Part2
“Tránh đường! Tránh đường!”
Lính đánh thuê Xích Ưng nghênh ngang đi lại trên đường phố Helio. Người dân xung quanh hầu hết đã lánh mặt đi mà không chờ đến khi bị đe nẹt bởi mấy tên lính mặc giáp đỏ với chất giọng oang oang dữ tợn kia.
Ngày Helio thất thủ, chính bọn lính Xích Ưng đã ra tay tàn phá thành phố. Bọn chúng lùng sục mọi ngôi nhà, truy tìm bằng hết những binh sĩ chính quy người Helio đang ẩn náu. Không dừng lại ở đó, bọn chúng còn tiện tay cướp giật bất cứ thứ gì chúng thấy vừa mắt, vác con gái nhà lành ra hành sự trong ngõ hẻm, những ai dám chống trả đều bị giết, nhà cửa bị đập phá tan tành.
Và thế là người dân phải đóng cửa trốn trong nhà, không muốn chạm mắt với bọn lính đánh thuê. Vẫn có một cụ già mở hé cử sổ quan sát từ trên tầng hai trong căn nhà của một thương nhân nọ. Trông thấy bọn chúng đang kéo thứ gì trông như khẩu trọng pháo, ông cụ kinh hãi lùi xa khỏi cửa sổ, ôm lấy mấy đứa cháu đang hoảng sợ.
Bọn lính Xích Ưng đang lũ lượt kéo đến điện thờ Long Thần.
Quả nhiên, chỉ những người chịu công nhận Garda là đại tư tế của đạo thờ Long Thần mới được hắn tưởng thưởng bằng chức vụ thủ lĩnh. Đồng thời, quân Garda cũng chưa bao giờ tấn công vào điện thờ. Tuy nhiên, gần đây nổi lên tin đồn rằng điện thờ Long Thần chứa chấp lính Helio. Mới hôm trước thôi, quân Xích Ưng đã đến đây đòi lục soát và bị các thầy tế đuổi ra ngoài.
“Cấm mang vũ khí vào trong thần điện. Ngoài ra, sứ giả của đại nhân Garda hiện đang viếng đền.”
Lần đó, vì sợ rắc rối với quân Garda nên bọn lính đánh thuê mới phải rút lui nhưng giờ thì bọn chúng đã coi thành Helio là của riêng chúng rồi. Được thỏa sức làm loạn, uống rượu thâu đêm suốt sáng càng làm cho bọn chúng thêm kích động. Một thằng bắt đầu to mồm tuyên bố.
“Quân Garda chỉ là một bầy lính chắp vá từ cả đống thành bang gộp lại mà thôi. Chúng nó đéo có cửa so sánh với anh em ta, một đạo quân thống nhất của một nước.”
“Đúng lắm! Chúng nó mà ho he phản kháng là sẽ bị đuổi con mẹ nó cả lũ luôn.” Một gã chỉ huy pháo binh tên là Wadim hùng hổ bồi thêm và thế là bọn lính Xích Ưng bắt đầu hùa nhau lôi súng ống ra. Mục đích ban đầu là lùng bắt binh lính Helio nhưng cuối cùng lại hóa thành trò diễu phố thị uy. Bọn chúng chĩa pháo vào điện thờ như thể muốn thỏa mãn chút thù hằn ngớ ngẩn của bản thân.
Dẫu là người Zerdia nhưng Wadim đã qua lại nhiều với người ngoại quốc trong suốt quãng đời làm lính đánh thuê nên niềm tin hay lòng thành kính của y đối với đạo Long Thần gần như đã tan biến. Ngoài ra, hội Xích Ưng cũng toàn các thành phần táng tận lương tâm. Bọn chúng đã nắm cả một quốc gia trong tay, thành ra thái độ lại càng thêm ngông nghênh, trời không sợ, đất không sợ, thần thánh lại càng không.
Bọn lính dàn pháo ra xung quanh điện thờ, vừa nhóm lửa nung nóng đạn pháo vừa to tiếng tuyên bố sẽ bắn thử vài phát. Dĩ nhiên là các tu sĩ bên trong vừa nghe đã sợ xanh mặt.
“Khoan đã.”
Giọng nói nọ đột nhiên vang lên.
Người vừa lên tiếng là hoàng hậu Marilene. Như một nữ vương Zerdia thời xa xưa, bà đội trên đầu một chiếc khăn dài, phía sau có thị nữ đi đỡ lấy viền khăn. Marilene rất hay mặc thứ này mỗi khi đi ra ngoài. Một dạng biểu trưng quyền lực.
“Xin chào, hoàng hậu nương nương.” Wadim lễ độ cúi mình. Tuy nhiên, cái liếc mắt dâm tà mà gã dành cho Marilene lại không hề đúng đắn chút nào.
Gã hé miệng cười nhạt.
Con đàn bà sẵn sàng sà vào lòng gã đàn ông khác để bảo toàn địa vị.
Hồi trước Marilene chỉ bị khinh miệt thôi nhưng bây giờ thì bà còn bị người dân Helio thù ghét nhiều hơn nữa. Hoàng hậu là người duy nhất duy trì được quyền lực chính trị sau khi Greygun lên ngôi. Phần lớn những binh lính hay quý tộc dám phản kháng quân Xích Ưng đều đã bị giết, không thì cũng bị tống giam và bị đối xử như súc vật.
Marilene đã mở cửa mời quân Greygun và Garda.
Tin đồn cứ thế mọc cánh mà bay, mọi người nghe mãi rồi cũng nghĩ đó là thật. Trong mắt họ, hoàng hậu Marilene còn đáng ghét hơn cả Greygun hay Garda.
Đến cả Wadim và quân Xích Ưng cũng gọi Marilene là ‘con đàn bà của lão đại’. Đúng ra là chả thằng nào sợ hãi gì bà. Tuy nhiên…
“Ta muốn các ngươi rời khỏi nơi này, ngay lập tức.” Marilene nói nhẹ nhàng, đi kèm với một cái nghiêng đầu khe khẽ cùng ánh nhìn lạnh lẽo thẳng vào Wadim. Bà nói với phong thái hệt như đang muốn người ta dẹp mấy hòn đá vướng lối sang một bên cho mình đi.
Mặt Wadim đỏ tía.
“Về việc này, tôi không nghĩ mình phải tuân lệnh, thưa hoàng hậu. Bệ Hạ Greygun đã ra lệnh phải bắt bằng hết quân lính Helio. Nếu vẫn cố tình cản trở, cho dù Người có là hoàng hậu đi nữa-“
“Cho dù ta có là hoàng hậu đi nữa à? Ngươi nói thế là có ý gì?” Wadim im lặng không đáp. Gã cao hơn Marilene hẳn một cái đầu, vậy mà gã lại đang cảm tưởng như mình đang bị người kia dõi mắt nhìn xuống từ trên cao vời vợi. “Ta thường xuyên đến viếng điện thờ này, nếu các tu sĩ quả thực chứa chấp quân lính thì tự ta phải nhận ra chứ. Tiếc thay, ta chẳng thấy bóng lính tráng nào hết, trừ ngươi ra.”
"Nh-Nhưng…”
Và Marilene đưa lòng bàn tay lên che miệng cười thật to.
“Mà khoan, các ngươi có cần phải quá trớn thế không? Hét súng pháo rồi đến áo giáp từ đầu đến chân. Ở đây làm gì có ai mang vũ khí. Ngươi sợ bị tín đồ theo đạo Long Thần đánh cho bị thương à?”
Lời nói của Marilene khiến cho Wadim cùng đám lính Xích Ưng mặc giáp trụ khắp người cảm thấy như mình đang giết gà bằng dao mổ trâu, bộ áo giáp hào nhoáng cuối cùng lại hóa ra trò hề.
M-Mẹ kiếp!
Tuy chỉ một mình Marilene đang cười nhưng Wadim lại cảm thấy như dân thành Helio đang trốn trong góc khuất xung quanh cũng đang chỉ trỏ cười cợt khinh thường hắn.
“V-việc này…” Dẫu vậy, Wadim vẫn cố trả lại cho Marilene một cái trừng mắt tóe lửa. “Tôi buộc phải báo cáo lại việc này cho đức vua.”
“Làm gì tùy ngươi. Nào, các ngươi đã xong việc rồi phải không? Xong rồi thì mau đi đi.”
Nét mặt Marilene không hề mảy may biến sắc. Bờ môi mọng của bà cong lên thành một cái cười trước khi quay gót đi vào trong điện thờ ngay trước mắt Wadim.
*
Mặt trời vừa lặn chưa bao lâu.
Marilene vừa tắm xong, đang được nhóm thị nữ chải tóc cho thì bỗng nghe tiếng bước chân ồn ào của Greygun đang lỗ mãng tiến về đây. Vì hoàng hậu còn đang chuẩn bị chưa xong nên người ngoài cửa cố gắng xin cho thêm chút thời gian nhưng rốt cuộc cánh cửa vẫn mở tung. Dĩ nhiên, bây giờ đâu có ai dám làm trái ý Greygun. Hắn hùng hục sải bước vào trong phòng, y như con thú hoang.
“Ôi chao, chúa công của em…” Marilene lên tiếng, vẫn là nụ cười tương tự như khi đối đáp với Wadim. Bà gọi Greygun theo cách này từ khi chấp thuận làm vợ hắn. Cả chất giọng lẫn biểu cảm của người đàn bà này đều không giống với một con rối phải hứng chịu tai ương vì sự nghiệt ngã của số phận. Trái lại, có cảm tưởng như bà đã quá quen với việc lèo lái những gã đàn ông muốn chiếm hữu mình.
Chính điều đó lại càng quạt thêm lửa giận trong lòng Greygun.
“Nghe nói cô đã cản trở quân lính làm việc.” Vị tân vương của Helio hung dữ quát.
Nhóm thị nữ ai nấy đều co rúm lại. Cũng không lạ gì khi những tiếng tăm mà Greygun đã gây dựng ngay trong ngày đầu lên ngôi đã lan khắp thành Helio. Trời vừa hừng sáng là hắn đã đem toàn bộ các nhà quý tộc bị bắt đến trước mặt mình, đòi hỏi họ phải tuyên thệ trung thành với mình.
Những ai dám từ chối đều bị chém đầu…
“Bất trung!” Greygun chửi.
…và những kẻ chấp nhận tuyên thệ cũng bị chặt đầu.
“Những kẻ dễ dàng thay lòng đổi dạ đều không đáng tin.” Greygun cười, hàm răng nhe nhởn lấm tấm máu nạn nhân. Hàng chục cái xác không đầu nằm la liệt dưới chân hắn, bị bỏ mặc ở đó trong suốt bữa tiệc chúc mừng tân vương Greygun.
Marilene cho phép nhóm thị nữ đang sợ đến lạc giọng lui khỏi phòng.
“Điện thờ đó là nơi thuật sĩ của Garda đang đến viếng thăm. Giả sử quân lính thật sụ trốn trong đó thì hắn ta sẽ phát hiện ran gay và người cũng chắc chắn đã bị bắt từ lâu rồi. Ngài không thấy việc lục soát nó hơi thừa thãi rồi sao?”
Giọng điệu của Marilene tựa như hoàn toàn hờ hững với cơn thịnh nộ của Greygun. Cá nhân Greygun cũng tự hiểu bà nói có lý. Quan trọng hơn, nếu để lính Xích Ưng phá hoại điện thờ, gây bất hòa với quân Garda thì Greygun chắc chắn sẽ lâm vào thế khó xử. Một hành động nhỏ của Marilene vừa cứu hắn một rắc rối to.
Những tin bịa đặt tào lao, những lời đồn đại ác hiểm nổi lên rồi sẽ lặn xuống. Marilene trước sau gì vẫn là một nữ hoàng có xuất thân hoàng gia. Muốn biến bà thành hoàng hậu của mình, Greygun phải cố sức làm sao để trở thành ‘nhà vua’ cho đúng nghĩa. Ngặt nỗi, một kẻ xuất thân hèn kém dưới đáy xã hội như hắn khó có thể vứt bỏ mặc cảm tự ti đi được. Marilene hiểu rõ vấn đề đó và bà đã luôn ra tay uốn nắn hắn cho ra dáng ‘nhà vua’, ngay từ phần thái độ trở đi. Cách xưng hô ‘chúa công’ vừa nãy là một ví dụ điển hình. Nghe mà chướng tai.
Loại người như ngươi thậm chí còn không biết cách quản lí quân lính của chính mình nữa – Marilene sẽ kiên nhẫn thêm được bao lâu cho đến khi ả bắt đầu công khai miệt thị hắn?
“Đất nước này là của ta. Mọi sự đều do ta cai quản.”
“Hi vọng ngài dám nói lời tương tự với pháp sư Garda.”
“Cái gì?”
Marilene lại nở nụ cười mơ hồ. Ánh mắt Greygun tóe lửa.
Con hồ ly tinh này biết đọc ý nghĩ chắc?
Trên thực tế, Greygun đang phải loay hoay đối phó với mấy tên thuật sư tự nhận mình là ‘thuộc hạ thân cận của Garda’. Bọn này là cấp trên trực tiếp của Moldolf và các tướng lĩnh. Vừa đặt chân vào thành Helio là bọn chúng đã đòi một trăm người làm tế phẩm. Ngoài ra, bọn chúng còn tuyên bố mỗi hai ngày phải có thêm mười thanh niên, cả nam lẫn nữ. Mới đầu Greygun còn tưởng đây chỉ là trò đùa nơi cửa miệng. Thành bang bé tí này làm sao chịu đựng nổi những đòi hỏi như thế chứ? Thế rồi, khi ánh mắt bên dưới chiếc mũ trùm chiếu vào mình, hắn bỗng thấy toàn thân lạnh toát.
Ấy là còn chưa kể quân Garda ở Helio sẽ sớm có thêm chi viện từ Eimen. Với số lượng càng lúc càng đông đảo như vây, Greygun có thể vỗ ngực xưng vương nhưng hắn cũng khó bề kiểm soát nổi bọn chúng. Hắn, kẻ ra đời trong chiến trận, trải bao chinh chiến, cuối cùng cũng đoạt được một quốc gia và thứ tài sản ấy đamg thối rữa ngay trong tay hắn.
Greygun dẹp những suy nghĩ trong lòng sang một bên, dằn giọng nói to.
“Tóm lại, đừng tùy tiện hành động nữa.”
“Chúa công của em…” Marilene cười ngọt ngào. “Danh vị ‘nhà vua’ của ngài hiện không có mấy cân lượng khi mà thiên hạ đang rỉ tai nhau rằng ngài chỉ là con rối trong tay nữ hoàng.”
Greygun trừng trừng nhìn thẳng vào Marilene và bà nhìn lại hắn, vẫn không tắt nụ cười. Ánh mắt khinh thị của một ả phù thủy, đồng thời cũng giống với ánh mắt của người thiếu nữ.
Greygun nhấc cằm Marilene, kéo tay bà đứng dậy rồi hất bà ngã xuống giường rồi ngay lập tức nhảy chồm lên người bà.
“Đừng nói gì nữa.” Hắn đè bà xuống và bắt đầu hôn hít, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng chiếm hữu hoàn toàn con đàn bà này. Ở phía bên kia, người phụ nữ đã ba lần làm hoàng hậu không hề chống cự, để mặc cho gã đàn ông mơn trớn. Thế nhưng, Greygun vẫn không thể không ccảm thấy ánh mắt lạnh lẽo đầy khinh bỉ kia đang nhìn lại mình.(*)
(Trans: các thí chủ còn chờ gì nữa, thêm tag vào)