Party Kara Tsuihou Sa Reta Sono Chiyu-shi, Jitsu wa Saikyou ni Tsuki

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3512

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1290

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 310

Tập 1: Tên trị liệu sư bất tài - Chương 13: Quá khứ của Raust II

Trans + edit: Fui. Nghiêm cấm mang bản dịch lên những trang khác ngoài hako.

______________________________________________________________________________

Khoảnh khắc nhận được lời mời vào đội, cảm giác của tôi lúc đó có thể nói là vui mừng không tả xiết.

Họ nói rằng đây là tổ đội dành cho tân binh, nên việc tôi không dùng được nhiều kỹ năng cũng chẳng phải là vấn đề to tát.

Đối với tôi mà nói thì chỉ cần được gia nhập một tổ đội đã là quá đủ rồi.

Mặc dù chỉ là một tổ đội tạm thời, nhưng những thành viên trong đội đối xử với tôi rất tốt.

Họ chẳng hề bận tâm đến việc tôi bị những mạo hiểm giả khác trong hội nhạo báng, tôi thật lòng biết ơn họ vì đã cho một kẻ như tôi vào đội.

…Nhưng khoảng thời gian vui vẻ đó không kéo dài được lâu.

Tổ đội mà tôi đã gia nhập gồm toàn mạo hiểm giả mới vào nghề.

———Thế nhưng, họ lại chẳng hề do dự nhận một nhiệm vụ có độ khó chỉ dành cho tổ đội trung cấp.

Lúc đó tôi đã rất ngạc nhiên, nhưng cũng đồng thời cảm thấy lo lắng.

Có lẽ họ đã quá tự tin sau khi tuyển được một trị liệu sư vào đội.

Tôi cố gắng thuyết phục họ, chỉ ra những rủi ro có thể xảy ra trong quá trình làm nhiệm vụ, những con quái vật đáng sợ có thể nhảy xổ ra bất kỳ lúc nào, ngay cả ma thuật trị liệu của tôi cũng chẳng giúp ích được gì trong tình huống đó.

Tuy nhiên, trông họ chẳng có vẻ gì là lo lắng, ai cũng nói rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

…Dẫu vậy, tôi vẫn cố gắng ngăn cản họ, nhưng với sự tự tin hiện có, chẳng có người nào chịu lắng nghe tôi.

Và kết quả là, khoảnh khắc bước chân vào hầm ngục để làm nhiệm vụ thu thập, chúng tôi lập tức bị bao vây bởi một bầy hob goblin.

Tôi đổ lỗi cho bản thân mình vì đã không tính đến chuyện này, đáng lẽ tôi phải cố gắng hơn nữa để ngăn cản họ.

Hầm ngục vốn là bãi săn chỉ dành cho những mạo hiểm giả trung cấp trở lên.

Những tân binh mới vào nghề chắc chắn không có cửa thắng đám quái vật ở đây, cho dù họ có cố gắng thế nào đi nữa.

Vì lẽ đó, tôi định nói với mọi người là phải giữ vững đội hình rồi rút lui dần về phía rìa hầm ngục, nhưng khi những lời đó còn chưa kịp tuôn ra khỏi miệng thì…

“…Hả?”

Bỗng có một bàn tay ở phía sau đẩy tôi ngã xuống trước bầy hob goblin.

Trong chốc lát, tôi cảm thấy hoang mang vì không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Chẳng có con quái vật nào ở sau lưng tôi.

Thế mà tôi lại bị đẩy từ phía sau, vậy thì chỉ có một câu trả lời duy nhất, mặc dù bản thân tôi không muốn thừa nhận điều đó.

“Được rồi, trong lúc tên này làm mồi nhử, chúng ta sẽ đi thu thập mấy thứ trong nhiệm vụ!”

“Chà! Tao chưa từng thấy tên nào ngu như hắn.”

“Đúng vậy, lừa hắn còn dễ hơn ăn cháo nữa!”

“Ể!”

…Nhưng sau khi lắng nghe những lời nói tuôn ra từ miệng bọn họ, tôi buộc phải chấp nhận thực tại.

Tôi đã bị chính đồng đội của mình phản bội và đẩy ngã.

Không, nói như thế là hoàn toàn sai.

Ngay từ đầu, bọn chúng vốn chẳng hề coi tôi là đồng đội.

Bọn chúng chỉ muốn lợi dụng tôi, đó là lý do mà tôi được đưa đến đây.

Biết được sự thật khiến trái tim tôi như muốn vỡ tan ra thành từng mảnh.

Mặc dù vậy, tôi vẫn hét lên để giúp chúng, bởi vì những kẻ đó đã hiểu sai một chuyện.

“Đừng di chuyển! Goblin thường có xu hướng tấn công kẻ yếu, nhưng hob goblin thì lại khác!”

Tôi đã đọc được thông tin này trong một cuốn sách mượn từ thư viện của hội, và hoàn toàn đảm bảo tính chính xác của nó.

Mặc dù là một chủng loài cao cấp hơn của goblin, nhưng hob golbin lại có tập tính toàn toàn khác.

“Hờ! Nhìn hắn cầu xin cho cái mạng quèn của mình kìa!”

“Đúng là vô liêm sỉ!”

“Mau đi thôi! Ê cái thằng vô dụng kia, nhớ làm mồi nhử cho tốt đấy!”

Tuy nhiên, bọn chúng để ngoài tai những lời của tôi, rồi cố gắng lách người qua đám hob goblin mà chẳng hề nhận ra ánh mắt của lũ quái vật đang dán chặt vào mình.

Có lẽ trong đầu chúng lúc này chỉ đang nghĩ đến phần thưởng sắp nhận được, bằng chứng là những nụ cười toe toét đang hiện rõ mồn một trên gương mặt chúng.

…Và thế là, cả đám bị giết sạch chỉ trong chớp mắt.

◇ ◆ ◇

Sau khi những thành viên khác trong đội bị giết chết, tôi cố xoay xở để thoát khỏi hầm ngục. Không lâu sau, tôi biết được sự thật nhờ tình cờ nghe được vài chuyện.

Những người trong tổ đội đó không hẳn có bản chất xấu.

Họ thậm chí còn được vài người dân trong thị trấn đón nhận, nhưng sau cái chết của một người đồng đội, tổ đội của họ gặp vấn đề về tiền bạc và những người đó dần thay đổi tâm tính.

Và rồi, họ nhận được lời khuyên của một mạo hiểm giả, bảo rằng nếu dùng tôi làm mồi nhử thì sẽ có thể hoàn thành một nhiệm vụ thu thập có phần thưởng khá hời, và kết quả là dẫn đến cái chết của toàn bộ thành viên trong đội.

Có vẻ như tên mạo hiểm giả đó đưa ra lời khuyên trong lúc nhất thời cao hứng do say rượu, và cho rằng tôi sẽ cầm chắc cái chết, đó là những gì tôi được nghe từ những mạo hiểm giả khác.

...Biết được sự thật khiến tôi bị sốc nặng.

Dù sao đó vẫn là tổ đội đầu tiên của tôi, lúc đó lòng tôi tràn đầy niềm vui và hy vọng, thế nên khi mọi thứ tan thành mây khói, cảm giác đau đớn của tôi lúc ấy không thể dùng từ nào để diễn tả được.

Tôi chẳng còn nhớ mình đã phản ứng thế nào sau khi nghe chuyện đó.

Tôi chỉ biết là mình đã bỏ chạy khỏi hội, mang theo cảm giác mất mát không thể xóa nhòa…

“Nơi này…”

...Tôi không biết mình đã bỏ chạy bao lâu, lúc định thần lại thì tôi thấy mình đang đứng giữa một đồng cỏ, đây chính là bãi săn quái vật của những mạo hiểm giả mới vào nghề.

Mặc dù thường xuyên đến đây để đi săn một mình, nhưng tôi lại không nhận ra nơi này.

Có vẻ như tôi đã chạy một quãng khá xa.

Để bù cho khuyết điểm không dùng được kỹ năng của mình, tôi tập luyện thể lực hằng ngày, nhờ vậy nên tôi chỉ cảm thấy hơi mệt một chút.

Khu vực này không an toàn chút nào.

Đây là bãi săn dành cho tân binh, đương nhiên sẽ không có quái vật mạnh xuất hiện.

Nhưng đó chỉ là khu vực phía trước, càng ra xa thì nồng độ ma lực càng đậm đặc hơn, nên lũ quái vật ở đó cũng mạnh hơn và đông hơn.

Người ta còn đồn rằng, nếu vượt ra ngoài đồng cỏ thì sẽ gặp một con hydra còn mạnh hơn lũ quái vật sống ở tầng sâu nhất của hầm ngục.

Mặc dù ở đây không nguy hiểm tới mức đó, nhưng vẫn tồn tại rủi ro đối với những mạo hiểm giả mới vào nghề như tôi.

…Cho dù biết rõ như vậy, tôi vẫn không muốn rời đi.

Lòng tôi tràn ngập cảm giác nuối tiếc đến mức không còn tâm trí để mà nghĩ đến chuyện khác.

Mặc dù biết rõ nơi này khá nguy hiểm, nhưng ở đâu đó trong lòng mình, tôi muốn tin rằng tất cả mọi chuyện chỉ là một giấc mơ.

Có lẽ vào lúc đó, do phải trải qua cú sốc quá lớn nên tôi chẳng thể suy nghĩ được gì.

“Ááááááá!”

“Ơ!”

———Tiếng hét đột ngột vang lên của ai đó kéo tâm trí tôi trở về với thực tại.

“Gob… lin?”

Và rồi, tôi nhìn thấy một bầy goblin đứng chụm lại ở cách đó không xa.

Bọn chúng đang bao vây một cô bé, có vẻ như đám goblin này vừa mới tấn công một chiếc xe ngựa của giới quý tộc.

Điều đầu tiên mà tôi nghĩ đến là, tại sao lại có một chiếc xe ngựa của giới quý tộc ở nơi như thế này, và cô bé đó là ai.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để tâm đến mấy chuyện đó.

Đám goblin vẫn đang hướng sự chú ý vào chiếc xe ngựa và chưa nhìn thấy tôi.

Bây giờ là chính thời điểm tốt nhất để tẩu thoát trước khi chúng phát hiện ra.

Tôi đã nghĩ trong đầu như thế đấy.

“———Chậc!”

Nhưng chỉ vài giây sau, đôi chân tôi bắt đầu chạy về hướng chiếc xe ngựa…