Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

21 60

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

26 64

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

315 513

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

256 4545

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

556 1757

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

(Đang ra)

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

Kubou Tadashi

Vì là một Thủy Ma Đạo Sĩ, nên câu chuyện sẽ bắt đầu với "Liên kết hydro"!

95 365

Tập 1: Chương Huyền Tinh Tông - Chương 24: Sư muội, tuẫn tư vũ tệ

Trong khi các thí sinh vào trước vẫn đang vò đầu bứt tai, khổ sở suy nghĩ về đề bài, thì bài thi của Bùi Liên Tuyết và Phượng Vũ Điệp đã viết đầy hơn nửa.

Cảnh này tất nhiên lọt vào mắt Vương trưởng lão và lão giả râu trắng bên cạnh.

Lão giả râu trắng vuốt râu dài, hỏi: “Thủ Nhân, hai cô nương kia có lai lịch gì mà ngươi đích thân dẫn vào trường thi?”

Vương Thủ Nhân nghe vậy, lập tức chắp tay cúi đầu, cung kính: “Cô nương tóc bạc là đệ tử thân truyền của Thái Hư chân nhân, nên đệ tử đặc biệt đến trông nom.”

“Đệ tử của Thái Hư Tử? Bà ấy nhận đồ đệ rồi?”

“Vâng, cô nương này tên Phượng Vũ Điệp, thiên linh căn. Còn người kia là bồi học.”

Lão giả râu trắng nhướng đôi mắt dưới hàng lông mày dài, liếc Phượng Vũ Điệp, khẽ cười.

“Ngươi nói thế, lão phu thấy cô ta mang chút nghịch ngợm của Thái Hư Tử.”

—Lão giả râu trắng tên Tề Bạch Thạch, trưởng lão Long Tinh Học Viện của Huyền Tinh Tông, tu vi Nguyên Anh trung kỳ, không tính là cao trong tông. Nhưng vì hầu hết trưởng lão Huyền Tinh Tông ngày trước đều là học trò của lão, nên ngay cả tông chủ gặp lão cũng chủ động hành lễ, gọi một tiếng “Tề tiên sinh”.

Vương Thủ Nhân vội bước lên rót trà, thầm cầu mong Phượng Vũ Điệp và Bùi Liên Tuyết làm bài tử tế, đừng như lúc đến đã thì thào, giở trò gian lận.

Nếu không, lát nữa Tề tiên sinh phát hiện, chắc chắn nổi trận lôi đình, còn lão phải đứng ra chịu lửa giận để cầu tình cho Phượng Vũ Điệp.

Nhưng giờ, Phượng Vũ Điệp đã nghĩ cách truyền đáp án cho Bùi Liên Tuyết.

“Tiểu Thiên, ngươi xem thử Bùi cô nương làm bài thế nào, nghĩ cách truyền đáp án cho cô ấy.”

Tiểu Thiên bất đắc dĩ, cất Thiên Đạo Thư Quyển, bay thẳng đến chỗ Bùi Liên Tuyết. Cấm chế quanh bàn thi chẳng cản nổi nó.

『Để ta xem nào.』

Bùi Liên Tuyết và Phượng Vũ Điệp ngồi khá xa, Tiểu Thiên bay một lúc mới đến bên cô.

Thấy cô viết bài nghiêm túc, Tiểu Thiên đoán chắc Diệp thiếu chủ Bách Liên Tông đã chuẩn bị trước cho cô.

Dù sao, Diệp thiếu chủ chẳng biết từ đâu đã biết trước đề thi Huyền Tinh Tông.

Nhưng khi thấy nội dung bài cô viết, Tiểu Thiên ngây người—đáp án của Bùi Liên Tuyết giống hệt đoạn nó vừa đọc từ Thiên Đạo Thư Quyển cho Phượng Vũ Điệp, không lệch một chữ.

『Cái này…』

Về đề “đạo tâm”, có vô số cách giải đáp.

Nhưng đoạn nó đọc cho Phượng Vũ Điep là lý giải của “thiên đạo” về đạo tâm, không ai có thể diễn giải hai chữ “đạo tâm” giống hệt như thế.

Có lẽ có tu sĩ ngộ ra đoạn này, nhưng thường là đại năng tu luyện ngàn năm, và cũng không thể diễn đạt rõ ràng trong năm trăm chữ như “thiên đạo”.

Sao cô nương này biết đáp án?

Tiểu Thiên nhíu mày, không tin Bùi Liên Tuyết tự viết được. Dù Diệp thiếu chủ đoán trúng đề, cũng không thể đưa ra đáp án này.

Lúc này, Bùi Liên Tuyết viết xong chữ cuối, ký tên.

Cô không do dự, chỉ lướt qua năm trăm chữ, khẽ nói: “Đáp tất.”

Một luồng quang huy bao lấy, cô được truyền tống ra khỏi trường thi.

Phượng Vũ Điệp, đã chép xong đáp án nhờ Tiểu Thiên, thấy Bùi Liên Tuyết rời đi, ngẩn ra, vội khẽ nói: “Đáp tất,” mang theo Tiểu Thiên truyền tống ra ngoài.

Vương Thủ Nhân đứng giữa sân, thấy hai người chỉ làm bài hai khắc đã nộp, hơi ngạc nhiên.

“Hai người nhanh thế?”

Lão nhướng mày, định lấy bài thi xem trước, nhưng Tề Bạch Thạch đã vung tay, dùng linh lực lấy bài của Phượng Vũ Điệp và Bùi Liên Tuyết.

“Thủ Nhân, cả hai rút đề ‘đạo tâm’ đúng không?”

“À… vâng.” Vương Thủ Nhân chắp tay.

“Đạo tâm, với tuổi các cô ấy, là thứ hư vô mờ mịt. Không biết Thái Hư Tử dạy thế nào…”

“Xin tiên sinh chấm điểm khoan dung, hai cô nương chỉ mười lăm tuổi, đề này e quá khó.”

“Ta tự biết chừng mực.”

Tề Bạch Thạch vuốt râu, nhận hai bài thi từ không trung, xem qua.

Lão xem bài Phượng Vũ Điệp trước, thấy chữ viết như giun bò, thở dài mệt mỏi.

“Chữ này…”

Vương Thủ Nhân kề đầu nhìn, vội cười xòa: “Ha ha… cô nương đó học được nét chữ của sư phụ. Chữ Thái Hư chân nhân xưa nay như quỷ vẽ bùa.”

“Cái hay không học, cái này học giống hệt…” Tề Bạch Thạch thở dài, cố chịu đựng, đọc nội dung.

Nhưng càng đọc, lão càng nhíu mày.

Đáp án quá hoàn hảo, đến mức muốn bắt lỗi trừ điểm cũng chỉ trừ được vài điểm vì chữ xấu.

Tề Bạch Thạch thở dài: “Không hổ là đệ tử Thái Hư Tử, ngộ đến mức này.”

Lão không tin Phượng Vũ Điệp tự ngộ đáp án, cho rằng Thái Hư Tử truyền miệng, bắt nàng thuộc.

Vương Thủ Nhân nghe vậy, thở phào, cười: “Dù sao cũng là đệ tử thân truyền của Thái Hư chân nhân.”

Nhưng ngay sau đó, khi Tề Bạch Thạch xem bài Bùi Liên Tuyết, lão đập bàn.

Bốp—

“Thật quá đáng!”

Vương Thủ Nhân giật mình, vội hỏi: “Sao thế, tiên sinh?”

“Ngươi tự xem!”

Tề Bạch Thạch ném hai bài thi cho Vương Thủ Nhân.

Lão nhận lấy, nhìn lướt, hít một hơi lạnh.

Chữ Bùi Liên Tuyết ngay ngắn tinh tế, nhưng đáp án giống hệt bài Phượng Vũ Điệp, không lệch một chữ, kể cả dấu câu.

Cùng trường thi, cùng giờ thi, hai bài giống nhau như đúc.

“… …”

Vương Thủ Nhân thầm chửi: Hai cô nương ngốc, truyền đáp án thì ít ra sửa vài câu hay thêm mấy chữ, chép y nguyên thế này chẳng phải tự chuốc họa sao?

Ngập ngừng, lão biện hộ cho Bùi Liên Tuyết: “Tiên sinh, có khi chỉ là trùng hợp?”

“Trùng hợp?” Tề Bạch Thạch trừng mắt, “Kẻ truyền đáp án hay nhận đáp án, đều chấm không điểm, hủy tư cách tuyển chọn.”

“À… tiên sinh, Phượng Vũ Điệp là đệ tử Thái Hư chân nhân.”

“Đệ tử Thái Hư Tử thì sao? Kẻ không giữ quy củ, ta chẳng bao giờ nương tay.”

Vương Thủ Nhân khựng lại, kề tai thì thầm: “Tiên sinh, Phượng Vũ Điệp không chỉ là đệ tử Thái Hư Tử, mà còn là di mạch thánh hoàng. Huyền Tinh Tông…”

“Di mạch thánh hoàng?” Tề Bạch Thạch híp mắt, nhưng không đổi ý, “Thì sao? Tông chủ định mở cửa hậu cho cô ta? Hừ, ngươi lát bảo tông chủ đến gặp lão phu.”

“… …”

Vương Thủ Nhân hết lời.

Tông chủ dặn lão trông chừng Phượng Vũ Điệp, giúp được thì giúp chút.

Nhưng nếu cô ta bị Tề Bạch Thạch hủy tư cách, lão về không bị mắng chết mới lạ.

Nghĩ một lúc, lão nói: “Tiên sinh, việc này có phải trùng hợp hay không chưa rõ, cần dùng Vấn Tâm Đỉnh kiểm tra. Nhỡ là trùng hợp thì sao?”

Tề Bạch Thạch im lặng, gật đầu: “Ngươi lập tức dẫn hai người trở lại, lão phu đích thân dùng Vấn Tâm Đỉnh hỏi.”

“Vâng… vâng.”

Tuẫn tư vũ tệ: Thành ngữ bên Trung Quốc, nói về thiên vị tham ô và gian lận.