Dịch bởi: Invincible
(Tôi cần ai beta, edit hay proofread hộ quá)
-----------------------------------------------
“Em thấy cả hai kịch bản đều rất thú vị.”
Sếp Jo gật đầu như thể đây là điều hiển nhiên.
“Đúng chứ? Cậu có đôi mắt tốt đấy vì nếu chỉ có một bộ hay thì chúng tôi đã chọn nó từ lâu rồi, tuy nhiên, cả hai đều hay nên mới rắc rối đấy.”
Chà, nói đúng hơn cả hai đều thất bại mới rắc rối đấy.
“Nên em sẽ thật cẩn trọng nói điều này.” - Nói xong tôi nuốt nước bọt xuống.
Không tính tới khả tiên tri của mình, tôi chỉ là một tân binh què luẩn quẩn đây chưa tới hơn một tháng thôi, nên khi đối diện lại là hai chuyên gia với nhiều năm kinh nghiệm về phim truyện, tôi sẽ phải giải thích thật kỹ.
Cố lên tôi ơi. Hãy cố gắng hết sức để thuyết phục họ nào.
“Cả hai đều có kịch bản tốt nhưng lại có một số phần khiến em thắc mắc…”
“Oppa, anh ta là ai đây?”
Son Chaeyeong cắt lời tôi và hỏi sếp Jo.
“Hửm?”
“Người này dám nói có khúc khiến anh ta thắc mắc. Người kiểu gì mà dám bất mãn với dự án của em trước cả khi bắt đầu thế? Anh ta là quản lí của ai vậy anh?”
“Cậu ta là quản lí nhóm Neptune.”
“Neptune ư?”
Nghe vậy biểu cảm của Son Chaeyeong ngay lập tức chuyển biến tệ hơn.
“Họ đâu phải diễn viên, họ là ca sĩ, là idol! Vả lại em có quen quản lí nhóm đó, và đó đâu phải anh ta đâu?”
“...thì cậu ấy là tân binh mới vô làm mà.”
“Tân binh ư?!”
Tuy bất ngờ, cô ấy khoanh tay lại và cười.
“Tên tân binh này phải tài trí đến đâu để anh đem cậu ta đến đây hả? Bộ anh bị ngu à? Thử nghe coi câu ta nói gì kìa.”
“Sự thật là …”
Lần này sếp Jo cắt lời tôi.
“Cậu ta trúng số ngay khi làm và đã trở thành Bokdongee của đội ba, nên anh chỉ tò mò coi cậu ta có vận may của người mới hay gì thôi, tất cả việc này là vì em…”
“Vậy thì anh bảo cậu ta ngưng phá dự án của em và biến đi, em cáu rồi đấy.”
Ha….
Cái hình tượng cô gái ngây thơ trên màn ảnh của tôi đã tan thành mây khói.
Tôi hiểu rằng đây chỉ là một phần dàn dựng hình tượng công chúng, song để bị kêu cút từ diễn viễn tôi tưởng rằng cô ấy thật tuyệt, và thậm chí tôi còn xem phim cô ấy tận ba lần tại rạp chiếu… nó sốc lắm chứ.
“Cậu đi đi.”
Trước khi tôi phục hồi từ cú sốc, sếp Jo chạm vào tay tôi.
“Tôi bảo cậu chọn một trong hai nhưng cậu sao cứ phải vượt quá giới hạn và làm em ấy cáu thế.”
“...nếu thế thì em sẽ đi.”
Tôi không muốn biện hộ nữa và đứng dậy.
Cứ làm theo ý mấy người đi.
Nàng Tiên Cá Ra Khỏi Nước ư? Tôi chẳng quan tâm cái thứ đó thất bại hay không nữa.
Sau khi bị bảo biến đi và gọi là tên tự kiêu, tôi không tin thần hay sự trung thành để thuyết phục họ nữa.
Không đi thẳng tới văn phòng, ngược lại, tôi lại vòng ra ngoài để tới quán cà phê, mua vài ly cà phê và hướng tới lầu năm.
Và suốt đường đi tôi không ngừng lẩm bẩm.
Vụ này uổng thật, nhưng miễn là tôi có khả năng này thì sự kiện như vầy vẫn sẽ có thêm.
Bộ tôi mình gì sai ư? Hay cách mình bắt chuyện? Vậy mình phải giải thích thế nào cho mới phải?
Cửa thang máy ở ra lộ một hành lang tinh tế với hai bên tường treo đầy khung ảnh. Đấy là những bức ảnh về cách nghệ sĩ ở W&U.
Ảnh Son Chaeteong với nụ cười rạng rỡ, ảnh Song Dowon với ánh nhìn xa xăm và hàng loạt các minh tinh làm nên W&U khác nữa.
Thậm chí họ còn có một khung ảnh cho Neptune. Trên đấy là tấm bìa album với những khuôn mặt quen thuộc chụm vào nhau cười. Tôi bước lên trước khung ảnh ấy trước khi lần nữa bước đi.
Văn phòng đội truyền thông nằm cuối hành lang này.
Khi tôi dòm vào bên trong, tôi có thể thấy cách khuôn mặt quen thuộc giữa các vách ngăn.
Hai nhân viên mà tôi sẽ ăn kalguksu chung trong tương lai. Nữ nhân viên và nam nhân viên đang ngồi cạnh nhau trong lúc đánh máy. Còn đằng sau họ là Đội Trưởng Park với đầu tóc rồi bời thể hiện rằng mọi chuyện không được suông sẻ cho lắm.
Tôi lặng lẽ để một ly cà phê kế bên họ.
“Chào mọi người, tôi có mang cà phê tới đây.”
“Hủ?! Cái gì đây? Sao cậu bỗng mua cà phê thế?”
“Thuận tiện tôi đang thèm cà phê luôn, may mắn quá!”
Hiển nhiên là phản ứng của họ với cà phê rất tích cực.
“Em mua cà phê vì em đang có việc muốn hỏi chị.”
Đội Trưởng Park uống cà phê của cô ấy và chọc lưng tôi.
“Chị có nghe, rằng em đã nói đôi lời với Son Cheayeong mới nãy phải không? Mọi chuyện ra sao rồi?”
“Sao chị biết.., À, đây là đội truyền thông mà.”
“Đúng rồi.”
“Đầu tiên cậu lại đây ngồi cái đã.”
Nhân viên nam keo cho tôi chiếc ghế và bảo tôi ngồi xuống, rồi anh ta bóp vai tôi để giúp hỗ trợ lòng tin hơn.
“Có sốc không chứ? Tại hồi Son Chaeyoung là diễn viên nhí…”
Như thể anh anh ta cảnh giác xung quanh, anh ta hạ giọng mình xuống.
“Cô ta không có lúc nào thất thế hết, và vì cô ta còn trẻ nên mọi người xung quanh chiều hư cô ta. Đó cũng là nguyên nhân vì sao tính cách cô ta tệ vậy đó.”
“Chị ta tưởng rằng chị ấy là nhất và nghĩ lời cô ta là lệnh vậy.”
Nữ nhân viên cũng tham gia phàn nàn. Xem ra cả hai đã phải chịu đựng không ít. Nhưng khi họ định nói thêm, Đội trưởng Park lại vẫy tay cô và kết thúc cuộc trò chuyện.
“Ngưng tám đi, đây là ở công ty đấy.”
Cô ấy cũng nhắc tôi luôn.
“Vì cô ấy vẫn là diễn viên công ty chúng ta, nên em đừng có đi xung quanh và bêu xấu Chaeyeong cho hả giận nha.”
“Dạ”
Tuy giận nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến đều đó. Dù sao phim cô ta cũng sẽ sớm thất bại thôi.
Bên cạnh đó, tôi lại hứng thú vào đều khác cơ.
“Đội trưởng Park, chị có được xem kịch bản không?”
“Sao? Đây là yêu cầu của em à?”
“Vâng.”
“Thế em muốn đọc cái nào? Tên nó là gì?”
“Em không nhớ tên nhưng nó được viết bởi tác giả mới, Hong Jumi. Nó ở trên mạng đó chị.”
“Mạng ư?”
Đội trưởng Par nghiên đầu cô ấy như thế cô vừa nghe điều mới lạ.
“Chị nghe rằng em có chút thắc mắc về kịch bản tốt mà Son Chaeyeong có, nhưng tại sao em lại bỗng nhiên tìm kiếm cho kịch bản mạng chứ?”
Vì nó sẽ là bộ phim mà sẽ nổi tiếng khắp nước, thậm chí còn vang tận Tring Quốc và tất cả diễn viên chính lẫn diễn viên phụ đều được ăn theo.
Thứ Son Chaeyeong tìm chỉ có vỏ bong hào nhoáng thôi.
“Vậy để chị hỏi em cái. Em có thắc mắc gì về hai kịch bản đó vậy? Chị đọc cả hai và chị thấy nó rất hay mà.”
Tôi tự hỏi rằng bản thân nên nói gì trước khi mở miệng, rồi tôi vừa thở dài vừa nói.
Có lẽ tôi sẽ không bị bảo cút đi ở đây đâu.
“Cả hai đều hay nhưng… em có nhưng tin đồn xấu về đạo diễn và tác giả. Hình như họ có mối gian tình gì đó ấy.”
"Cái gì? Chuyện đâu ra thế? Sao chị chưa biết gì vậy? Có báo lá cải về nó không?
Ngay khi Đội trưởng Park hỏi với biểu cảm bối rối, cặp đôi nhân viên liền nhanh chóng lên mạng. Tìm kiếm về tác giả, đạo diễn cùng với các thông tin khác nhưng hiển nhiên là không gì hiện ra cả.
Vậy cũng đúng, tại người ta nói thứ này tới tận lúc quay phim mới vỡ mánh mà.
“Em nghe ai đồn vậy?”
“Khó nói lắm nhưng nguồn thông tin rất đáng tin. Và em sợ rằng nó sẽ ảnh hưởng tới dự án của họ.”
“Chà, vậy còn Nàng Tiên Cá Ra Khỏi Nước.”
“Nguyên tác có quá nhiều fan và vì họ đều là fan cứng. Lũi như phim bị họ chi phối và mất phương hướng thì sao? Còn fan sẽ tranh cãi về diễn viên sẽ thích hợp với vai nào. Họ có thể bỏ qua tài diễn xuất của Son Chaeyeong, và cố tình chọc cáu cô ấy bằng cách nói rằng cô ấy không hợp với nhân vật, hay đấy không phải người họ đang tìm cho vai diễn. Và vì đây không phải trường hợp đầu tiên nên, Đội trưởng Park cũng biết có nhiều trường hợp fan bỏ lơ và dàn diễn viên thất bại mà.”
Tôi cố gắng giải thích rõ nhất có thể để Đội Trưởng Park và nhân viên cô ấy hiểu.
Và đương nhên, tôi bỏ qua khúc nhìn thấy tất cả đều này trong tương lai để tránh bị họ nhầm với bệnh nhân tâm thần.
Đọi trưởng Park nhìn tôi và cười.
“Em là loại người hay lo nhỉ?”
“Em sao?”
“Đương nhiên em lo là chuyện bình thường. Như tôi phải làm gì nếu có chuyện với đạo diễn và tác giả của Time Slip thì sao? Hay tôi sẽ làm gì nếu fan gốc của Nàng Tiên Cá Ra Khỏi nước bỏ chúng ta thì sao? Chuyện sẽ ổn thôi nên em đừng lo. Nhưng em không thể thành công nếu sợ thất bại được. Cơ mà chúng ta sẽ chọn Time Slip. Nên tại sao em lại lo nàng Tiên Cá Ra Khỏi Nước thế? Không ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì mà.”
Nếu tôi chết, nguyên nhân sẽ là vì tức.
Jung Sunwoo. 27 tuổi. Chết vì máu dồn lên não.
“Nguyên tác phim càng có nhiều fan thì hiệu ứng quảng cáo sẽ càng mạnh và những fan trung thành ấy còn có thể kéo lượng người xem lên nữa.”
Vậy ra đây là cảm giác của nguời thợ làm tóc chửi rằng tai hoàng đế là tai lừa sao?
Đầu tiên tôi thở dài nhưng sau đó tôi dọn đầu óc mình và nghĩ lại, tôi có thể hiểu được cách Đội trưởng Park phản ứng. Vì nếu tôi không có khả năng nhìn thấu tương lai này thì tôi cũng sẽ phản ứng y hệt cổ.
Tại sao phải lo lắng trong khi còn chưa làm chứ? Có lẽ bạn nên suy nghĩ tích cực hơn đi… hay gì đó đại loại vậy.
Tôi có thể là người duy nhất trên đời này biết tới tương lai. Và do đó, tuy những việc tôi làm được là có hạn, song tôi vẫn không thể hành xử như lúc trước khi biết chuyện được.
Dù sao thì tôi sẽ tạm gác lại mối lo ngại mà chẳng ai muốn nghe nữa.
Tôi ngừng cố gắng thuyết phục Đội trưởng Park và cho cô ấy một gợi ý.
“Thành thật mà nói thì em không hề có cảm giác tốt về Time Slip lẫn Nàng Tiên Cá Ra Khỏi nước luôn. Mà phải nói giác quan em tốt lắm đấy.”
Đội trưởng Park cùng với hai nhân viên nghe tôi nói vậy cười muốn ná thở.
“Hahaha! Vậy cảm giác tốt của cậu là về tác giả Hong Jumi à?”
“Đúng thế. Một cảm giác siêu tốt. Em tin rằng bộ phim đó sẽ thành công đấy.”
Sau khi thấy tôi gật đầu mình, ba người này liền ôm bụng cười tới trên sàn. Được thôi, mấy người cười bao nhiêu cũng được. Miễn sao mấy người thích thì tôi chơi tất.
Dù sao thì tôi đã giúp rồi đấy.
“Em thật sự muốn đọc kịch bản cô ấy viết; vậy có được không?”
“Quao, đã lâu rồi chị chưa cưởi đã thế này. Để chị lấy kịch bản cho em, Miễn là em giữ cẩn thận và không để cho công chúng biết thì cứ đọc tùy thích. Nhưng vì em là quản lí nhóm idol nên chắc sẽ không có diễn viên nào chịu đóng phim này cho em đâu nhỉ?”
Tôi cũng đang nghĩ về điều này.
Sao tôi có thể tận dụng thứ này đây?
*
Tại phòng Giám đốc Công ty W&U
Giám đốc Baek Hansung, người đứng đầu chinh nhánh kinh doanh quản lí và đội trưởng đội quản lí 2, đồng thời có mặt cả Son Chaeyeong và quản lí cô ấy, sếp Jo, tất cả đều ngồi vây quanh hai kịch bản.
Đây chính là lúc họ sẽ ra quyết định cuối cùng cho poster diễn viễn W&U, cho bộ phim mới của Song Chaeyeong.
Trưởng nhóm quản lí 2 chà tóc anh và hỏi.
“Anh nghĩ nhân vật nữ cảnh sát bên Time Slip hay hơn. Còn em nghĩ sao Chaeyeong?”
“Em thích Nàng Tiên Cá Ra Khỏi Nước.”
“Thật hả? Tại Sao?”
“Tại Time Slip là của IBC, và em có nghe IBC có hàng loạt các series mới vào năm tới. Nên sẽ có rất nhiều đối thủ cạnh tranh khó nhằn cho giải thưởng biểu diễn hay nhất. Còn về Nàng Tiên Cá Ra Khỏi Nước, em nghĩ bộ này sẽ được chú trọng hơn và vì bảng xếp hạng của PBS yếu hơn IBS mọi người sẽ trông chờ vào em để nhận giải hơn nếu lượt view cao.”
Chủ tịch Baek Hansung cau mày khi nghe những gì cô nói.
“Em đừng quên là em đang tự chọn dự án nhận giải đấy? Em phải nghĩ kỹ hơn đi.”
“Em đã nghĩ quá đủ về nó rồi. Và em đã hợp tác với W&U quá lâu mà vẫn chưa nhận giải Diễn Viên Hay Nhất, nên em muốn năm sau có nó.”
Đội trưởng Đội 2 cười và an ủi cô.
“Ừ, em sẽ sớm đạt được nó mà. Đã đến lúc Chaeyeong nhà ta nhận giải rồi. Bộ phim này chắc chắn sẽ hot nên em đừng lo gì mà cứ tập trung vào diễn đi.”
Chủ tịch Baek Hansung trong lúc uống cà phê cũng nghe vậy và gật đàu.
Nếu Chaeyeong có mang tới một cái kịch bản dở thì ông đương nhiên sẽ hết sức thuyết phục cô nghĩ lại rồi, tuy nhiên, kịch bản Nàng Tiên Ra Khỏi Nước rất tốt. Tính ra chỉ có nó mới có thể ngang hàng với Time Slip trong các kịch bản lúc bấy giờ thôi.
“Được rồi. Cả hai kịch bản đều rất tốt và dù chúng ta chọn phim nào, thì đều có mặt lợi và hại của nó hết, nên chọn cứ chọn loại nào con thích đi. Nhớ chọn cái mà sau này không hối tiếc đấy.”
“Dạ, vậy ngài Byunghwan hãy liên hệ bên Nàng Tiên Cá Ra Khỏi nước để báo với họ con sẽ ký hợp đồng đi.”
“Được. Ta sẽ chắc chắn mọi điều kiện điều phù hợp với con.”
Trưởng phòng chỉ mỉm cười rộng rãi mà không can thiệp nói.
“Tốt. Tôi có nghe Trưởng nhóm Park từ đội PR nói rằng sẽ có vấn đề gì đó với đạo diễn và diễn viên bên Time Slip và họ đang tìm hiểu về nó. Do Bokodongee Đội 3 bảo họ. Dù không biết là thật hay giả nhưng cũng khá hệ trọng đấy. Tuy nhiên, vì chúng ta chọn Nàng Tiên Cá Ra Khỏi Nước nên khỏi phải lo nữa.”
Nghe vậy Chaeyeong đang vui vẻ đứng lên trở nên nghiêm trọng.
“Anh nói ai chứ?”
“Bokdingee Đội 3. Cậu ta là quản lí Neptune, sao thê? Em biết họ à?”
Sếp Jo quan sát nhất cử nhất đọng của Chaeyeong và cẩn thận trà lời.
“Chúng em có gặp cậu ta ở chỗ băng ghế lúc nãy rồi. Và em có hỏi cậu ta cái nào sẽ hay hơn do cậu ta may mắn.”
“Nên?”
“Em không chắc nhưng cậu ấy nhìn cả hai, rồi tự nhiên nói rằng dù kịch bản tốt nhưng vẫn có vấn đề khác.”
“Chu choa! Cậu ấy dám nói trước mặt anh vào Chaeyeong luôn à? Thật là một tên ngốc mà.”
“Em cũng nghĩ vậy đấy. Cậu ta đúng là có vấn đề mà.”
“Nhưng thứ khiến cậu ấy thấy thắc mắc là gì?”
“Hả? E-Em không biết, tụi này không có hỏi…”
Lời nói sếp Jo dồn ngược lại cổ họng anh và ngắt quãng.
“Anh đáng ra nên hỏi cậu ấy chứ. Tại tôi cũng tò mò nhen.”
“Trưởng phòng à. Đứng nhắc lại nó, em không thích chủ đè này.”
Nghe Chaeyeong bất mãn nói, Trưởng nhóm 2 đọc tâm trạng cô và lớn tiếng dạy bảo mọi người.
“Chỉ vì mọi người gọi tên tân binh là ‘Bonkdongee này, Bokdonghee nọ’, khiến tên đó nghĩ rằng nơi này là một cái sân chơi rồi. Cấp trên của tên khốn đó là ai? Tôi nghĩ tôi có một cuộc nói chuyện với hắn ấy.”
“N-Này…”
“Ổn mà, để vậy được rồi.”
Khi sếp Jo định đáp lại thì trưởng phòng vẫy tay anh và ngăn cản anh nói.
“Anh không cần làm gì hết, do nhóm bên đó vẫn hoạt động tốt nên cứ để cậu ta tự do đi.”
“Nhưng loại người như cậu ta chuyên vướng vào rắc rối lắm.”
“Nếu họ gặp rắc rôi thì tôi sẽ chịu tắc nhiệm. Giờ thì giải tán thôi.”
Trưởng bộ phận sau khi bình tâm mọi người lại thì đi về đầu tiên.
Và chỉ khi trưởng bộ phận chuẩn bị đi về, tiếp tới là Song Chaeyeong, rồi tới sếp Jo, rồi Trưởng đội 2, thì Giám đốc Hangsung cản trưởng phòng lại.
“Tân binh đó. Cậu ta tên gì?”
“Vâng?”
“Tân binh Bokdongee của Đội 3 tên gì?”
“Tên cậu ta là gì ta? Hình như Jung…à rồi, là Jung Sunwoo.”
“Jung Sunwoo à…”
Giám đốc Baek Hansung lặp lại cái tên thêm vài lần nữa.
--------------------------------
Đến đây là hết chương 22, chương 23 vẫn sẽ được đăng trong tuần này. Cảm ơn bạn vì đã đọc truyện, chúc bạn một ngày vui vẻ.
Intercontinental Broadcasting Corporation (IBC) là một đài truyền hình nhà nước Philippines thuộc sở hữu của Tập đoàn Truyền thông Chính phủ trực thuộc Văn phòng Truyền thông Tổng thống (PCO). PBS (tiếng Anh: Public Broadcasting Service, có nghĩa "Dịch vụ Truyền thông Công cộng") là mạng truyền thông công cộng phi lợi nhuận có 349 đài truyền hình làm thành viên ở Hoa Kỳ, cũng có một số đài truyền hình cáp ở Canada.