Party Kara Tsuihou Sa Reta Sono Chiyu-shi, Jitsu wa Saikyou ni Tsuki

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3512

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1290

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 310

Tập 1: Tên trị liệu sư bất tài - Chương 18: Tên mạo hiểm giả bất tài

Trans + edit: Fui. Nghiêm cấm mang bản dịch lên những trang khác ngoài hako.

______________________________________________________________________________

—Góc nhìn của Narsena—

Nhìn thấy Ralma-san đột nhiên đuổi Onii-san ra khỏi phòng khiến tôi không khỏi ngạc nhiên.

Dù sao thì tôi cũng biết rõ bản tính tồi tệ của con người này, làm gì có chuyện cô ta đổi ý vì tôi chứ.

Mặc dù không biết lý do tại sao Ralma-san làm như vậy, tôi vẫn quyết định gạt chuyện đó sang một bên.

Bởi vì bây giờ có một vấn đề khác đáng quan tâm hơn.

“Thế là thế nào? Sao tự nhiên Onii-san lại trở thành đệ tử của Ralma-san thế?”

Tôi vẫn còn nhớ cái lúc Ralma-san kể với tôi về người đệ tử của cô ấy.

Cùng với một thành viên khác trong tổ đội cũ của Ralma-san, hai người họ đã thay phiên nhau huấn luyện cho người đệ tử đó.

Theo như lời kể của cô ấy, đó là một chàng trai siêng năng và chịu khó, không những thế, anh ta còn gửi tiền cho họ trong nhiều năm liền.

Nếu như câu chuyện chỉ dừng lại ở đó thì tôi cũng chẳng ngạc nhiên trước việc Onii-san là đệ tử của Ralma-san.

Onii-san từng nói với tôi rằng anh ấy được dạy bởi hai mạo hiểm giả, bởi vì tiền tích cóp của anh ấy không nhiều nên Onii-san phải trả góp trong một thời gian dài.

…Tuy nhiên, bởi vì một câu nói của Ralma-san mà tôi đã bỏ qua khả năng Onii-san chính là người đệ tử đó.

“Chính miệng Ralma-san đã nói rằng đệ tử của chị chỉ có khả năng trở thành mạo hiểm giả hạng hai là cùng, chị đã nói thế phải không?”

Ralma-san nói rằng cái người đệ tử đó là một kẻ bất tài.

…Chưa nói đến năng lực của một trị liệu sư, cái người đệ tử đó còn chẳng có năng lực để trở thành một mạo hiểm giả.

Nhưng nhìn vào những gì mà Onii-san có thể làm được, tôi lại không nghĩ như vậy.

Nếu chỉ xét trên phương diện của một trị liệu sư thì đúng là Onii-san chỉ dùng được mỗi《Hồi phục》, nhưng trên phương diện của một mạo hiểm giả, năng lực của Onii-san có thể sánh ngang với những mạo hiểm giả hạng nhất.

Không lý nào một người như thế lại bị coi là một mạo hiểm giả bất tài được.

Nhưng cũng thật khó để mà nghĩ rằng một mạo hiểm giả cấp thế giới như Ralma-san cũng có lúc mắc sai lầm.

Cho dù tính cách của cô ấy có tồi tệ thế nào đi nữa thì Ralma-san cũng chưa bao giờ đánh giá sai năng lực của người khác.

Một người như thế sẽ chẳng bao giờ gọi người khác là bất tài nếu như không có lý do chính đáng.

“Onii-san là cái tên mạo hiểm giả bất tài đó sao, chị nghĩ là em tin à. Tại sao chị lại nói dối em chứ?”

Bởi vậy nên tôi cho rằng việc Onii-san là đệ tử của Ralma-san chỉ là một lời nói dối.

Mặc dù không biết tại sao hai người họ lại gạt tôi, nhưng có lẽ đây chính là câu trả lời xác đáng nhất.

“Không, không phải là ta gạt em đâu. Đúng là ta đã từng dạy cậu ấy cách đây vài năm. Không những là một kẻ bất tài, cái tên đệ tử ngốc đó còn chẳng làm được gì cho ra hồn.”

“…Hả?”

...Thế nhưng, trái ngược với dự đoán của tôi, Ralma-san nhanh chóng phủ nhận điều đó.

“Đòn tấn công bất ngờ hồi nãy của ta, đáng lý ra Raust không thể nào né được mới phải. Cách đây vài năm, cậu ta còn chẳng nhúc nhích được cho dù có đứng đối mặt với nó. Làm thế nào mà cậu ta có được năng lực như hiện tại nhỉ?”

Ralma-san nói bằng giọng phấn khích.

Đây chính là cách Ralma-san biểu lộ cảm xúc mỗi khi tìm được điều gì đó khiến cô ấy thật lòng thích thú.

Bây giờ thì tôi đã hoàn toàn hiểu được mọi chuyện sau khi nhìn thấy phản ứng của Ralma-san.

…Đúng vậy, Onii-san chính là đệ tử của Ralma-san, và cô ấy thật sự cho rằng Onii-san chẳng có tí tài năng nào cả.

Ralma-san thậm chí còn chẳng hiểu nổi tại sao Onii-san lại có được năng lực như hiện tại.

“Narsena này, em đã gia nhập tổ đội của nó rồi đúng không? Kể cho ta nghe cách nó chiến đấu nào.”

“…Em hiểu rồi. Nếu chị nghĩ ra được điều gì đó thì hãy nói với em nhé.”

Sau khi lưỡng lự một chút, tôi quyết định kể cho Ralma-san cách chiến đấu của Onii-san.

Tại sao Ralma-san lại gọi Onii-san là kẻ bất tài cho dù anh ấy mạnh đến như vậy? Câu hỏi đó cứ luẩn quẩn trong đầu khiến tôi không thể kìm nén nổi sự tò mò của mình…

◇ ◆ ◇

Sau đó, tôi kể cho Ralma-san tất cả những trận chiến từ trước tới giờ của Onii-san.

Tôi cố gắng kể thật chi tiết, từ việc Onii-san có khả năng phòng ngự trước sự công kích của con hydra, hay việc anh ấy có thể dùng được ma thuật sơ cấp mặc dù bản thân là một trị liệu sư.

Vốn hiểu biết sâu rộng về quái vật, năng lực hồi phục bất thường, khả năng dò bẫy và phát hiện kẻ thù.

Ralma-san chăm chú lắng nghe với vẻ thích thú.

“…Thì ra là vậy.”

Nghe tôi kể xong, dường như hiểu ra được điều gì đó, một nụ cười xuất hiện trên gương mặt cô ấy.

Có một chút khác biệt với nụ cười trước đó, nụ cười lần này của Ralma-san biểu lộ vẻ hài lòng.

“Thằng nhóc đó nói rằng nó có được sức mạnh là nhờ ta, nhưng so với năng lực hiện tại của nó thì những điều ta dạy chẳng là gì… cái thằng đệ tử ngốc này.”

Đâu đó trong nụ cười của Ralma-san phảng phất một nỗi cô đơn, nhưng ngoài mặt trông cô ấy hạnh phúc tới mức khiến tôi phải ngạc nhiên.

Trong chốc lát, tôi không thể mở lời với Ralma-san.

Khác hẳn với cái hình ảnh trơ tráo như mọi khi, bây giờ trông Ralma-san giống hệt như một vị sư phụ thực thụ, ít nhất đó là những gì tôi nghĩ sau khi quan sát biểu cảm của cô ấy, thế nên tôi mới tỏ ra lúng túng vì không biết phải nói gì.

Rốt cuộc, tôi cũng không kìm nén nổi tự tò mò của mình và mở miệng.

“Ừm, chị nhận ra điều gì sao?”

“Hả? À, phải rồi, ban nãy em có dặn trước với ta rồi nhỉ.”

Nghe thấy câu hỏi của tôi, Ralma-san đáp lời bằng một vẻ mặt giống hệt như một đứa trẻ sắp sửa khoe khoang.

“Cái thằng đệ tử ngốc đó, Raust ấy, một người bất tài như nó đáng lẽ ra không có khả năng trở thành mạo hiểm giả.”

“…Hả?”

…Tuy nhiên, những điều cô ấy nói ra khác hẳn với những gì tôi đang mong chờ.

Lúc đó tôi đã nghĩ rằng Ralma-san sắp sửa khen ngợi Onii-san, thế nên tôi không khỏi ngạc nhiên khi nghe cô ấy nói ra những lời đó.

Tại sao chứ, cho dù đã nghe câu chuyện của tôi, Ralma-san vẫn gọi Onii-san là kẻ bất tài, tới nước này thì tôi không thể nào nhịn được nữa.

Tuy nhiên, lời nói của Ralma-san không chỉ dừng lại ở đó…

“———Nhưng giờ thì năng lực của nó có thể sánh ngang với ta và những mạo hiểm giả cấp thế giới khác.”

“…Hở.”

…Ngay sau đó, tôi chết lặng vì không hiểu Ralma-san nói gì.