Trans + edit: Fui. Nghiêm cấm mang bản dịch lên những trang khác ngoài hako.
______________________________________________________________________________
Sau khi chơi đùa với Sheila tại quán trọ của chị Mary, tôi và Narsena đến những cửa hàng khác để hoàn thành việc bán nguyên liệu.
“Mới đó mà trời đã tối mịt rồi.”
“Ừ. Do chúng ta mải nói chuyện đấy…”
Lúc chúng tôi quay trở về nhà trọ thì mặt trời cũng đã lặn từ lâu, mọi thứ xung quanh chìm vào trong bóng tối.
Chúng tôi được các cửa hàng cho phép bỏ qua khâu thủ tục rườm rà.
Tuy vậy, việc đó cũng ngốn không ít thời gian do chúng tôi phải ghé qua hơn mười cửa hàng khác nhau, đó là còn chưa tính đến thời gian nói chuyện phiếm ở từng cửa hàng.
“Chà, hôm nay cũng vậy nhỉ, mọi người đều hài lòng…”
“Vâng! Onii-san đúng là nổi tiếng thật đấy.”
“Ahaha. Cảm ơn em.”
Khác với mạo hiểm giả bình thường vốn cho rằng đó chỉ là chuyện phiền phức, tôi lại không ghét việc đó.
Được trả thêm tiền, trò chuyện với chị Mary, chơi đùa cùng Sheila, nhờ có họ mà tôi mới được trải nghiệm những điều như thế.
Nếu những mạo hiểm giả khác trong thị trấn nhìn thấy hành động của tôi, chắc chắn họ sẽ chế nhạo rằng tôi chẳng giống một mạo hiểm giả tí nào.
Nhưng ngày hôm nay quả thực là một trải nghiệm mới mẻ và thú vị, cho dù có bị chế giễu thì tôi cũng chả hề bận tâm.
Nguyên nhân chính cho việc tôi được người dân trong thị trấn đón nhận có lẽ là vì tính cách của cô ấy.
Hồi trước khi tôi còn đến thị trấn để bán thịt ma thú, họ cũng đâu có đối xử với tôi niềm nở như thế này.
Nếu như không có cô ấy thì chắc là bây giờ tôi vẫn còn đang quanh quẩn ở một xó xỉnh nào đó trong hội, tự nhủ rằng bản thân mình là đồ vô dụng.
Tôi có thể dễ dàng hình dung ra cảnh tượng đó trong đầu.
Nhờ có Narsena nên mọi thứ mới thay đổi.
“Mà này Onii-san, hôm nay em thấy anh phóng cầu lửa vào đám quái vật. Anh dùng ma cụ à?”
“Không, cái đó là ma thuật đấy.”
“Ồ, ra vậy… khoan đã, cái gì cơ? Ma thuật á?”
“Ừ, hữu dụng lắm đấy.”
Nói chuyện với Narsena khiến tôi nhận ra rằng bản thân mình đã thay đổi đến nhường nào.
Cảm nhận ma lực và sử dụng nó mà không cần đến kỹ năng, là một kỹ thuật mà tôi đã học từ sư phụ của mình, người được mệnh danh là mạo hiểm giả cấp thế giới.
Được sư phụ chỉ dạy tận tình trong mấy tháng trời, tôi đã biến nó thành của riêng mình chỉ sau vài năm.
Tốc độ đó cũng có thể được xem là khá nhanh rồi.
“Mà anh cũng chỉ có thể dùng được ma thuật sơ cấp, ngoài tác dụng trấn áp kẻ thù thì nó cũng chả làm được gì khác.”
Nhưng tôi sớm nhận ra mình chẳng học được thứ gì cho ra hồn, chỉ là mỗi thứ biết một ít.
Mặc dù phải sống trong cảnh túng thiếu và không có ngày nào được no bụng, tôi vẫn miệt mài tập luyện ma thuật.
Tất cả là để thay đổi bản thân, lúc nào cũng bị người khác gọi là bất tài vô dụng.
Nhưng rốt cuộc tôi chỉ học được mỗi ma thuật sơ cấp, thậm chí còn chẳng đủ mạnh để dùng làm ma thuật tấn công.
Thế nên đối với tôi, thứ ma thuật đó không gì khác hơn một nỗi hụt hẫng.
Nhưng khi kể với Narsena về ma thuật đó, cảm giác hụt hẫng trong tôi dường như biến mất hoàn toàn.
“Em biết đó chỉ là ma thuật sơ cấp, nhưng không phải như thế đã là quá đủ rồi sao, Onii-san! Em thật sự không hiểu tại sao anh lại có thể học được ma thuật đó trong khi bản thân không sở hữu bất kỳ kỹ năng cường hóa ma thuật nào!?”
Cho dù đó có là một năng lực không hữu dụng thì Narsena vẫn thừa nhận tôi.
Nhìn thấy phản ứng của cô ấy, xém chút nữa tôi đã bật cười.
Có vẻ như Narsena vẫn chưa nhận ra.
Việc tôi dùng được ma thuật đó cũng chẳng có gì to tát.
Narsena mới là người thực sự tuyệt vời, cô ấy thừa nhận những nỗ lực của tôi, trong khi người khác chỉ toàn nhạo báng mỗi khi tôi nói về năng lực của mình.
“Cái đó thì em phải hỏi sư phụ của anh.”
“Không biết sư phụ của Onii-san là người như thế nào nhỉ… làm thế nào mà người đó có thể dạy ma thuật cho một trị liệu sư…”
“Sớm muộn gì em cũng sẽ biết thôi, chắc vậy?”
“Ể… đừng có trả lời nửa vời thế chứ…”
Trong lúc tán gẫu với Narsena, tôi thầm cảm ơn cô ấy, chẳng biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi làm như vậy.
Tôi không biết tương lai sau này sẽ thế nào, lúc đó Narsena sẽ làm gì.
Nhưng tôi hiểu được một điều, đó là khả năng của mình có giới hạn.
Chắc chắn một ngày nào đó, Narsena sẽ rời đi và gia nhập một tổ đội khác mạnh hơn.
Nhưng nếu cô ấy gặp nguy hiểm thì tôi sẽ vẫn ra tay giúp đỡ.
Sau khi quyết định như thế trong lòng, tôi nở một nụ cười ngoài mặt để che giấu suy nghĩ của mình.
“Không phải vậy. Mặc dù không có gì để chứng minh, nhưng chắc chắn Narsena sẽ gặp sư phụ của anh vào một ngày nào đó. Có lẽ chuyện đó sẽ xảy ra sớm thôi.”
“Onii-san chỉ toàn nói hươu nói vượn thôi! Hứ.”
Narsena phồng má lên sau khi nghe thấy câu trả lời của tôi.
Nghĩ đến việc mình vừa mới làm điều không phải với cô ấy, tôi vô thức bật cười.
Thấy vậy, Narsena giận dỗi quay mặt sang chỗ khác.
“…Em thật sự rất giống cô bé đó.”
Nhìn thấy Narsena biểu lộ cảm xúc, tôi bất giác thốt lên.
Mỗi lần nhìn vào Narsena, tôi lại thấy hình bóng của một cô bé khác hiện lên và chồng lấp vào hình bóng của Narsena.
Đó là một cô bé đa sầu đa cảm, tốt bụng và có một ý chí mạnh mẽ.
———Cô bé đó chính là lý do khiến tôi muốn trở nên mạnh hơn, cho dù có phải dùng đến cách chiến đấu kỳ quặc chuyển đổi qua lại giữa hai trạng thái tấn công và phòng thủ.