên cứ vung vẩy loạn xạ cả hai tay, rồi bất thình lình đứng lên trên bàn đạp yên và thúc ngựa nhảy chồm lên. Được hưởng ứng nhiệt liệt nên gã cao hứng biểu diễn thêm mấy lần, đến nỗi bị mất thăng bằng, suýt nữa là ngã khỏi lưng ngựa.
“Thằng ngu này!” Hoàng tử Gil – người này dĩ nhiên là Orba thật – quát gã Orba đóng thế với gương mặt đỏ chót. “Tử tế lên!”
Kẻ bị mắng – người đang vào vai Orba – cậu lính Cận vệ hoàng gia Kain, ủ rũ rụt vai lại. Tiếng reo hò chuyển ngay thành hàng tràng cười.
“Chậc, thôi thì cuộc xuất quân này cũng có thể coi là một hình thức khoa trương hoành tráng.”
Fedom Aulin đang có mặt ở khu vực tường thành bao phía trên cổng.
Fedom là lãnh chúa thành Birac. Tuy nhiên lão vẫn chưa trở về địa hạt của mình một lần nào kể từ khi cho Orba giả dạng hoàng tử Gil. Vợ con Fedom cũng đến Solon dự lễ hội quốc khánh, nhưng đến lúc về thì lão lại một mực muốn ở lại, nói ‘Ta vẫn còn việc phải giải quyết.’
“Sau chiến dịch tiễu trừ Ryucown và vụ nổi loạn gần đây của Zaat, danh vọng của hoàng thái tử đã vang xa.” Một người trẻ tuổi, cao lớn, nhìn thoáng qua có vẻ giống với một viên chức, thì thầm vào bên tai Fedom. “Nó sẽ tạo thành trào lưu, tạo nên động lực tốt đẹp trong lòng dân, đồng thời cũng chứng tỏ phẩm giá của hoàng gia vẫn được tiếp nối.”
“Hừ. Nếu có kẻ nào quan tâm đến phẩm giá thì vẫn có cách kiểm chứng khác mà. Nhìn đám lính kia mà xem. Bề ngoài thì đúng là có đội hình đội ngũ đấy, nhưng rốt cuộc chúng vẫn chỉ là một đám ô hợp chắp vá. Chỉ vỏn vẹn một trăm lính tình nguyện tong quân, phần còn lại… nào là kiếm nô mang danh Cận vệ hoàng gia, lại còn có cả một bầy nô lệ chiến trường, những thằng mới đây còn âm mưu nổi dậy. Giả dụ như quân Taulia đánh tới thật thì bọn chúng chống chọi được đến 3 ngày đã là kỳ tích rồi chứ đừng nói đến một tháng.”
Fedom vẫn chưa kiểm chứng được những tin đồn liên quan đến động thái đáng ngờ của Ax Bazgan. Nếu hoàng đế Guhl đã biết chắc Ax sẽ nhắm vào Apta thì ông ta ắt phải tăng cường lực lượng ở đó thêm nữa.
Ta không ngờ được rằng ông ta có thể công khai để mặc cho hắn chết mà không thèm để tâm.
Fedom cay đắng chắt lưỡi. Tiếng hò reo dành tặng hoàng tử Gil vẫn chưa ngớt. Giờ đây, điều làm lão bất an hơn hết thảy chính là thông tin báo rằng hoàng hậu Melissa đang mang thai. Nó chỉ đơn thuần là một tin đồn rỉ tai nhau nơi cung cấm, có điều nếu sự thật đúng là như vậy thì Fedom sẽ phải thay đổi nhận định của mình về cách hoàng đế đối đãi với hoàng tử lần này.
Guhl, đồ khốn! Tiếng tăm của hoàng tử vừa mới nổi lên là ngươi đã toan cách li hắn khỏi vũ đài chính trị luôn sao?
Fedom thấy bực tức trong lòng. Chính lão là người đã giấu nhẹm cái chết của hoàng tử Gil Mephius và đưa Orba, một gã cựu võ sĩ giác đấu, lên thế chỗ. Nếu bị lộ tẩy, dĩ nhiên lão sẽ bị khép tội phản nghịch, bị giết cả nhà, đến cả kẻ tôi tớ cũng không tha. Lão thường xuyên ngủ không tròn giấc, bị nỗi bất an hành hạ, muốn thúc đẩy đại kế này được sớm ngày nào hay ngày ấy.
Tuy nhiên, vì bản thân Fedom vốn theo phe phái chống-chuyên-quyền nên lão cần một phe phái khác đứng lên hậu thuẫn cho hoàng tử. Lão phải tập hợp những người bất mãn với đương kim hoàng đế chứ không phải với chế độ hoàng quyền hiện hành, cùng với những kẻ mong được dựa hơi trật tự mới dưới quyền hoàng tử Gil để tiến thân. Củng cố nền móng quốc gia bằng con đường cải tổ - nói là vậy chứ thực ra Fedom không muốn có kết cục như Ryucown, mù quáng thí mạng cho một cuộc nổi dậy không có tương lai.
Giờ đây, khi mọi thứ vừa mới bắt đầu vào khuôn khổ sau nhiều phen phong ba với không ít lần vấp phải tình thế hiểm nghèo đến độ làm Fedom ớn lạnh đến tận tâm can thì hoàng tử Gil bị điều đến nơi biên cương xa xôi.
Hẳn nhiên là Fedom sẽ không bỏ cuộc. Bản thân lão còn cho rằng nếu Apta nổ ra một hai trận đụng độ có khi lại tốt. Giả dụ như hoàng tử lâm cảnh nguy khốn mà hoàng đế chần chừ không cứu viện, đó sẽ là cái cớ chính đáng để hiện thực hóa khả năng hạ bệ ông ta khỏi ngai vàng.
Khoảng thời gian hai tuần trước khi Oubary đến chi viện sẽ là yếu tố quyết định.
Vấn đề mà Fedom bận tâm nhiều nhất là Orba. Gã cựu đấu sĩ rất có thể sẽ lại tự tiện hành động, bất chấp mọi lời chỉ trích của lão. Và còn nữa, sự khác biệt về sức mạnh và quy mô lực lượng, chưa kể đến việc hoàng tử sẽ khó lòng điều hành quân đội khi đạo quân trong tay mình chỉ là một lũ ô hợp. Vậy nên khả năng gã có thể tự ý muốn làm gì thì làm là rất hãn hữu.
“Dù vậy, thằng nhãi ranh đó… mấy lời hắn nói lúc từ biệt nghe thật khó hiểu.”
Orba đã đưa ra cho Fedom một lời đề nghị kì quặc ngay trước lúc khởi hành. Hình như gã sẽ dẫn binh đến Apta bằng đường bộ. “Ta muốn ngài cho phép kỳ hạm Doom được thả neo ở thành Birac ít lâu.” – Orba nói.
“Ta cũng sẽ cắt cử một vài sĩ quan phi long ở lại. Ngài cứ để nguyên con tàu ở đó cũng được. Khi nào cần ta sẽ hạ lệnh cho tàu xuất bến.”
“Lại nữa, sao ngươi cứ làm mấy trò mờ mờ ám ám thế hả?”
“Cái này là công tác chuẩn bị thôi. Đừng lo, ngài không có mặt ở Apta không có nghĩa là ta sẽ thôi không làm thế thân cho người ấy. Hoàng tử chân chính chắc hẳn sẽ ở lại thành Solon. Ta không biết còn kẻ nào đang rình rập hay không, nhưng ngài cũng nên để mắt đến ngài ấy.”
“Xem ra ngươi đã khá là khoái trò chơi chiến tranh này rồi nhỉ, hoàng tử?”
Fedom đang bận thực hiện kế hoạch của riêng lão.
“Phải chắc chắn đừng để mấy thứ mưu kế trong đầu dắt mũi ngươi. Ta sẽ không có ý kiến nếu ngươi chỉ lo gia cố phòng ngự cho pháo đài, nhưng nếu ngươi cứ tự tung tự tác, tùy ý làm bậy, thách thức lòng kiên nhẫn của ta. Khi ấy…”
“Tôi hiểu mà, lãnh chúa Fedom Aulin.”
Orba cười nhạt. Nhìn thấy điệu cười ấy, Fedom thực sự đã túa mồ hôi lạnh.
Hắn giống với y. Lão nghĩ thầm.
Không, không phải là giống với hoàng tử GilCó cảm giác như lão vừa trông thấy Orba giống y chang hoàng đế Guhl Mephius, dẫu cho vẻ ngoài của gã không khác gì Gil.
Sau rồi đoàn quân cũng đi qua cổng và tiếng hò reo cũng dần lắng xuống.
Fedom cũng bắt đầu sửa soạn rời đi và khẩn trương gọi người thanh niên đang đứng ngay sát mình.
“Sao thế Hermann? Có gì làm ngươi thấy không ổn à?”
Gã pháp sư theo hầu nhẹ nhàng ngoảnh sang.
Nét mặt gã trơ trơ vô cảm. Lâu nay Fedom vẫn không tài nào đọc được tâm can gã. Mặc dù vẻ ngoài nhìn như trai trẻ nhưng đôi lúc, tùy theo góc nhìn mà gã lại trông già tuổi hơn cả Fedom. Lão vỗ vỗ vai Hermann.
“Chúng ta cần phải sửa soạn không ít đâu, trong đó có nhiều việc cần đến sự thông thái của ngươi. Tạm thời ta sẽ không cho phép ngươi được tự ý đi lại lung tung.”
“Thần hiểu, thưa đức ngài.”
Hermann gật gật đầu. Tuy nhiên, lúc sắp rời đi, gã lại đưa mắt nhìn theo đường hành quân của hoàng tử thêm một lần nữa.
“Hừm…”
Tiếng lẩm bẩm của Hermann nhỏ đến nỗi Fedom cũng không nghe thấy.
“Vận mệnh của hắn ta rõ ràng là đang lướt theo chiều gió, nhanh đến mức mắt mình không nhìn theo kịp…”
Có điều…Ôi chà.
Lạ thật. Gió vẫn đang thổi, ta có thể cảm thấy nó, không lẫn đi đâu được. Vậy mà đích đến tối quan trọng của ‘hắn ta’ – bước đường dẫn đến tương lai – thì lại tăm tối. Có lẽ nào…?
Bầu trời Solon rất trong xanh vào khoảng thời gian này trong năm. Áo giáp của hoàng thái tử và đạo quân của ngài phản chiếu ánh nắng chan hòa rọi xuống, khiến cho hàng ngũ phát sáng lập lòe ở đằng xa. Không bao lâu sau, hình ảnh ấy cũng biến mất, không còn thấy được nữa, cho dù có nhìn từ trên đỉnh ngọn tháp cao nhất thành Solon.
“Chúng đã đi rồi sao?”
Về phần hoàng đế Guhl, ông ta thậm chí còn không đi tiễn đoàn quân. Suốt khoảng thời gian đó ông ta ở trong thư phòng, xử lí hàng tá công việc phức tạp.
“Dạ vâng.”
Simon Rodloom, cựu chủ tọa của hội đồng chấp chính, cất tiếng đáp.
“Hoàng tử điện hạ nhất định là đang rất phấn chấn. Vẻ ngoài hào nhoáng cho bản thân, quân phục cho binh sĩ, ngài ấy ắt hẳn đã phải chuẩn bị rất công phu.”
“Nó vẫn còn là đứa trẻ ranh.”
“Thần thấy như vậy khá hay mà. Ngoài ra, bằng việc trút bỏ những phần tính cách non nớt ấy, từng chút từng chút một, điện hạ sẽ dần dần trưởng thành lên.”
“Ngươi kiên nhẫn thật.” Hoàng đế khịt mũi. “Cả khi làm chính trị lẫn lúc làm cha mẹ. Thế ngươi tính sẽ làm gì với vấn đề thừa kế của gia tộc Rodloom ?”
“Chà…”
Simon cười gượng.
Ông có hai cô con gái, cả hai đều đã xuất giá. Thường thì một trong hai người con rể sẽ được nhận vào gia tộc Rodloom, nhưng Simon vẫn còn đắn đo chưa quyết định nên chọn ai. Ông cũng không thấy phẩm giá và nhân cách của con mình có gì đáng chê trách, có điều…
“Về việc ấy, thần chỉ sợ nếu vội vã quyết định thì mình sẽ già sọm đi mất.”
“Nghe thật giống ngươi lắm, Simon.”
Hoàng đế gật đầu tỏ ý đồng tình. Không thấy ông ta tươi cười gì cả.
Bệ Hạ đang mệt hay sao?
Đôi lúc thần thái của Người thật dữ dội, khiến người ta có cảm tưởng như mình đang đối mặt với sức mạnh của Long Thần, nhưng đôi khi Người lại như ngọn lửa sắp tàn.
“Hai hôm trước, nếu ta nhớ không lầm…” Hoàng đế lên tiếng, tận dụng cơ hội này để nhắm mắt lại.”…thì công chúa Vileena đã thỉnh cầu muốn được diện kiến ta. Ngươi nghĩ xem lí do là gì?”
“Nó có thể là gì được?... Có thể là về vấn đề giữa Ende và Garbera.”
“Có thể lắm. Tuy nhiên cô ta lại không đả động gì đến việc đó mà chỉ nói là muốn đến chào từ biệt. Trước lúc ra về cô ta còn tuyên bố thế này, ‘Trong tương lai không xa, tiểu nữ sẽ có hai người cha. Mong Người giữ gìn sức khỏe.”
Mephius, đồng minh của Garbera, sẽ có động thái gì trong trường hợp Garbera xảy ra biến động? Trong triều đình có rất nhiều luồng ý kiến khác nhau về vấn đề này. Về phần Garbera, lời cô ta nói chắc hẳn phải mang ẩn ý rằng ‘Khi thời khắc tới, tôi hy vọng các ngài sẽ ra tay tương trợ cho Garbera.’
“Một cô công chúa quả cảm, có khả năng tự lực cánh sinh. Ta chợt nghĩ, ước gì năng lực của thằng Gil cũng được như thế, dù chỉ bằng một góc nhỏ của cô ta cũng được.”
“Bệ Hạ…”
“Ta phải thừa nhận là Gil đã trưởng thành lên theo cách của riêng nó. Tuy nhiên, hiện giờ nó không tài nào gánh vác nổi trọng trách của cả một quốc gia. Thân là đấng cầm quyền, có khi phải đổi trắng thay đen, lắng nghe mọi việc nhưng cũng không được do dự khi vấp phải mâu thuẫn, phải có chính kiến của bản thân mình ngay từ đầu.”
“Không ai sinh ra đã có tài lãnh đạo, cho dù có là bậc minh quân vĩ đại hay anh hùng trong sử sách. Bệ Hạ, thần sợ rằng bản thân thần không kiên nhẫn nhưng Người thì lại đang bất nhẫn.”
“Có lẽ ta không phải là một người cha tốt. Ta công nhận điều đó.”
Hoàng đế nói cứ như thể muốn chấm dứt vấn đề này tại đây, hoặc có lẽ ông ta cho rằng cuộc trò chuyện đã ngoặt sang một hướng không mấy dễ chiu.
Ngài không còn đặt niềm tin vào ai nữa sao, Guhl?
Simon gọi thầm tên người bạn cũ của mình trong lòng.
Ta hiểu chứ, ở trên đỉnh cao nghĩa là phải sống cô độc.
Ánh mắt Simon dõi theo những nếp nhăn sâu trên mặt hoàng đế, sâu đến độ có cảm tưởng như có ai đó đã đẽo nên chúng, kết hợp với mái tóc và bộ râu bạc màu tạo nên hình ảnh một vị hoàng đế già nua, hao mòn sau nhiều năm đơn độc, đồng thời cũng rất cố chấp, không muốn rời bỏ ngai vị.
Có lẽ nào ngài đang sợ?
Nhìn bộ dạng của hoàng đế Guhl đang cúi mặt xử lí công việc giấy tờ, so sánh với hình ảnh ông già nhỏ bé, yếu ớt, Simon chợt vỡ lẽ.
Sợ hãi bản thân, người sẽ thôi không còn là hoàng đế. Sợ hãi chính con trai mình, người mà mình đã không còn yêu thương, bất kể nó có đần độn hay không. Hoặc là…
Simon không lạ gì với sự mệt nhọc của con người khi tham gia vào việc chính trị trong một khoảng thời gian dài. Ông tin rằng đây chính là một điềm báo cho những sự kiện sắp tới.
Kẻ nào đã mỏi mệt không được phép tiếp tục nắm giữ quyền lực. Dòng máu già nua rồi cũng bị thay thế bởi dòng máu trẻ trung. Nếu như thời khắc chuyển giao bị sai sảy thì đất nước này sẽ bị nhiễm bệnh, héo mòn từ bên trong và không sớm thì muộn cũng sẽ suy vong.