Chương 35: Khoảnh Khắc Mà Tài Năng Chớm Nở (2)
Trans: Invincible
—---------------------------------
“Vì sao em thích nhân vật này?”
“Em thấy tội cho cô ấy.”
Songha nói nói không sai. Cuộc đời nhân vật Jung Haewon này rất khổ và đáng thương.
Do hoàn cảnh gia đình khó khăn, cô đã dành cả ngày lẫn đêm với quyết tâm tự sức mình thành công, rồi Haewon vào được một đại học có tiếng và sử dụng số tiền từ công việc bán thời gian để đi du học nước ngoài.
Cô ấy chính là người phụ nữ có khiến mọi người công nhận và khen thưởng cho nỗ lực của cô ấy. Tuy nhiên, cô ấy có một vấn đề. Jung Haewon có thể thấy những thứ mà người thường không thể thấy, cô ấy có thể thấy ma.
Mỗi lần bắt gặp chúng, thì tốt nhất là cô nên phớt lờ bọn chúng nhưng Jung Haewon sợ ma tới nỗi, sẽ đóng băng tại chỗ chỉ vì một cái bóng mờ của chúng thôi. Cô đã cố gắng hết sức để chiến thắng nỗi sợ này nhưng vô ích.
Vì vấn đề này, cuối cùng cô đã rời khỏi một công ty lớn và gặp nhân vật chính khi đang làm phiên dịch viên tự do.
“Em thích vai này vì em ấy tội cho cô ấy sao?”
“Vâng, dù chị ấy đã nỗ lực phấn đấu nhưng mọi chuyện vẫn không thuận lợi và gặp rắc rối. Dù thế, vì bộ phim kết thúc với ai nấy đều hạnh phúc thì em nghĩ chị ấy cũng sẽ có một cái kết đẹp.”
“À.”
“Và em muốn thấy cái kết đó.”
Songha nói rồi chạm nhẹ vào bản tóm tắt.
“Vậy em muốn thử lời thoại nhân vật của Jung Haewon ở tiêu đề không?”
Trong khi tôi chỉ nói qua loa thôi thì em ấy lại chần chừ.
Giống như lúc tôi hỏi em ấy khi muốn diễn không vậy.
Nhờ ơn thằng khốn đó mà em ấy bị sang chấn tâm lý mất rồi. Tôi mà gặp thì nhất quyết không tha đâu.
“Songha. Anh không biết thầy em đã nói gì với em nhưng anh chắc chắn em không diễn tệ đến mức để gọi là sỉ nhục. Em có biết anh đã xem bao nhiêu bộ phim đổ bao nhiêu tiền vô rạp chiếu phim không? Nếu vậy mà anh còn không phân biệt đâu là diễn hay, diễn dở thì anh đã bỏ làm quản lý cho nhanh rồi.”
“Vâng…”
“Thử nói chơi một câu đi. Ở đây có mỗi anh à.”
Tôi cố gắng thuyết phục bằng lời ngon ngọt nhất có thể.
Nhờ đó mà sự chần chừng đã nhạt đi trong mắt em ấy và đôi môi đỏ của em ấy di chuyển. Trong khi sự căn thẳng và im lặng bao lấy nơi này thì tôi không hề hối em ấy mà chỉ nhìn nắp hộp bánh xốp.
Và rồi…
“Tôi hiểu tình huống của cô nhưng tôi không thể làm được.”
Giọng em ấy nhỏ tới mức tôi phải vểnh tai lên mới nghe được.
“Trước hết, tôi ghét mèo mà ma thì tôi càng ghét hơn nữa. Tôi thà thắt cổ tự vẫn chứ không ở với một con mèo và phiên dịch cho nó đâu.”
Đầu tôi trống rỗng còn miệng tôi thì há hốc ra.
Trái lại Lee Songha vừa nuốt trọn cái bánh xốp mới nãy, tôi nghe thấy giọng của một người phụ nữ trong tuổi đôi mươi, lạnh lùng và khó chịu, song vẫn chưa thể giấu sự chán nản và cam chịu trong giọng nói mình.
Đấy là em ấy còn chưa trổ tài đoàn hoàn đấy.
Thông qua giọng nói bé đến nỗi bạn sẽ lỡ mất nếu cách xa thêm vài bước chân, cũng với vài dòng lời thoại được đọc lên… Chỉ nhiêu đó thôi cũng đã đủ để tôi hình dung người đang ngồi đối diện chính là Jung Haewon chứ không phải Lee Songha rồi.
Sao có thể chứ?
Không lẽ diễn viên nào khi diễn cũng như thế sao?
Hoặc là… tôi đã chứng kiến khoảnh khắc mà Songha đã ra mắt tài năng vượt trội của em ấy?
Em ấy nhìn qua tôi bởi cái nhìn chăm chăm của tôi.
Khiến tôi bừng tỉnh và nói.
“Songha nè.”
“... Dạ?”
“Em diễn hay lắm đó. Rất hay luôn. Dù theo phía cạnh nào, dù là ca hát hay múa, anh đều giỏi nhưng anh nghĩ em diễn còn hay hơn đó.”
Trời ơi, tôi lại hào hứng quá rồi.
Do phấn khích mà tôi nói thẳng tất cả những gì mình nghĩ. Tôi không kìm chế được vì trừ khi mắt tôi rất tệ, cực kỳ tệ thì tôi sẽ tin tưởng vào linh cảm của mình.
Em ấy giỏi diễn xuất.
Nếu vậy thì em ấy sẽ ra sao nếu được chuẩn bị đoàn hoàn đây? Càng tưởng tượng đến nó thì sẽ càng nâng sự kỳ vọng của tôi càng cao.
“Em … giỏi ư?”
Như thể em ấy vừa nghe thấy gì đó kỳ lạ, mắt Songha mở to nhìn tôi.
“Đúng vậy, rất giỏi. Em đừng nghe lời tên dạy diễn xuất khó ưa đó mà nghe lời an… Chậc, tuy khó khăn nhưng chắc chắn, lời anh sẽ được chứng minh khi em gặp giáo viên khác.”
Nói rồi tôi chỉ lại vào bản tóm tắt một lần nữa.
“Em đọc thêm vài câu đi.”
Mới nãy em ấy còn chần chừ, nhưng giờ thì em ấy đã hoàn toàn mở miệng ra, nói.
Tôi nghe lại cái tóm tắt mà mình gần như thuộc lòng, lắng nghe những lời tràn đầy cảm xúc của em ấy.
Và sau mỗi lời thoại mà em ấy đọc, Songha sẽ ngó qua để kiểm tra biểu cảm của tôi. Khiến tôi phải giữ nụ cười trên môi đến nỗi muốn chuột rút khóe miệng. Song nhờ đó mà em ấy cảm thấy an tâm hơn.
Sau một câu thoại thì giọng em ấy càng lớn, còn biểu cảm của em ấy càng rạng rỡ.
Rồi không lâu sau, em ấy đã nói xong lời thoại cuối cùng. Thật tiết là phần này không có nhiều lời thoại cho nhân vật Jung Haewon mà.
Tiếc quá, tôi thật mong nhận được kịch bản mà.
Không, tôi muốn đẩy Lee Songha ra trước ống kính mới đúng.
Mà không chỉ tôi, Lee Songha cũng có vẻ buồn bã vì lời thoại quá ngắn.
“Em nghĩ sao?... Em có thích nó không?”
Khóe môi Lee Songha khẽ cong trong khi em ấy ôm bản tóm tắt bằng hai tay và gật đầu.
“Lúc đầu em thích lắm, nhưng…”
Nhưng?
“Thầy em nói, thật tiếc khi các thành viên còn lại đã hy vọng, rằng kỹ năng âm nhạc của em sẽ tốt hơn để nâng cao danh tiếng của nhóm. Em không nên phân tâm vào những việc mà mình không thể làm, và lo tập nhảy và hát đi… thế nên em bỏ học diễn.”
Tên giáo viên dạy diễn đó, không, gọi hắn là giáo thì ô uế nghề giáo quá, thằng khốn đó.
“Hừ, anh sẽ gặp mặt tên đó…”
“Chờ đã.”
Ngạc nhiên thay, tôi quay lại và thấy Hyunjo với Đội trưởng đội 3 đang đứng sau cửa phòng họp bị hé mở 2cm.
Họ đứng đó từ khi nào thế?
Cả hai mở cửa ra và bước vào phòng.
Kim Hyunjo nhăn mày lại.
“Dù em ấy có diễn dở tới đâu thì người tự xưng là thầy như anh ta cũng không nên chỉ trích học trò mình nặng đến nỗi khiến em ấy tổn thương tinh thần. Tôi đã tới và hỏi cho ra trò, anh ta đã thừa nhận là mình đã nặng lời, nên chúng tôi đã yêu cầu anh ta xin lỗi Lee Songha về sau. Còn về việc anh ta có mục đích khác… ”
Tuyệt, đây là thứ còn quan trọng hơn cả lời xin lỗi nữa.
“Hành động của anh ta tuy đáng ngờ nhưng vì chúng ta không có bằng chứng nên chúng ta không thể làm gì vào hiện tại hết.”
Khó chịu, Kim Hyunjo tặc lưỡi.
“Theo cá nhân anh ta thì anh ta nghĩ Songha không giỏi diễn thôi.”
“Hừm, vậy còn việc liên quan tới Son Chaeyoung…”
“Do đó là một vấn đề nhạy cảm, chúng tôi không thể tố cáo mà không có bằng chứng được.”
Đội trưởng đội 3 cũng bổ sung.
“Đây không còn là vấn đề mà chúng ta có thể mù quáng, hành động dựa trên linh cảm được. Trên hết, Đội trưởng đội 2 sẽ phản đối và Son Chaeyoung sẽ làm ầm lên. Chúng ta cần một bằng chứng vững chắc. Tôi không nói vấn đề chấm dứt tại đây mà là tôi sẽ điều tra thêm nên cậu hãy chờ đợi đi.”
Sẽ thật tuyệt nếu khả năng tiên tri của tôi cho tôi một gợi ý vào lúc này…
Song nghĩ lại thì tôi lắc đầu mình. Do tôi đạt được quả ngọt từ nó vào mỗi lần tôi tức. Tôi có thể nghiện và dựa dẫm vào khả năng này quá mức rồi trở thành điểm yếu của tôi mất.
Dù là cách nào thì tôi cũng phải tự mình tìm hiểu.
“Đầu tiên…”
Đội trưởng đội 3 đùa giỡn bảo.
“Songha, em hãy giành lấy trái tim của khán giả để phán vào mặt ông thầy đó đi.”
“Hả?”
“Làm tới mức mà em có thể hô, ‘Khả năng diễn xuất của tôi không dở mà là do mắt thầy như shit đó. Nếu thầy còn muốn làm giáo viên thì đi rửa mắt mình đi.’ Hãy cố gắng và đặt thành quả tốt nào.”
Nếu anh ta nói thế…
“Khi anh nhìn từ bên ngoài, anh thấy Songha diễn khá tốt. Giờ xem coi có dự án nào trong mùa đông hoặc mùa xuân năm tới rồi đưa em ấy đi thử vai vai đi.”
Chính nó. Tuy đột ngột nhưng tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội này đâu.
Song vào khoảnh khắc mà tôi muốn cho họ xem Miu Miu Thiên Sứ Bảo Mệnh thì Đội trưởng đội 3 lẩm bẩm.
“Anh nghĩ Nàng Tiên Cá RKN là hay nhất đó.”
“Tôi cũng nghĩ tới nó luôn. Nhưng vì chúng ta đã có Son Chaeyoung tham gia vai chính rồi, nên có hơi…”
“Anh còn biết bộ nào không?”
“Bộ phim phát sóng thứ tư/năm - Time Slip, nó cũng được, đúng không? Dự án trước của đạo diễn và biên kịch là một thành công lớn nên ai nấy cũng khen dự án này hứa hẹn như Nàng Tiên Cá RKN. Nhưng phản ứng của họ không tốt do Son Chaeyoung từ chối họ. À, Sung Dowon cũng có dự án đang lên kế hoạch đó. Đây là bộ phim được quay trước 100% nên sẽ ra mắt vào mùa hè năm sau, nhưng đây là một dự án lớn với kinh phí 150 tỷ won . Mức cạnh tranh cho dự án này là cao nhất.”
“Thật hả? Vậy Songha với Bokangee nghĩ sao? Em thích cái nào trong ba dự án trên.”
Ê, bỏ chúng đi sếp.
Làm ơn bỏ chúng đi.
“Em…”
Tôi và Songha liếc nhau một cái trước khi đẩy bản tóm tắt của Nàng Tiên Cá RKN ra.
“Sếp, Trưởng đội, xem thử dự án này đi.”
Kim Hyunjo và Đội trưởng đội 3 chụm đầu lại và lật từng tờ tóm tắt.
“Đây không phải là cái Songha mới đọc sao? Cái này cũng là dự án mới à.”
“Cậu nên cho chúng tôi biết nếu đã chọn dự án chứ. Cái này từ đâu thế?”
“Đây là một dự án sẽ được TVL phát hành vào tháng 1. Họ hiện đang casting các vai chính và phụ. Đạo diễn là Nhà sản xuất Shin Taekyun của TVL. Anh ấy sở hữu khả năng đạo diễn tốt, và tác phẩm trước của anh ấy, Killing Me, là một bộ phim lãng mạn bí ẩn, tỷ suất người xem cao nhất đạt 5% và kết thúc suôn sẻ ”.
“À, tôi có xem vài tập rồi, khá kịch tính đấy.”
Vì anh ta có thêm hứng thú, Kim Hyunjo tỉ mỉ xem hết bản tóm tắt.
Còn Đội trưởng đội 3 thì gật đầu.
“Nếu họ đạt được 5% trên truyền hình thì tốt đấy.”
“Cơ mà biên kịch Hong Jumi lạ quá, tác phẩm trước đó của cô ấy là gì thế?”
“À, nó có phải dự án mới do TVL tự sản xuất không?”
Trước những câu hỏi mà hai người vội vàng đề ra.
Tôi nghĩ kỹ trước khi trả lời.
Tôi biết rằng dự án này sẽ thành công trên Tv, thành công đến mức nó sẽ được phát sóng ở Trung Quốc và tạo nên dàn diễn viên chính và phụ trong nước.
Tuy nhiên, tất cả chỉ đơn giản là một tương lai mà chỉ tôi biết.
Phim truyền hình là một ngành kinh doanh lớn và đây không phải là thứ mà tôi có thể tự mình vượt qua được.
Nếu tôi muốn mời Lee Songha tham gia dự án này, trước tiên tôi cần phải thuyết phục người được đề cập, Lee Songha, và hai người đứng trước tôi, Kim Hyunjo và trưởng nhóm 3.
May mắn thay, Lee Songha, người đã dựng lên một bức tường, dường như đã gần như bị thuyết phục. Tôi chỉ cần làm cho hai người này gật đầu là được.
Vấn đề là chuyện này sẽ không dễ dàng.
“Nó không được sản xuất nội bộ; đó là một dự án do Pan Production sản xuất.”
“À, nó được ký hợp đồng phụ à? Nhiều hợp đồng phụ rất lỏng lẻo nên cậu cần hết sức chú ý. Có nhiều trường hợp họ không quan tâm đến hành động pháp lý và không trả tiền cho diễn viên khi hết kinh phí. Họ còn làm gì nữa?”
“Đó là một công ty được thành lập bởi CEO Kim Panseok, sau khi làm việc tại TVL thì anh ta đã làm chủ dự án mới. Đây là dự án đầu tiên của họ.”
“Ừm... vậy à? Vậy nó mới ra à? Người soạn kịch bản là ai?”
“Cô ấy là Hong Yumi. Cô đã viết hai cuốn tiểu thuyết lãng mạn và nhận được nhiều đánh giá tích cực, đồng thời đây là lần đầu tiên cô biên kịch phim truyền hình. Em đã đọc tiểu thuyết của cô ấy và tay nghề của cô ấy rất hay. Các nhân vật của cô ấy được xây dựng rất tốt và cô ấy thể hiện nhân vật của mình một cách hòa nhã.”
Mặc dù tôi đã mường tượng trước điều này nhưng biểu cảm của Kim Hyunjo và trưởng nhóm 3 lại không được tốt.
------------------------------------------------------
Bạn đã đọc xong chương 35. Cảm ơn vì đã đọc và chúc bạn một ngày vui vẻ.
Lúc này, Nvc mới có bản tóm tắt thôi chứ không phải kịch bản, tại mik thấy nó 3 hồi ghi kịch bản, ba hồi tóm tắt nên chọn đại. Xl, các bn đọc giả nhé.