Trans + edit: Fui. Nghiêm cấm mang bản dịch lên những trang khác ngoài hako.
______________________________________________________________________________
—Góc nhìn của Narsena—
Theo lời Ralma-san, cho dù biết rõ là ma thuật trị liệu của mình chẳng bằng ai, Onii-san không những không từ bỏ mà còn cố gắng tìm mọi cách để có được năng lực mới.
…Tuy nhiên, ngay cả khi đã có được năng lực mới, Onii-san vẫn bị xem là kẻ bất tài.
“Ưm!”
…Nghĩ đến nỗi đau mà Onii-san phải gánh chịu, tôi cảm thấy lồng ngực mình quặn thắt lại.
Tất nhiên, đó cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi.
Nhưng Onii-san từng kể với tôi rằng anh ấy bị ngược đãi vì chỉ dùng được mỗi ma thuật trị liệu cơ bản.
Vậy nên tôi có thể dễ dàng tưởng tượng ra nỗi đau của Onii-san.
…Và chính bởi vì biết được quá khứ của anh ấy, tôi cũng đồng thời cảm thấy một nỗi hối tiếc.
“Không, có lẽ ta đã sai khi gọi nó là bất tài chăng? Xét cho cùng, Raust chỉ mất vài tháng là nắm vững kỹ thuật dùng ma lực lẫn khí lực, trong khi người bình thường phải mất mấy năm. Thay vì nói rằng nó không có tài năng, dùng từ thiên tài nghe có vẻ hợp lý hơn. Đây là loại tài năng mà bất kỳ người thợ ma cụ nào cũng thèm muốn.”
Tôi cắn chặt môi mình trong lúc lắng nghe những lời nói đầy phấn khích của Ralma-san.
Khi được Onii-san cứu, tôi đã hứa với Onii-san là sẽ trở thành đồng đội của anh ấy. Tôi đã từng nghĩ rằng mình sẽ bảo vệ Onii-san vào một ngày nào đó.
Nhưng thực tế thì ngược lại, tôi mới là người được bảo vệ.
Cho dù là thế, ít nhất tôi cũng làm được một việc, đó là tiếp thêm sức mạnh tinh thần cho Onii-san.
Từ lúc có tôi gia nhập tổ đội cho đến giờ, Onii-san đã trở nên lạc quan hơn rất nhiều và không còn trầm mặc như trước.
Và đó là lý do khiến tôi tin rằng mình cũng phần nào giúp được Onii-san.
…Nhưng giờ thì niềm tin đó đã tan thành mây khói.
“Cho dù nó có khả năng trở thành một thợ ma cụ thì điều đó cũng chẳng thay thế được những tố chất còn thiếu của một mạo hiểm giả. Thế thì tại sao nó lại có được năng lực đó… Đúng là không hiểu nổi, nhưng ta biết rõ một điều, chuyển động khi nãy của nó, ta không thể làm giống vậy được.”
Ralma-san càng nói càng trở nên phấn khích, giống như là cô ấy chưa từng nhìn thấy chuyện này bao giờ.
Cũng chẳng có gì khó hiểu, bởi vì Onii-san đã làm được điều không tưởng.
Một người bị coi là bất tài như anh ấy, bằng những nỗ lực cố gắng của mình, cuối cùng cũng có được năng lực để đứng ngang hàng với những mạo hiểm giả cấp thế giới khác.
Để có thể đạt đến thành tựu như vậy, cần phải nỗ lực bao nhiêu cho đủ?
…Nhưng mỗi lần nghĩ đến năng lực phi thường của Onii-san, tôi cũng đồng thời nhớ lại anh ấy chán ghét bản thân mình đến nhường nào.
Giờ thì tôi đã hiểu được lý do tại sao Onii-san tự ti đến như vậy.
Một người từng bị coi là kẻ bất tài, hứng chịu những lời lăng nhục, trải qua bao nhiêu nỗ lực cố gắng để rồi nhận ra rằng mình chẳng có tí tài năng nào.
Thế nhưng, Onii-san vẫn không chùn bước.
Cuối cùng, nhờ những nỗ lực đó mà anh ấy đã đạt được một sức mạnh không tưởng.
…Ấy vậy mà, cho dù anh ấy có cố gắng thế nào đi nữa thì cũng chẳng có ai công nhận nỗ lực của Onii-san.
Cảm giác đó đau đớn đến nhường nào?
Tôi sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác đó.
…Bởi vì tôi chẳng giúp được gì cho Onii-san trong tình cảnh ấy.
Đối diện với sự thật, tôi chỉ cảm thấy một nỗi hối tiếc.
Không phải vì tôi không thể giúp được gì, chỉ là tôi cảm thấy xấu hổ với chính bản thân mình, vì cho rằng tôi đã tiếp thêm sức mạnh tinh thần cho Onii-san trong khi không hề nhận ra nỗi đau của anh ấy.
“Nhưng mà, thằng nhóc đó có thể nỗ lực hết sức như vậy là nhờ em đấy, Narsena.”
“——Ưm!?”
Vì vậy, tôi cảm thấy vô cùng bất ngờ khi nghe Ralma-san thản nhiên thốt ra những lời đó.
◇ ◆ ◇
Lời nói của Ralma-san khiến tôi chết lặng một lúc.
“Không, không đúng!”
Có vẻ như Ralma-san đã hiểu nhầm, tôi lập tức lên tiếng đính chính lại.
Onii-san đã trở nên mạnh đến mức ngay cả Ralma-san cũng phải công nhận, nhưng chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi.
Mặc dù vậy, Ralma-san lại cho rằng nhờ có tôi nên Onii-san mới có được thực lực như hiện tại, đây là chuyện mà tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được.
…Tôi không muốn nghe những lời đó, tôi chưa mặt dày đến mức có thể ngồi yên trước cái khẳng định sai lầm của Ralma-san.
“Trước khi em gia nhập tổ đội của Onii-san, anh ấy vốn đã có thực lực như thế rồi…”
Sống chết gì tôi cũng phải phủ nhận cho bằng được điều đó.
“Vậy à? Nhưng mỗi khi ở bên cạnh em, cái tên đệ tử ngốc đó lại trở nên lạc quan hơn, như thể biến thành một người hoàn toàn khác, có phải vậy không?”
“Ể…”
Thế nhưng, Ralma-san chỉ nghiêng đầu, nhấp một ngụm trà rồi thản nhiên đáp lại.
“Cái tên đệ tử ngốc đó, bắt ta dạy đủ thứ nhưng lúc nào cũng lải nhải về một cô bé đã hứa làm đồng đội của nó… Có nghĩ nát óc ta cũng không ngờ rằng nó cố gắng như thế là vì một người đồng đội… Đúng là một tên dị hợm.”
Nói xong, khuôn mặt Ralma-san nhăn lại biểu lộ vẻ bất mãn, tay cô ấy liên tục nhét bánh ngọt vào miệng, chẳng có vẻ gì chú ý đến tôi.
Đây chính là cách xử sự thường ngày của Ralma-san, thế nên tôi biết rõ những lời đó không có ác ý.
———Tôi bắt đầu suy ngẫm về những điều cô ấy đã nói.
“Hức…”
Khoảnh khắc hiểu được những lời đó cũng là lúc hai mắt tôi bất giác rơi lệ.
Quả thực là tôi đã không thể giúp được gì cho Onii-san trong khoảng thời gian khó khăn nhất của anh ấy.
Thế nhưng, vẫn trong bộ dáng thong dong giống như thường ngày, Ralma-san lại nói rằng chính nhờ có tôi nên Onii-san mới trở nên lạc quan hơn, những lời đó khiến tôi nhận ra rằng mình cũng đã giúp được Onii-san phần nào.
“Nghe này Narsena, thằng nhóc đó… hả? Em khóc đấy ư?”
Nhận ra là tôi đang khóc, Ralma-san tỏ vẻ bối rối, nhưng tôi không thể kiềm được nước mắt của mình.
Ngay lúc này đây, tôi chỉ cảm thấy hạnh phúc dâng trào trong lòng vì đã giúp được Onii-san.
“Em… hức…ạnh húc ắm.”
“Hở, em nói gì thế?”
Tôi cố mở miệng để nói ra cảm xúc của mình.
…Thế nhưng Ralma-san lại không hiểu được những lời tôi nói.
Trong một thoáng, tôi muốn nói với cô ấy rằng mình không khóc vì đau buồn, nhưng lại không thể diễn đạt thành lời.
Ralma-san ngơ ngác nhìn tôi một lúc, sau đó thở dài rồi đặt tay lên trán tôi.
“…Mặc dù ta không hiểu em đang cố nói điều gì, nhưng mọi chuyện sẽ ổn thôi, Narsena. Tốt xấu gì em cũng là một thành viên của gia tộc Analestria.”
Lời an ủi đó không hợp với tình cảnh hiện tại chút nào, nhưng cũng đủ để động viên tôi.
Đúng vậy, tôi là một thành viên đầy kiêu hãnh của gia tộc Analestria.
Nghĩ như thế trong đầu, tôi tự thề với lòng mình.
Quả thực là tôi đã không thể giúp Onii-san khi anh ấy chìm sâu trong tuyệt vọng.
Nhưng từ giờ trở đi, tôi sẽ hỗ trợ anh ấy hết mình, và sẽ không để bất kỳ điều gì gây tổn thương anh ấy.
“Ưm!”
Thề với lòng mình xong, tôi hướng ánh mắt về phía Ralma-san rồi gật đầu.
Có thể giọng nói nghèn nghẹt của tôi hơi khó nghe, nhưng cảm xúc trong đó đã được truyền đạt rõ ràng.
Lúc ấy, tôi không hề nhận ra một điều.
Bàn tay của Ralma-san vẫn đang đặt trên đầu tôi, nhưng ánh mắt cô ấy thì lại dán chặt vào bức tường phía sau.
Và ngay đúng thời điểm Ralma-san nhắc đến cái tên “Analestria”, từ phía sau bức tường, một âm thanh khẽ vang lên.