Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

21 60

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

26 64

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

315 513

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

256 4545

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

556 1757

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

(Đang ra)

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

Kubou Tadashi

Vì là một Thủy Ma Đạo Sĩ, nên câu chuyện sẽ bắt đầu với "Liên kết hydro"!

95 365

Tập 1: Chương Huyền Tinh Tông - Chương 18: Sư huynh, dương khí quá thịnh

Trưa hôm sau, Diệp An Bình còn đang ngủ nướng thì bị Tiểu Điệp lôi dậy khỏi giường, hết đánh phấn lại thay y phục mới. Chẳng mấy chốc, cậu đã bị biến thành một công tử phong lưu, bảnh bao.

Người đẹp nhờ lụa, ngựa hay nhờ yên.

Bình thường ở Bách Liên Tông, cậu chỉ mặc áo vải thô, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, chẳng thích đeo trang sức. Nếu không phải đệ tử quen mặt, ai cũng tưởng cậu là sư đệ nhà nghèo.

Giờ được Tiểu Điệp trang điểm, cậu trông mới ra dáng thiếu chủ một tông môn tiên gia—huyền văn vân tụ, tiên phong đạo cốt, phong thái tiêu sái, ra ngoài chắc chắn là mục tiêu khiến bọn buôn người thèm nhỏ dãi.

Tiểu Điệp đứng cạnh, che miệng cười khẽ, khen: “Thiếu chủ, ngài giờ trông đẹp lắm! Nô tỳ chỉ muốn nhào tới ôm ngài thôi.”

Diệp An Bình nhìn mình trong gương, khẽ thở dài, hỏi: “Trưởng lão Huyền Tinh Tông đến chưa?”

“Rồi ạ, Vương trưởng lão đang đánh cờ với tông chủ. Tông chủ dặn nô tỳ nhắc thiếu chủ ăn mặc chỉnh tề, lát nữa hành lễ trưa.”

“Biết rồi, biết rồi.”

Nghe thế, Diệp An Bình hiểu ý cha mình. Chắc chắn ông muốn cậu lọt vào mắt xanh của vị trưởng lão Huyền Tinh Tông, hy vọng được dẫn đi mở mang tầm mắt ở tông môn lớn.

Ý tưởng thì hay, nhưng tiếc thay, Bách Liên Tông chẳng có công pháp truyền thừa lợi hại, cũng chưa từng xuất hiện tu sĩ danh tiếng. Danh xưng thiếu chủ Bách Liên Tông của cậu chẳng khác gì “giấy khen mẫu giáo” trên bảng thành tích, chả ai để tâm.

Sau khi chỉnh trang y phục, Tiểu Điệp đeo thêm cho cậu tua ngọc vàng, rồi dẫn cậu đến Thiên Các của Bách Liên Tông.

Diệp An Bình tất nhiên không muốn cha mất mặt. Vào Thiên Các, cậu theo lời Tiểu Điệp, cung kính hành lễ với Diệp Ngao và lão giả tóc bạc bên cạnh, rồi chủ động đứng hầu trà cho hai người.

Hầu trà hơn một canh giờ, cậu ngáp hơn chục cái, hai lão mới đánh xong ván cờ.

“Tiền bối cờ nghệ quả nhiên cao siêu, vãn bối cam bái hạ phong.”

“Ha ha…” Vương trưởng lão vuốt râu, cười, “Lão phu thường bị tông chủ nhà gọi đi hầu cờ, còn thắng tông chủ vài ván. Nếu thua Diệp chưởng môn, e là tông chủ nhà lão phu mất mặt.”

“Ha ha, đâu dám, đâu dám.”

Nghe hai người tâng bốc qua lại, Diệp An Bình liếc bàn cờ, thầm mệt mỏi với màn “thổi phồng” của hai lão.

Kiếp trước, lúc học cấp ba, cậu từng vô địch cuộc thi cờ vây thiếu niên. Cờ của hai lão này, trong mắt cậu, chẳng khác gì trẻ mẫu giáo đánh lộn. Cậu còn nghi hai lão sống vài trăm năm này chưa chắc thắng nổi bạn cùng lớp kiếp trước của mình.

Nhưng lão này bảo từng thắng tông chủ Huyền Tinh Tông? Chẳng lẽ bà lão sống mấy ngàn năm kia cũng đánh cờ dở tệ vậy? Không thể nào.

Sau một hồi tâng bốc, Vương trưởng lão liếc Diệp An Bình, hỏi: “Diệp chưởng môn tặng lão phu linh thảo năm trăm năm, chắc không chỉ để mời lão phu đánh một ván cờ chứ?”

“Ha ha…” Diệp Ngao cười gượng, kéo vai Diệp An Bình, “Vương trưởng lão, thực ra là tiểu nhi nhà tại hạ, năm nay đã mười lăm, thành niên, muốn nhờ trưởng lão chỉ điểm đôi chút.”

“Chỉ điểm thì dễ, nhưng…” Vương trưởng lão vuốt râu, “Nếu Diệp chưởng môn muốn tiểu công tử vào nội môn Huyền Tinh Tông, xin thứ cho lão phu bất lực. Chưởng môn hẳn biết, Huyền Tinh Tông yêu cầu tư chất nội môn đệ tử khắt khe, không phải phó trưởng lão như lão phu có thể quyết định.”

“Vãn bối hiểu rõ.” Diệp Ngao chắp tay, hỏi, “Vậy ngoại môn thì sao?”

“Vào ngoại môn thì được, nhưng thà làm đầu gà còn hơn đuôi phượng, Diệp chưởng môn hẳn nghe qua.” Vương trưởng lão nhìn Diệp An Bình, “Thay vì để tiểu công tử làm ngoại môn đệ tử Huyền Tinh Tông, chi bằng ở lại Bách Liên Tông làm thiếu chủ.”

“Vậy xin trưởng lão chỉ điểm đôi lời cho tiểu nhi.”

“Được.”

Vương trưởng lão vung tay áo, ngoắc Diệp An Bình đến gần, dùng hai ngón tay chạm mạch cổ tay cậu, rồi dùng thần thức quét qua cơ thể.

“Ừm—”

“Tiểu nhi thế nào?”

“Thủy mộc song linh căn, mười lăm tuổi đã Luyện Khí tầng ba, quả là xuất sắc, chỉ là…”

Vương trưởng lão nhíu mày, bóp vai và đùi cậu, dùng thần thức kiểm tra kỹ hơn, rồi liếc Diệp Ngao, thầm cảm thán Diệp chưởng môn ra tay với con trai mình thật tàn nhẫn.

Lão thấy xương cốt toàn thân Diệp An Bình gần như đều từng gãy một lần, nội tạng mang khí độc hàn. Chẳng trách song linh căn mà mười lăm tuổi đã Luyện Khí tầng ba.

Cậu tu luyện theo lối khổ tu, dùng độc trùng rèn luyện, giờ đã bách độc bất xâm, thân thể qua tôi luyện cũng cực kỳ rắn rỏi. Lão đoán, dù kinh mạch Diệp An Bình bị phế, nội tạng bị chấn vỡ, không ai cứu, cậu vẫn sống được ba bốn ngày.

Khổ tu là cách luyện tốt nhất cho tu sĩ, nhưng ít ai chịu nổi. Đa số kẻ thử khổ tu, hoặc phát điên giữa chừng, hoặc chết thẳng cẳng.

Dĩ nhiên, Diệp Ngao không biết con trai mình khổ tu. Ông theo lối giáo dục thả rông, chỉ cần yêu cầu của Diệp An Bình không quá đáng, ông đều đáp ứng.

Diệp Ngao thò cổ hỏi: “Vương trưởng lão, thế nào?”

“Cực kỳ xuất sắc, trong số song linh căn lão phu từng gặp, e là không ai sánh bằng.”

“Thật sao…” Diệp Ngao kinh ngạc, “Trưởng lão có đề nghị gì không?”

Để con trai đi khổ tu, Diệp chưởng môn cũng là kẻ tàn nhẫn… Vương trưởng lão thầm nghĩ, cười gượng: “Diệp chưởng môn cứ dạy cậu ấy theo cách của mình, lão phu chẳng có gì để nói.”

Diệp Ngao ngẩn người. Trong mắt ông, Diệp An Bình chỉ ngày ngày trêu chọc cô nhóc họ Bùi. Trêu gái cũng là cách tu luyện sao? Nhưng Vương trưởng lão đã nói thế, ông đành gật đầu, cười đáp: “Ha ha… vậy thì tốt.”

Vương trưởng lão ngừng một lát, hỏi: “Diệp chưởng môn dạy cậu ấy công pháp gì?”

“Ờ…” Diệp Ngao ngập ngừng, liếc Diệp An Bình, ra hiệu cậu tự nói.

Diệp An Bình thở dài, chắp tay: “Phụ thân cho ta học tâm pháp nhập môn của Tứ Dương Tông, phối hợp Cửu Nguyên Tâm Quyết, kiếm pháp là Vấn Kiếm Quyết của Nguyệt Ảnh Kiếm Tông.”

“Oh?” Vương trưởng lão ngạc nhiên, “Phối hợp mấy công pháp này, Diệp chưởng môn tốn không ít tâm huyết. Nguyệt Ảnh Kiếm Tông bán công pháp đâu rẻ.”

“Ha… ha ha…” Diệp Ngao nhướng mày, liếc con trai: Tứ Dương Tông gì? Cửu Nguyên Tâm Quyết gì? Vấn Kiếm Quyết? Con lấy công pháp đâu ra?

Diệp An Bình liếc lại: Tự con tìm!

Vương trưởng lão ngẫm nghĩ, đối chiếu các công pháp Diệp An Bình nói, rồi thở dài, hỏi: “Diệp chưởng môn hẳn biết khuyết điểm khi luyện chung mấy công pháp này chứ?”

“Ờ…” Diệp Ngao ngơ ngác, “Tiền bối xin chỉ rõ.”

“Chưa nói đến Vấn Kiếm Quyết, chỉ riêng tâm pháp Tứ Dương Tông và Cửu Nguyên Tâm Quyết đều là công pháp cực dương.” Vương trưởng lão nghiêm túc, “Luyện cùng lúc hai môn này, dương khí tất tích tụ quá mức. Nếu không điều hòa đúng cách, sau này sẽ sinh vấn đề.”

Diệp Ngao chẳng hiểu, hỏi: “Giải thế nào?”

“Mười lăm tuổi, cũng đến tuổi tìm đạo lữ.” Vương trưởng lão vỗ vai Diệp An Bình, “Cậu cần tiết chế qua việc song tu, thải bớt dương khí dư thừa.”

“???” “???”

Phụ tử hai người đồng loạt hiện dấu chấm hỏi trên đầu.

Diệp Ngao không rõ, còn Diệp An Bình cũng chẳng biết có vấn đề này, vì cậu phối công pháp theo game. Trong Thiên Kiếm Kỳ Đàm, không có môn phái cố định, mà dùng phối hợp công pháp tạo “build” cho các nghề, từ triệu hoán đến ngự kiếm…

Vương trưởng lão thở dài, nói tiếp: “Nhưng với cách tu luyện của tiểu công tử, nếu có đạo lữ, e là đạo lữ sẽ khổ.”

“Khổ?” Diệp Ngao khó hiểu, “Ý gì?”

“Nam nhân phóng túng hại thân, nữ nhân cũng thế. Với cách tu luyện và công pháp này, trừ phi tiểu công tử tìm đạo lữ cao hơn một hai đại cảnh giới, nếu không đạo lữ sẽ ba ngày hai lượt chạy về nhà mẹ đẻ.”

Nghe vậy, Diệp Ngao suýt rớt cằm. Đạo lữ cao một hai đại cảnh giới? Chẳng lẽ bắt con trai ông tìm nữ tu Kết Đan làm đạo lữ? Ông cũng chỉ là Kết Đan kỳ! Nếu Diệp An Bình Trúc Cơ, chẳng phải phải tìm đạo lữ Nguyên Anh?

Nữ tu Kết Đan hay Nguyên Anh nào chịu làm đạo lữ cho một tên Luyện Khí hay Trúc Cơ chứ?! “Vậy… làm sao bây giờ?”

Vương trưởng lão hiểu tìm đạo lữ cao cảnh giới là bất khả thi, vuốt râu: “Có thể nạp vài thiên phòng để chia sẻ.”

“Vậy… vậy à.” Diệp Ngao nhìn con trai, gật đầu gượng, rồi vỗ mạnh vai cậu, “Vãn bối hiểu rồi, sao không nhanh chóng mau tạ Vương trưởng lão!”

“À…” Diệp An Bình chắp tay hành lễ, vội rót đầy trà, “Đa… đa tạ Vương trưởng lão chỉ điểm.”

Diệp Ngao bĩu môi, lòng rối như tơ. Ông đang lo chuyện cưới vợ cho con trai.

Cô nhóc họ Bùi ngày ngày bị thằng nhóc này bắt nạt, e không chịu gả. Giờ thì thằng nhóc đó lại còn muốn nạp thêm mấy người nữa, thế chẳng phải con bé lại càng không muốn gả hơn sao?

Ông cũng chẳng phải kẻ ỷ tu vi cướp dân nữ làm thiếp cho con. Thôi… việc này để sau tính tiếp.

Diệp Ngao thở dài, nói: “Tiền bối, vãn bối còn muốn giới thiệu một người.”

“Giới thiệu?”

“Vâng, là một cô nương tiểu nhi cứu từ tay ma tu mấy hôm trước, có thư tiến cử của Thái Hư chân nhân, vốn định đến Huyền Tinh Tông.”

“Thái Hư chân nhân?!” Vương trưởng lão tròn mắt, vội hỏi, “Cô nương đó đâu?”

“Đang dưỡng thương ở gian bên, mời tiền bối theo vãn bối.” Diệp Ngao đứng dậy, nhìn con trai, “An Bình, con đi cùng.”

“Vâng.”