Chương 28: Yên Bình Trước Cơn Giông (3)
Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Có lẽ do sự cố này mà không khí nơi đây khác với mấy tầng dưới. Một bầu không khí nặng nề đã bao phủ nơi này, khiến cho tôi cái cảm giác mình phải hành xử thật cẩn trọng vậy.
Tôi có thấy một số khuôn mặt quen thuộc ở trước văn phòng CEO, Trưởng nhóm truyền thông- chị Park thì cầm nắm đấm cửa, chuẩn bị đi vào. Còn ông giám đốc quản lý kinh doanh, người bị hói đầu thì theo sau cô ấy.
Ngoài ra, quản lý của Sung Dowon, người tôi mới gặp lúc nãy thì đang hạ thấp mặt mình như một tội nhân vậy.
Vậy là Sung Dowon đã tới đây rồi ư?
“Này anh kia…”
Vị giám đốc thở dài một hơi như có thể ngất bát cứ lúc nào, nói.
“Sao anh có thể kéo diễn viên của mình vô rắc rối này hả?”
“T-Tôi xin lỗi. Do hôm đó, anh Dowon có bảo tôi đừng đi theo và về nhà trước…”
“Nên anh làm theo và về nhà một mình à?”
“Anh ấy nói đó chỉ là một bữa tiệc riêng với người quen của mình… T -Tôi thật sự không biết đó là tiệc thác loạn…”
Do không chịu nổi tình huống này, môi quản lý Dowon kẽ run, còn mặt anh ta thì tái nhợt.
“Thưa Giám đốc. Đội trưởng Park.”
“Sao?”
Ngay khi chúng tôi mở lời, giám đốc liền tỏ vẻ bất ngờ.
“Sao anh lại tới đây? Và tại sao cậu ta lại đứng sau lưng anh? Bộ anh muốn để ai cũng biết chuyện này à?”
“Thưa ngài, ý tôi là…”
Khi truyền lời của tôi đến giám đốc, mắt Kim Hyunjo sáng lên.
“Ra là thằng khốn từ Công ty Giải trí Pure Star sao?”
“Vâng. Thế nên tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu tôi mang nhân chứng đến chung.”
“Pure Star à…”
Sau một hồi trầm ngâm, giám đốc chuyển tầm mắt và Đội trưởng Park và hỏi.
“Cô có thấy họ đáng nghi không?”
“Rất đáng nghi ạ. Ngài cũng biết rõ cái công ty đó…”
“Chờ chút.”
Sau tiếng gõ cửa, người bước đầu tiên bước vô là một vị giám đốc, theo sau là một số gương mặt quen thuộc, và xong, họ đóng cửa lại.
Với vẻ mặt nghiêm trọng, CEO Baek Han Sung nhìn hai người đàn ông mặc vest bước vào, một trong số đó là người đàn ông râu ria mà mới nãy tôi gặp.
Người còn lại là Sung Dowon.
Người vốn dĩ luôn có cái biểu cảm ôn hòa, tươi sáng trên mặt cũng phải hóa dại như một hòn đá vào hiện tại.
“Haa…”
Ngay khi Giám đốc bước vào phòng, quản lý của Sung Dowon giật tóc đến nỗi xém ngã ra sàn.
Bên nào, bên nấy đều như thể muốn ngất vậy.
“Hình như bên văn phòng pháp lý định… làm đơn kiện, đúng không?”
Kim Hyunjo hỏi Đội trưởng Park nhưng cô ấy chỉ có thể nghiêng đầu mình mà đáp.
“Tôi không biết luôn.”
Nghĩ lại thì tôi đâu có thấy ai nhắc đến chuyện W&U muốn kiện gã vô danh đó trong tương lai đâu.
Tại sao chứ?
Song Do Won là một nghệ sĩ nổi tiếng thế giới, nên việc anh ta bị chụp lén và xâm phạm quyền riêng tư sao có thể không đủ để tống kẻ dó vào tù được? Ngoài ra, cũng có nhiều trường hợp các diễn viên Hollywood kiện tay Paparazzi trước khi sự cố xảy ra mà…
“Nếu chúng ta nộp đơn kiện thì sẽ kéo kha khá người tới để moi thông tin. Nếu chuyện này bị vỡ lẽ thì bên thiệt hại nhất vẫn là chúng ta.”
“Thế…”
“Điều tốt nhất chúng ta có thể làm là bịt miệng hắn.”
À, thì ra đây là cách họ tự đào hố chôn thân.
Sau một vài phút cứ như mấy tiếng trôi qua, các cửa lại mở ra.
Rồi vị giám đốc chỉ vào tôi.
“Jung Sunwoo.”
“Vâng?”
“Giám Đốc Điều Hành muốn nghe câu chuyện từ cậu nên cậu bước vào đi.”
Và cửa văn phòng mở ra.
“Cậu không cần lo lắng đâu, cứ nói những gì cậu biết là được.”
Kim Hyunjo thì thầm vào tai tôi rồi vỗ vào lưng tôi một cái.
Khoảnh khắc tôi bước qua khung cửa, cũng là lúc 50.000 suy nghĩ thoáng vụt qua đầu mình. Tôi nghĩ về lợi ích mình sẽ nhận được sau khi mọi chuyện ổn thỏa, sự công nhận từ công ty, tăng lương, quà thưởng, rồi những lời mắng chửi và những bất lợi mà tôi sẽ nhận nếu bản thân thất bại.
Tôi không quay đầu được nữa, cửa cũng đã mở và còn tôi thì cũng đã bước vào rồi.
Cạch.
Đội trưởng Park theo sau tôi vừa đóng cửa.
Mọi người trong phòng, không, nói đúng hơn là ai cũng nhìn chăm chăm tôi khi tôi ngẩng mặt lên. Đặc biệt là Sung Dowon và người đàn ông râu ria, họ như thể muốn đục hố trên người tôi bằng ánh mắt vậy.
“Em tên Jung Dowon của văn phòng quản lý 3 ạ.”
Tôi giả vờ bình tĩnh và hắng giọng mình trước khi nói. Còn đầu ốc tôi thì đương nhiên như ngựa thoát cương rồi.
Mặc kệ dù bạn có can đảm đến đâu thì nếu bạn ở vị trí của tôi, người đang sợ hãi mà đứng đây thì tôi e rằng bạn cũng muốn đứng tim tại chỗ thôi.
May mắn thay, tôi đã thấy bức ảnh nằm trên bàn.
Đó chính là bằng chứng, thứ vừa là còi nổ vừa là chìa khóa cho sự cố này.
Do biết tôi đang nhìn, người đàn ông râu ria lật nó lại, nhưng tôi đã nhìn xong.
Tất cả là nhờ công lao từ việc cải thiện kỹ năng quan sát thông qua các lần tiên tri.
Tôi thấy, rằng trong bức hình là Sung Dowon đi với một người phụ nữ đã bị che mặt, còn bố cục và ánh sáng của bực ánh thì đủ rõ để cho biết đây là Sung Dowon rồi.
“Người quản lý Pure Star nói gì?”
CEO Baek Hansung điềm tĩnh đến bất ngờ trước tình huống này.
Còn tôi thì chỉ cố gắng bình tĩnh nhất có thể thôi.
“Hắn nói Có phải lũ vô giáo dưỡng ở W&U dạy mày thế không? Tao sẽ cho tụi bây lãnh đủ đến khi ngộ ra’.”
Tôi lặp lại những gì mình đã nói với sếp mới nãy.
Người ta hay bảo nói dối càng nhiều thì càng dễ, mấy lời ấy cứ tuột ra cổ họng tôi vậy.
“Cậu không còn gì nữa à?”
“Vâng. Giá như em đã nghĩ kỹ hơn ạ. Có vẻ họ đã có âm mưu từ lâu rồi.”
CEO Baek Hansung rơi vào trạng thái trầm ngâm một lúc trong khi người đàn ông râu ria trách tôi với cái giọng đọc đoán của ông ta.
“Ê, nếu cậu thấy nghi điều gì thì báo chúng tôi liền chứ. Bộ cậu không biết quan hệ giữa chúng ta với Pure Star không hề tốt từ hồi chúng ta hợp tác với Sung Dowon à?”
“Gốc gác của tên quản lý đó rất xấu. Có tin đồn rằng hắn hay đe dọa các quản lý khác nên khi ấy, em chỉ nghĩ hắn muốn dọa em thôi. Nên khi có sự cố xảy ra với Sung Dowon, em mới báo lên thôi… Em xin lỗi vì sự chậm trễ này ạ.”
"Không."
Giám đốc lắc đầu mình.
“Nó chỉ hợp lí do có sự cố này thôi. Hồi đó cậu nghĩ như vậy là chuyện bình thường.”
“Dù sao thì... nếu Công ty Giải trí Pure Star thì bọn khốn ấy còn dám làm hơn đấy chứ. Dù sao thì chúng vốn là một lũ côn đồ mà.”
“Nhưng đây chỉ là chúng ta suy diễn thôi, không gì là chắc chắn cả.”
“Thế nhưng…”
“Và nếu họ muốn trả đũa chúng ta thì cần gì làm phức tạp đến thế? Do đã có bằng chứng hình rồi, họ đã có thể đăng lên báo… Mà tóm lại thì ai là người gửi ảnh hả?”
Nghe vậy, Đội trưởng Park lắc đầu mình.
“Tấm ảnh này đến từ một công ty báo điện tử tên True Media, lúc em tìm kiếm về họ thì chỉ thấy toàn mấy bài bạo hành không. Họ nói họ sẽ không bao giờ tiết lộ danh tính tên nhiếp ảnh để bảo vệ danh tính kẻ đó.”
Tức điên lên, người đàn ông râu ria cắt ngang.
“Thông tin cái bíp, chúng chỉ là một đám paparazzi thôi. Luật sư Lee, sao chúng ta không dọa chúng bằng cách đâm đơn kiện đi?”
“Nếu chúng ta làm vậy thì họ sẽ đăng một bài đính chính rồi cười nhạo chúng ta. Do nếu kiện ra tòa, chúng ta sẽ thua. Nếu mọi chuyện đổ vỡ, hình tượng của Dowon sẽ mất đi do dính tới vấn đề đạo đức. Còn chúng ta sẽ mất hàng tỷ won do các công ty tiếp thị muốn hợp tác với Dowon sẽ hủy hợp đồng.”
“Trên hết là chúng không tỏ vẻ cần tiền để ngậm miệng. Chứng tỏ thái độ như chúng ta chỉ là đối tượng #1 vậy, nếu chúng ta từ chối thì chúng sẽ chuyển đối tượng qua bên báo chí Trung Quốc. Như thể chúng là dân chuyên trong ngành công nghiệp này vậy.”
Ủa?
Không phải Giám đốc Park nói tên khởi nguồn là một kẻ vô danh cần tiền à?
Bộ có gì đó… chợt thay đổi ư?
Khoan, cái éo gì vậy?
Cũng có thể là người chiến thắng cuối - W&U, đã thay đổi câu chuyện và hé lộ sự thật. Nên mọi người chỉ nhớ chuyện bên phần thắng thôi. Vì sau tất cả, nạn nhân chính là Sung Dowon và W&U, còn kẻ chủ mưu lại là người vô danh cần tiền ấy.
Nếu tôi suy luận không sai… thì điều này rất cần thiết được chú ý.
“Tôi xin lỗi, là do lỗi tôi hết.”
Sung Dowon cúi gầm mặt mình nói.
“Dù anh có tò mò đến đâu thì cũng đừng tò mò về mấy thứ đó chứ…”
“Không, không. Đối với độ tuổi của cậu ta thì đây là chuyện bình thường.”
Với biểu cảm không đổi, người đàn ông râu ria biện hộ cho anh ta.
“Đâu giống như có vụ rửa tiền, hay bài bạc hoặc thuốc phiện gì đâu. Có lẽ là một đám bạn tới chơi rồi lầm lỡ sau khi say thôi. Trên đời này có một đống đứa làm vậy mà.”
“...”
“Dẫu vậy, sao lại có người phụ nữ đã kết hôn ở đó… Và bức ảnh chụp lén hay người nữa…”
Nghe thế, Sung Dowon siết tay thành nắm đấm.
“Đó là do người chụp cố tình chứ tôi không hề chạm vào cô ta.”
“Ừ thì chúng tôi tin cậu đấy, nhưng…”
“Tôi thậm chí còn chẳng nhớ rõ mặt cô ta, huống biết cô ấy có kết hôn hay không. Tôi thật sự…”
“Vấn đề ở đây là sao bức ảnh lại nhìn như vậy.”
CEO Baek Hansung cắt ngang lời anh ta, khiến Sung Dowon cắn môi để tỏ vẻ mình bị hại thế nào.
“Thứ này… Hmm.”
“Tôi sẽ kiểm tra coi sự cố này có liên quan tới Pure Star hay không nên mọi người hãy cố không để việc này tới tai công chúng. Nếu họ là paparazzi không liên quan tới Pure Star thì chúng ta sẽ cho kẻ vô danh ấy tiền. Còn nếu có liên quan…
CEO Baek Hasung nheo mắt mình lại.
Và hít một hơi thật sâu.
Thành thật mà nói, tôi đã muốn tham dự cuộc trò chuyện thêm nhưng do tôi không thể chắc chắn 100% ảnh đã bị chỉnh sửa, lưỡi tôi chỉ có thể cứng đờ nằm im thôi.
Tuy nhiên, nên tôi đã muốn can thiệp nó, tôi phải là cho ra lẽ trước khi quá trễ.
… để chúng tôi không té hố hoàn toàn mà vẫn còn đường lui.
Tôi nhìn qua và nói chuyện với Đội trưởng Park, người tôi thân thuộc nhất.
“Đội trưởng à.”
“Sao nào?”
Đội trưởng Park nhìn tôi với cái biểu cảm ‘Ờ ha, quên bén luôn là cậu có ở đây.’
“Bức hình mới nãy em thấy đấy.”
“Ồ, em đã thấy rồi sao? Cẩn thận nhé.. Không, khi nào bước ra thì hãy thảo luận chuyện này ha.”
“Nhưng tấm ảnh đó, em nghĩ nó là hàng photoshop.”
“Hả? Ảnh photoshop ư?”
Một lần nữa mọi người lại nhìn tôi chăm chăm, y hệt lúc tôi mới bước vào.
Nếu tôi còn chần chừ ở đây thì mọi công sức của tôi sẽ không kết quả được.
“... cậu, cái này nghiêm trọng lắm đó.”
“Vâng, do đó em mới thấy tò mò và nói chuyện với Đội trưởng Park.”
“Nó thật sự giống ảnh photoshop sao?”
“Vâng ạ. Mới nãy anh Sung Dowon cũng nói không hiểu sao lại có bức ảnh này, và khi em nhìn nó, em cũng thấy nó bị cố tình ghép thành vậy. Hay là chúng ta kiếm một chuyên gia photoshop trước khi hành động…”
“Mày đang lảm nhảm cái gì vậy?”
Người đàn ông râu ria lật lại tấm ảnh và chăm chú nhìn nó.
“Mày muốn nói gì hả? Do chúng tao khen mày riết nên mày lú lần khi nào và nơi nào mày có thể chỏ mũi vào à… cái ảnh này nhìn giống photoshop chỗ nào?”
Thực ra, tôi cũng không biết nốt
Tuy nhiên, Giám đốc Park nói rằng sau khi họ hiểm ra đây là hàng photoshop và dễ dàng phát hiện chỗ bị chỉnh sửa, thì Công ty Giải trí Pure Star đã không bắt đầu rồi.
“Tôi không thấy dấu hiệu nào bị photoshop cả? Đừng bảo tôi là cậu đang chỉ tới mấy đường mosaic đi?”
“Ý cậu nói là Sung Dowon có đi tới bữa tiệc, nhưng ảnh này lại là photoshop ư?”
“Sao nhìn cỡ nào, tôi cũng thấy nó thật vậy?”
Đội trưởng Park, giám đốc, luật sự và kể cả Sung Dowon đều chụng quanh bức ảnh và rì rầm.
Còn CEO Baek Hansung chỉ im lặng nhìn tôi.
“Jing Sunwoo.”
Giám đốc gọi tôi thêm lần nữa.
“Câu có bao giờ học photoshop chưa?”
“Em chưa học nhưng em có quan tâm đến đồ họa máy tính ạ.”
Là hứng thú thôi chứ tôi thật sự không biết chút gì về nó luôn.
Trong các bộ phim của Hollywood, họ nói khá nhiều về đồ họa máy tính. Tôi đã phấn khởi xem những phần đó. Bởi vì chúng rất thú vị.
Người đàn ông râu ria thăm dò tôi thêm một lần nữa.
“Cậu cố tình nói vì biết điều gì đúng không, phải không? Đây là một sự cố lớn với hàng tỷ won đấy. Đây không phải là chuyện sẽ được giải quyết bằng câu 'Xin lỗi, em nhìn nhầm' đâu.”
Giám đốc lườm tôi với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Cậu lại đây và giải thích rõ cho tôi. Vì sao nó nhìn giống photoshop? Vào ở vị trí nào?”
“Cái này khó nói lắm.”
“Hả?”
“Kiểu như nếu ngài xem tổng thể của bức tranh thì ngài không thấy kỳ sao?”
“Nhìn kỳ ư?”
Họ liền híp mắt lại, nhìn bức ảnh như thể họ đang nhìn mấy bức ảnh ba chiều vậy.
“Hmmm…”
“Tôi vâng không thấy nó…”
Nhân lúc này… tôi kéo tới một người mà tôi luôn tính toán tới.
Một người muốn tin vào những gì tôi nói nhất.
“Hmm.. anh Sung Dowon à. Anh có thấy phần nào của bức ảnh này đáng nghi không?”