Đây là đâu? Tại sao mình lại bị cuốn vào nơi này? Edward loạng choạng cố giữ thăng bằng trong không gian tù mù tối. Mọi thứ trước mắt đều lay động như nhuốm hương say.
"Một lần chót. Ngươi có muốn những thanh thần kiếm hay không? Với chúng, ngươi có thể gầy dựng uy danh, có thể cứu được Dereckland, có thể cứu được... Elaine."
Edward ôm lấy đầu. Thần kiếm à? Danh dự ư? Và Elaina nữa. Thật là hấp dẫn. Đây đúng là những thứ mình đang cần, nhưng cái mũ Viking đang ẩn ẩn hiện hiện kia là thứ gì? Sao nó lại có thể nói chuyện với mình?
"Ngươi đang do dự. Ngươi đang đắn đo. Tại sao? Khi ta, Loki, một trong những vị thần tối cao của phương Bắc, có thể cho ngươi bất cứ thứ gì ngươi cần..."
"Dị giáo!" Edward lập tức cự tuyệt. Cậu vốn đã được rửa tội dưới dòng sông Jordan chí thánh. "Ta sẽ không phản bội giáo hội. Ta sẽ không phản bội đức tin của Dereckland."
"Vậy thứ đức tin đó cho ngươi những gì hả Edward? Những trận đòn vô cớ? Những ánh nhìn khinh bỉ? Một tình yêu xa vời? Cả cuộc đời bần hàn dưới gót ngựa kẻ khác? Chỉ khi ngươi đến với ta, Edward, ngươi mới thực sự có được những gì người hằng ao ước. Hãy nghĩ đi! Cật lực mà nghĩ!"
Chàng trai nghèo khó khuỵ xuống. Bao nhiêu đau đớn yếu hèn tích tụ bấy lâu bỗng dâng lên trong tim khiến cổ họng cậu ngập vị đắng chát. Cậu sinh ra mà không biết cha mẹ mình là ai. Từ bé đã phải dè dặt quan sát thái độ người khác mà khúm núm qua ngày. Edward mơ ước, Edward thèm khát một ngày nào đó cậu được khoác lên mình bộ giáp sáng choang, cưỡi trên lưng con hắc mã dũng mãnh lao tới dưới ngọn cờ lãnh chúa Rutherland giúp ngài mở mang bờ cõi. Rồi cậu sẽ đường đường chính chính mà cầm tay Elaina trong nhà thờ...
"Vậy được!" Trước khi Edward kịp nghĩ cho thấu đáo, cậu đã vội lên tiếng. "Hãy cho ta những thanh kiếm của ngươi." Sương khói uốn éo, quấn quýt lấy mi mắt cậu như mê hoặc. Edward lết đến gần cái mũ Viking.
"Không phải thế, Edward. Ngươi sẽ phải đi tìm chúng. Đừng nghe vậy mà nản chí, vì những gì vốn là của ngươi sẽ là của ngươi mà không ai tước đoạt được. Hãy chờ dấu hiệu đầu tiên."
Ngay sau đó, Edward choàng tỉnh giấc. Tiếng tù và vang vọng cả thành Dereckland. Xung quanh tràn ngập tiếng gươm đao, tiếng người kêu khóc. Lũ Viking đã ập đến tự lúc nào.
Edward gượng dậy, đầu vẫn đau như bị chẻ làm đôi,...Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu, là hình ảnh của một con quái thú. Thân hình nó đồ sộ, cao phải bằng hai ngôi nhà xếp chồng lên nhau. Những chiếc gai nhọn hoắt tua tủa ra từ phần thân trên, giống như một con nhím vậy. Nhưng điều đáng sợ nhất là những gì đang bị ghim trên đó. Xác người, gia súc, lũ ngựa, tất cả đều được găm trên cơ thể nó giống như những que xiên trên bàn tiệc vậy. Tô điểm lên bữa ăn "thịnh soạn" đó là nước sốt màu đỏ tươi, nhưng mùi hương thì không có thơm ngon, béo ngậy như thông thường, mà là một mùi tanh lòm của máu, khiến con người ta phải nôn ọe vì kinh tởm.
Khi mà những con quái thú ấy cuộn người lại và bắt đầu lăn, thì tất cả mọi người đều có chung một số phận... tan nát như những bãi thịt vụn. Họ biết rằng chạy trốn là vô ích, nhưng bởi bản năng sinh tồn của con người, họ vẫn tuyệt vọng tìm kiếm lối thoát.
Và khi mà con mồi đang hoảng sợ, thì đó là lúc những gã thợ săn cảm thấy phấn khích nhất. Bọn Viking đang tung hoành khắp nơi, tận hưởng sự hủy diệt mà chúng đem tới. Tất cả đều sẽ gục ngã dưới những lưỡi rìu, thanh kiếm của chúng, không phân biệt già trẻ, gái trai...
Chúng say sưa tàn sát, chặt đầu những đứa trẻ rồi uống máu, ăn tim, ngủ say trong niềm tin về những chiến binh bất tử. Theo quan niệm của lũ Viking, mỗi khi ăn trái tim của một đứa trẻ, nữ thần sẽ ban cho chúng cuộc đời, thời gian của chính những đứa trẻ đó, để chúng có thể mãi mãi trường tồn và chiến đấu, phục vụ sứ mệnh mà các vị thần đề ra.
Nhìn vào khung cảnh ấy, hẳn ai cũng sẽ bảo rằng đây chính là thảm cảnh từ địa ngục, và đối với Edward, đây chính là địa ngục thật sự.
Cậu chỉ biết đứng trơ ra đó, chết lặng vì sốc, và trước khi kịp nhận ra, một cây rìu lao tới. Chỉ giây lát sau, cánh tay phải của Edward không còn chút cảm giác nào nữa. Một gã Viking vừa tìm thêm được một con mồi; giờ săn đã bắt đầu.
Cậu khuỵu người xuống vì cơn đau. Cậu đã sẵn sàng để từ bỏ, chẳng có tí hi vọng nào trong hoàn cảnh này cả, tử thần hẳn phải đang ở rất gần rồi. Cậu đã làm được những gì rồi nhỉ? Chẳng gì cả, đời cậu là một chuỗi ngày buồn chán, vô vị. Nếu vậy, chết bây giờ và chết sau này có lẽ cũng chẳng khác là bao. Ai tin được là mình lại kết thúc như này chứ!Giá như, giá như mình được ở bên cô ấy lúc này.
Edward nhắm mắt lại.
Elaina,… xin lỗi…
Trong mắt Edward giờ chỉ còn độc một màu đen chết chóc. Cậu đã sẵn sàng để đón chờ cái chết. Một giây… Hai giây… Một phút...
Thật kỳ lạ làm sao, thần chết dường như vẫn chưa muốn đưa cậu đi. Gã quái vật vẫn ở đó, hắn vẫn đang cười một cách ghê rợn trong khi cánh tay cầm rìu của hắn đang giơ cao trước mặt cậu như thể chuẩn bị sẵn sàng chẻ cậu làm đôi.
Tuy nhiên, lúc này hắn chỉ đứng bất động giống như một “bức tượng sống” vậy. Không chỉ hắn, vạn vật xung quanh đều rơi vào trạng thái bất động y như hắn. Mặc dù không rõ lí do vì sao nhưng Edward cũng không thể bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng bày. Cậu vội xé một phần áo ra băng bó lại chỗ bị thương rồi cố gắng đứng dậy loạng choạng bước đi.
Chuyện gì....đã xảy ra với họ vậy?
Edward nhìn xung quanh và không khỏi băn khoăn vì cái tình huống hết sức kì lạ của bản thân cậu. Những gã Viking, mọi người hay thậm chí cả những giọt máu đang bay trong không trung cũng đứng yên tựa như một bức tranh tĩnh đuợc tạo lên từ chính hiện thực vậy. Cậu thử giơ tay lên chạm vào một giọt máu đang lơ lửng trước mặt cậu.
Mình...không thể chạm vào nó?
Không khỏi bàng hoàng vì ngạc nhiên, Edward vội đưa tay hướng về mọi người thì cậu nhận ra cậu cũng không thể chạm vào họ. Cánh tay cậu xuyên qua họ như thể họ “không tồn tại” vậy. Trong trạng thái hoang mang tột độ, cậu vội vã chạy nhanh hết sức có thể giữa bãi chiến trường trong khi quờ quạng cánh tay còn lại trong không khí.
Chết tiệt! Rốt cuộc chuyện này là sao chứ?
Cậu cứ chạy, chạy mãi cho đến khi cậu nhìn thấy một cảnh tượng kì lạ trước mặt cậu. Trong cái thế giới này, tất cả mọi thứ đều đứng yên như thời gian đã bị ngừng lại, gió không thổi, máu ngừng chảy, những gã mọi rợ cũng ngừng chém giết. Một khoảnh khắc kì lạ giữa chiến trường đẫm máu này.
Duy chỉ có hai người đang tự do di chuyển trong không gian kì lạ này. Thứ nhất là Edward - thằng nhóc bất hạnh với giấc mơ trở thành một hiệp sĩ. Và kẻ còn lại, đang ở ngay trước mặt cậu, một tên hiệp sĩ toàn thân giáp trụ đen xì, thậm chí cả tấm khiên và thanh kiếm của hắn cũng màu đen tuyền nốt.
Cũng giống như cậu, gã hiệp sĩ đen kia cũng chẳng thể chạm vào cái gì khác. Nhưng có vẻ hắn đã quen với điều này. Rảo bước xuyên qua hàng quân Viking, hắn dừng ngay trước mặt cậu. Mũi kiếm đen kia chĩa vào cổ Edward. Quá nhanh, cậu không kịp phản ứng gì cả. Những mũi kiếm chỉ đâm sâu vừa đủ xuyên qua lớp da mỏng và làm rỉ ra những giọt máu nhỏ.
"Ngươi... là... kẻ... nào?”
Hiệp sĩ đen nói bằng một giọng ồ ồ, rồi rút thanh kiếm đen lại.
"Ed... d... ward.” Giọng cậu ngập ngừng, vì sợ, hẳn nhiên là vậy rồi. Gã đó có thể chạm vào cậu, cho dù cậu chẳng thể chạm vào gì khác.
Gã hiệp sĩ đen im lặng một lúc, như đang suy ngẫm điều gì đó. Đôi mắt hắn lóe sáng lên, cậu có thể nhìn thấy điều đó rõ ràng qua chiếc mũ giáp. Đột nhiên, hắn tra kiếm vào vỏ, quay người bước đi.
"Khoan đã, ngài hiệp sĩ!"
"Trở... về... đi..."
Không gian trước mắt cậu bỗng dưng vặn xoắn, khi cậu mở mắt ra, trước mắt cậu vẫn là chiến trường ấy, nhưng mọi người không đứng yên như những bức tượng nữa. Những con quái vật lại lăn đi khắp nơi, những tên mọi rợ lùng sục mọi ngóc ngách.
Cậu bất giác nhìn xuống cánh tay bị cắt đứt của mình lúc nãy. Nó vẫn còn nguyên. Phép màu nào đã mang nó trở lại, cậu không biết, nhưng cậu biết bây giờ không phải lúc để do dự. Cậu lẩn trốn ra sau những chuồng ngựa, luồn lách trong những con hẻm nhỏ mà người dân bình thường hay binh lính còn chẳng biết tới, hướng thẳng tới lâu đài lãnh chúa, nơi người con gái cậu thương đang ở.
Edward đã từng nghĩ rằng, cậu có một tốc độ phi thường mà không nhiều kẻ sống xung quanh bức tường thành này có được. Nhưng không hiểu sao, hôm nay khoảng cách từ chuồng ngựa mọi khi đến lâu đài của lãnh chúa lại xa đến thế!
Cậu muốn chạy nhanh hơn, nhưng không hiểu sao cậu càng cố chạy nhanh thì lại có cảm giác ngày càng chậm lại.
Và rồi Edward bắt gặp một bóng hình màu đen, một bóng hình, khá thân thuộc. Một bộ giáp màu đen, thanh kiếm cũng màu đen, con hắc mã... dĩ nhiên là cũng đen nốt.
“Chờ đã, ngài hiệp sĩ!”
Hiệp sĩ vẫn thản nhiên phi nước đại hướng về phía lâu đài lãnh chúa. Có vẻ như ngài không nghe thấy tiếng gọi của cậu.
Edward vừa chạy vừa gọi, giọng điệu như trẻ con gọi mẹ. Một viên đá chết tiệt ngáng chân cậu, dù có hơi đau một chút, nhưng đúng là trong cái khó ló cái khôn.
CỐP!
Viên đá đáp gọn lên mũ giáp của ngài hắc kỵ sĩ. Điều đó khiến cho ngài phải hãm ngựa lại.
Dẫu cho lũ trẻ trong làng có ca ngợi cánh tay của Edward thế nào đi chăng nữa, chỉ có phép màu mới khiến viên đá đập mạnh đến thế vào mũ của vị kỵ sĩ kia.
“Ngươi... cũng có... gan đấy... nhỉ?”
“Ngài hiệp sĩ, ngài quên tôi sao? Tôi là Edward đây, chúng ta vừa mới gặp nhau lúc mới đây thôi mà!”
“Ta... gặp ngươi sao?”
“Ngài, sao lại có thể?”
Edward ngửa cổ lên, định bụng chỉ vào vết thương mà vị hiệp sĩ đã gây ra cho anh khi nãy. Đáng tiếc... dù một chút dấu tích cũng không còn.
“Không thể nào! À mà, việc đấy cũng không còn quan trọng nữa rồi. Tôi cầu xin ngài! Ngài hay đưa tôi đến lâu đài đi! Tôi phải bảo vệ… À không,… tôi phải bảo vệ gia đình lãnh chúa.”
“Ngươi? Bảo vệ? Lãnh chúa?” Ngài kỵ sĩ ngửa mặt lên trời cười ngất, sau đó rút thanh kiếm chĩa về phía bàn tay trái vừa liền lại của cậu.
“Ngươi... chưa đủ... khả năng!”
Chát! Cánh tay đó lại đứt rời, hai lần trong một ngày, thật quá đỗi kinh khủng.
“Edward Smith ta phải bỏ mạng nơi này rồi.” Edward ngã vật ra đất, máu từ chỗ đã từng là cánh tay của cậu máu chảy lênh láng trên nền đất.
“Aaaaa! Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!”
Cậu gào lên bằng chút hơi tàn cuối cùng của bản thân trong khi bóng tối một lần nữa xuất hiện trước mắt cậu. Ai ngờ tên hiệp sĩ đó vừa cứu cậu xong lại nhẫn tâm ra tay với cậu chứ!
Edward lại ho mạnh ra một bụm máu trong khi xoay người cố gắng đứng dậy một lần nữa nhưng không thể. Đôi mắt cậu dần dần chuyển sang màu đỏ ngầu, trong tâm trí cậu dần bị nỗi hận thù xâm chiếm
“LŨ VIKING! TÊN HIỆP SĨ! Ta thề nếu hôm nay ta mà còn sống, nhất định các ngươi sẽ chết không toàn thây!” Edward gào lên quyền rủa lần nữa rồi lịm đi do kiệt sức.
…
"Này, có người ở đây còn sống này!"
"Trông có vẻ anh ta bị thương khá nặng, chắc không sống được lâu đâu!"
"Khoan,hình như anh ta vừa mới cử động kìa. Mau gọi bác sĩ tới!"
"Hmm. Mọi người tránh ra một chút nào." Một ông già râu tóc bạc phơ đang đi cùng một cô gái tiến về phía này.
Nghe thấy giọng nói đó, đám đông đang túm tụm lại bỗng nhiên tản ra. Người vừa đến là Corvus - thầy thuốc có tiếng nhất ở vùng đông bắc Ezra này. Dù năm nay đã ngoài 70 tuổi, nhưng ông vẫn còn cực kì khỏe mạnh. Còn cô gái đi cùng là đệ tử của ông, Angelica.
Một thanh niên trẻ tuổi lên tiếng, "Thưa ngài, con thấy cậu ta trôi dạt vào đây, có vẻ như không phải là người vùng này."
Corvus gật đầu và kiểm tra cơ thể Edward. Dù vết thương khá nặng và mất đi một cánh tay, nhưng cậu ta vẫn còn thoi thóp.
Nhưng điều khiến Corvus băn khoăn hơn cả, chính là cái cánh tay đứt lìa mà nạn nhân đang cầm chặt trong tay. Vết cắt cực kì sắc bén, khiến cho ông còn lầm tưởng rằng nó được tách ra khỏi cơ thể thì đúng hơn. Với tình trạng như thế này, có lẽ việc nối lại tay cho hắn là hoàn toàn có khả năng.
"Số tên này vẫn còn may đấy, có lẽ là vẫn còn cứu được. Ta sẽ nối lại tay cho hắn."
Đám đông xung quanh ồ lên một tiếng. Nối lại phần cơ thể đã bị đứt rời là việc cực kì khó, kể cả những học sĩ ở kinh đô cũng chưa chắc đã thành công. Nhưng vị học sĩ già nổi tiếng đã nói như vậy, nhất thời bọn họ cũng vẫn có hi vọng.