Trans: Invincible
—-----------------------------------------
“Trước giờ vẫn sóng yên biển lặng là do Sung Dowon biết giữ mồm, giữ miệng mình. Cái hồi Pure Star bắt đầu giở trò thì phụ nữ có chồng đã không phải thứ gì xa lạ với anh ta rồi,vốn dĩ là ‘hứng thú’ của anh ta còn nhiều hơn thế cơ.”
Tôi cảm thấy bản thân như sắp phát điên vậy…
Cái gì đây?
Rốt cuộc, Sung Dowon là kẻ dối trá ư? Hắn ta đã nói dối rằng mình tham gia bữa tiệc ấy vì tò mò. Nhưng sự thật là hắn chỉ ăn may do chưa bị ai chụp trúng thôi, kể cả lời tuyên bố rằng bản thân cảm thấy khó xử và chưa bao giờ đụng một người phụ nữ có gia đình cũng là chém gió hết.
Quao… phía sau óc tôi nhức quá.
'Tại sao mình lại lo lắng cho hắn ta chứ?'
Cứ cái đà này thì tôi sẽ mất niềm tin vào nhân loại, hoặc trở nên đa nghi mất. Tâm trí tôi như muốn nổ tung vậy.
Dù vậy cũng thật may mắn là tôi đã kéo dài thời gian bằng cách liên tục nhớ tới Neptune. Nếu tôi chấp nhận lời đề nghị của anh ta ngay lập tức, thì tôi đã không thở nổi vào hiện tại rồi.
Cái này phải gọi là may mắn hay xui xẻo đây?
“Chuyện gì xảy ra với Sung Dowon về sau thế? Có vẻ như anh ta không hẳn lui về Trung Quốc.”
“Anh ta có tham gia một số dự án bên Trung Quốc nhưng bất thành. Bản thân ta không chắc chắn mấy, vì để tránh liên lụy chung với Sung Dowon, W&U đã chấm dứt hợp đồng với anh ta trước khi công bố tin tức.”
“Ha. Ai mà ngờ được… Sung Dowon lại kết thúc như thế chứ?”
“Vậy cậu chọn Dowon hay Neptune?”
Quay trở lại là Đội trưởng đội 2 đang hỏi trước mặt tôi.
“Em rất lấy làm tiếc...”
“... Hả?”
“... Nhưng em muốn giữ yên vị trí của mình.”
Tôi liền mạch nói câu trả lời và cúi đầu mình.
Và khi tôi nhìn về bên đối diện, mắt Trưởng đội 2 mở to như thể không tin được chuyện mình vừa nghe vậy. Những người khác cũng nhìn tôi vẻ với vẻ mặt bất ngờ.
Kể cả CEO Baek Hansung cũng phải kinh ngạc luôn mà.
“Ê, Bùa… nhầm, Sunwoo.”
Trưởng đội 3 tiến lại gần với một tông giọng lo lắng.
“Cậu hãy… nghĩ kỹ lại đi. Tôi nghĩ rằng, do đây là lần đầu tiên mà cậu phải ra một quyết định quan trọng và mọi chuyện quá đột ngột, nên cậu mới hành động dại dột như vậy. Thứ cậu vừa rủi ro không thể dựa trên tình cảm và lòng trung thành của cậu đâu.”
Giám đốc cũng góp lời.
“Đúng thế. Cơ hội thế này không phải muốn là có đây, lỡ sau này mà cậu có hối hận thì cũng vô dụng thôi.”
Đây quả thật là một cơ hội hội quý báu.
Khi tôi định đáp lại bằng một lời từ chối lễ phép.
Trưởng đội 2 khịt mũi.
“Tao cạn lời với mày rồi. Dowon đã mở miệng hỏi và mày lại đá cậu ấy ư? Mày thậm chí còn không thể ăn cơm dâng tận miệng nữa.”
‘Ông nghĩ sao mà tôi sẽ vui vẻ mở miệng, để ông đút tôi thứ không ăn được hả?’
Từ từ, tôi kiểm soát hơi thở của mình và đáp lại.
“Em biết đây là một cơ hội có một không hai, tuy nhiên, Neptune lại là nhóm đầu tiên mà em làm việc chung nên em cứ nghĩ về họ mãi. Họ chỉ mới bắt đầu một bước khởi đầu thôi… nên em cảm thấy không vui nếu bản thân từ bỏ. Em thành thật xin lỗi ạ.”
Tôi đã cố gắng hết sức để cho họ biết rõ ý định của mình bằng cách lịch sự nhất có thể.
Và khi tôi ngó lên trên, tôi thấy Sung Dowon đang nhìn mình với một ánh mắt kỳ lạ.
“Cậu đã quyết định rồi sao?”
“Vâng, em xin lỗi ạ.”
“... Tôi hy vọng được làm việc với cậu lắm đó… tiếc quá.”
Tôi cũng tiếc lắm đấy.
Tôi từng tin là Sung Dowon có tiềm năng bay tới Hollywood. Còn kỹ năng diễn xuất đột phá của hắn, thứ bị chôn vùi dưới đống scandal đó… thật tiếc cho chúng khi gặp chủ rác mà.
Sung Dowon không nói thêm gì. Anh ta ngả lưng vào ghế và không ai cố khuyên tôi nữa. Chỉ có Trưởng đội 3 hỏi tôi lần thứ hai, coi tôi có chắc chắn không, còn Trưởng đội 2 chẳng thèm nhìn tôi luôn.
Tâm trí tôi cứ luẩn quẩn quanh sự nghiệp diễn xuất của Lee Songha. Dù linh cảm tôi không nhạy bén cho lắm nhưng tôi cũng hiểu, rằng đây không phải thời điểm vàng để nhắc về nó. Nếu tôi thảo luận với sếp trước thì sẽ tốt hơn.
Song bầu không khí ngượng ngùng này chỉ diễn ra cho tới khi tôi xin phép rời đi, và đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.
Với một biểu cảm phức tạp, Đội trưởng đội 3 thì thầm với tôi.
“Cậu đã làm việc chăm chỉ hôm nay rồi. Trước hết thì cậu về nhà, nghỉ ngơi đi. Chúng ta có thể nói chuyện này vào lúc khác.”
“Vâng. Vậy em đi đây.”
Tôi cúi chào và rời văn phòng.
Sau khi tôi đóng cửa và dựa lưng vào nó, tôi thả ra tiếng thở dài mà mình đã kìm nén.
Hôm nay quá sôi động rồi. Tôi đã dùng não mình nhiều tới mức kiệt sức luôn.
Chà, đây là cách tôi phá cơ hội trở thành quản lý của một minh tinh đấy. Cái ý tưởng trở thành quản lý của một ngôi sao đã giữ tôi qua những quãng thời gian khó khăn ấy, đã tan thành mây khói rồi.
Dù tôi không thấy hối hận, tuy nhiên tôi vẫn thấy hơi chua chát.
“Ê, thằng điên kia.”
Kim Hyunjo gọi thẳng mặt tôi.
“Chẳng phải cậu là một thằng khùng thứ thiệt sao?”
“Haha..”
Không hiểu tại sao, nhưng tôi lại cười. Bộ tôi điên rồi à?
“Sao cậu có thể cười trong tình huống này hả? Cậu nghĩ cái giống gì mà từ chối Sung Dowon…!”
Liếc qua quản lý của Sung Dowon - Jang Seomoon, giọng nói kích động của Hyunjo im bật. Rồi anh ta tặc lưỡi và túm lấy tay tôi.
“Theo tôi.”
Tôi bước nhanh mấy bước để đi kịp với Hyunjo.
“Sếp, em cũng có chuyện muốn nói ạ. Về giáo viên diễn xuất của Lee Songha - thầy Shim Kyungtaek ấy. Có vẻ như em ấy đã bị thầy mình mắng thậm tệ, và em tin là anh ta đang âm mưu một thứ kỳ lạ…”
“Cậu mới là cái ‘thứ kỳ lạ’ đó.”
“Nhưng đây là vấn đề nghiêm trọng mà.”
“Và vấn đề của cậu không quan trọng sao? Cậu có biết rằng bản thân vừa từ chối ai không?”
Trong khi chúng tôi trò chuyện trước thang máy, một tiếng nói vang lên từ sau lưng chúng tôi.
“Um, xin thứ lỗi, nhưng ...”
Khi tôi đang nhìn xung quanh thì Jang Seomoon đã tiến tới chỗ chúng tôi rồi.
“... chúng ta… có thể trò chuyện một chút không?”
“À, được chứ.”
Tôi gật đầu mình trong khi cửa thang máy mở ra.
Kim Hyunjo thở dài và bước vào thang máy một mình.
“Tôi sẽ chờ cậu ở phòng tập; nên nhớ tới đó khi xong việc đó, ok?”
“Vâng.”
Jang Seomoon và tôi thì đi xuống bằng cầu thang khẩn cấp.
Dưới ánh đèn màu đồng mờ nhạt, Jang Seomoon do dự một hồi.
Tôi đã gặp trước người này ba lần rồi. Và trong ba lần ấy thì không có khi nào tốt đẹp cả. Lần đầu, là anh ta đi vệ sinh chung với Sung Dowon, anh ta không mấy thân thiện lúc đó. Lần thứ hai thì mặt anh ta tái nhợt. Còn mới nãy thì tôi mém chôm vị trí của anh ta rồi, nên sẽ không đời nào mà chúng tôi có thể hòa thuận được đâu.
Trong khi tâm trí tôi rối bời.
Jang Seomoon thở một hơi rồi bắt chuyện.
“Vì sao anh lại từ chối làm quản lí của Sung Dowon chứ?”
“À, đó là vì Neptune.”
“Cái đó thì tôi biết… nhưng thật ư? Thành thật mà nói thì tôi không tin…”
“Chủ yếu là vì Neptune, tuy nhiên, tôi cũng vì lý do cá nhân mà từ chối nữa.”
“À…”
Jang Seomoon liếm môi mình và tiếp tục nói.
“Tuy tôi sẽ không làm vậy, nhưng… tôi sợ, rằng anh e ngại tôi sẽ quấy rối anh nếu chấp nhận. Thế nên tôi muốn cho anh biết là anh đừng lo. Đó là cơ hội lớn của anh đấy.”
“Không, tôi không có ngại…”
“Kể cả tôi không bị đuổi thì tôi cũng sẽ xin nghỉ việc.”
Nếu có thể, tôi rất muốn cho anh ta biết.
Rằng đây chính là cái may trong cái rủi của anh ta. Mặc dù anh ta sẽ nghĩ rằng cả bầu trời đang sụp đổ khi mình ngưng làm quản lí cho Sung Dowon. Không lâu sau, anh ta sẽ biết bản thân may mắn biết bao.
Jang Seomoon xoa tóc sau gáy mình và lẩm bẩm.
“Sau mọi chuyện mình đã làm, thế mà bị sa thải… Tức chết đi mất.”
“Thực ra, tôi thấy đấy giống lỗi của Sung Dowon hơn.”
Nghe thế, Jang Seomoon dừng bước và mỉm cười.
“Anh đã gặp trưởng đội tôi… không, Đội trưởng đội 2 ở văn phòng phải không? Người để bộ râu ấy.”
“Có chứ.”
“Có lẽ vì ổng chưa bao giờ làm quản lí nên mỗi khi mọi sự thuận đường thì là nhờ nghệ sĩ, còn gặp trắc trở thì lại tại quản lí. Ổng đang ôm hận, nên tốt nhất là anh nên tránh xa ông ta đi. Chắc chắn ông chưa bao giờ ngờ được, rằng anh sẽ từ chối lời đề nghị đó, nên lòng kiêu hãnh của ổng vừa bị tổn thương đấy.”
Ở cuối câu thì anh ta có chút vui vẻ.
“Tôi cũng định làm vậy rồi.”
Nghe lời tôi nói, anh ta gật đầu và bổ sung.
“Vả lại… về việc anh mới nói hồi nãy, về thầy Shim Kyuntaek đó. Rằng có ai đó bị ông ta mắng chửi trong khóa học mà ổng dạy.”
“À, đúng vậy.”
“Tôi biết vài thứ nhưng không chắc chắn cho lắm.”
Nghe thế, mắt tôi mở to.
Do anh ta là người làm việc chung vơi diễn viên nên có lẽ, anh ta biết được gì đó chăng?
“Vậy cũng được, anh cứ kể đi.”
“Tôi nghe chuyện này khi đi uống với Sếp Jo một thời gian trước. Anh biết chuyện Son Chaeyoung nhạy cảm đến thế nào, đúng không?”
“Đúng vậy.”
Tôi biết rõ luôn.
Song tôi vẫn không hiển Son Chaeyoung lại xuất hiện trong chuyện này?
“Sếp Jo nói rằng bản thân mệt muốn chết vì dành cô ta, Son Chaeyoung hay bồn chồn và bất an khi ấy các nghệ sĩ mới như một số diễn viên khác. Miễn cô ta thuận buồm xuôi gió thì công ty sẽ thăng chức và đối xử cô ta tốt hơn. Thế là Son Chaeyoung không muốn chia sẻ.”
“Àaa.”
“Bên cạnh đó, Son Chaeyoung và ông thầy đó khá thân thiết.”
Giờ thì tôi đã nhớ ra, rằng Kim Hyunjo cũng đã nhắc về chuyện này. Gã giáo viên đó cũng là người dạy Son Chaeyoung mà.
“Son Chaeyoung ưa đi chung với ông ta lắm, cô tay hay lễ phép:‘Thầy ơi, thầy ạ’ nữa. Chà… Đây chỉ là quan điểm của tôi khi nghe người ta kể thôi, có chuyện gì hay không thì tôi không chắc, nhưng tôi tôi nghĩ anh nên cân nhắc điều đó. ”
“Cảm ơn.”
Vì không gì là chắc chắn nên tôi phải tự kiểm tra thôi, đúng là chuyện này đáng nghi thật.
Tôi sẽ hỏi sếp và tìm hiểu xem vậy.
“Thế thì anh bảo trọng nhé.”
“Vâng, tôi cũng mong Neptune sẽ thành công trong tương lai.”
Chúng tôi tạm biệt nhau, trong khi Seomoon đi xuống thang bộ thì tôi dùng thang máy. Tôi đi lên lầu bốn để lấy túi đồ của mình và khi tôi đứng chờ trong thang máy, điện thoại tôi rung lên.
“Alo?”
- Anh quản lí à, là Park Woojeong đây. Anh nói chuyện, được không?
“Em cứ nói đi. Anh đã thấy bài báo của em rồi.”
Giọng nói vui vẻ của cô ấy từ bên kia đầu dây có hơi khiến tôi bỡ ngỡ.
- Đó là bài báo độc quyền đầu tiên của em đó.
“Quao, chúc mừng em nha.”
- Tất cả là nhờ ơn anh đó. Anh rảnh không? Em sẽ đãi anh đồ ăn, nước uống luôn.
“Ừm…”
Tôi suy nghĩ một chút trước khi liếm môi mình.
“Hiện tại thì anh không có kế hoạch hay lịch trình gì hết.”
Thậm chí cả bạn mình mà tôi còn chưa gặp từ hồi vào làm mà.
- Haha, thực ra, em cũng vậy đó. Kể cả trong giờ nghỉ, em cũng phải chờ đợi trong lo lắng nữa. Nếu chuyện gì xảy ra thì em phải bỏ mọi kế hoạch và phóng qua liền, nên em khó có khi lên kế hoạch riêng được.
Chà, giờ nghỉ. Tôi đột nhiên nhớ ra đây là ngày nghỉ của mình.
“... Nghĩ lại thì hôm nay là ngày nghỉ của anh đó.”
- Hả? Vậy anh còn chần chừ gì nữa? Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu.
“Anh biết mà.”
Rồi chúng tôi bày tỏ sự cảm thông cho nhau bằng tiếng cười.
Hahaha.
Chúng tôi cúp máy sau khi quyết định ngày mà hai bên đều rảnh, cùng lúc đó, thang máy cũng đi xuống tầng hầm.
Cốc, cốc.
Gõ cửa xong, tôi liền dừng chân ngay khi tiếng vào. Cả bốn cô gái nhóm Neptune và sếp Kim Hyunjo nhìn tôi với duy nhất một biểu trên mặt.
Cái biểu cảm tò mò rằng tôi có bị mê sảng hay không.
“Oppa! Anh thật sự đá Sung Dowon vì chúng em ư?”
Im Seoyoung nhào tới và túm lấy hai tay tôi.
Kim Hyunjo kế bên em ấy thì tặc lưỡi và nói.
“Kể cả các em ấy còn không tin tôi. Cậu có biết chuyện mà cậu làm kinh thiên động địa thế nào không?”
“Thật hả?”
“Ừa.”
Thấy tôi gật đầu, Im Seoyoung ngập ngừng lùi về sau.
“Thật sao? Anh thật sự bỏ một diễn viên hạng A để tới đây sao? Anh ta là một diễn viên quốc tế đó!”
“Ừ thì… mọi chuyện kết thúc như vậy thôi.”
“Kết thúc như vậy? Quá ảo rồi! Anh điên rồi! Điên rồi!”
Không chỉ Um Seoyoung mà các cô gái còn lại cũng ngạc nhiên và bàn tán với nhau.
“Em đã bảo mà, anh ta bất ổn lắm. Em đã thấy lạ khi anh ta quay lại vào ngày nghỉ rồi.”
Kim Hyunjo thì chỉ tay về tôi và tố cáo.
“Anh mày có nhìn lén một chút và anh thấy; Sung Dowon - một diễn viên hàng đầu muốn cậu ta làm quản lý của mình, rồi cúi đầu xuống. Thế mà thằng nhóc này kiểu, ‘Đa tạ, nhưng lòng bần tăng chỉ có Neptune thôi’, rồi bỏ đi mà chẳng thèm ngoái lại nhìn luôn.”
------------------------------------------------------
Bạn đã đọc xong chương 32. Cảm ơn vì đã đọc và chúc bạn một ngày vui vẻ.