“Sao?”
“Em muốn hỏi, rằng liệu anh có thể nhận ra bức ảnh đó là bị chụp khi nào không?”
Tôi cẩn thận lựa lời mà hỏi Sung Dowon, người đang mở to mắt mình.
“Em nghĩ trường hợp của bức ảnh này là do bị biến dạng theo góc độ…”
Nghĩ ư?
“Đúng là có hơi lạ, vì anh không nhớ có đứng gần người phụ nữ này tới vậy.”
Trái tim tôi giật nẩy.
Nhờ vào sự can thiệp của Sung Dowon, tôi đã có thể vượt qua thử thách này.
Dựa vào cử chỉ của anh ta, cơ hội đây là ảnh ghép đã tăng lên.
“Anh Dowon. Hmm… không phải anh đã say và không thể nhớ rõ sao?”
“Trưởng đội à, em nào dám uống đến nỗi ngất chứ, em nói vậy là do em sợ phạm sai lầm…”
Sung Dowon nói lắp bắp đến nỗi cắn môi mình.
Dù em có say hơn thường lệ vào ngày hôm đó… nhưng em nhớ rất rõ. Tuy đây là trường hợp khẩn cấp, nhưng chúng ta có thể kêu chuyên gia đến như lời cậu ta được không?“
Hiển nhiên là lời Sung Dowon suôn tai hơn tôi.
Tôi không chắc mọi người có tin vào lời anh ấy không nhưng sau đó, họ đã bàn kỹ lưỡng hơn về tính chân thật của bức ảnh.
“Này, lại đây.”
“Vâng.”
CEO Baek Hansung cầm bức ảnh lên và gãi càm mình.
“Photoshop à…”
Sau đó, ông bỏ bức ảnh xuống và hỏi luật sư.
“Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?”
“Tôi e là chúng ta không còn nhiều nữa. Đối phương cứ hối chúng ta có mua hay không, nếu chúng ta cứ chần chừ thì có thể họ sẽ bán cho người khác.”
Thở dài một hơi, Đội trưởng Park còn bổ sung.
“Báo Hàn là một vấn đề, nhưng nếu họ đưa thứ này cho tờ soạn Trung Quốc thì chúng ta tiêu đời. Người hàng xóm đó của chúng ta đủ điên để mà tán Hollywood một cú mà… nếu ảnh là thật thì chúng ta không chịu nổi hậu quả đâu.
“Đội trưởng Park.”
“Vâng thưa CEO.”
“Lập tức liên lạc với nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp và nhờ họ kiểm tra bức ảnh. Thời gian là có hạn, nên cô bảo họ hãy làm nhất có thể cho tôi.”
Đội trưởng Park nghe lệnh xong, cô liền đi ra khỏi văn phòng với bức ảnh.
“Và…”
CEO Baek Hansung định nói gì đó trước khi ông ấy nhìn tôi.
“Jung Sunwoo?”
“Vâng?”
“Cậu nghĩ chúng ta nên làm gì? Hãy nói suy nghĩ của cậu cho ta.”
Cái này như một cơn đau tim đột ngột khi tôi đang thả lỏng vậy.
“CEO. Cậu ta chỉ là một tên tân binh binh thôi, cậu ta thì biết cái gì…”
“Ta chỉ muốn biết suy nghĩ của chàng trai này thôi.”
CEO Baek Hansung cắt lời đội trưởng râu ria và gật đầu một cái với tôi.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt. Chuyện này giống như được phỏng vấn bởi CEO vậy.
Tôi đã có thể đoán được đây sẽ là bước ngoặt lớn cỡ nào trong đời mình rồi.
“Suy nghĩ của em là… chúng ta nên chờ đợi cho tới khi có kết quả và kéo dài thời gian.”
“Nếu chúng ta làm vậy thì có lẽ bên kia sẽ hủy thỏa thuận. Cậu chấp nhận rủi ro đó không?”
“Đây là chiêu trò của Công Ty Pure Star, họ có thể rò rỉ thông tin dù chúng ta đã đưa tiền. Vả lại nếu chuyện đó xảy ra thì vẫn sẽ có người bên vực cho W&U dù bức ảnh là giả. Chỉ khi chúng ta đưa tiền thì người ta mới nghi ngờ nó là thật thôi.”
Tôi đã dùng những gì Giám đốc Park tương lai nói làm cơ sở và xây dựng lên nó.
Bất ngờ thay, nó nghe có vẻ thuận tai hơn những gì tôi nghĩ.
“Bên cạnh đó, họ cũng có thể nhắm vào việc chúng ta cố gắng giấu và chỉ trích chúng ta. Em nghĩ rằng nếu chúng ta bất cận hành động thì đó sẽ là kết quả.”
“Vậy nếu bức ảnh này là thật và Pure Star không có liên quan thì sao?”
Thế thì siêu tệ.
W&U lẫn Sung Dowon đều sẽ gặp rắc rối lớn.
Còn tôi… Tạm thời chúng ta hãy bỏ qua tình huống tệ nhất đi.
“Dẫu vậy em tin chúng ta vẫn có cơ hội để chứng thực nó. Em nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu chúng ta chấp nhận rủi ro và kéo dài thời gian kiểm chứng thay vì dấn thân vào cơn bão mà mình đã có thể dễ dàng tránh.”
Tôi đã nói hết những gì tôi muốn.
Rồi khi tôi nhìn qua ông ấy, biểu cảm của CEO Hansung không tệ cho lắm.
“Ấn tượng đấy.”
Đây là lời khen ư?
“A… cảm ơn ngài.”
“Được rồi. Cậu có thể rời phòng rồi.”
“Vâng?”
Vị giám đốc liền chỉ ra cửa.
Với vẻ mặt ủ rũ, tôi cúi đầu và rời văn phòng.
Sao lại vậy?
Tôi đã làm hết mọi chuyện có thể rồi… giờ tôi phải làm gì nữa đây?
Tôi làm mọi thứ để thuyết phục họ, không lẽ là những gì tôi nói vẫn không đủ sao? Đừng bảo tôi là họ định thỏa thuận đi?
Kết quả về bức ảnh rất quan trọng. Phải mất bao lâu mới có kết quả chứ? Có lẽ nào nó sẽ ra sau bài báo không?
“Cậu, theo tôi!”
Kim Hyunjo túm tay tôi mà kéo tôi vào thang máy.
“Do lo lắng nên tôi đã nghe là và tôi tưởng mình đứng tim tại chỗ luôn quá. Bộ bức ảnh thực sự có vấn đề sao? Cậu chắc chắn bao nhiêu về điều đó hả?”
“Em rất chắc chắn.”
“Đủ để cậu cược cả hai tay không?”
Trong trường hợp này, cược hai tay có hơi….
Khi tôi chần chừ trả lời, Kim Hyunjo vỗ lưng tôi.
“Không sao đâu… đừng lo quá.”
“Vâng.”
“Nếu cậu thất nghiệp thì tôi sẽ giới thiệu công ty mới cho.”
Thôi đi, anh đang làm em thêm lo lắng đấy!
Kim Hyunjo còn có việc khác nên rời đi, còn tôi thì quay lại văn phòng lầu 4 và đợi tin mới. Dưới trạng thái này, tôi không nghĩ bản thân có thể nghỉ ngơi dù cho có về căn hộ một phòng của mình.
Ngoài ra, tôi còn việc khác để kiểm tra nữa.
Tôi thử gọi người dạy diễn xuất đã mắng Lee Songha thậm tệ, tôi cần phải biết mục đích của anh ta sau hành động đó.
Linh cảm của tôi đang nói rằng điều này rất đáng nghi.
Nếu tên giáo viên này có động cơ bí mật để phá hủy sự nghiệp diễn xuất của Lee Songha bằng cách hạ bệ em ấy, thì tôi sẽ có thể dùng nó để thuyết phục Songha. Dựa trên biểu hiện trước đây của em ấy, Songha không giống như ghét diễn xuất.
Rồi khi mọi chuyện xong xuôi, tôi sẽ đưa kịch bản của Miu Miu Thiên Sứ Bảo Mệnh và đưa em ấy đi thử vai…
- Người mà bạn đang gọi hiện tại kh…
Chặc, rốt cuộc tên này đang làm gì vậy?
Tôi để lại lời nhắn rằng ‘hãy gọi lại tôi’, rồi sắp xếp lịch trình tuần sau của Neptune. Tôi cũng liên tục kiểm tra các trang web và tìm kiếm 'Sung Dowon' để xem coi có đã có ai đăng bài báo nào về anh ta chưa.
Sau một thời gian.
Giờ họ có bảo tôi làm thêm gì thì tôi cũng bó tay. Khi tôi nhìn ra cửa sổ, thì tôi có thể thấy trăng lên rồi.
Thế là kết thúc ngày nghỉ quý báu của tôi.
Do cổ họng khô khốc của mình, tôi đi ra ngoài hành lang.
Đứng trước máy bán hàng tự động, tôi đang lưỡng lự coi mình uống gì.
Và ở đằng sau mình, tôi có thể nghe tiếng các nhân viên nữ thì thầm với nhau.
“Này. Đó có phải Sung Dowon không?”
“Gì?”
“Đó là một bài báo vừa được xuất bản, 'Ngôi sao hàng đầu A giữ hình ảnh trong sạch ... Gần đây đã đóng hai bộ phim, huy động được 6 triệu lượt người xem, đã khẳng định sức mạnh bán vé'... Đọc cái này. Nhìn thế nào cũng là Sung Dowon. Đội ngũ PR có biết điều này không?”
To bỏ qua lo nước vừa rơi dưới khay máy bán nước tự động mà quay lại văn phòng.
Tôi tải lại trang về báo nghệ sĩ và không thấy có cái nào có tên Sung Dowon ở tiêu đề cả. Kể cả khi tôi tìm từ khóa về người nổi tiếng, Sung Dowon cũng không có ở đây luôn.
Tuy nhiên, khi tôi bấm ‘Ngôi Sao Hạng A’ như lời nữ nhân viên đó nói, một bài đăng liền xuất hiện.
{Ngôi Sao Hạng A luôn giữ hình ảnh tốt bỗng dính vào bê bối lớn?}
Khi tôi bấm vào tiêu đề, nó xuất hiện một trang báo quen thuộc, Tin Nóng 777.
Nó thậm chí còn không có tên phóng viên ở phần tác giả mà chỉ có gmail của văn phòng công ty thôi.
Tôi nuốt nước bọt rồi bắt đầu kéo xuống bài viết.
Đã có vô số rằng Ngôi Sao Quốc Tế A, người đang trong độ tuổi hai mươi và đạt danh thu phòng vé với con số 6 triệu người trong hai bộ phim mới đóng, đã cùng một người phụ nữ có chồng tham gia một bữa tiệc thác loạn đa thu hút sự chú ý của dư luận, lẫn các bộ phận bên ngành giải trí.
Chúng tôi hy vọng như hình ảnh trong sạch, nề nếp của anh, sự thật sẽ sớm được tiết lộ nguyên do của nó.
Nhìn kiểu nào thì tôi cũng biết họ đang ám chỉ Sung Dowon.
Hình ảnh tốt, con số phòng vé chính xác, một minh tinh trong tuổi hai mươi.
Rất nhiều thông tin đã được trình bày, miễn là người có hứng thú với giới giải trí thì họ sẽ biết ngay…
Một cá nhân có liên quan đã nói một cách cẩn thận rằng, “A là một diễn viên xuất sắc trong việc quản lý bản thân,” và, “Lý do tại sao anh ấy không có bất kỳ vụ bê bối nào cho đến bây giờ là vì anh ấy hoàn toàn thích ở những nơi bí mật và chưa bao giờ bị đưa vào. ánh sáng".
Một cá nhân từ công ty A đã bác bỏ vụ bê bối, nói rằng: “Không đời nào. Đây là một câu chuyện vô căn cứ.”
Tuy nhiên, một hãng tin khác lại có bằng chứng hình ảnh và tin đồn cụ thể rằng họ đang tiến hành thương vụ với A và công ty hiện tại của anh ấy đang lan truyền, khiến nhiều người đặt câu hỏi về tính xác thực của bức ảnh.
“... Chúa ơi.”
Mới đây họ đã trình bày hết tình huống trong một lần đăng rồi.
Dù đây chỉ là báo lá cải nhưng nó rất chi tiết. Nhất là với phần thỏa thuận thì tác giả bài viết này như người trong cuộc vậy.
Trên hết là cái gì đây? Một câu chuyện có căn cứ ư?
Họ đã phỏng vấn ai đó ở Công ty giải trí Pure Star sao?
Vậy cũng có thể là bài viết này là từ họ lắm đấy chứ?
Khi tôi mở phần bình luận thì ở đó đã có một đống bình luận rồi.
[Gì đây? Tay chơi Sung Dowon à.]
[Nếu đã tiết lộ danh tính nhận vật chính rồi thì cũng phải kệ liên can theo chú?]
[Biết ngay là Sung Dowon sẽ sớm có ngày này mà. Trước đây, tôi đã nghe có người nói anh ta chơi bẩn lắm rồi.]
[Tôi chụp màn hình lầu trên rồi đó, chuẩn bị lên tòa nhờ tội phỉ bán đi.]
[ung Dowon kiếm sống bằng thanh danh trong sạch của mình và giờ thì anh ta tiêu rồi. Kekekeke.]
Tầm này thì không sớm thì muộn, bài báo đăng thẳng tên anh ta sẽ được đăng thôi.
Nó sẽ lan nhanh như lửa trên mạng và sớm nhảy tới top những từ khóa được tìm kiếm thôi. Nếu nó xảy ra, thì danh dự của Sung Dowon sẽ sớm rơi xuống đáy như những gì họ nói trong tương là… và tiêu tùng.
Tôi thở ra một hơi não nề và nằm ườn lên bàn.
Tôi tức giận vì bị chối bỏ.
Tôi đã hy vọng rằng ý kiến của mình sẽ thay đổi mọi thứ nhưng nó vẫn sẽ kết thúc thế này ư?
Môt khi họ xem xét xong bức ảnh và công bộ sự thật rằng nó bị photoshop thì W&U sẽ bắt đầu phản công lại, đó là những gì Phóng viên Song nói đúng không?
Rằng sự cố này sẽ là chướng ngại vật lớn nhất trong sự nghiệp diễn xuất của Sung Dowon, kể cả khi sự thật đã được phơi bày và W&U đã trả đũa thế nào.
Không biết Sung Dowon đang làm gì bây giờ nhỉ?
Chắc anh ta đã đọc bài viết rồi phải không?
Đây là tình huống khi mọi thứ anh ta đạt được đến hiện tại và khi tương lai anh ấy sắp tiêu tùng. Hồi nãy nhìn mặt anh ta nhợt nhạt lắm nên có lẽ bây giờ anh ta đã ngất chăng?
Khi tôi nghĩ về sung Dowon, tôi lại cảm thấy tội lỗi khi không thể thay đổi tương lai dù đã biết trước.
Là phán đoán của tôi sai ư?
Có phải là tôi nên dùng phương pháp khác hay khẳng định bản thân mạnh mẽ hơn không?
“Haaa, giá như kết quả bức hình được đưa ra sớm hơn…”
Thì đã tốt biết mấy rồi.
Nếu kết quả có sớm thì họ đã có thể kết thúc tình huống này.
Thì hiển nhiên dân chuyên cũng đâu có ngồi chơi đâu, có lẽ họ đang miệt mài xem xét bức ảnh đấy chứ…
“Tốt quá, em còn ở đây.”
“...!”
Bất ngờ thay, khi tôi quay là là Đội trưởng Park đứng phía sau lưng tôi.
Khoan, bộ không phải là họ đang vội sao? Tại sao người này lại ở đây?
Đừng bảo tôi là chị ấy còn chưa biết đi?!
“Đội trưởng! Bây giờ, người ta đang đăng mấy bài báo về Sung Dowon…!”
“Biết, câu nghĩ sao mà trưởng đội truyền thông mà không biết chuyện này?”
Vậy sao họ nhàn nhã thế?
“Tôi đã viết xong một bài trước khi đi qua rồi.”
“Gì chứ?”
“Tất cả những bài báo khác về Sung Dowon đều đang bị nhân viên chúng ta cảnh cáo, nếu họ không muốn bị kiện thì phải xóa chúng ngay. Sớm thôi, các công ty lớn khác sẽ được xuất bản. Các tòa soạn khác sẽ ném đi thứ họ đang có trong đầu và sẽ viết một bài báo‘cập nhập’ theo ý trong đầu chúng ta.”
Nghe thế, tôi vừa bàng hoàng vừa bối rối.
Vậy… cái chị ấy đang nói là vụ này không tiêu tùng?
Mà là đã được giải quyết ư?
Đội trưởng Park kẽ vỗ vai tôi.
“Do sự cố đã được ngăn chặn nên chị muốn em biết trước. Chị nghĩ chị cần cảm ơn em nên chị mới đi xuống đây. Em thật sự đã lập công lớn rồi đấy. Nêu không có em, chị đã tin bức ảnh ấy là thật và thỏa thuận với mấy tên khốn đó rồi. Haha, tụi chị đã đùa và gọi em là Bokdongee nhưng ai ngờ là thật chứ!”
Khoan! Khoan!
“Vậy kết quả bức ảnh là…”
“Hàng Photoshop, tụi chị đã hỏi ba chuyên gia và họ đều đồng ý. ”