Part 4
Bạn và thù lao vào nhau trong trận giáp chiến kinh hoàng. Không đội hình, không phối hợp, tất cả những gì người lính có thể làm là cầm chắc vũ khí trong tay, cố gắng hạ gục kẻ địch trước mặt. Những tay lính đánh thuê đã chứng kiến hành vi bội phản của Greygun không thể nào phân biệt được ai là địch ai là ta, dẫn đến việc đồng minh giết nhầm nhau.
Rốt cuộc Duncan cũng thoát ra khỏi trận loạn chiến, thúc ngựa hộ tống tướng quân Bouwen lên đồi.
“Tướng quân, ngài an toàn rồi!”
“Greygun, hắn đâu rồi?” Bouwen khàn khàn hỏi. Anh ta đang ngồi chơi vơi trên lưng ngựa, một bên vai bị gãy. Tác giả không phải ai khác ngoài Greygun. Khi phát hiện quân Xích Ưng đang áp sát từ phía sau, Bouwen đã phản ứng quá muộn. Anh đã mắc sai lầm, không ngờ đến khả năng bị phản bội.
“Hắn còn sống, ta sẽ gặp lại hắn sớm thôi.”
Duncan cố động viên Bouwen, dẫu cho bản thân cũng bị thương khắp người. Vừa nãy, ông bị đâm trúng một giáo vào vai trong lúc tháo chạy. Ông vận sức vặn gãy mũi giáo và quạt kiếm trả đũa, bổ đôi đầu gã truy binh.
“Bouwen! Lấy đầu Bouwen! Mang đầu Bouwen về lãnh thưởng!”
Quân Xích Ưng đang khép vòng vây tựa như lũ kền kền ùa vào rỉa xác chết. Ngay lúc đó, nhóm của Gilliam và Shique lao vào vòng chiến.
Nhóm kỵ binh đang bám sát phía bên phải Bouwen bị Gilliam vung rìu chém ngã ngựa. Đồng thời, Shique lao vào xỉa kiếm đâm trúng một tên lính Xích Ưng đang toan khép góc Duncan.
“Ố?” Shique cười cợt trong khi máu của đối thủ phun tung tóe lên mặt mình. “Hóa ra là mày.”
Kẻ xấu số kia chính là tên lính hôm nọ đã đấm trúng mặt anh chàng. Gã chỉ kịp bỏ lại cho Shique một ánh mắt căm thù trước khi tuột khỏi lưng ngựa.
Trong khi đó, Orba đang quyết liệt phòng thủ ụ súng trên đỉnh đồi. Các họng pháo cần phải tấn công thêm một loạt nữa trước khi quân địch bắt đầu dọn dẹp tàn cuộc. Các họng pháo cần phải khai hỏa và cậu không thể để Moldolf vượt qua. Có điều…
“Lưng yếu thế. Cứ đà mày thì mi đừng hòng đâm giáo trúng ta.”
Orba rất, rất không quen với việc chiến đấu trên lưng ngựa và phải đối mặt với một tay kỵ binh kiệt xuất thạo dùng thường thương như Moldolf. Cậu đang bị yếu thế, chỉ có thể cố sức phòng thủ, câu giờ cho trung đội Rouno chỉnh pháo.
“Mày có đánh tử tế không đấy nhóc?”
Đoán ra ý đồ của đối thủ, Moldolf quyết định tung đòn đột phá. Hắn hùng hổ như thể sẵn sàng húc cả người lẫn ngựa. Đó chính là thời cơ mà Orba chờ đợi. Giữ nguyên tư thế hơi khom lưng, cậu nhấc chân khỏi bàn đạp yên, uốn mình lên lưng ngựa và nhảy lên. Mũi giáo của Moldolf rốt cuộc đã đâm trật mục tiêu.
“Guh!”
Orba, trong lúc tung mình lên không trung, đã quạt một giáo trúng vào lưng Moldolf. Tuy không đủ mạnh để đâm xuyên áo giáp nhưng đòn đánh đã làm Moldolf bị lạc nhịp thở, hất hắn lăn khỏi lưng ngựa. Tiếng pháo nổ rền vang.
“Tốt! Rút quân, rút quân!”
Orba hét to như thể mình đang lãnh quyền chỉ huy. Cậu khẩn trương tóm lấy con ngựa của Moldolf.
“Kh-Khoan!” Xích Long thành Kadyne vừa quát vừa lồm cồm đứng dậy. “Trận đấu vẫn chưa ngã ngũ!”
“Hoãn để khi khác nha.”
Orba đáp trả. Bản thân cậu cũng không thể thoát khỏi trận đấu tay đôi này mà không hề hấn gì. Trên thực tế, cậu mới là người bị trọng thương. Dẫu vậy, Orba không rên rỉ lấy một tiếng, phi nước đại xuống dốc hợp binh với nhóm Shique.
Nhờ có đợt tập kích và hỏa lực pháo binh, tốc độ truy đuổi của địch đã bị suy giảm phần nào. Hiện thời, tất cả những gì họ có thể làm là thúc ngựa phi nước đại. Nhóm kỵ sĩ hộ vệ cho Bouwen ở trung tâm chỉ có không đến năm mươi người. Các đơn vị còn lại, nếu không bị tàn sát trong vòng vây của quân Greygun và Garda thì cũng quá chậm để đào tẩu hoặc đã tan rã, trốn thoát ra các vùng đất xung quanh.
Độ nửa giờ sau, nhóm tàn binh Taulia mới thực sự nếm trải cảm giác tuyệt vọng.
Tất cả đều dừng bước chân, dẫu cho cột khói bụi của truy binh vẫn đang đuổi sát nút đằng sau. Khói lửa đang bốc lên ngùn ngụt từ hướng Helio.
“Thành đã thất thủ.” Duncan run rẩy nắm chặt tay trên lưng ngựa. “Lũ khốn kiếp đã chiếm Helio rồi.”
Nhóm lính Xích Ưng được sắp xếp ở lại chắc chắn đã phóng hỏa hoàng cung, phối hợp nhịp nhàng với hành động của Greygun. Mọi việc đều diễn ra đúng theo kế hoạch của quân địch. Trong mắt những người còn sống, họ đang tưởng như mọi ngả đường đều đã bị phá hủy.
Duncan liếc nhìn Bouwen. Tướng quân mặt mũi trắng nhợt, gần như đã bất tỉnh. Trong tình thế này, trước mặt có địch, đằng sau có truy binh, đến cả những chiến binh quả cảm và lành lặn cũng khó có cơ hội về đến Taulia.
Duncan nghĩ ngợi chuyện gì đó rồi gọi ba mươi binh sĩ chính quy đến bên mình. Không lâu sau, ông vẫy gọi Orba.
“Phía bắc Helio, cách đây vài kilomet thôi, có một cây cầu. Đưa tướng quân vượt sông qua hướng đó rồi chạy về dãy Belgana. Trốn ở đó chờ thời cơ.”
“Chỉ huy, thế còn ông thì sao?”
“Làm nhiệm vụ chặn hậu. Tất cả binh sĩ chính quy đều sẽ ở lại chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.”
Cái gì mà chặn hậu chứ, nếu quân chính quy ở lại thì hầu hết những người chạy trốn là lính đánh thuê thôi sao? Nói vậy nghĩa là Duncan phó thác Bouwen - người duy nhất cần phải đào thoát - vào tay nhóm Orba.
“Thế sao ông lại nói riêng với tôi?”
“Tại sao…Ừm, mày…nhanh trí, nhìn cũng đáng tin. Ngoài ra...” Duncan nheo mắt cười. “…mày đuổi cổ thằng của nợ Abelder hộ tao.”
“Ông bị ngu à? Tôi mà bán Bouwen cho Greygun lãnh thưởng thì sao?”
“Mày ngon làm thử đi, hồn ma tao sẽ hiện về bóp cổ mày.” Giọng Duncan nửa đùa nửa thật.”Tóm lại, tình hình bây giờ là chúng ta sắp bị giết sạch. Lính đánh thuê không phù hợp để cản hậu đâu, thành ra tao đành phải trông mong vào may rủi nơi mày thôi.”
Đứng bên cạnh Duncan còn có trung đội trưởng Rouno. Xem ra ông ta cũng quyết tâm đón nhận cái chết tại đây.
Ducan ngẩng đầu lên, ngắm những ánh sao đang dần lặn trên bầu trời, dằn giọng hô “Nhanh lên!” rồi quay ngựa vòng lại. Nhóm ba mươi binh sĩ chính quy Taulia cũng làm tương tự. Tất cả cùng cất bước mà không hề lưỡng lự. Tuy mang chức danh chỉ huy lính đánh thuê nhưng một người tài giỏi như Duncan đã được đồn đoán là sẽ sớm trở thành tổng chỉ huy quân đoàn.
Không ai biết quân truy kích có bao nhiêu tên và cũng chẳng ai nghĩ ngợi gì đến khả năng thủ thắng của nhóm ba mươi người mình đầy thương tích. Và họ vẫn tiến lên, cát bụi tung mù mịt dưới chân.
Mình cũng…
Đó là hình ảnh của những người hùng trong mộng tưởng thời thơ ấu của Orba. “Tôi cũng sẽ ở lại, không thể đứng nhìn bạn bè chết như thế được.” Sẵn sàng đối mặt với tử thần, chống lại kẻ địch hùng mạnh áp đảo, rồi cuối cùng vẫn tìm được đường thoát khỏi hiểm cảnh nhờ vào tài trí, may mắn tựa phép màu hay võ lực không ai sánh bằng… Hình mẫu nhân vật trong truyện cổ tích mà Orba hằng khát khao.
Thế nhưng, bây giờ Orba chẳng có gì hết. Không kế hoạch, không sách lược và cũng không phải là siêu nhân để chống lại đoàn quân đông hơn gấp mười lần đang ầm ĩ kéo đến đây.
Shique thúc ngựa đến bên cạnh Orba.
“Đi thôi Orba.” Gương mặt đẫm máu của Shique vẫn không thay đổi gì.
“Đi thôi.” Gilliam cũng thúc ngựa đến. “Họ đang làm tròn nghĩa vụ cao quý dành riêng cho binh lính Taulia. Anh em mình không giúp được đâu.”
“Stan, mày lên trước dẫn đường đi!” Talcot gọi to, ánh mắt kinh hãi nhìn về hướng truy binh địch. “Chuồn gấp thôi, mày sẽ tìm được đường an toàn mà nhỉ?”
“Đại ca trông chờ nhiều dữ vậy, khó cho em lắm.”
“Thằng ngu này! Đáng lẽ mày phải vỗ ngực nói, ‘yên tâm, cứ để em lo’ chứ! Thế nên mày mới là đồ ngu đấy!”
Orba vẫn chưa rời mắt khỏi bóng lưng của nhóm Duncan.
Nghĩa vụ cao quý…
“Mẹ kiếp!” Cậu nhổ nước bọt qua cái mặt nạ rồi vào cùng Shique kẹp ngựa của Bouwen vào giữa. Hai người cùng nhau dìu Bouwen vừa cho ngựa chạy phi nước đại.
*
Đêm hôm ấy dài lê thê là dài.
Hai người bị tuột lại dọc đường. Họ bị thương quá nặng, không thể cầm cự nổi cuộc đào tẩu trên lưng ngựa.
Người đầu tiên ngã ngựa mà chết. Gilliam nhảy xuống thu nhặt khẩu phần dự phòng cũng như bi đông nước của kẻ quá cố. Mọi người thậm chí còn không có thời gian để thương xót, chỉ có thể kéo cái xác vào chỗ khuất, trong lòng chỉ mong quân địch không phát hiện ra.
Người thứ hai thì lại tự mình xuống ngựa.
“Tao không đi nổi nữa. Cứ chạy tiếp đi. Đừng lo, tao không bất cẩn đến mức để mình bị tóm đâu.”
Người lính đánh thuê trung tuổi đang đau đớn khôn xiết. Không ai nỡ lòng nào lấy mất khẩu phần hay nước của ông, mặc dù tất cả đều hiểu, ông sắp chết. Orba cũng đành chịu bất lực không làm được gì.
Gilliam và Stan kéo hai con ngựa đi cùng. Khi người lính lâm vào đường cùng thì con ngựa chính là thứ tài sản tối quan trọng. Có thể đem ngựa vào làng bán lấy tiền hoặc lúc bất đắc dĩ cũng có thể làm thịt ngựa ăn qua ngày.
Họ là tàn binh của một đạo quân chiến bại. Sự thật đau lòng. Orba mệt lả. Thể xác cậu đã từng phải chịu đựng khắc nghiệt hơn, đã từng bị vắt kiệt quệ hơn rồi, nhưng tinh thần…tinh thần cậu thực sự đã mệt mỏi đến cùng cực. Những anh hùng trong truyền thuyết có thể chứng tỏ phẩm chất và sức mạnh siêu phàm thật dễ dàng làm sao. Không phải bận tâm việc mình bị truy sát, không phải suy nghĩ chuyện tìm đồ ăn nước uống hay phải lo lắng cho ai đó.
Những người còn lại ngoài Orba, Shique, Gilliam, Talcot, Stan, Kurun ra còn có hai người lính chính quy Taulia. Họ kiệt sức đến nỗi không nói được nên lời. Còn Bouwen, nếu không thấy lưng anh vẫn hơi phập phồng thì mọi người đã tưởng anh chết rồi.
Nhóm tàn binh chạy mãi, không đèn đuốc, không ngoái lại.
Orba chợt nhớ lại hồi nhỏ. Trong khi chạy trốn khỏi làng, cậu cứ kéo tay mẹ chạy miết, lòng đầy kinh hãi không biết quân lính Garbera sẽ từ trong bụi rậm nào nhảy xổ ra.
Bây giờ cũng khác gì đâu.
Bóng đêm dày đặc gặm nhấm ý thức của những kẻ trốn chạy. Và màn đêm bắt đầu nói, âm giọng vọng vào trong tai, không biết từ bao giờ. Đừng làm ồn, đừng thở, đằng sau – Kìa! Địch tới! Không, ở bên này! Không, trước mặt kìa! Tất cả những gì họ muốn mở miệng hét thật to, thúc ngựa phi nước đại thay vì bị tiếng gọi của tử thần làm cho chôn chân tại chỗ, cổ họng dần nghẹn thở.
Greygun, thằng khốn!
Giờ đây, cảm giác cay đắng bùng cháy trong lòng Orba.
Để đạt mục đích, đến cả cái tôi cá nhân Orba cũng sẵn sàng vứt bỏ. Tuy nhiên, khi không có mục đích, cậu lại không kìm chế được sự nóng nảy, hay đúng hơn là xúc cảm trong lòng mình. Trên đồi Coldrin, cậu đã đặt mục tiêu ngăn chặn không để quân liên minh bị hủy diệt toàn bộ, nhờ thế nên cậu mới có thể bình tĩnh phán xét, lập chiến thuật. Còn bây giờ, khi cả thể xác lẫn tinh thần đều đã suy kiệt, trong lòng cậu chỉ còn mỗi sự tức giận đang cháy âm ỉ như than hồng.
Nhiều giờ trôi qua, không ai nói với ai câu nào.
“Chúng ta đi đâu bây giờ?”
Hừng đông lấp ló, nhuốm một màu xanh-tím lên vùng hoang dã. Talcot hỏi. Trước mặt họ là cây cầu bắc ngang sông. Mọi người bắt đầu cho rằng gần đây hẳn phải có khu dân cư. Shique đáp.
“Gần đây ắt phải có làng mạc nhưng chúng ta không thể cứ ăn mặc thế này mà vào được. Cứ chạy về dãy Belgana, tìm chỗ ẩn náu rồi gửi hai người quay lại thăm dò sau.”
“Ông đúng là thật thà thẳng thắn đến ngu người luôn. Sao lại phải mất công mạo hiểm khi mà ông chủ không thể trả tiền hả?”
“Mày muốn bán đứng Bouwen đấy à?” Gilliam hăm dọa. “Làm đi và mày sẽ trở thành nỗi ô nhục trong giới lính đánh thuê. Cả thiên hạ sẽ biết tên mày và không ai thèm tin tưởng hay tuyển mộ mày nữa. Tao khác. Tao sẽ trở thành một lính đánh thuê lừng danh. Đừng có gộp chung tao với thể loại trục lợi cò con như mày.”
“Câm mồm đi , Bé Bự. Này nhá, còn sống là còn hi vọng. Tao chưa hề nói sẽ bán đứng Bouwen. Một là thức ăn, hai là rượu. Tao sẽ vào làng kiếm chút.”
“Nhưng ông bị thương rồi, người ta chỉ nhìn qua là nhận ra ngay ông là một tên lính thất trận. Không thể mạo hiểm để cho Helio phát giác ra hành tung của chúng ta được!”
“Mọe, bọn Mephius chúng mày đúng là y hệt nhau. Muốn cản tao hả, nhào vô mẹ mày đi. Đừng tưởng chúng mày có thể hạ tao mà không hề hấn gì.”
Mọi người đều đang trong trạng thái sụp đổ cả về ý chí lẫn sức lực. Talcot cáu giânh khác hẳn lúc bình thường. Trông gã như thể sẵn sàng rút kiếm ra đánh nhau với bất cứ ai dám lại gần. Stan cố tìm cách xoa dịu tình hình.
“Ở dãy Belgana có thức ăn.”
“Hả?”
Mọi người đều giật mình ngoảnh lại nhìn Kurun. Vệt máu khô dính trên mặt cậu ta giờ đã bết lại như bùn. Ánh mắt cậu ta thẳng thắn đến lạ thường.
“Rượu thì tôi không chắc nhưng nước chắc chắn có. Chỗ đó có một con sông ngầm.”
“Oi, thằng lính tập sự không biết đánh kiếm kia. Mày bấn quá hóa điên rồi à?”
“Nhìn lại bản thân mình trước đi.”
“Cái-!”
“Tóm-lại-là...!” Kurun to tiếng. “…tôi sẽ dẫn đường. Đổi lại tôi có một đề nghị này cho các anh.”
“Đề nghị?”
Kurun gật đầu trước câu hỏi của Gilliam. Đề nghị của cậu ta hoàn toàn không liên quan gì đến tình hình hiện tại.
“Vì mục đích hoàn trả vương quyền Helio về tay người thừa kế chính thống, tôi muốn mọi người làm việc cho hoàng tử xứ Helio.”