CHƯƠNG 11: STALKER (KẺ BÁM ĐUÔI)
「Tôi lại đến nữa đây …」(Fernand)
Kaoru nở một nụ cười gượng gạo, vị khách này là Fer-san, một người bạn của Alan và dạo gần đây anh ta cứ liên tục viếng thăm Kaoru
(trans: hậu quá của việc thả thính bậy bạ đó)
Cho dù khi tiệm ăn tối vẫn trong khoảng thời gian bận rộn, anh ta vẫn cứ tiếp tục mời mọc Kaoru về chỗ ngồi của anh ta, hỏi han cô về rất nhiều thứ…
Nếu anh ta cứ tiếp tục làm như vậy, cửa hàng tư vấn sẽ có thể bị cấm
Bởi vì tôi chỉ có thể được cho phép làm nó trong「khoảng thời gian rảnh của tôi」thôi
Ngay từ đầu, vào lúc bận rộn, chúng tôi không thể bắt kịp yêu cầu của cửa hàng với chỉ Eme-han và Agarte-chan được
Cho dù Alan-san cũng tuân thủ đúng quy định nhưng …
Một khách hàng nào đó cứ nhìn chằm chằm vào Kaoru trong khi đang ăn súp pasta hay gọi là udon… một trong các món được làm bởi Kaoru. Nó rất nổi tiếng và được thêm vào trong menu
Anh ta có một mái tóc vàng bóng tuyệt đẹp cùng khuôn mặt không đến nỗi tệ, nhưng chỉ có một ấn tượng duy nhất với mỗi mình Kaoru
(Đáng sợ quá…) (Kaoru)
Hoàng tử đầu tiên Fernand có một ấn tượng mạnh mẽ về Kaoru, anh làm việc chăm chỉ, dọn dẹp công việc và đến phòng ăn tối nơi Kaoru làm hằng ngày
(trans: ghiền nặng rồi)(Edit : Có vẻ vậy)
Anh ta chẳng như nhà vua, vì vậy công việc của Fernand chưa bao giờ là quá nhiều ngay từ đầu, anh ta chỉ là không có động lực mà thôi
Vì vài lý do nào đó, anh ta không mời Fabio vì anh ta cứ như là một sociopath ( người rối loạn nhân cách chống đối xã hội)
Alan đã trở về lãnh thổ của mình ngày hôm đó và đã vắng mặt một khoảng thời gian
Fernand không biết bất cứ thứ gì và thế là anh ấy quyết định mọi thứ theo ý mình, kết quả là anh ta vô thức làm phìền người khác
Cho đến tận bây giờ, mọi người luôn phải ở tư thế sẵn sàng chuẩn bị phục vụ anh khi anh gọi. Anh ta đã luôn sống trong lâu đài, nơi công việc mọi người là ưu tiên hoảng tử chi sau đức vua. Bởi vì thế, Fernand dễ dàng quên mất lý do tại sao Alan nói anh ta là cửa hàng tư vấn chỉ mở cửa trễ đáng kể sau buổi trưa
Mặc dù sự thật là Alan đã nói rõ ràng rằng「Chỉ sau khi cửa hàng tiếp nhận yêu cầu cuối cùng, cửa hàng tư vấn mới sẽ hoạt động, khi mà các bồi bàn khác sẽ hỗ trợ công việc cho Kaoru」
「Không quan tâm đến tình huống là gì, những người khác phải thay đổi bản thân họ để phục vụ anh」là suy nghĩ căn bản của anh cũng như là suy nghĩ của gia đình thuộc tầng lớp hoàng gia
Và Fernand cuối cùng đã đi và làm điều đó. Như:
Gọi Kaoru trong khoảng thời gian bận rộn. Hay là trong lúc những người cần tư vấn đang chờ tới lượt họ, anh ta chen ngang phá đám mà chẳng có chút quan tâm nào
Điều đó diễn ra liên tục tới mức độ mà Kaoru chẳng muốn nói năng thêm một chút nào nữa. Như việc hỏi han về thông tin cá nhân của Kaoru. Từ lúc bắt đầu, Kaoru cũng đã đối xử rất nhã nhặn. Bởi vì anh ta là bạn của Alan nên cô đã cố gắng bỏ qua cho anh ta
Kaoru cũng nghiêm túc trả lời mấy câu hỏi mà anh không biết hay mấy thứ ngu ngốc về chính sách quốc gia. Nhưng nội dung câu hỏi của Fernand và cách hành xử dần dần leo thang đến mức độ mà Kaoru chẳng nên trả lời bất thứ gì nữa.
Đó là những hành động làm phiền nhiễu ở một mức độ cực kì khó chịu khiến Kaoru, các bồi bàn và các khách hàng khác không thể nào chấp nhận được nữa
Luôn có giới hạn cho tất cả mọi thứ, điều chắc chắc là, anh ta trả tiền khá hậu hĩnh .
Nhưng ngay cả khi anh có đưa thật nhiều tiền đi nữa, mọi người vẫn sẽ tức giận
Đến cuối cùng, Kaoru đề nghị chủ cửa hàng cho yêu cầu này. Bởi vì ông chủ biết rằng Kaoru cũng gặp rắc rối với những bồi bàn khác và khách hàng, ông đồng ý ngay lập tức
***
「Tôi xin lỗi, tôi không thể nào chấp nhận việc phục vụ cho Fernand thêm nữa. Làm ơn hãy nói chuyện với các nhận viên khác khi anh ta yêu cầu 」(Kaoru)
Ngày tiếp theo, Fernand vẫn bỏ qua Agarte-chan gần đó và yêu cầu Kaoru tới phục vụ anh cho dù là cô ấy ở xa. Kaoru từ chối anh ngay tức khắc
Những khách hàng khác cũng nghe thấy nó và cảm thấy nhẹ nhõm, anh ta không thể hiểu ý nghĩa của những gì Kaoru nói với anh.Sau một khoảng khắc trống rỗng, Fernand trở nên dữ dằn
「Cái gì, cô nói cái gì hả! Sao cô dám nói một thứ như vậy hả!」(Fernand)
Kaoru trả lời một cách bình tĩnh.
「Tôi đã nói đi nói lại rồi, cũng đã lặp đi lặp lại cả mấy lần trước đây! Anh đang làm phiền những khách hàng khác. Tôi đã đến giới hạn của mình rồi! Chúng tôi cũng đã sắp chạm đến giới hạn của chúng tôi rồi! Nếu Fer-san muốn yêu cầu và được phục vụ, kể từ bây giờ xin hãy hỏi các bồi bàn khác. Dĩ nhiên, cửa hàng tư vấn của tôi sẽ không chấp nhận yêu cầu của Fer-san bao giờ nữa!」(Kaoru)
Fernand đứng dậy từ chỗ anh ngồi và nhìn chằm chằm vào Kaoru
「Nhưng, tôi là một khách hàng! Làm sao cô dám làm một thứ như vậy với một khách hàng …」(Fernand)
「Ông chủ cũng đồng ý rằng Fer-san không cần phải đến cửa hàng nữa nếu anh cứ tiếp tục yêu cầu mỗi mình tôi」(Kaoru)
Từ các phía xung quanh, các vị khách khác bắt đều phát lên tiếng ngưỡng mộ của họ
「Cái gì, cái gì …, cái gì cơ …」(Fernand)
Đến tận giờ, không một ai dám từ chối yêu cầu Fernand trừ cha mẹ anh và 2 người bạn. Anh ta bực bội bởi cái tình huống mà không hoạt động như anh ta mong muốn và anh ta bị nuốt chửng bởi cơn giận dữ
「Theo tôi!」(Fernand)
Fernand bỗng nhiên nắm lấy tay Kaoru và cố gắng kéo cô ra ngoài
「Nó đau! Làm ơn dừng lại!」(Kaoru)
Anh ta không quan tâm bất cứ những gì mà Kaoru nói và vẫn cố gắng kéo Kaoru
「Đi nào! Cô không phải là một người phụ nữ dành cho chỗ này. Cô phải đi với tôi!」(Fernand)
Eme-chan và Agarte-chan và các vị khách cũng đứng dậy và chặn đường Fernand đi
Cũng vậy từ nhà bếp, ông chủ và cả đầu bếp mà ông thuê cũng đi ra
「Sao mấy người dám, mấy người có biết tôi là ai …?」(Fernand)
Sau khi nói nửa câu, Fernand cuối cùng cũng nhận ra những cặp mắt lạnh lẽo từ xung quanh mình và ánh mắt đầy sự ghét bỏ từ Kaoru, Fernand dừng lời anh ta lại
Đầu anh cuối cùng cũng nguội đi và anh hối hận. Ngay trong một tình huống như vậy, cái quái gì trên trái đất này mà anh ta đang cố nói đây?
Nói tên của gia đình hoàng gia sẽ chỉ làm vấy bẩn tên của họ mà thôi!
Anh ta thả cánh tay Kaoru mà anh đang nắm ra, rồi Fernand lặng lẽ bỏ đi
「Mọi người, tôi xin lỗi vì đã làm ầm ĩ」(Kaoru)
Để cho Kaoru xin lỗi với một khuôn mặt cau có, các thực khách cũng thông cảm
「Không phải lỗi của Kaoru đâu , đừng bận tâm !」
「Tôi sẽ luôn bảo vệ cô, vì vậy đừng lo lắng! 」vân vân
Họ đưa ra những lời trấn an ấm áp. Dĩ nhiên họ đã thấy tất cả mọi thứ và họ yêu quý Kaoru
Đó là tại sao tất cả những vị khách đến cửa hàng từ sớm, đứng lên giúp đỡ cô
(trans: hết hội thợ săn đến cửa hàng, vệ sĩ đông vãi ra)
◊♦◊
3 tuần sau đó
Sau vụ đó, Fernand không bao giở ló mặt tại cửa hàng ăn tối này nữa, Kaoru đã có được vài ngày yên bình
Mọi người trong cửa hàng và các thực khách cũng đều hạnh phúc và vào ngày thứ 10 của kì nghỉ, Kaoru thu thập thông tin ở thư viện lần nữa.Tôi khá là hiểu về lục địa này, hay đúng hơn là thế giới này bây giờ rồi. Về các nước lân cận,tình hình chính sách, vân vân
Ở phía tây lục địa này là vương quốc Brancott có hình dạng như một bán đảo. Phía nam và bắc là biển. Đất nước này bao quanh bởi 4 nước, 2 nước ở phía đông và 2 ở phía tây
Tình hình chính trị của họ ổn định, nó được nói rằng là một 「nước có thể sống được」cùng với Balmor ở phía tây (Trans: nước của nữ hiệp sĩ đó)
(Dường như Ceres đã thả tôi xuống một đất nước tốt nhỉ) (Kaoru)
Kaoru đang suy nghĩ về những thứ đó trong khi đang dọn dẹp cửa vào quán ăn tối trước khi mở cửa. Và sau đó một chiếc xe ngựa kéo lộng lẫy đi dến
「Này, cô gái nhỏ. Có phải nơi đây được gọi là 『Manpuku-tei』đúng không 」? (quý tộc) (T.N: Manpuku = Thoải mái, Tei = phòng trà or nhà hàng nhỏ) (trans: vậy sẽ dịch ra là『Phòng ăn thoải mái』nhỉ)
Người quý tộc nhìn xuống tôi từ chiếc cửa sổ mở của chiếc xe ngựa và hỏi tôi một câu như thế
Oh, nhân tiện, nó có một cái tên giản dị mà ko có xoắn như thế đâu, cửa hàng này…
「Ồ, đúng, phải rồi …」(Kaoru)
Không có gì tốt lành khi chống lại một tên quý tộc cả. Không, tôi sẽ chống lại ông ta nếu cần thiết. Dĩ nhiên rồi
「Vậy, cô có biết cô gái nào tên là Kaoru không ?」(quý tộc)
「Nếu ông đang tìm Kaoru , tôi đây…」(Kaoru)
Tôi có thể cảm thấy một cảm giác khó chịu.
「Cái gì đây! Kaoru chỉ một cô gái à!」(Quý tộc )
Tên quý tộc lên giọng mình qua cửa sổ. Ông ta khó chịu với một cô gái nhỏ!
Sau một hồi, tên quý tộc lấy ra một lá thư và đưa nó cho cô gái
Dĩ nhiên là từ cửa sổ của xe kéo. Ông ta chẳng buồn mở cửa ra rồi bước xuống đối mặt với cô
「Lấy nó đi」(Quý tộc)
Kaoru đưa tay cô ra và thứ gì đó như là lá thư. Bởi vì cô ko thể làm bất kỳ thứ gì khác cả
Cùng lúc đó, một chiếc hộp có kích thước được mang xuống từ phía bên kia của xe ngựa và nó để bên kia đường
Sau đó cửa sổ chiếc xe ngựa đóng cửa sổ lại, người thả chiếc hộp cũng đã quay lại chiếc xe ngựa và chiếc xe bỏ đi mà không có bất kỳ lời giải thích nào
「…cái gì đây?」(Kaoru)
Kaoru có một dự cảm không lành…Thứ này sặc mùi rắc rối
Tôi cảm thấy nó như thế. Nhân tiện, tôi không chạm vào chiếc hộp
Họ chẳng nói gì cả và nơi đặt chiếc hộp không phải là trước cửa hàng ăn tối nhưng lại là ở khuôn viên cạnh cửa hàng chúng tôi
Chắc chắc, thứ đó chắc phải được giao cho ai đó khác
Đụng vào nó sẽ biến mình thành một tên trộm uhm .
Tôi đã không nhận lấy nó và nó được giao cho nhà khác, và khi Kaoru kiểm tra cửa hàng một lúc sau, chiếc hộp đã không còn ở đó
Phải rồi, người nhận chính xác dường như đã lấy lại nó
Vậy, sau cùng thì chỉ có còn mỗi rắc rối còn lại là lá thư này
Nội dung là một thư mời, một bữa tiệc sẽ được tổ chức tại cung điện hoàng gia trong tuần kế tiếp
(Đúng như theo linh cảm của tôi!) (Kaoru)
… Tôi chẳng hạnh phúc chút nào cả.
◊♦◊
Aleman’s POV
Viscount Aleman rất là khó chịu.
Tôi được giao phó thư mời riêng của hoàng tử cả cho bữa tiệc của ngài ấy vào tuần sau
Điều này thật là tốt
Lá thư không giống như những lá thư khác được tạo ra hàng loạt nhưng lại là do hoàng tử cả tự tay viết lời mời. Tôi đã được giao phó lời mời trực tiếp của hoàng tử, nó là một vinh dự
Có phải người nhận là ai đó hoàng tử đầu tiên quan tâm đến không?
Nếu thật sự là vậy, nó sẽ là một tin tốt cho tôi người được giao phó nhiệm vụ như vậy…
Nhưng đến khi tôi kiểm tra, người nhận lại là một dân thường!
Cái gì đây! Tôi là một tử tước, và tôi phải trở thành kẻ đưa thư cho một tên thường dân ư.
Chỉ trong chốc lát, sự sỉ nhục đó biến mọi thứ trở nên đen tối lạ thường
Nhưng cùng với lời mời, tôi cũng cần giao chiếc hộp với bộ đầm, đôi giầy từ hoàng tử
Đây có phải tình nhân đầu tiên của hoàng tử cả không?
Có phải ngài ấy tính giới thiệu tình nhân của ngài với mọi người tại buổi tiệc ư ?
Nếu đây là sự thật, nó vẫn là một cơ hội tốt cho tôi…hãy khẩn tưởng lên
Khác xa những gì tôi nghĩ, người nhận là một cô gái nhỏ.Như dư kiến, đây không phải một tình nhân. Hoàng tử đang nghĩ cái quái gì…
Kể từ khi lá thư mời từ hoàng tử được đưa ra
Tôi đưa nó từ cửa sổ xe ngựa để không phải chạm vào đứa thường dân kia và chắc tôi cũng không cần phải tự thân đưa chiếc hộp chiếc váy và giày
Nó được mang ra bởi người hầu tôi.Tôi xong việc rồi, tôi cần trở về sớm
Oh, thật là khó chịu mà
***
Kaoru’s POV
Kaoru nghĩ :
(Tôi đoán nó chẳng có gì tốt lành cả … có lẽ …) (Kaoru)
Dĩ nhiên, nó có mục đích cho việc tôi bỏ chiếc hộp
Và tôi ko thể tưởng tượng được ý nghĩa của lời mời này, tôi muốn có vài sự chống lưng. Nhưng những gì tôi muốn không như thế này
Một lượng lớn thức ăn sẽ đã được lưu trữ, dĩ nhiên tiền mà tôi tích góp ở trong hộp vật phẩm luôn
Từ bài học lần trước, lần này tôi có khá nhiều nước. Bởi vì tôi không thể tắm hay rửa ráy gì với chỉ mỗi thuốc được
Được rồi, tôi đã sẵn có giải pháp rồi
***
6 ngày sau đó, sau khi căn tin đã đóng cửa, tôi nói với dàn nhân viên có một thứ quan trọng cần nói với họ vì thế tôi nhờ tập họp ông chủ và các nhân công lại. Tôi thành thật nói với họ là tôi đã bị theo dõi bởi những người có quan chức cấp cao và tôi sẽ bị gọi đi vào ngay mai
Dĩ nhiên, tôi không nói nó là cung đện hoàng gia, dẫu vậy tôi không có nói bất kì lời nói dối nào.Mọi người kinh ngạc vào nói với tôi “nếu tôi không thích nó thì tôi nên chạy ngay đi”
Nhưng tôi cười và nói với họ mọi thứ sẽ ổn cả thôi, Eme-chan và Agarte-chan đang khóc nhưng họ vẫn đập tôi. Có phải họ buồn khi mà số tiền chia sẻ của họ sẽ bay đi không?
Ko, xin lỗi
Ai cũng buồn cả
Nói là khoảng thời gian yên bình mà chúng tôi đã có một vài tháng qua. Tôi đã thu thập thông tin về đất nước quanh đây cũng như nền văn hóa, kinh tế và mấy cái khác nữa
Đã đến lúc tìm nơi để ở rồi
Ngày mai, tôi vẫn sẽ làm đến buổi trưa như mọi khi và sau đó rời cửa hàng
Tôi sẽ không bỏ chạy
Tôi sẽ đi một cách đúng đắn, tới cung điện hoàng gia
Lần này tôi sẽ là một cách đúng đắn để chắn rằng sẽ không có kẻ truy đuổi nào cả