Potion tanomi de ikinobimasu!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 01 - Chương 14 :ĐẾN VƯƠNG QUỐC HÀNG XÓM, VƯƠNG QUỐC BALMOA

CHƯƠNG 14: ĐẾN VƯƠNG QUỐC HÀNG XÓM, VƯƠNG QUỐC BALMOA

* Góc nhìn của Kaoru:

Sau khi chạy trốn khỏi vương quốc Brancott, tôi tiếp tục đi bộ trong vài ngày để tiến thẳng đến vương quốc lân cận

May mắn thay, trên đường đi tôi đã được một người thương nhân tốt bụng và tử tế giúp đỡ và tôi đã được cứu .

Thật ra tôi đã 15 tuổi đầu rồi nhưng cơ thể của tôi trông lại khá là nhỏ nhắn dưới ánh nhìn của người khác , vì vậy mọi người có thể nghĩ rằng tôi trẻ hơn (so với tuổi của mình), và điều đó đôi khi nó tạo cảm giác hơi khó chịu nhưng dù sao cũng nhờ nó mà tôi đã được cứu giúp trong nhiều trường hợp và đây là một ví dụ đó .

Hmm, tôi có nên độn thêm mấy miếng lót vào lúc kết hôn không nhỉ ?

(trans: sao ko chế thuốc làm tăng kích thước ngực đi cô ) (Edit :haha)

Nhưng mà người gác cổng đó thật sự là một người tốt

Thành thật mà nói, tôi đã có đủ nước và thức ăn trong hộp vật phẩm rồi, nhưng kể từ khi ông ta lo lắng cho tôi, tôi âm thầm nhận nó vậy

Một ngày nào đó tôi sẽ cảm ơn ông ta nếu tôi có cơ hội

Người thương nhân cho tôi quá giang trên xe ngựa của ông dường như có một cửa hàng ở vương quốc Gurua và tôi không hề quên đi mục tiêu ban đầu của mình là thu thập thông tin. Đâu ai biết rằng là ngay thời điểm nào đó tôi cần phải trở thành một thương nhân trong tương lai thì sao. Uhm phải rồi, tôi đã có một người thương nhân tử tế ngay tại đây rồi mà .

Tuy nhiên, dường như con trai ông ta người phụ trách cửa hàng, đã dặn ông dừng việc chia sẽ thông tin của cửa hàng ông đi bởi vì nó quá mạo hiểm

Chán quá đi, thôi được rồi tôi đi ngồi kế bên người thương nhân ngay chỗ lái xe thay vì sàn chứa hàng vậy

Nếu tôi đến sống ở trong vương quốc Balmoa hay vương quốc Gurua kể từ bây giờ thì thông tin từ người thương nhân này, người có vẻ là cư dân ở thành phố hoàng gia có vẻ sẽ hữu dụng đây

Từ bây giờ, tôi đang có suy nghĩ về việc định cư ở vương quốc Gurua. Nhưng trước tiên tôi cần phải thu thập thông tin, chính xác là thu thập thông tin từ người thương nhân này…

Nhân tiện, có vẻ như là người thương nhân và Kaoru đang nói chuyện về nhiều thứ mà nó không phải chỉ là 1 chủ đề đơn giản nên cuộc hội thoại có lẽ đang nhảy sang một chủ đề khác

「Ho, vậy cửa hàng đó có hạ giá bán không ?」 (thương nhân)

「Có chứ, nó gọi là「Nửa giá vào cuối tuần」và「Món hời ngày lễ 」Họ vẫn có thể kiếm lời ngày cả khi họ bán nửa giá… giá cả đã được tính toán…」 (Kaoru)

「Tôi hiểu rồi…」 (Merchant)

「Vì vậy, chúng ta chỉ cố gắng chiết khấu giá bán đáng kể của sản phẩm trước khi hàng gần hết hay là khi chúng ta muốn giải quyết đống hàng tồn .

Mọi người sẽ bắt đầu chờ đợi (xếp hàng) mà cả không mua liền ngay cả trước khi đến thời điểm giảm giá」 (Kaoru)

(trans: cứ tưởng tượng ngày black Friday ấy)

「Sau đó thì …」 (Merchant)

「Chúng ta sẽ mở vài dịch vụ cho cái hàng dài khách hàng đó, nhưng vài khách hàng không thể nào ngồi xuống chờ đợi và họ sẽ đi vẫn vơ đâu đó để giết thời gian trước khi giờ nửa giá mở bán …」 (Kaoru)

「Chúng ta cần những vật phẩm bắt mắt, …Tiếp thị? Mồi hàng? 」 (thương nhân) (T.N: tôi thay đổi ở bản raw ban đầu để cho dễ hiểu hơn)

「Giảm số lượng khách lượng xuống và thu hẹp đối tượng mục tiêu ?

Không, nhưng làm cách này chúng ta sẽ chỉ mất đi một vài khách hàng…」 (Kaoru)

(trans: may mà trans học kế toán chứ mà mém nữa chẳng biết nó nói cái quái gì nữa)

…Đó là những gì đã xảy ra, đây đáng nhẽ phải là một cuộc thu thập thông tin chứ!!

***

Góc nhìn người thương nhân

Quả là một cô gái thú vị!

Tôi đã để lại quyền quản lý cửa hàng cho con trai tôi rồi và tôi chỉ chạy đi bán rong như một sở thích thôi

(trans: nhọ cho chị main)

Tôi đã đón một cô gái nhỏ một vài ngày trước trên đường về nhà ở vương quốc Gurua

Đó là một cô gái đi bộ chậm rãi mà ko có bất kì hành lý nào, độ tuổi khoảng 11 đến 12 tuổi. Dường như cô đang tính đến vương quốc, nhưng một cô gái ăn mặc thoáng đãng như thế này đến từ đâu vậy? (trans: ý nói đi mà ko hành lý đó, chơi chữ)

Nó rõ ràng là cô ta sẽ cần nhiều thời gian hơn người bình thường để tới thành phố. Đó là còn chưa kể cô ta có một cơ thể nhỏ nhắn và mỏng manh, khi nhìn cô ta tôi đã nghĩ: dường như nó sẽ là dấu chấm hết cho cô ấy nếu như cô gặp phải một con chó hoang, chứ đừng nói đến kẻ cướp hay quái vật

Tôi cũng có một cô con gái, và khi nhìn thấy một hình ảnh như vậy tôi không thể nào để cô gái này một mình được

Mặc dù có vài chỗ trống trong chỗ chất hàng, cô ấy đến chỗ ngồi của lái xe có vẻ như cô chán nản và hỏi han nhiều thứ về vương quốc

Dường như cô ta muốn kiếm một công việc ở trong vương quốc

Trước tôi kịp nhận ra, cuộc trò chuyện đã trở thành một cuộc thảo luận kinh doanh, câu chuyện về cửa hàng mà cô biết. Cô nói với tôi đây là「câu chuyện cô nghe từ người khác」

Quả là một sự ngạc nhiên

Tại sao cô ta lại biết nhiều chuyện vậy chứ ?

Làm thế nào mà ai đó có thể nói một câu chuyện như vầy để mà cho một cô gái ở một thị trấn nông thôn có thể nghe về nó chứ

Thương nhân không thể nói chi tiết về công việc của họ dễ dàng như vậy được

Hơn nữa, có nhiều phần mà thậm chí cả tôi, một thương nhân kinh nghiệm đầy mình cũng không thể nắm bắt và hiểu nổi nhưng cô ta hiểu được những trường hợp và nguyên nhân một cách rõ ràng, cô cũng bổ sung thêm sự cân nhắc của cô, và đồng thời cũng là một một quan điểm sắc bén

Đến tận giờ, tôi đã không nghĩ nhiều thế về việc chiết khấu. Các vật phẩm với kinh phí phù hợp với giá sàn, và có một tỉ lệ lợi nhuận một cách hợp lý

Cũng có sự tin tưởng của các thương nhân, người bán, và người mua. Tôi cũng bán các hàng hóa ở một mức giá hợp lý với sản phẩm đó

Nó không quá đắt cũng ko quá rẻ để tránh biến động thị trường…

Tuy nhiên, câu chuyện về nửa giá và chiết khấu mà cô gái này nói tới thật sự thú vị. Đôi khi những thứ cô nói về ấy cũng chính xác với niềm tin của tôi, nó thật sự thú vị

Cô gái cứ tiếp tục nói「tôi đã nghe được một thứ như vậy」, nhưng cô hoàn toàn quen thuộc với các tình huống giả định và cô cũng bổ sung thêm ý kiến của chính mình khi nói

Cô gái này sẽ trở thành một người tuyệt vời trong tương lai. Nếu cô đang tìm việc, sẽ không có vấn đề gì khi thuê cô ở cửa hàng chúng tôi. Nếu cô hỏi tên cửa hàng chúng tôi, tôi sẽ rất mừng khi chấp nhận cô bé

Được rồi, hãy làm vậy đi!

***

Chúng tôi đã đến cổng của vương quốc

Chỉ vài phút nữa và chúng tôi sẽ hoàn tất thủ tục xác nhận tại cổng.

「Kaoru, nếu được, cô có sẵn sàng làm việc ? Tôi cũng sẽ cung cấp chỗ ở cho cô luôn. Vì thế cô ko phải lo lằng về chỗ ở nữa」 (Merchant)

Sau suy nghĩ một hồi, cô gái cười và trả lời

「Không , nó ổn thôi, tôi sẽ tư mình kiếm một công việc …」 (Kaoru)

Huh?

「Ah, tôi vẫn chưa nói với cô về tên của cửa hàng chúng tôi, chúng tôi là 「Công ty Thương mại Abiri」và tôi là chủ sở hữu của công ty, Johann Abiri. Cô có ngạc nhiên ko ? 」

Tôi nói với cô ấy với sư tự tin và mỉm cười

「… Oh, là thế à. Kể từ khi tôi là người mới của vương quốc, tôi đã hơi thô lỗ trước đó. Cám ơn vì đã đón tôi. Quả là một vinh hạnh khi được nói chuyện với ông. Tôi sẽ trả lại lòng tốt này vào một ngày nào đó. Vậy thì, cho đến khi chúng ta gặp lại!」 (Kaoru)

Cô gái nhỏ xuống khỏi xe ngựa ngay trạm dừng vào phút cuối sau khi qua dãy kiểm tra, đi khỏi đó sau khi nói lời cảm ơn

Johann Abiri, chủ tịch công ty thương mại Abiri thất vọng nhìn theo cô gái đi khỏi.

「… Ừm thì, chúng tôi là công ty thương mại Abiri … Nó được nói rằng là chúng tôi đã tiến vào top 3 của vương quốc. Chúng tôi nổi tiếng ngay cả ở các nước lân cận. Có rất nhiều người ước muốn được làm việc tại chỗ chúng tôi, Công ty thương mại Abiri … Với những người đến từ vùng nông thôn , họ nên yêu thích làm việc tại công ty thương mại Abiri …」 (Johann)

Giọng nói Johann dần dần trở nên yếu ớt, và im lặng

***

* Góc nhìn Kaoru:

(người thương nhân đó có vẻ là một người tốt. Nhưng nếu tôi chấp nhận sống ở một cửa hàng nhỏ tôi sẻ bận rộn với vài công việc nhà và có thể, tôi sẽ ko có thời gian rảnh rổi như kiểu làm việc đến tận tối khuya và mở cửa hàng đầu tiên vào buổi sáng. Tôi không biết khi nào sẽ có ngày nghỉ …Tôi xin lỗi,nhưng tôi sẽ tìm kiếm một công việc mà nó sẽ có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn. Giờ thì tôi cần phải tìm một người nào đó cho tôi công ăn việc làm và chỗ ở hoặc là tôi phải tự làm điều đó.)

* Trung tâm việc làm vương quốc Gurua

À, điều này thật không tốt…

Tôi cứ tiếp tục tìm kiếm công việc phù hợp với yêu cầu

Đó đã là một thời gian dài kể từ khi tôi bắt đầu xem xét

Tôi đã đi đến chỗ tiếp tân nhằm mục đích nộp đơn khoảng 2 lần rồi, nhưng bị từ chối theo kiểu「trẻ vị thành niên là không tốt 」

Mặc dù nó chẳng là công việc kỳ lạ gì…

Khi tôi hơi xuống tính thần một chút, một người đàn ông đang làm việc công việc văn phòng ở phía sau nói với nhận viên tiếp tân

「Này, Aria, có chuyện gì với đứa trẻ à? Liệu con bé có thể là ở chỗ Bard-san …?」(Male receptionist)

「Oh, phải rồi…」(Aria)

Nữ tiếp tân nghe thấy nó, nhìn vào Kaoru một hồi

「Liệu cô có thể làm việc nhà kiểu như dọn dẹp và nấu ăn không ?」(Aria)

Cha mẹ tôi đã từng làm tất cả mọi việc, vì vầy tôi đã chăm sóc ác anh chị em tôi và việc nhà kể từ khi tôi là một học sinh trung học cơ sở rồi

「Vâng, mẹ tôi đã từng làm điều đó, vì vậy tôi rất giỏi việc nhà và chăm sóc trẻ con!」(Kaoru)

「Oh, vậy có thể cô làm được nó … làm công việc tương tự như một người giúp đỡ tại gia, nó thì thế nào?」(Aria)

Dựa theo lời giải thích của nữ tiếp tân, dường như có một của hàng nhỏ đang tìm người giúp việc tại gia. Có tổng cộng 5 người bao gồm cả chủ cửa hàng

Mọi người có vẻ không phải người xấu, nhưng những người giúp việc khác thấy nó khó khan để ở lại làm

Làm việc, nấu ăn, chăm sác, dọn dẹp, rửa chén, và các công việc nhà khác

Mọi người ngoại trừ chủ cửa hàng thì lười biếng và chẳng làm gì ngoài công việc, tất cả đều dùng bữa ngay tại cửa hàng

Nó sẽ là rắc rối khi phải về nhà, làm một bữa ăn, dùng bữa và trở về cửa hàng

Nó sẽ không quá bộn rộn và nếu tôi có thể dọn dẹp hằng ngày, tôi có thể có thời gian rảnh rỗi

Ngay cả khi tôi chuẩn bị bữa ăn, nó chẳng quan trong gì nếu tôi không thể ra ngoài suốt ngày cuối tuần

Nó cũng có một ngày nghỉ. Mọi người dường như ăn ngoài cho phù hợp với vài thứ gì đó vào ngày đó

À thì kể từ khi đã một khoảng thời gian khi không có người giúp việc nào ở cửa hàng, nó là một đống lộn xộn, liệu tôi có thể dọn dẹp nó không ?

… Eh, nó là gì? Một cộng việc lý tưởng cho tôi!

***

「Tôi đã đến theo lời giới thiệu từ trung tâm việc làm, tên tôi là Kaoru」 (Kaoru)

「Oh, cô ko cần phải căng thẳng như vậy đâu. Xin hãy làm nó thật thoải mái」(Bard)

Nơi tôi sẽ làm việc là「cửa hàng Maiyaru」

Khi tôi nói lời giới thiệu của mình, chủ cửa hàng, Bard-san nói thế với một nụ cười

「Trong khoảng thời này, hãy ở lại vài ngày, nó sẽ là một khoảng thời gian thử việc, phí giới thiệu không cao lắm khi mà các người giúp việc khác từ bỏ quá sớm mỗi lần」(Bard)

Bard nói vậy và mỉm cười cay đắng.

「À, trong khoảng thời gian này, tại sao cô không giới thiệu bản thận với mọi người? Nếu cô nghĩ cô không thể làm nó, làm ơn đừng giữ nó trong lòng và nói với tôi sớm … ừm thì tôi khá là quen với nó rồi, tôi không thực sự để ý đâu」(Bard)

「Tôi hiểu mà」(Kaoru)

Chẳng nhẽ ông ta là kiểu người tiêu cực …?

Và tôi đã được dẫn đến một nơi giống như phòng thí nghiệm hơn là một cửa hàng, một căn phòng làm việc…

Cái khoảng khắc anh ta mở cửa

「… Muu」 (Kaoru)

Cái mùi

Mùi cơ thể và mồ hôi của đàn ông, mùi hóa chất. Vài thứ gì đó bốc mùi như thối rữa. Bộ có xác chết ở đâu trong đây à?

Và 4 người đàn ông

2 người họ nằm trên sàn

Một người đứng tuổi, hai người đàn ông trẻ, một cậu nhóc. Ừm, mặc dù nghĩ anh ta là một cậu bé, anh ta là một người trưởng thành ở đây

「Dậy mau, Carlos, Alban, có một ứng cử viên giúp việc mới này!」(Bard)

2 người họ nhảy ra từ chỗ của mình

「Cám ơn! 」(Carlos, Alban)

「Không, nó vẫn chỉ là một khoảng「thời gian thử việc」!」

Bard đấm một cái đinh

Từ trên xuống, Carlos-san 32 tuổi, Acil-san 21 tuổi, Alban là 19, Brian là 16 tuổi

Mọi người dùng như đang làm hết sức mình để trở thành một chuyên viên kỹ thuật

Theo lời giải thích cảu Bard. Không chỉ có mỗi cửa hàng kiếm tiền bằng cách chế tạo sản phẩm và bán nó. Họ kiếm tiền bằng cách phát triển một kỹ thuật mới cũng như bằng vài loại nghiên cứu, và chế tạo một sản phẩm mới cứ như là một 「Phòng thí nghiệm」

Tuy nhiên, kể từ khi không có sự hỗ trợ tài chính từ bất kì nơi nào, họ cũng là vài sản phẩm căn bản để làm kinh phí cho nghiêm cứu và cuộc sống hằng ngày

Cũng như mục tiêu họ khá rõ ràng, làm những sản phẩm thông dụng tốt cho việc sử dụng và sinh sống

(trans: giờ lại nhảy sang từ chuyên môn công nghiệp đm)(edit :đau đầu vc)

Dự án nghiên cứu chính là sự tiêu thụ tiền. Bởi những sản phẩm trong lĩnh vực nghiên cứu không phù hợp cho việc kinh doanh vân vân

Và, chẳng có một doanh nhân nào ngoài một nhóm người nghiêm cứu, vì vậy không có cái khái niệm như thời gian làm việc

(trans: nghe xong là biết ẻm sắp góp ý lung tung và chuẩn bị đi nữa rồi)

Đôi khi họ không rửa ráy gì cơ thể họ cả ngày, quên ăn và ngất xỉu

Họ ở trong phòng thí nghiệm cả ngày. Họ thường nói về nội dung nghiên cứu, nhưng họ lại không biết gì nhiều khi nó ra ngoài công chúng

(…Ah, mình cẩn chăm sóc 5 đứa trẻ sao) (Kaoru)

Kaoru đã nắm được chính xác tình hình

Sau khi mội người giới thiệu về họ và đưa một giải thích ngắn gọn, nó là là thời gian đặt câu hỏi

「Ừm vậy, cô có thể dọn dẹp và nấu ăn không ?」 (Bard)

「Dọn dẹp là sở trường của tôi, tôi đã luôn chăm sóc việc nhà của gia đình. Và tôi cũng giỏi về nấu ăn, Tôi đã nấu ăn cho gia đình mình một khoảng thời gian dài trước đây. Cũng như về các bữa ăn tôi đã làm tại quán ăn tối nơi tôi từng làm việc đã được chọn như một món chính thức trên menu」 (Kaoru)

Huh, mắt mọi người tràn đầy mong đợi

「À, có vài thứ tôi muốn cô cẩn thận khi dọn dẹp ở đây …」 (Bard)

「Ah tôi hiểu. Ngay cả khi nó dường như là một mớ hỗn độn nhưng vị trí nó đả dược quyết dịnh chính xác rồi, vì thế tôi sẽ không di chuyển nó mà không có sự cho phép. Cho dù chúng chỉ là giây vụn, nó có thể là một ghi nhớ quan trọng , vì vậy đừng tư ý bỏ nó đi. Cũng như là vài loại thuốc nguy hiểm nên đừng thử ngửi nó, đừng chạm vào nó, đừng trộn lẫn nó, cũng đừng ném nó đi đúng không ?…」(Kaoru)

「Huh…?」(4 người đàn ông)

「Oh, có phải cô đã từng làm việc trong chỗ giống kiểu này trước đây không?」 (Bard)

「Không đâu , tôi chưa từng làm công việc như vậy trước đây …」(Kaoru)

「………」(5 người đàn ông)

「Oh, về chuyện đó, chúng ta sẽ mất thời gian… Nếu chúng tiếp tục nghiên cứu, chúng ta có thể quên thời gian dùng bữa đấy…」(Bard)

「À thì, chẳng phải tất cả đàn ông đều như vậy cả à?」(Kaoru)

4 người đàn ông ngắm nhìn Kaoru với ánh mắt lấp lắng đầy kì vọng

Biểu hiện của Bard cũng tốt

Có lẽ Kaoru sẽ ổn định ở… đây chăng ?