Hoàng cung đêm nay sáng trưng đèn lồng.
Đây là nơi xa hoa bậc nhất thành phố, thậm chí cả đế quốc. Đêm nay, vô số ma thạch đắt tiền được thắp sáng, biến nơi này thành ngày.
Những cỗ xe ngựa gắn gia huy đủ loại nối đuôi nhau trên con đường rộng đủ cho cả trăm con ngựa phi cùng lúc, băng qua cổng lớn có những bức tượng tinh xảo trấn giữ, rồi tiến thẳng tới tòa cung điện uy nghi, tráng lệ.
Các hiệp sĩ với bộ giáp sáng bóng đã nghiêm trang đứng chờ sẵn. Xe ngựa bị cấm đi sâu hơn, nên từng quý ông trong bộ lễ phục bảnh bao liền khoác tay các phu nhân trang điểm lộng lẫy, ngẩng cao đầu, thong thả bước vào cung điện.
Chủ nhân đã chờ sẵn bên trong. Những lời chào hỏi lịch thiệp, giữ kẽ, thi thoảng lại có một hai câu đùa nho nhỏ, rồi tiếng chạm ly vang lên, theo sau là tiếng cười vừa phải, dường như cũng đã được huấn luyện từ trước.
Nhưng cũng có một vài người nán lại ở cửa. Họ chờ người mà họ muốn chào hỏi, hay đúng hơn là muốn bợ đỡ, chưa tới. Đương nhiên, trong số đó có những người nhận lệnh, để khi có nhân vật quan trọng nào đó đến, sẽ kịp thời báo tin cho chủ nhân bên trong để chuẩn bị đón tiếp.
“A, là Hầu tước Angus, ông ta đã trở về từ nước ngoài rồi sao?”
“Đúng vậy, hiếm khi thấy vị Ngoại giao đại thần này xuất hiện ở vũ hội.”
“Bá tước Rod cũng đến rồi, ơ, bạn nhảy của ông ta đêm nay là ai thế nhỉ, lạ quá.”
“Nghe nói là vợ mới cưới, phu nhân trước vì con trai út đột ngột qua đời, đau buồn quá mà sinh bệnh chết rồi, mới mấy tháng mà bà này đã lên thay, chắc là đã tòm tem nhau từ lâu rồi.”
“Chậc, cái gã tên Shawn kia cũng đến nữa, xui xẻo thật.”
“Một tên nhà quê, cứ nghĩ làm chấp chính quan khu ổ chuột là có thể chen chân vào giới thượng lưu được sao? Nực cười.”
“Cả con gái riêng của nhà Bugarde cũng đến kìa.”
“Suỵt… Giờ cô ta đã chính thức được xác nhận là người thừa kế tiếp theo của nhà Bugarde rồi, nói như vậy trước mặt mọi người sẽ đắc tội với nhà Bugarde đấy.”
Những lời xì xào to nhỏ lan truyền khắp nơi. Dù là vũ hội hoàng gia, nơi tụ tập của những người cao quý, cũng không tránh khỏi những lời gièm pha và chuyện phiếm.
Tuy nhiên, những âm thanh đó bỗng im bặt khi một chiếc xe ngựa màu đen dừng lại.
Trông nó chỉ là một cỗ xe bình thường, lạc lõng giữa những cỗ xe lộng lẫy xung quanh. Nhưng, chỉ với một chiếc huy hiệu được treo hờ hững trên xe, tất cả những người có thân phận khá cao quý ở đây đều không dám nói năng bừa bãi nữa.
Đó là một chiếc vương miện lộng lẫy, treo trên một thanh bảo kiếm khảm đá quý.
Vương miện và vương kiếm, đó là huy hiệu của hoàng gia, chỉ có thành viên hoàng tộc mới được phép mang.
Và giờ đây, một thành viên hoàng tộc đi từ ngoài vào hoàng cung, không cần đoán cũng biết là ai.
Một người hầu tiến lên, cung kính mở cửa xe.
Cạch.
Cùng với tiếng động giòn tan, một đôi chân thon dài, trắng nõn đầu tiên lọt vào tầm mắt mọi người, rồi chiếc giày cao gót màu pha lê mạnh mẽ đạp xuống sàn.
Tiếp đó, một thiếu nữ cao ráo, xinh đẹp bước ra khỏi xe. Ánh mắt vừa e thẹn, vừa sắc bén lạ thường lướt qua xung quanh, gương mặt hoàn hảo mang chút u ám, nhưng lại khiến tim mọi người đập nhanh hơn một nhịp.
Chỉ là…
“Ơ? Không phải Công chúa Cecilia à?”
Có người không kìm được mà thốt lên kinh ngạc.
Tuy đúng là bước ra từ cỗ xe có huy hiệu hoàng gia, nhưng mái tóc vàng bồng bềnh nổi bật kia, hoàn toàn không thể là của vị Công chúa tóc bạc ai ai cũng biết được.
Và trong khi mọi người còn đang thắc mắc, thiếu nữ tóc vàng bỗng xoa xoa mặt, hít một hơi thật sâu, vẻ u ám ban nãy được thay bằng một nụ cười rạng rỡ, tươi tắn. Cô quay người, đưa tay vào trong xe.
Một bàn tay nhỏ nhắn, thon thả bọc trong chiếc găng tay ren trắng chậm rãi chìa ra, đặt vào tay thiếu nữ tóc vàng. Với một cú kéo duyên dáng của cô, vị Công chúa tóc bạc cuối cùng cũng nhẹ nhàng bước ra khỏi xe.
Hai gương mặt tuyệt sắc sánh đôi cùng nhau, không biết đã làm cho bao nhiêu người đứng hình.
Mãi đến vài giây sau, mọi người mới nhớ ra phải cúi chào và hỏi thăm vị Công chúa này.
“Bệ hạ.”
“Chúc Công chúa an lành.”
Cecilia khẽ gật đầu đáp lại: “An lành.”
“A, Thea, em đến rồi.”
Lúc này, một bóng hình quen thuộc cũng bước ra khỏi cung điện đúng lúc, thân mật gọi tên ở nhà của Cecilia.
Nhị Hoàng tử Andrew mỉm cười, đích thân ra đón cô em gái đến muộn của mình:
“Trên đường đi không gặp vấn đề gì chứ, em cứ nhất quyết ở khu ổ chuột, nơi đó không an toàn chút nào.”
“Cảm ơn Hoàng huynh đã lo lắng, em đi đường bình an.”
Cecilia duyên dáng vén váy, còn cô gái tóc vàng bên cạnh thì đơ ra một lúc, rồi sau khi bị một cú đá nhanh như chớp vào bắp chân mà người ngoài không thể nhìn thấy, dường như mới nhận ra, lúng túng vén váy một cách gượng gạo.
“Đây là…”
Andrew đương nhiên cũng chú ý ngay tới cô gái tóc vàng xa lạ, thắc mắc tại sao cô em gái lạnh lùng của mình lại mời người cùng tham gia vũ hội, và một đại mỹ nhân dễ nhận ra như vậy mà mình lại không biết.
“Đây là Muen Rudoen, con gái út của Bá tước Rudoen, là bạn của em.”
Cecilia giới thiệu:
“Thường ngày vì sức khỏe yếu nên cô ấy phải nằm liệt giường, không có cơ hội tham gia các buổi giao tiếp. Em nhân cơ hội này đưa cô ấy đến vũ hội.”
“À, ra vậy. Không ngờ Cecilia em cũng có bạn thân đấy, lạ thật. Chào cô, tiểu thư Muen.”
“Chào… chào điện hạ Andrew.”
Cô gái tóc vàng gượng gạo nở một nụ cười.
Vẻ mặt hơi kỳ lạ đó khiến Andrew cau mày… Trông cô ta không giống một tiểu thư khuê các chút nào.
“Muen vì nằm liệt giường lâu ngày nên không có cơ hội học lễ nghi tiểu thư. Nếu có gì mạo phạm, mong Hoàng huynh rộng lòng tha thứ.” Cecilia nhanh chóng giải thích.
“Ồ. Thì ra là vậy.”
Andrew gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Nếu đã là bạn của Thea, thì cũng là bạn của ta. Mong tiểu thư Muen tận hưởng vũ hội thật vui vẻ nhé.”
“Cảm… cảm ơn.”
Sau một hồi xã giao, cô gái tóc vàng dường như không muốn nán lại lâu, cùng Cecilia bước vào cung điện.
Chỉ là dáng đi của cô vẫn còn hơi gượng gạo, có vẻ như rất không quen với ánh mắt dòm ngó của người khác.
“Cecilia, cái này không giống với những gì đã thỏa thuận!”
Cô gái tóc vàng chính là Muen, nhân lúc chưa vào đại sảnh vũ hội, Muen vội vàng hạ giọng hỏi:
“Không phải đã nói là người hầu sao? Bạn bè là thế nào, như vậy nổi bật quá đi!”
“Cậu nghĩ tôi muốn à?”
Cecilia nhìn chằm chằm vào gương mặt tuyệt sắc hoàn hảo của Muen lúc này, đôi mắt đẹp nheo lại, lạnh lùng nói:
“Cậu nghĩ với khuôn mặt nổi bật như vậy, nếu tôi nói cậu là người hầu, người khác có nghi ngờ không?”
“… Đẹp là cái tội của tôi sao?”
“Câm miệng.”
“…”
“Tóm lại, cứ tạm thời hoạt động với thân phận này đi. Bá tước Rudoen là người của tôi, tôi đã sắp xếp mọi chuyện với ông ta rồi. Thân phận của cậu dù người khác có điều tra cũng không có vấn đề gì. Thân phận con gái bá tước cũng sẽ giúp cậu tự do hành động hơn.”
“… Được rồi.”
Đến nước này, Muen cũng không còn cơ hội để hối hận, chỉ đành cứng đầu theo Cecilia bước vào đại sảnh vũ hội.
Trước khi Cecilia bị phát hiện và đám đông vây quanh, Muen nhanh chóng quét mắt qua đại sảnh, phát hiện mục tiêu của chuyến đi này vẫn chưa xuất hiện.
“Điện hạ Albert, vẫn chưa đến sao?”
Muen lẩm bẩm, tuy nhiên, ngay khi vừa quay đầu, định nói gì đó với Cecilia…
“Cecilia!”
Một giọng nói quen thuộc khiến sắc mặt Muen lập tức biến đổi.