Phản Diện Tóc Vàng Trong Tiểu Thuyết Phượng Ngạo Thiên Cũng Muốn Hạnh Phúc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

(Đang ra)

Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

Aya Hazuki

Dù vậy, đây vốn chỉ là một công việc bán thời gian. Và đã là công việc, thì sớm muộn gì nó cũng sẽ có lúc phải kết thúc…

3 17

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

(Đang ra)

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

Kikuchi Kousei

Tôi nhất định phải tránh điều đó bằng mọi giá! Sau đó, cách duy nhất để thoát ra là đạt được sức mạnh áp đảo thậm chí vượt qua cả nhân vật chính của trò chơi và trở thành người mạnh nhất!

7 122

See You When the Snow Falls

(Đang ra)

See You When the Snow Falls

Onii sanbomber

Một chàng trai , một cô gái, người sống và người chết - họ sẽ được cảm nhận điều gì trên hành trình ngọt ngào và đắng cay của bản thân?

3 10

Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

(Đang ra)

Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

Niteron

"Konoe-sama... Em sẽ vì người mà làm mọi chuyện!" Đây là câu chuyện về thiếu niên tóc trắng cô độc chẳng có chút khát vọng nào tìm gặp được tình yêu vàng của đời mình.

5 20

Koyanagi-san to

(Đang ra)

Koyanagi-san to

Cùng chung cảnh bị đá, hai người nhanh chóng tìm thấy sự đồng cảm, và rồi…họ đã có một đêm bên nhau.

9 139

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

(Đang ra)

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

Sakuragi Sakura

Những con người không thể thành thật với cảm xúc của chính mình mặc dù tình cảm của họ chắc chắn đã dành cho nhau.

31 4317

Tập 04: Vua ngạo mạn. - Chương 126. Bất đắc dĩ

Khi trò chuyện với Albert, Muen cũng cẩn thận quan sát vị Đại Hoàng tử này.

Giống như ấn tượng ban đầu khi nhìn từ xa, ngay cả khi tiếp xúc gần thế này, vị Đại Hoàng tử vẫn toát ra khí chất ôn hòa, nhã nhặn không thể giả tạo.

Anh có mái tóc bạc trắng giống Celicia, gương mặt cũng có nét tương đồng, nhưng ánh mắt không sắc bén như Nhị Hoàng tử Andrew hay lạnh lùng như Celicia, thay vào đó là nụ cười thường trực trên môi.

Rõ ràng là mới trải qua một vụ ám sát, nhưng không hề thấy chút tức giận hay bẽ mặt nào, và sự bình tĩnh lộ ra trong ánh mắt cũng không giống như cố gắng che giấu.

Chỉ qua lần tiếp xúc đầu tiên, Muen đã có thể khẳng định, đúng như lời đồn, vị Đại Hoàng tử này ưu tú hơn Hoàng tử Andrew rất nhiều.

Ít nhất, sự tự chủ và tấm lòng này là điều mà Andrew không thể sánh bằng.

Một vị Đại Hoàng tử như vậy, ai có thể nghĩ rằng cách đây không lâu, anh ta vẫn là một Hoàng tử "não liệt" bị mọi người xa lánh?

Chỉ có thể nói rằng số phận quả thực là vô thường.

“Bây giờ, ngài có thể tin vào thân phận của tôi chưa?”

Muen tiếp tục hỏi:

“Nếu ngài vẫn không tin, tôi có thể đưa ra các bằng chứng khác, nhưng có thể sẽ mất một chút thời gian để chứng minh, mà tôi thì không thể ở lại đây lâu hơn nữa.”

“Không cần, tôi đã tin rồi.”

Albert mỉm cười trả lại gia huy cho Muen:

“Nếu như vậy mà vẫn không tin, thì tôi đã quá không tin tưởng cô em gái của mình rồi. Tuy chúng tôi ít khi trò chuyện, nhưng dòng máu chảy trong người vẫn là một.”

“Cảm ơn sự tin tưởng của ngài.”

Muen nhận lại gia huy và cũng mỉm cười đáp lại.

Nói xong, anh như làm ảo thuật, biến ra hai tách trà trên bàn, tỏa hương thơm ngào ngạt.

“Uống chứ?”

Muen đưa tay mời.

Đôi mắt Albert lóe lên một lúc, nhưng không do dự quá lâu, anh mỉm cười và chủ động ngồi xuống bàn:

“Được chứ, tôi đang khát.”

“Không ngại tôi dùng trà của ngài chứ?”

“Không ngại, ha ha, trà chẳng phải là để uống sao?”

Albert cầm lấy tách hồng trà, ánh mắt lướt qua tách trà trước mặt Muen, đột nhiên sững lại.

Bởi vì trước mặt Muen không phải trà, mà là cà phê.

“Cậu đây là…”

“À, xin lỗi, tôi không uống hồng trà. Đây là cà phê tôi tự mang theo.”

Muen lắc nhẹ chiếc cốc về phía Albert, nhấp từng ngụm nhỏ, trông vô cùng thoải mái.

Albert nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt đẹp của Muen một lúc, rồi đột nhiên bật cười, cũng nhấp từng ngụm nhỏ đầy vẻ tao nhã.

Từ đó, hai người, dù mới gặp lần đầu và còn xảy ra một chút “sự cố”, dường như đã dỡ bỏ mọi phòng bị. Họ ngồi cạnh nhau như những người bạn cũ, trò chuyện thân mật.

“Tôi tin rằng Điện hạ Đại Hoàng tử hẳn là biết ý nghĩa của việc tôi đến gặp ngài lần này.” Muen nói.

“Ý nghĩa? Xin lỗi vì sự ngu ngốc của tôi, tôi thực sự không biết ý nghĩa của việc cậu đến gặp tôi.”

Albert lắc đầu:

“Như cậu thấy đấy, bây giờ tôi chỉ là một Hoàng tử không có mấy cận vệ riêng, không quyền không thế. Có lý do gì đáng để cậu phải vất vả đến gặp tôi vậy?”

“Không quyền không thế? Lời này chỉ có thể lừa con nít thôi. Thân phận của ngài, chẳng phải là quyền thế lớn nhất của ngài sao?”

Muen cười khẩy: “Giả vờ ngốc nghếch không tốt đâu, Điện hạ.”

“Thân phận đôi khi cũng là một gánh nặng. Chẳng phải cậu ở bên cạnh Celicia nên rất rõ điều này sao?”

“Ha ha, đúng vậy.”

Muen đặt tách cà phê xuống, nghiêng đầu liếc nhìn cô hầu gái chưa tỉnh, rồi hơi cúi người, nhìn thẳng vào mắt Albert:

“Vậy thì… vì dù sao ở đây cũng không có người khác, tôi sẽ hỏi thẳng luôn…” Giọng Muen trầm xuống: “Điện hạ Albert, ngài, có ý định với vị trí đó không?”

“Vị trí?”

“Vị trí mà tôi nói, vị trí xứng đáng để một Đại Hoàng tử như ngài tranh giành, còn có vị trí nào khác sao?”

Tách cà phê được đẩy đến trước mặt Albert.

Số tách từ một, đã trở thành hai.

Nhưng cả hai đều hiểu rõ, không phải chiếc bàn, cũng không phải cái khay trà, mà là vị trí cao nhất của Đế quốc, trên chiếc ngai vàng đó, chỉ có thể chứa được… cái một.

Ngai vàng rất lớn, lớn đến mức có thể nhìn xuống toàn bộ Đế quốc.

Nhưng ngai vàng cũng rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ đủ cho một người ngồi.

“…”

Sự im lặng vô ngôn.

Trong căn phòng này, một nam một “nữ” nhìn thẳng vào nhau, đáng lẽ là một chuyện vô cùng ngượng ngùng, nhưng Muen vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Albert, không cho phép anh ta có chút né tránh… hay dối trá nào.

Câu hỏi này, đối với Đế quốc và Belrand lúc bấy giờ, có lẽ là câu hỏi quan trọng nhất mà vô số người muốn biết.

Vì vậy, bất kể đây có phải là một phép thử ban đầu hay không, Muen đều muốn trực tiếp nghe câu trả lời chân thật của vị Hoàng tử này.

“Ôi, hỏi tôi một câu hỏi rắc rối như vậy ngay từ đầu, tôi thực sự rất phiền lòng.” Albert thở dài bất lực.

“Một cô gái xinh đẹp quá đanh đá, không được người khác yêu thích đâu.”

“Tôi xin lỗi, nhưng tôi buộc phải hỏi.” Muen nói một cách có lỗi.

Vả lại, tôi cũng không phải là cô gái xinh đẹp.

“…”

Albert lại im lặng một lúc, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Muen cũng không lên tiếng làm phiền, mặc dù thời gian gấp gáp, nhưng lúc này anh lại vô cùng kiên nhẫn.

Không biết đã bao lâu, tiếng chuông ngân vang từ xa, báo hiệu nửa đêm đã đến.

Albert lại thở dài một hơi, nói:

“Thực ra, không phải như các cậu nghĩ, tôi có muốn hay không, không quan trọng?”

“Không quan trọng?”

Muen cau mày, rất khó hiểu.

“Đúng vậy, cơn bão ở Belrand lúc này, quả thực bắt nguồn từ hai anh em chúng tôi, nhưng có thật là chỉ vì chúng tôi không?”

Albert nhìn Muen, nói với đầy ẩn ý:

“Dựa vào một thế lực khổng lồ như nhà Campbell, hẳn cậu cũng rất rõ điều này.”

“…”

Muen cụp mắt xuống, nhìn vào những gợn sóng trong tách cà phê.

Albert nói không sai, hai vị Hoàng tử quả là nguồn gốc của cơn bão, nhưng cơn bão này sở dĩ lại dữ dội đến vậy, còn là vì không biết có bao nhiêu người, bao nhiêu tập đoàn lợi ích đang thêm dầu vào lửa, cố gắng duy trì lợi ích, giành lấy quyền lực, hoặc tiêu diệt đối thủ.

Sự cân bằng và các quy tắc mà Đế quốc đã duy trì suốt mấy chục năm cuối cùng đã lung lay vào thời khắc này. Làm sao các bên có thể kiềm chế được những ham muốn đang sục sôi trong lòng?

Phe Hoàng gia, phe quý tộc, Hội đồng Bí mật… thậm chí là cả nhà Campbell, cũng không thể tránh khỏi.

“Điện hạ nói đúng, tình hình hiện tại quả thực liên quan rất nhiều. Nhưng dù thế nào đi nữa, thái độ và lựa chọn của ngài vẫn có thể quyết định hướng đi của cơn bão này, đúng không?”

“Không, cậu sai rồi.”

Albert hiếm khi phản bác với giọng điệu cứng rắn:

“Tôi không thể quyết định bất cứ điều gì.”

“Ý ngài là…”

“Rất đơn giản.”

Albert uống cạn tách trà của mình, rồi đặt nó lại cạnh tách cà phê của Muen, hai chiếc chạm nhẹ vào nhau.

Anh gõ vào chiếc cốc rỗng, nói:

“Cậu nghĩ rằng… ngay cả khi tôi chủ động từ bỏ, thì cậu em trai của tôi có tha cho tôi không?”

“…” Muen nín thở.

Có không?

Có không?

Trong đầu anh hiện lên hình ảnh của Hoàng tử Andrew, Muen bắt đầu suy nghĩ về hướng đi có thể xảy ra với tính cách của vị Hoàng tử đó.

Và rồi, dù tưởng tượng thế nào, tất cả các hướng đều là…

“Câu trả lời là không. Cậu không phản bác, tôi nghĩ cậu cũng rõ cậu em trai tôi là người như thế nào. Andrew, chắc chắn sẽ không tha cho tôi. Bởi vì… cậu ta không phải là Đại Hoàng tử, mãi mãi không phải, đó là điểm yếu lớn nhất của cậu ta.”

“…”

Albert quay đầu nhìn khuôn mặt thanh tú của cô hầu gái tên Lavinie, cười tự giễu:

“Thấy chưa, mọi chuyện đúng như tôi nói, tôi không có lựa chọn nào cả. Từ khoảnh khắc đầu óc tôi tỉnh táo trở lại, tôi đã hoàn toàn bị cuốn vào vòng xoáy này, chỉ có thể tiến lên, không thể lùi lại, không còn khả năng thoát ra nữa.”