Phản Diện Tóc Vàng Trong Tiểu Thuyết Phượng Ngạo Thiên Cũng Muốn Hạnh Phúc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

(Đang ra)

Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

Aya Hazuki

Dù vậy, đây vốn chỉ là một công việc bán thời gian. Và đã là công việc, thì sớm muộn gì nó cũng sẽ có lúc phải kết thúc…

3 15

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

(Đang ra)

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

Kikuchi Kousei

Tôi nhất định phải tránh điều đó bằng mọi giá! Sau đó, cách duy nhất để thoát ra là đạt được sức mạnh áp đảo thậm chí vượt qua cả nhân vật chính của trò chơi và trở thành người mạnh nhất!

7 122

See You When the Snow Falls

(Đang ra)

See You When the Snow Falls

Onii sanbomber

Một chàng trai , một cô gái, người sống và người chết - họ sẽ được cảm nhận điều gì trên hành trình ngọt ngào và đắng cay của bản thân?

3 10

Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

(Đang ra)

Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

Niteron

"Konoe-sama... Em sẽ vì người mà làm mọi chuyện!" Đây là câu chuyện về thiếu niên tóc trắng cô độc chẳng có chút khát vọng nào tìm gặp được tình yêu vàng của đời mình.

5 20

Koyanagi-san to

(Đang ra)

Koyanagi-san to

Cùng chung cảnh bị đá, hai người nhanh chóng tìm thấy sự đồng cảm, và rồi…họ đã có một đêm bên nhau.

9 139

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

(Đang ra)

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

Sakuragi Sakura

Những con người không thể thành thật với cảm xúc của chính mình mặc dù tình cảm của họ chắc chắn đã dành cho nhau.

31 4317

Tập 04: Vua ngạo mạn. - Chương 120. Quyền lực

Trong khi thiếu nữ tóc bạc và “thiếu nữ” tóc vàng cùng nhau điên cuồng ăn uống ở rìa đám đông, lấp đầy cái bụng đói, và “thiếu nữ” tóc vàng liên tiếp bị thiếu nữ tóc bạc đá vào đầu gối, không khí trong đại sảnh cũng đã thay đổi.

Khi vũ hội tiếp tục, những lời chào hỏi và giao lưu giữa mọi người tạm dừng, màn “anh em hòa thuận” giữa hai vị Hoàng tử kết thúc, dàn nhạc hoàng gia cuối cùng cũng bắt đầu tấu lên những bản nhạc cổ điển du dương.

Những quý ông lịch thiệp cúi người mời bạn nhảy của mình, cùng nhau khiêu vũ một đoạn đầy duyên dáng ở trung tâm đại sảnh. Còn những thanh niên chưa kết hôn, thì lại đi quanh rìa sàn nhảy, tìm kiếm “con mồi” mà mình ưng ý.

Theo một nghĩa nào đó, khác với không khí bị cố tình đẩy lên cao trào ban nãy, bây giờ mới thật sự là màn chính của vũ hội. Nhưng trong tình huống đặc biệt này, màn chính lại trở thành một phần mà ngoài một số thanh niên mới bước chân vào xã giao ra, không có nhiều người chú ý đến, thậm chí chỉ có thể dùng để giải trí trong những khoảnh khắc căng thẳng.

Với nhan sắc và thân phận của Cecilia, phần khiêu vũ xã giao đương nhiên lại trở thành tâm điểm chú ý. Nhưng bây giờ mọi người đều biết vị Công chúa này đã có hôn ước, cộng thêm tính cách lạnh lùng mà ai cũng biết của cô nàng, nên đều hiểu rõ khả năng lời mời thành công là rất thấp. Vì vậy, cũng không có mấy người dám mở miệng.

Ngược lại, Muen bên cạnh cô nàng, đã méo mó mặt mày từ chối người mời thứ ba trong ngày hôm nay.

“Cậu cũng được đón nhận đấy.”

Cecilia nói đầy ẩn ý.

“Tôi thà bây giờ mình xấu xí một chút còn hơn.”

Muen mếu máo, thầm hối hận tại sao lại đồng ý với ý tưởng khó đỡ của Cecilia.

Ánh mắt mà những chàng trai tràn đầy hormone tuổi mới lớn dành cho anh, không chỉ khiến anh rợn tóc gáy, mà còn làm anh nhớ đến một vài chuyện không hay trong quá khứ.

May mắn thay, anh không phải chờ đợi quá lâu, Muen cuối cùng cũng chờ được sự thay đổi bất ngờ từ phía hai vị Hoàng tử.

“Hãy chuẩn bị đi, Hoàng huynh Albert chắc chắn sẽ rời khỏi đây.”

Cecilia nói.

“Ồ? Tại sao lại chắc chắn như vậy?” Muen tò mò hỏi.

“Cứ xem đi, tôi hiểu tính cách của Hoàng huynh Andrew hơn cậu nhiều.”

Cecilia lắc ly rượu vang đỏ, dựa vào tường, cứ thế nhắm mắt lại đầy chán nản.

“Hoàng huynh Albert, có muốn nhảy một bản không?”

Khi nhạc cất lên, Andrew cũng đột nhiên đề nghị một cách chân thành: “Vũ hội, đương nhiên là phải nhảy rồi.”

“Nhảy…”

Khóe mắt Albert khẽ giật giật, anh siết chặt cây gậy, rồi nhìn người hầu gái đang đỡ mình bên cạnh.

Dù người hầu gái cúi đầu, trong tình huống như thế này còn không dám thở mạnh, nhưng cũng không đến mức không có sự hiện diện mà người ta không nhận ra được.

Một người cần người đỡ, lại phải chống gậy mới đi được, có thể nhảy được sao?

Nhưng Andrew lúc này lại như thật sự không nhìn thấy, nhiệt tình nói lớn với mọi người xung quanh:

“Có tiểu thư quý tộc nào, muốn cùng người anh trai này của ta, nhảy một bản không?”

Mọi người nhìn nhau. Có những thiếu nữ không hiểu chuyện, nghe thấy có thể nhảy cùng vị Hoàng tử tuấn tú này, mắt sáng lên, biết rằng khiêu vũ xã giao là cơ hội tốt nhất để tạo ấn tượng tốt với đối phương… Nhưng cô nàng vừa định giơ tay lên, đã bị anh trai hoặc cha mình ấn chặt tay xuống.

Nói đùa à, tuy bây giờ Hoàng tử Andrew trông có vẻ mong đợi, nhưng vào lúc này mà giơ tay, thử đoán xem có bị anh ta ghi hận không?

Những người có chút tinh ý đều hiểu rõ, đây chẳng qua là sau khi màn “anh em hòa thuận” kết thúc, Andrew cố ý tìm cớ để làm nhục người anh này trước mặt mọi người mà thôi.

Đương nhiên, lý do quan trọng hơn, là để thể hiện “quyền lực” của mình lúc này trước mặt tất cả mọi người.

Và Hoàng tử Andrew hiện tại vẫn đang nhiếp chính, vị Hoàng đế bệnh tật kia cũng chưa hề nói rõ sẽ ủng hộ Đại Hoàng tử, nên anh ta lúc này, quả thật có quyền lực đó.

Thế là một khoảng lặng.

Nhìn những người xung quanh im lặng, mắt Andrew lộ ra một chút hả hê, nhưng lại giả vờ tức giận nói:

“Các người, có phải là chê Hoàng huynh của ta sức khỏe yếu, bây giờ ngay cả đi lại còn không vững, nên không muốn nhảy cùng huynh ấy? Đúng là một lũ khốn nạn!”

“…”

Càng không có ai dám lên tiếng.

Albert hít một hơi thật sâu, vẫn với giọng điệu ôn hòa nói:

“Andrew, nếu em không còn chuyện gì khác, cho phép ta rời khỏi đây trước có được không? Cơ thể có chút không khỏe, thật sự không thể ở lại lâu được.”

Nói rồi, Albert ho vài tiếng liên tiếp. Người hầu gái bên cạnh vội vã giúp anh vỗ lưng, giúp anh ổn định lại hơi thở.

Dáng vẻ yếu ớt này, dường như đang chứng minh cho những gì anh nói. Ngay cả Andrew cũng không có lý do gì để níu kéo, chỉ có thể nói với vẻ tiếc nuối:

“Tiếc quá, ta rất muốn nhìn thấy điệu nhảy duyên dáng của Hoàng huynh.”

Xung quanh có tiếng cười khúc khích, nhưng tiếng cười đó ẩn trong tiếng nhạc, khó mà nhận ra.

“Ta nhảy quả thật không giỏi, nhưng…”

Albert bỗng nhìn thẳng vào mắt Andrew, nghiêm túc nói.

“Nếu Andrew có bất kỳ thắc mắc nào về chính sự, có thể đến tìm ta. Ta tự nhận mình trong phương diện này, vẫn có chút tài năng. Dù sao… điều mọi người mong đợi, chắc chắn là đế quốc ngày càng cường thịnh hơn, phải không?”

“… Đúng vậy, một đế quốc cường thịnh, mới là điều tất cả chúng ta mong chờ.”

Gương mặt tươi cười của Andrew bỗng khựng lại, như bị ai đó đâm trúng chỗ đau.

Kẻ nào bị lời nguyền của hoàng gia ám, chính là con cháu hoàng tộc xuất sắc nhất của đời đó. Lời đồn này, vẫn luôn như một cái gai, găm sâu vào trong lòng anh.

Nhưng còn chưa đợi anh nói gì, Albert nhìn xung quanh, vỗ ngực cúi chào:

“Nếu đã như vậy, xin thứ lỗi cho ta thất lễ, xin cáo lui trước. Chúc các vị có một buổi tối thật vui vẻ.”

Nói xong, Albert không hề nán lại, được người hầu gái đỡ, nhanh chóng rời đi.

Tiếng nhạc càng trở nên hùng hồn, như bước vào một đoạn cao trào. Các quý ông và quý bà cũng không nán lại, nhanh chóng tìm bạn nhảy của mình, toàn tâm toàn ý đắm chìm vào điệu nhảy.

Chỉ là thỉnh thoảng khi đầu chạm vào nhau, họ trao đổi những gì, thì người ngoài không thể biết được.

“Xem ra, không thể chần chừ nữa, phải…”

Anh ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Albert, nghiến răng lẩm bẩm điều gì đó.

“Không ngờ vị Đại Hoàng tử trông có vẻ hiền lành này lại nói ra những lời như vậy. Anh ấy chọc giận Hoàng tử Andrew lúc này, có phải hơi không khôn ngoan không?”

Muen, người đang quan sát diễn biến của bữa tiệc, sờ cằm hỏi.

“Không có gì là không khôn ngoan cả. Đừng quên anh ấy mới là Đại Hoàng tử, anh ấy chỉ cần thể hiện mình xuất sắc hơn Hoàng huynh Andrew, thì đã có lý lẽ hợp pháp lớn nhất rồi.”

Cecilia trả lời:

“Ngược lại, Hoàng huynh Andrew một chút cũng không vượt quá dự đoán của tôi, mới thông minh chưa được ba phút đã không kiểm soát được cảm xúc của mình. Tôi đoán không sai, những hành động trước đó, quả nhiên là có người bày mưu tính kế cho anh ta.”

“Xem ra dù có vũ hội này hay không, tôi cũng phải tiếp cận Điện hạ Albert sớm thôi.” Muen cảm thán.

“Nếu đã biết thì nhanh lên. Hoàng huynh Albert đã rời đi rồi. Anh ấy hiện đang ở trong hoàng cung, đây là cơ hội duy nhất để giao lưu và thăm dò anh ấy. Biết rằng mình đã chọc giận Hoàng huynh Andrew, anh ấy chắc chắn sẽ lại ẩn mình để đề phòng.”

Cecilia mở mắt, cũng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Albert đang rời đi.

“Rõ.”

Muen gật đầu, lại dùng tuyệt chiêu chuồn đi với lý do dặm lại lớp trang điểm, nhanh chóng biến mất ở rìa vũ hội, đi theo hướng mà Hoàng tử Albert đã đi.

Chỉ là anh không biết rằng, cùng lúc anh rời đi, một kẻ háu ăn “ván sắt” nào đó cũng đã ăn no bụng, cô nàng không thích vũ hội nên thấy ở đây hơi ngột ngạt, và đương nhiên… quyết định tạm thời ra ngoài hóng gió.