Diệp An Bình cùng Phượng Vũ Điệp đi dạo một lát ở vườn hoa, sau đó cậu tìm đến chỗ Bùi Liên Tuyết, dặn dò về việc nàng làm bồi học và những điều cần lưu ý khi vào Huyền Tinh Tông.
Bùi Liên Tuyết rất không muốn, nói rằng sư huynh ở đâu, nàng ở đó. Mãi đến khi Diệp An Bình cam đoan sau này sẽ đến tìm nàng, nàng mới miễn cưỡng đồng ý theo Phượng Vũ Điệp đến Huyền Tinh Tông.
Vài ngày sau, Phượng Vũ Điệp hồi phục gần như hoàn toàn. Diệp An Bình giục nàng mau chóng đưa Bùi Liên Tuyết rời Bách Liên Tông, tránh đêm dài lắm mộng.
Lý do “đêm dài lắm mộng” là vì Khổng Ngọc Lan cứ đinh ninh Phượng Vũ Điệp sẽ đưa con trai bà làm bồi học vào Huyền Tinh Tông. Nếu bà biết Phượng Vũ Điệp chọn Bùi Liên Tuyết, chắc chắn sẽ lôi kéo, năn nỉ cả hai không ngừng.
Vì thế, mãi mấy ngày sau khi họ đi, Diệp Ngao và Khổng Ngọc Lan mới biết cả ba đã chuồn mất.
… …
Một tháng rưỡi sau.
Bùi Liên Tuyết và Phượng Vũ Điệp cuối cùng đến Huyền Tinh Tông.
Tiếng trống chiều vang vọng giữa những ngọn núi mây mù bao phủ, Huyền Tinh Tông tọa lạc trên tầng mây, mười tám ngọn núi dựng đứng ngàn trượng.
Do có lệnh cấm bay, khi gần đến sơn môn, hai người bị vài đệ tử Huyền Tinh Tông bay tới mắng té tát, bắt thu phi kiếm, đi bộ lên núi.
Con đường núi lúc này như hội chùa, người chen chúc. Cứ mười bước lại có một sạp hàng.
Hầu hết là đệ tử Huyền Tinh Tông bày sạp kiếm thêm linh thạch.
Từ que xiên nướng đến phù lục cấp thấp, rồi linh thảo, đan dược quý hiếm, đủ cả. Giá cả lẫn lộn, không thiếu kẻ con nhà thế gia cố tình bán hàng giả để moi tiền.
Dù sao, không khí cũng rất náo nhiệt.
Đi trên đường núi, Bùi Liên Tuyết nhìn trái ngó phải, chỉ ước gì giờ có sư huynh bên cạnh, chứ không phải con hồ ly tinh tóc bạc này.
Đã thế, con hồ ly tinh từ nãy cứ líu lo bên tai nàng không ngừng.
“Bùi sư muội, muốn ăn kẹo hồ lô không? Ta mua cho.”
“Không, ta chỉ ăn đồ sư huynh mua.”
“Bùi sư muội, con rối kia dễ thương không? Muốn không? Ta mua cho.”
“Không, sư huynh mua cho ta nhiều rồi.”
“Mấy viên đan này cũng tốt, Bùi sư muội mua chút dự phòng đi. Ta trả tiền!”
“Không, lúc đi sư huynh chuẩn bị cho ta rồi.”
Phượng Vũ Điệp như lấy mặt nóng áp mông lạnh, Bùi Liên Tuyết chẳng thèm đếm xỉa, nhưng nàng không bỏ cuộc. Một tháng rưỡi trên đường, nàng luôn cố làm Bùi Liên Tuyết vui.
“Bùi sư muội, muội cả tháng nay chưa cười lần nào. Nói ta nghe, làm sao để muội vui?”
Bùi Liên Tuyết thấy nàng phiền, nghĩ một lát, lạnh lùng đáp: “Cô mà lăn như chó trên đất, ta sẽ vui.”
Đường lúc này đông người, Bùi Liên Tuyết tưởng lời này sẽ khiến nàng im miệng. Ai ngờ nàng đánh giá thấp độ mặt dày của Phượng Vũ Điệp.
Chỉ thấy Phượng Vũ Điệp nhướng mày, chẳng nghĩ ngợi, bò ngay trước mặt Bùi Liên Tuyết, lăn một vòng trên đất, còn giả làm chó con, giơ tay, lè lưỡi: “Gâu! Gâu gâu…”
“… …”
Bùi Liên Tuyết suýt nứt toác cả người.
Hành động của Phượng Vũ Điệp lập tức thu hút ánh mắt mọi người xung quanh.
Bùi Liên Tuyết xấu hổ đỏ mặt, cảm giác mất mặt không chịu nổi, vội giả vờ không quen, bước nhanh về phía trước.
Thấy nàng đỏ mặt, Phượng Vũ Điệp cười tươi, nhảy ếch đuổi theo: “Gâu gâu, Bùi sư muội, muội cười rồi kìa. Muội cười đẹp lắm, cười nhiều vào nha?”
“… …” Bùi Liên Tuyết vội rảo bước.
“Gâu gâu! Bùi sư muội, đừng đi nhanh thế! Gâu gâu!!”
Bị con “chó con” Phượng Vũ Điệp đuổi qua mấy đoạn đường núi, Bùi Liên Tuyết chịu không nổi, tung một cước về phía nàng.
Nhưng Phượng Vũ Điệp lợi dụng tình hình, ôm chặt chân nàng, dù nàng giãy thế nào cũng không buông.
“Gâu gâu!!”
“A a a—!!”
… …
Cùng lúc, Diệp An Bình cũng vừa đến khu chợ của Huyền Tinh Tông.
Ngày thứ hai sau khi Bùi Liên Tuyết và Phượng Vũ Điệp rời Bách Liên Tông, cậu cũng rời đi.
Lý do không đi cùng là cậu ghé Thương Hội Tiên Gia, tốn linh thạch mua một giấy phép hành thương.
Như đã nói, Phượng Vũ Điệp chỉ được mang một người bồi học vào Huyền Tinh Tông, mà tư chất cậu không đủ làm đệ tử nhập môn. Sau hai ngày suy nghĩ, cậu nảy ra một ý.
Đó là mở một cửa tiệm ở khu chợ Huyền Tinh Tông.
Như vậy, cậu có thể ở gần Huyền Tinh Tông nhất, tiện dò la tin tức trong tông, hỗ trợ sư muội, đồng thời kiếm linh thạch, mua thiên tài địa bảo cho mình và nàng sau này.
Nhưng mở tiệm cần khảo sát thị trường.
Chưa quyết định mở tiệm gì, cậu vào một trà lâu, gọi một bình Long Tỉnh, mua một tờ tuần báo khu chợ, ngồi ở góc đọc.
“Này, các ngươi nghe chưa?”
“Gì?”
“Vừa nãy trước cổng Phiến Môn, mấy tu sĩ đến dự tuyển chọn thấy một cô nương giả làm chó con trước mặt cô nương khác.”
Nghe mấy đệ tử Huyền Tinh Tông bàn bên cạnh, Diệp An Bình trán nổi hắc tuyến, thở dài thườn thượt.
Nghe đến “giả làm chó con”, cậu bất giác nhớ trong game, Phượng Vũ Điệp từng làm thế với nữ chính. Ban đầu, nữ chính lạnh nhạt, Phượng Vũ Điệp trăm cách bắt chuyện đều bị phớt lờ, cuối cùng hỏi làm sao để nàng vui. Nữ chính đùa bảo nàng giả chó lăn đất. Phượng Vũ Điệp chẳng nghĩ ngợi, bò xuống đất “gâu gâu” hai tiếng, khiến nữ chính cười cong mắt, tâm tình phấn khởi.
“Phượng Vũ Điệp không phải giở trò này với sư muội ta đấy chứ?”
Diệp An Bình xoa mũi, uống ngụm trà, định thần lại, nhìn đám khách trong tiệm. Đột nhiên, cậu nghe mấy đệ tử Huyền Tinh Tông tu vi thấp ở bàn khác than vãn hôm nay học võ bị trưởng lão hành đau lưng mỏi eo, liền nảy ra ý tưởng.
Để mở tiệm ở thế giới tiên hiệp, tiện dò tin tức trong tông, tửu lâu và thanh lâu là lựa chọn hàng đầu. Người say rượu dễ buột miệng mọi chuyện.
Nhưng tửu lâu ở khu chợ Huyền Tinh Tông quá nhiều, cậu mở mới khó cạnh tranh với các tiệm lâu đời.
Còn thanh lâu, cậu chẳng thể mở, vì phải dựa vào thế lực tán tu mua cô nương làm kỹ nữ.
Tuy nhiên, có một lựa chọn tương tự thanh lâu.
Diệp An Bình suy nghĩ đơn giản, trả tiền trà, đến điểm đăng ký thương điếm, nhận một bảng hiệu, nộp “lệnh xin phép mở tiệm”.
Đệ tử Huyền Tinh Tông phụ trách kiểm duyệt nhìn đơn xin của cậu, ngó trái ngó phải, cuối cùng thốt ra: “Vị đạo hữu này, ‘lý liệu’ là gì?”
Diệp An Bình nhìn vị sư tỷ đối diện, ngừng một lát, đáp: “Là một kỹ thuật xoa bóp vãn bối học từ một tán tu. Nói suông khó rõ, nếu tiền bối rảnh, vãn bối làm thử cho ngài trải nghiệm? Nếu ngài thấy tốt, sau này có thể giới thiệu cho các sư huynh sư tỷ đồng môn.”
Vị sư tỷ nhướng mày, nhìn quanh. Phòng lúc này đông người làm thủ tục mở tiệm, nàng hỏi: “Ngay đây làm cái ‘lý liệu’ của ngươi được sao?”
Diệp An Bình nhướng mày: “Vâng, ngài thử sẽ biết.”
Lý liệu (理疗): vật lý trị liệu