Quản Lí Hàng Đầu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3548

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1329

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 328

Phần 1: Chương 0 ->49 - Chương 25: Em Nên Diễn (3)

Chương 25:

Dịch bởi: Invincible

-----------------------------------------------

Tôi tưởng bản thân vừa nghe nhầm gì đó. Về một âm thanh tựa như một lớp băng vừa vỡ ra vậy.

 Songha dù có bị người khác xúc phạm tới đâu vẫn giữ mặt lạnh, thế nhưng khi họ đổi mục tiêu sang Seoyoung, em ấy cau mày lại. Nếu không bị Seoyoung kéo tay lại, có thể em còn định đối đầu nhóm Mèo Ngào Đường cơ.

“Ừm, tụi mình hết chủ để đề nói rồi, vậy hẹn gặp lần tới lúc quay Tân Idol Kpop nha!”

Sau khi biến bầu không khí giữa hay bên trở nên lạnh buốt như mùa đông, nhóm Mèo Ngào đường vẫy tay và rời đi với nụ cười trên môi. Thậm chí, họ còn lịch thiệp cúi chào tôi nữa.

Kiểu…nếu hai bên ghét nhau thì chửi thẳng mặt đi!

Cứ cãi lộn! Hay đánh nhau đi! Ít ra, sau khi đánh xong thì cả hai sẽ thấy sảng khoái hơn!

Chuyện này càng trở nên tệ hơn vì cứ như chúng tôi bị vừa bị một cú tát vô hình vậy.

Hồi tôi mới gặp họ, tôi cứ nghĩ họ là những cô gái niềm nở, tốt bụng, điều này thật quá đối lập với cái tự nhiên xấu xí của họ mà. Quả thật, mắt tôi đúng là mắt cá chết rồi.

 Dù chuyện của nhóm Mèo Ngào Đường đến đậy tạm kết thúc thì tôi vẫn còn việc với Seoyoung. Bên cạnh đó, Songha cứ ra mấy dấu hiểu bảo tôi nên làm gì đó vậy.

Dù tôi không có mấy kinh nghiệm trong việc an ủi phụ nữ trưởng thành, nhưng với các cô gái trẻ thì tôi lại có khá nhiều…

“Seoyoung à.”

“Em ổn.”

Trước khi tôi có thể nói thêm gì, Seoyoung ngẩng mặt mình lên. Trong khi tôi sợ rằng em ấy sẽ bật khóc, trái lại, mặt em ấy nhìn bình thường.

“Đây không phải lần đầu họ nói vậy nên anh kệ đi.”

 Seoyoung đã có quãng thời gian xa gia đình lâu nhất khi còn là thực tập sinh và W&U cũng là công ty thứ ba của em ấy rồi. Tôi biết cuộc sống của em ấy không dễ dàng gì. Nên có lẽ đây là lí do vì sao em ấy lại có thể đủ sức chịu đựng mấy nhận xét châm chọc từ đồng nghiệp cũ.

Tôi bỏ qua chuyện an ủi em ấy và chuyển qua phong cách nói chuyện nửa đùa, nửa nghiêm túc.

“Mấy đứa ranh này từ đâu ra vậy? Đáng ra anh phải xúc bốn đứa nó từ nãy rồi.”

Biển cảm của Seoyoung cũng chuyển qua dễ chịu hơn rồi em ấy vỗ vai tôi với bàn tay nhỏ nhắn của mình.

“Không được đâu. Chúng ta vừa nổi tiếng mà, em không muốn làm mọi người chùn bước. Hiện tại chúng ta phải thật cẩn thận, oppa à.”

“Vậy lần tới, anh sẽ free ship tụi nó qua mặt trăng luôn. Sao mấy đứa đó thừa lắm năng lượng thế? Mắc mớ gì cứ bám em quài vậy?”

“Cứ bơ họ đi. Oppa à, anh có biết từ ByungMukGeumi không?”

Tôi từng thấy từ này trên mạng rồi.

“...Đừng chửi lại kẻ ngu?”

“Yup, đúng rồi đó. Em vẫn dốc hết sức mình mọi chuyện có thể. Rồi khi chúng ta thành công, em cá là họ sẽ tức đến bệnh luôn.”

“Vậy à? Vậy khi nào chúng ta giành hạng nhất thì tụi mình cùng nhau ghé bệnh viện, thăm họ ha?”

Câu này là tôi 100% nghiêm túc.

“Ehahahaha! Em cũng muốn vậy lắm!”

Seoyoung cười khúc khích rồi nắm lấy tay Songha, người đang đi sau chúng tôi.

“Em cũng đừng bận tâm họ mà quên nhá. Đừng gây hấn với họ nha?”

Nghe vậy biểu cảm Songha có chút chua chát.

“Sao em không đáp lại lời chị hả? Em hiểu không?”

“Dạ.”

Thế là Songha cũng không thể kháng cự thêm nữa mà gật đầu mình.

Chúng tôi quay lại phòng nghỉ và ăn uống no nê để giải khuây. Khi thấy Songha ăn một đống bim bim em ấy bình thường chẳng dám đụng, tên phản bội chọc lưng tôi và hỏi.

“Có vụ gì à?”

“Chẳng gì đặc biệt đâu.”

À mém quên, bên cạnh tôi cũng có một tên có ưa mà, người mà có tâm địa đen tối ấy.

 Tên phản bội quay lại với ánh nhìn tò mò, tôi thay đổi cách nhìn. Mặc dù bản thân tôi đã liên tục gọi cậu ta là tên phản bội, song cú sốc của ngày đầu tiên đã mờ dần rồi. Vả lại, tên phản bội mà tôi thấy lúc này là một người tốt bẩm sinh, một chàng trai cống hiến hết sức mình vì công việc.

Có lẽ, nếu tôi không thấy tương lai thì giờ cả hai đứa đã là bản thân rồi chăng?

Tôi càng cố gắng giữ cảnh giác với cậu ta thì đầu óc tôi càng rối bời. Giá như Phóng viên Song không nói ‘Vậy ra người đó hồi xưa như vậy.’ tôi đã có thể nghĩ đấy chỉ là cậu ta nhât thời làm bậy và hạ cảnh giác rồi.

Không biết tên phản bội sẽ sống sao trong 20 năm tới đây?

Vì một người hành nghề phóng viên giải trí như Phóng viên Song biết anh ta, có thể cậu ta vẫn còn hoạt động trong ngành này chăng…

Phức tạp quá, khả năng chịu đựng của não tôi có giới hạn, nhưng lại có quá nhiều câu từ và người để tôi đắn đo. Tôi cần một ngày để bố trí chúng lại bằng không tôi điên mất thôi.

Ăn vặt xong, tôi rời đi để các cô gái mặc thử trang phục của họ, đi kèm với nó là một cái bản tên cỡ tờ giấy A4 trên ngực.

 Lúc đầu, tôi thấy nó khá buồn cười vì đây lại là vật dụng bắt buộc cho các nhóm nhiều thành viên, đặc biệt là các nhóm mới vì nhà sản xuất không thể nhớ hết tên họ được.

 Sếp thì phải đi họp riêng nên anh ta vắng, thế nên tôi và tên phản bội phải cầm điện thoại chụp hình buổi thử đồ lại. Vì các em ấy sẽ ở một sân khấu lạ, nên chúng tôi sẽ chụp hình ở nhiều góc độ để các em ấy có thể chỉnh biểu cảm, tư thế hợp lí để có thể cho khán giả thấy một màn trình diễn tốt hơn.

Và đó cũng là các chúng tôi tiêu hết thời gian cho tới khi lúc phát sóng.

Trong lúc chúng tôi đợi sếp Hyunjo sau khi chuẩn bị xong, chúng tôi nghe ai đó gõ cửa.

“Mời vào.”

Tôi tưởng ai đó tới chào nhưng khi tôi mở cửa chỉ thấy một cái camera lòi ra.

“Chúng tôi tới quay phim VCR.”

“Vâng?”

“Video giới thiệu của nhóm, nó chỉ có 15 giây thôi nên xin mọi người tập hợp lại đây giùm.”

Trước khi sếp đi, anh ta có nói rằng họ sẽ quay một video giới thiệu là đây.

Một nữ biên kịch gia hoặc ai đó đại loại vậy đưa cho các cô gái Neptune một tập tài liệu to cỡ lòng bàn tay và bảo.

“Các cô đầu tiên hãy giới thiệu tên nhóm, rồi ca khúc nhóm sẽ trình diễn là ‘3 Falls’ của Kim Jongsu và ‘Don’t follow me’ của Sky, mỗi người lần lượt nói và…”

Rồi cô ấy nhìn lướt qua mặt của các cô gái và chọn ra Songha.

“Cô Songha, vào khúc cuối, cô hãy giả vờ như đang đi tới vị trí rồi nhanh chóng quay lại nói tên bài hát ‘Don’t follow me/Đừng đi theo tôi’, còn mọi người khác có thể diễn như đang theo sau em ấy rồi ngưng. Sẽ rất sến nếu mọi người nghiêm túc thật nên mọi cứ giải trí đi.”

“Dạ!”

Tôi có xem nhiều chương trình phát sóng rồi, nhưng dù là ai hoặc cách làm nào, thì cũng khiến tôi thấy sến hết.

Các em ấy nhớ hết lời thoại một câu của mình rồi quay video giới thiệu 15 giây. Họ bắt đầu bằng câu ‘Chào mọi người, tụi mình là Neptune đây!’ và giới thiệu bản ballan ‘3 Falls’ trìu mến của Kim Jongsu.

Seoyoung nói một cách ngọt lịm, “Và bài hát tiếp theo là của nữ ca sĩ đặc biệt - Sky.”

Cuối cùng, Songha đi qua một nơi khác và các thành viên còn lại làm như đang lén lút đi theo, rồi em ấy dừng chân.

Songha quay lại, sau mái tóc bồng bềnh dần rơi xuống của em ấy là câu nói.

 “Đừng theo tôi.” 

Họ ngay lập tức nói ‘Ok’. Sau khi đoàn quay phim hài lòng rời khỏi căn phòng, còn tên phản bội và các cô gái Neptune đập tay nhau, khẳng định video được quay rất trơn chu.

Thế nhưng tôi lại không tài nào tham gia, mà chỉ có thể đứng đó ngơ ngác nhìn.

Bởi vì…tôi đang bận ngắm Songha.

Em ấy là một diễn viên tài năng!

Từ hôm đó trở đi, tôi liền mê em ấy.

Không phải theo kiểu bám đuôi mà là nghiền ngẫm từng cử chỉ của Songha hơn.

Tôi đã xem mv ca nhạc và video hậu trường của các em ấy tận mười lần, đến nỗi tôi phải giảm thời gian ngủ vốn không đủ của mình, rồi đi tới kết luận, rằng Songha chưa lần nào bị gọi là diễn tệ cả.

Thật ra, theo quan điểm của tôi, em ấy rất tài năng.

Đương nhiên, đó chỉ là nhận định của một kẻ mới vào ngành, song vẫn có cảnh một đạo diễn nào đó chỉ ra Songha và khen em ấy.

Thế thì tại sao em ấy bị đánh giá xấu lúc học diễn được?

 Tôi từng tìm ra tên người dạy Songha và điều tra bối cảnh anh ta để phòng hờ đây là một thằng chó… nhưng anh ta lại thuộc công ty W&U, là một người đáng tin và có chuyên một. Thậm chí, anh ta còn dạy một số diễn viên cho công ty khác nữa.

Thế nên có vài lần, tôi ngầm nhắc lại chuyện diễn xuất với Songha, tiếc thay, thứ tôi nhận được chỉ là hình bóng trốn chạy của em ấy.

Một ngày, hai ngày…một vài ngày trôi qua mà không có tiến triển gì.

Rồi tới hôm nay.

 Tôi rốt cuộc cũng nhận được cuộc gọi từ đội PR và trên đường đi tới lầu năm. Tôi kiềm chế sự hân hoan trong lòng và ôm chặt hộp đựng cà phê. Đó chính là cà phê mà Đội trưởng Park bảo tôi đi mua để đổi lại thứ tôi yêu cầu.

 Ngay khi tôi nhận cuộc gọi, tôi xém phóng ra tiệm cà phê và mua cỡ ly to nhất luôn. So sánh với kịch bản của Hong Jumi, cà phê chẳng là gì.

“Em mua cà phê rồi đây!”

Tôi giơ hộp cà phê ra ngay khi tôi bước vào văn phòng đội PR. Các nhân viên và Đội trưởng Park vui vẻ chạy tới lấy cà phê của họ.

Tôi lướt qua bàn trong văn phòng bằng mắt mình, song vẫn không thấy kịch bản đâu. Nó đâu ta?

“Đội trưởng Park. Kịc…”

“Ờ ha, đây là thứ em muốn nè.”

Tôi thầm nuốt nước bọt trong lúc đợi, Đội trưởng Park để một túi giấy nhỏ vào tay tôi,

Hửm? Thứ này nhỏ hơn tôi nghĩ.

Khoảnh khắc tôi đặt đôi tay run rẩy của mình vào túi, sự hào hứng của tôi tắt ngúm.

“Bốn đĩa CD đã ký tên của Blackout nhé em.”

“À…”

 Tôi đã quên mất là tôi có xin chị ấy thứ này.

 Mấy bữa trước khi tôi gặp Đội trưởng Park dưới cầu thang. Tôi nhớ về cháu mình nên mới xin thử chị ấy vài cái. Vì số lượng tôi xin không phải một hay hai mà là bốn, nên tôi có bảo chị ấy rằng nếu không được thì chị ấy cứ kệ đi.

Nhưng vì Trưởng nhóm Park đặc biệt xin nó cho mình, tôi nào có thể thể hiện rằng bản thân đang thất vọng, nên tôi liền thay đổi biểu cảm trên mặt mình.

“Em cảm ơn chị, đám cháu em là fan cứng của nhóm luôn, tụi nó sẽ ngất ngay lúc em tặng cho mà xem.”

“Chà,thì chúng ta là đồng nghiệp mà. Với lại, em đau có đòi hỏi số điện thoại của Blackout đâu, và xin đĩa CD cũng không phải yêu cầu đáng kể gì. Nên…”

Với nụ cười ranh mãnh trên môi, Đội trưởng Park đặt thêm một thứ trên túi giấy.

Đó là một xấp giấy được xếp ngắn nấp.

 Và ở trang đầu nó, trên đó co ghi < Serie ngắn 16 tập - Miu Miu Thiên Sứ Bảo Mệnh>, còn ở cuối trang là tên đạo diễn và biên kịch.

Đó là nhà văn Hong Jumi.

“Cái này…!”

“Họ có nói sẽ chiếu trên kênh TVL thì phải? Đây là thứ em muốn phải không?”

“Vâng, đúng cái này rồi. Em cảm ơn chị!”

“Nếu em thấy biết ơn thì nhớ mua cà phê vào lần gặp tiếp theo nha.”

Khi thấy tôi ôm kịch bản như ôm kho báu, nữ nhân viên tò mò nghiêng đầu mình.

 “Nhưng có lẽ phán đoán của Oppa quản lý nhầm đi? Tại lúc em đọc nó, em thấy nó hơi trẩu ấy.”

“Ừ, còn cái mô típ ‘động vật đền ơn’ ấy, nó cũng cũ rồi.”

Mới đây tôi đã nghe hai nhận xét tiêu cực từ đôi nhân viên rồi.

“Lúc em đọc kịch bản thì thấy nó không hấp dẫn mấy phải không?”

“Ừm, kiểu như nó cho em cái cảm giác ‘y hệt phim truyền hình’ đó.”

Cái này cũng y hệt tương lai tôi thấy luôn, họ nói ai cũng chê kịch bản này trẻ con và tẻ nhạt.

Đúng nó rồi.

Tôi nói lời chào tạm biệt với đôi nhân viên truyền thông rồi nhanh chóng rời đi. Hiện tại, tôi đang ngồi ở băng ghế lầu bốn và đọc trang đầu.

Hmm, sau khi đọc vài trang đầu, tôi dần hiểu ra.

Vì sao kịch bản này lại không nhận được nhận xét tốt rồi.

 Phần tóm tắt cần được viết giống như một bản xem trước để thu hút sự chú ý của các diễn viên và nhà sản xuất. Họ phải biến tấu những khúc bình thường và cũ kỹ như một thứ gì đó phi thường được diễn ra ở một địa điểm vô danh mới mẻ vậy.

Đôi khi, cũng có nhiều biên kịch viên phải chi cả tâm huyết cho phần tóm tắt này.

Và ví dụ điển hình cho nó là Time Slip và Nàng Tiên Cá Ra Khỏi Nước.

 Nhưng bản tóm tắt này đã được viết quá thành thật. Như thể, nó không phải là một thứ được lôi kéo đọc giả, mà là những câu văn có bố cục rõ ràng, có lẽ nó tương tự bài tập về nhà chăng?

Tôi bỏ qua viết câu từ nó thiếu trau chuốt mà xem cốt truyện.

 Một mùa đông lạnh giá. Một nữ chính bình thường nhặt được một con mèo bị ngã trên đường về nhà. Bề ngoài của nó bẩn thỉu nhưng nó là một con mèo có đôi mắt xanh rất đẹp. Nữ chính tận tình chăm sóc con mèo nhưng đến ngày hôm sau thì nó chết.

Vậy nên con mèo trở lại làm hồn ma để trả ơn nữ chính đã để nó ra đi thanh thản.

Thế nên tựa đề của nó là ‘Miu Miu Thiên Sứ Bảo Mệnh’.

Từ đó trở đi, linh hồn chú mèo sẽ can thiệp vào cuộc sống hàng ngày và tình trường của nữ chính, đôi khi chú giúp đỡ, còn lại thì gây rắc rối. Hmm, thì ra, đây là một bộ phim hài lãng mạn dưới góc nhìn của nữ chính. Cuối cùng, cô ấy có một sự nghiệp thành công và kết thúc mối quan hệ với vị cấp trên đẹp trai nhờ chú mèo.

Thảo nào nó bị coi là con nít và nhàn, chuyện này kịch bản thể hiện quá rõ rồi.

À, nhưng nó cũng có cú twist thú vị giữa mối quan hệ giữa chú mèo và nữ chính.

Linh hồn là mèo hàng ngoại, chú vì một số lí do mà chú mèo từ Mỹ đi qua Hàn Quốc rồi chú kiệt sức mà chết. Bởi vì thế mà hồn ma mèo chỉ có thể nói Tiếng Anh, nhưng vì nữ chính hay bị bồn chồn khi nó tiếng anh.

Nên cô ấy đã thuê một phiên dịch viên để nói chuyện với thiên thần bảo mệnh bé nhỏ này…

Hửm?

Khoan.

Cái gì đây?

Tôi thấy thế liền lật qua trang giới thiệu nhân vật. Phim gồm: nữ chính; nam chính, chú mèo và cuối cùng là… một thứ tôi không ngờ được lại có ở đây.

Thông dịch viên.

------------------------------------

Bạn đã đọc xong chương 25. Cảm ơn vì đã đọc và chúc bạn một buổi tối vui vẻ.

VCR là viết tắt của Video cassete Recorded là các video được phát trong quá trình thay đổi bài hát tại buổi biểu diễn / buổi biểu diễn âm nhạc của thần tượng trong thế giới k-pop. 병먹금을 해요 (byeong-meog-geum-eur hae-yo): Đừng đáp lời thằng ngu. Đó là một tiếng lóng của Hàn Quốc có nghĩa là 'đừng đáp lại những người nói điều nực cười và đáng thương'.