Trans + edit: Fui. Nghiêm cấm mang bản dịch lên những trang khác ngoài hako.
______________________________________________________________________________
Kỹ năng có thể được xem là một dạng năng lực bẩm sinh của con người.
Chẳng hạn như kỹ năng cường hóa thể chất có thể giúp thi triển những chiêu thức mà một người bình thường sẽ chẳng bao giờ làm được, hay kỹ năng cường hóa ma thuật có thể giúp con người thao túng những hiện tượng không thể giải thích bằng lý lẽ.
Những kỹ năng đó chính là yếu tố quyết định năng lực chiến đấu của mỗi người, từ đó sinh ra hệ thống phân loại nghề nghiệp.
Chính vì thế nên kỹ năng được coi là kết tinh thiên phú của con người.
…Nhưng nói vậy cũng không hoàn toàn chính xác.
Kỹ năng chỉ giúp cường hóa năng lực sẵn có.
Giả sử như thiên phú ban đầu là một điểm, được kỹ năng cường hóa lên gấp đôi thì cao nhất cũng chỉ là hai điểm.
Nói cách khác, cho dù kỹ năng có mạnh đến mức nào đi nữa thì kẻ có thiên phú một điểm cũng không bao giờ thắng được kẻ có thiên phú ba điểm.
Không có kỹ năng thì không dùng được ma thuật, sức mạnh thể chất cũng thua kém người khác, đây là điều mà ai cũng biết.
Nhưng đó cũng chỉ là định kiến.
Vẫn có những người dùng được ma thuật dù không sở hữu kỹ năng, và bất cứ ai cũng có thể nâng sức mạnh thể chất của mình lên chỉ bằng cách tập luyện hằng ngày.
‘Kỹ năng cũng chỉ là những con số.’
Ma lực và khí lực, người đã dạy tôi hai khái niệm đó chính là mạo hiểm giả cấp thế giới mà tôi đã tình cờ gặp được.
Chúng cho tôi cơ hội để trở nên mạnh hơn, chỉ cần nỗ lực hết sức, cho dù có phải chịu bất lợi lớn nhất của một trị liệu sư là chỉ dùng được mỗi《Hồi phục》.
Người đó đã dạy tôi tất cả mọi thứ liên quan đến ma lực và khí lực, cũng như cách sử dụng chúng, nhờ vậy nên tôi mới có thể làm những chuyện mà chỉ có người sở hữu kỹ năng làm được.
Tôi đã theo học người đó trong nhiều tháng liền.
Nhưng chỉ như thế thì cũng chưa đủ để tôi sử dụng thành thạo hai loại sức mạnh đó.
Tuy vậy, tôi vẫn nỗ lực hết sức để biến chúng thành của mình, và cải thiện từng chút một bằng cách kết hợp những phần còn khiếm khuyết lại với nhau.
Cuối cùng thì tôi cũng có thể đặt chân xuống tầng dưới hầm ngục, nơi được xem là dấu mốc đối với những mạo hiểm giả hạng nhất.
Để có được sức mạnh và tiến xa đến mức này, tôi phải chấp nhận khổ luyện dù muốn hay không.
Thật may là khả năng tiếp thu của tôi nhanh hơn người khác, nên chẳng bao lâu sau, tôi đã nắm vững cách sử dụng ma lực và khí lực.
Chỉ học không thôi cũng đã là một thử thách lớn rồi, đằng này tôi còn phải cải thiện nó để có thể dùng vào thực tiễn.
Nhưng tôi vẫn không từ bỏ và tiếp tục theo đuổi thứ sức mạnh đó.
Cho dù tôi có cố gắng nỗ lực đến thế nào thì những mạo hiểm giả khác cũng không bao giờ thừa nhận tôi, họ chỉ toàn buông lời nhạo báng chế giễu. Nhưng tôi vẫn hướng đến mục tiêu của mình, tất cả chỉ vì một cô bé mà tôi đã từng gặp trong quá khứ…
◇ ◆ ◇
Kỹ năng chỉ có tác dụng cường hóa thiên phú chứ không làm thay đổi bản chất của nó.
Bản thân tôi hiểu rõ điều đó hơn ai hết.
…Nhưng lúc mới bước chân vào giới mạo hiểm giả, tôi đã không thể hiểu được điều đó.
Kỹ năng của trị liệu sư hoàn toàn khác biệt so với kỹ năng của những nghề khác.
Mặc dù không mạnh bằng những nghề khác, nhưng những tổ đội mạo hiểm giả và các quân đoàn kỵ sĩ luôn trong tình trạng thiếu hụt trị liệu sư.
———Đó là lý do mà tôi được nhận vào học viện đào tạo trị liệu sư sau khi họ phát hiện ra tôi sở hữu ma thuật trị liệu, cho dù bản thân tôi là một cô nhi mê cung.
Đối với tôi thì đó là một vận may không tưởng.
Cô nhi mê cung là từ dùng để chỉ những đứa trẻ bị các mạo hiểm giả vứt bỏ sau những cuộc tình một đêm, hoặc trở thành trẻ mồ côi do cha mẹ của chúng mất mạng trong hầm ngục, nhưng phần lớn bắt nguồn từ lý do thứ hai.
Để có thể theo học tại một học viện chính quy như thế thì phải trả bao nhiêu cho đủ?
Hiểu được điều đó, tôi cảm thấy mình thật may mắn vì sở hữu ma thuật trị liệu. Không chút do dự, tôi đã chấp nhận lời đề nghị vào học viện đào tạo trị liệu sư.
…Chưa đầy một tháng sau, tôi bị đuổi khỏi học viện do chỉ dùng được mỗi ma thuật《Hồi phục》.
Ban đầu tôi còn chẳng hiểu lý do tại sao mình lại bị đuổi.
Lúc đó tôi cứ đinh ninh cho rằng kỹ năng cũng giống như thiên phú, và chẳng hề mảy may nghĩ đến việc mình là một tên trị liệu sư bất tài chỉ dùng được mỗi《Hồi phục》.
Họ chỉ cho tôi vào học viện vì nghĩ rằng tôi có tài, nhưng mọi chuyện lại không như ý muốn, tôi đã bị sốc khi đối mặt với cái thực tại phũ phàng đó.
…Nhưng tôi còn chẳng có thời gian để mà lưỡng lự.
Chỉ cần đạt kết quả cao trong học viện là tôi có thể gia nhập kỵ sĩ đoàn.
Nhưng giờ tôi đã bị đuổi học, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trở thành mạo hiểm giả để nuôi sống bản thân.
…Thế nhưng, ngay cả sau khi trở thành mạo hiểm giả, tôi vẫn bị coi là một kẻ bất tài.
Có lẽ mọi chuyện sẽ khác nếu tôi sử dụng được một ma thuật trị liệu cấp cao khác ngoài《Hồi phục》, suy cho cùng, chẳng có ai muốn nhận một trị liệu sư chỉ dùng được mỗi《Hồi phục》vào đội của mình, bởi vì kẻ đó chỉ trở thành gánh nặng trong lúc chiến đấu.
Sự bất tài của tôi khiến cho những mạo hiểm giả khác nổi giận, họ thậm chí còn dùng đến vũ lực.
…Nhưng tôi vẫn không hề bi quan cho dù ở trong tình cảnh đó.
Lúc nào tôi cũng động viên bản thân là mình sẽ trở thành một mạo hiểm giả nổi tiếng vào một ngày nào đó.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ đó chỉ là cách thoát khỏi thực tại của tôi do phải trải qua cú sốc từ việc lên voi xuống chó.
Nhưng cho dù đó có là hành động thoát khỏi thực tại đi chăng nữa thì nó vẫn cho tôi động lực để cố gắng hết mình mỗi ngày.
Để có thể hỗ trợ những mạo hiểm giả khác, tôi học thêm cách đánh cận chiến, rồi mượn những cuốn sách từ thư viện của hội để ghi nhớ điểm mạnh điểm yếu của từng quái vật.
Ít nhất thì tôi cũng muốn họ chấp nhận mình.
…Nhưng họ chưa một lần nào thừa nhận nỗ lực của tôi.
Không những thế, họ thậm chí còn buông lời nhạo báng.
Ai cũng nói rằng việc tôi đang làm chỉ là lãng phí công sức, chẳng có người nào thừa nhận nỗ lực của tôi.
…Lúc đó tôi đã gần như mất trí.
Sức chịu đựng của tôi cũng đạt đến ngưỡng giới hạn.
———Nhưng mọi chuyện đã thay đổi sau khi tôi được mời vào một tổ đội tạm thời.