Palette

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vì sao và đom đóm.

(Hoàn thành)

Vì sao và đom đóm.

caroranchan

Nỗi sợ hãi vì tỏ tình thất bại làm cho một gã thanh niên quyết định đi lính, bỏ lại người mà anh ta thầm thương trộm nhớ. Trở về sau hai năm, chàng trai không ngờ rằng mình lại được gặp đúng người con

1 535

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

(Hoàn thành)

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

Yume_chan

Câu chuyện cổ tích nổi tiếng Bạch Tuyết và bảy chú lùn được kể lại qua góc nhìn của bà mẹ kế "độc ác".

2 750

Nói với em

(Hoàn thành)

Nói với em

Vuio

Vì truyện hơi ngắn nên không có tóm tắt nhiều, mọi người vào đọc sẽ biết.

1 427

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

(Hoàn thành)

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

Phong Linh

Quá khứ là điều ai cũng biết, còn tương lai thì chẳng ai biết được cả. Mọi giai đoạn của cuộc đời, hầu như ai cũng sẽ nuối tiếc khôn nguôi những chuyện xưa cũ và lo lắng bất an về điều sẽ xảy ra tiếp

3 723

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

(Hoàn thành)

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

Victor Niji

Và nó sẽ không bao giờ kết thúc.

1 467

Lẫy

(Hoàn thành)

Lẫy

langsat

Một bi kịch kéo dài từ đời này qua đời khác, cuốn những số phận lạ lùng về chung một mối. Có sự bình an hay một tương lai tươi sáng nào cho một thế giới mục rỗng đã đến nước điêu tàn?

15 2040

Dối lừa cảm xúc - Chương mở

Chương mở:

Đến một lúc nào đó con người sẽ cảm thấy nuối tiếc về lựa chọn của bản thân. Nhưng chẳng phải khi đi đến quyết định, họ đã rất hy vọng mình sẽ đúng hay sao?

Đưa chiếc máy ảnh lên cao quá đầu, mình muốn lưu giữ lại khoảnh khắc này để chắc chắn mình sẽ không nuối tiếc về lựa chọn đó. Từ bức ảnh vừa được lưu giữ vào máy, mình có thể thấy được chính bản thân đang cười rất tươi.

Cùng với cái niềm hạnh phúc đang chảy trong lồng ngực bây giờ, mình tin chắc đó sẽ là quyết định đúng đắn nhất…

[…]

Mình là Hoshizora Iori, mười sáu tuổi, nữ sinh trung học năm nhất, siêu siêu siêu dễ thương.

Cơ mà phần ngoại hình thì mình chỉ đùa thôi, vì đó là lời nhận xét của những người xung quanh được phóng đại quá mức. Còn nếu tự miêu tả bản thân thì có lẽ mình chỉ được một chút xíu dễ thương mà thôi, chắc vậy.

Sở thích của mình là nhiếp ảnh. Chẳng phải cao sang như là nghệ thuật hay gì đâu, đơn giản mà nói, mình chỉ muốn chụp ảnh để lưu giữ lại những khoảnh khắc đẹp của mọi người.

Nhưng khi vào trường này thì mình mới nhận ra không hề có câu lạc bộ nhiếp ảnh. Mà theo quy định của trường thì ngoại trừ hội học sinh, còn lại tất cả đều bắt buộc phải tham gia câu lạc bộ. Vì chẳng còn mối quan tâm nào khác nên rốt cuộc mình đã nộp đơn lên hội học sinh xin thành lập câu lạc bộ nhiếp ảnh. Kết quả là:

- Không phê duyệt.

Hội trưởng hội học sinh, đàn anh năm hai, Minato Ryou thẳng thừng bác bỏ lá đơn của mình.

Cái gương mặt điển trai đó cộng với phong thái đĩnh đạc thật ngầu nữa làm anh Minato toát lên vẻ quý phái thật sự. Đó là nếu anh ấy không phũ phàng từ chối một thiếu nữ xinh đẹp như mình. Cơ mà mình phải nhắc lại một lần nữa là anh Minato rất đẹp trai. Cũng dễ hiểu khi hầu hết con gái trong trường đều thần tượng hội trưởng.

Bất giác, mình đã cầm chiếc máy ảnh lên mà chụp lấy khoảnh khắc nghiêm nghị đó của anh ấy. Ừm, không sai chút nào, hội trưởng quả thật rất đẹp trai, đã thế lại còn ngầu nữa chứ.

Dù vậy mình vẫn không quên trở lại vấn đề.

- Tại sao cơ chứ? Anh không thấy mình thật quá đáng khi từ chối một cô gái đến ba lần hay sao? Trái tim anh sắt đá đến mức nào vậy, hội trưởng Minato?

Trái với vẻ mất bình tĩnh của mình, hội trưởng giơ ngón trỏ lên.

- Thứ nhất, không được phép chụp ảnh trong phòng hội học sinh.

Mình vội giấu chiếc máy ảnh ra sau, trong khi vẽ nên một nụ cười vô tội.

- Thứ hai, cách dùng từ của em dễ gây hiểu lầm quá đó, thay đổi đi.

Mình không thay đổi đâu. Mình cố tình làm điều đó để trêu hội trưởng mà, cũng vui lắm đấy.

- Thứ ba, anh đã năm lần từ chối em rồi, chứ không phải là ba.

Mình còn chẳng đếm số lần nữa là. Cơ mà không ngờ hội trường vẫn có thể nhớ được đấy.

- Thứ tư, anh không nghĩ trái tim mình làm từ sắt đá đâu.

Thì vốn dĩ mình chỉ muốn trêu anh ấy thôi mà.

- Cuối cùng thứ năm, sắp tới, hội học sinh sẽ giải thể một số câu lạc bộ không có phương thức hoạt động phù hợp. Vậy nên, dù anh có chấp thuận cho em thì sau đấy nó vẫn bị giải thể mà thôi. Cơ mà nhắc lại, đây là lần thứ năm anh nói cho em nghe điều này đấy, thưa quý cô Hoshizora.

- Nhưng chẳng phải em cũng đã giải trình với anh về phương thức hoạt động của câu lạc bộ rồi sao? Nó chưa đủ thuyết phục anh ư, hội trưởng?

Mình chống cả hai tay lên bàn, nghiêng người về trước để nhìn thẳng vào mắt anh ấy. Dám chắc với áp lực thế này từ một cô gái siêu siêu siêu dễ thương như mình thì dù có là hội trưởng cũng sẽ xiêu lòng.

Không, để mình nói lại.

Ánh nhìn của anh ấy mới tạo cho mình áp lực. Nó không giống kiểu kẻ thù nhìn nhau, mà lại tràn đầy ấm áp, đủ để tan chảy cơn nóng giận của mình. Không những vậy, mình cảm nhận rõ ràng nhất việc trái tim trong lồng ngực đang kêu gào thảm thiết đòi mình chấp nhận thua cuộc trong trò chơi cảm giác mạnh này.

A… sử dụng vẻ điển trai đó vào xử lý công việc là không được đâu đấy, thưa hội trưởng!

Dĩ nhiên điều này mình không đủ can đảm để nói ra, dù rằng có thể xem nó như là một lời nói đùa. Vốn dĩ cái cảm xúc lạ lẫm mà mình cảm nhận được này không phải đến một cách bất ngờ thế đâu, mà là nó sẽ phản ứng mỗi khi có chất xúc tác là hội trưởng.

Không khó để một người mơ mộng như mình có thể gọi đúng tên cái cảm xúc này. Nhưng cũng quá khó để mình chấp nhận điều đó. Mình và hội trưởng mới chỉ gặp nhau được vài lần mà thôi, nên là nếu nói nó ra thì mình đã quá dễ dãi rồi.

Dù vậy mình cũng thừa hiểu đến một lúc nào đó mình sẽ không thể ép buộc thứ cảm xúc này chịu nằm yên được nữa. Nhưng đó là chuyện về sau, còn lúc này đây, mình hoàn toàn ổn.

Lùi lại một tí, mình tạo nên nụ cười mà mình vẫn luôn tự tin nhất nhìn về hội trưởng và chờ đợi. Ờm, đúng vậy, lúc này đây, mình vẫn ổn.

- Vấn đề phương thức hoạt động chưa phải là tất cả. Anh không thể chấp nhận việc một câu lạc bộ có hội trưởng kiêm hội phó kiêm thủ quỷ kiêm thành viên duy nhất như thế được!

- A! De javu?

Thật sự thì lần nào mình cũng đều nhận được lời giải thích như vậy. Cơ bản là câu hỏi của mình có thay đổi đâu cơ chứ?

- Ừ. Lần thứ năm anh nói điều đấy rồi.

- Vậy em phải làm gì để được anh đồng ý?

Mình trưng ra vẻ mặt như thể sắp khóc về phía anh ấy, dù rằng có vẻ như bản thân mình cũng sắp khóc đến nơi rồi. Cơ mà mình hiểu không dễ để bẫy hội trưởng theo cách đó.

- Đừng nói những thứ dễ gây hiểu lầm nữa, Hoshizora. Điều em cần là một thành viên nữa đồng ý gia nhập câu lạc bộ nhiếp ảnh của em. Đó là tất cả.

- Haizz…

Mình đã phải thở dài.

Chán thật sự luôn ấy! Điều mà hội trưởng vừa nói đến thoạt nhìn thì có vẻ dễ nhưng thật sự lại khó không tưởng. Bằng cách nào mà mình có thể tìm được một người chưa gia nhập bất kỳ câu lạc bộ nào hết để mời họ cơ chứ? Nó hoàn toàn đi ngược lại với điều tiên quyết của trường là phải tham gia một câu lạc bộ.

- Anh đã nói ra yêu cầu mà chắc chắn em không thể làm được… Quả nhiên, hội trưởng, anh không giúp em được gì cả.

- Vậy để anh giúp em một lời gợi ý nhé. Đã gần ba tuần từ lúc nhập học rồi, và tất cả học sinh năm nhất đều đã có câu lạc bộ cho riêng mình… trừ mỗi em. Nhà trường sẽ có biện pháp xử lý tất cả những ai chưa gia nhập câu lạc bộ vào thứ hai tới.

Điều này chẳng thay đổi được tình hình gì cả, thậm chí còn làm mình chán nản hơn nữa kìa.

- Vâng, vâng! Em đã rõ thưa hội trưởng! Nhưng em sẽ không bao giờ gia nhập bất cứ câu lạc bộ nào không phải là nhiếp ảnh. Vậy nên, em xin phép.

Nhưng khi mình vừa quay bước định rời khỏi phòng hội học sinh thì anh ấy lại nói tiếp.

- Trường sẽ xử lý tất cả, chứ không phải mỗi em, Hoshizora. Tức là vẫn có những người ngồi chung với em trên một chiếc thuyền.

Mình đã phải dừng bước mà quay lại nhìn về phía anh chàng hội trưởng điển trai kia.

- Ý anh là?

Trong thoáng chốc, mình lại cảm nhận được cái rộn ràng bên trong lồng ngực. Mình đang hồi hợp chờ đợi niềm hy vọng mà người con trai ấy sắp mang đến.

Gì chứ? Làm ơn hãy dừng sự huyên náo này lại đi. Bình tĩnh lại nào, hỡi trái tim kia. Nếu không thì có lẽ mình sẽ…

- Thứ bảy, tức là hôm nay, sẽ có quyết định giải thể câu lạc bộ game, đó là điều chắc chắn. Anh chỉ gợi ý đến đó thôi, nhưng chắc là em thừa hiểu mình nên làm gì rồi nhỉ. Và thời hạn cho em là đến trước thứ hai phải có thêm một người nữa trong danh sách đăng ký thành viên câu lạc bộ nhiếp ảnh gửi cho anh. Vậy đó, chúc em may mắn, Hoshizora.

Là nó! Đó chính là điều mình mong đợi! Điều mình thật sự cần! Mình đã nhảy cẫng lên vui mừng trước thông tin mà hội trưởng cung cấp.

- Cảm ơn anh, hội trưởng! Chúc anh một ngày tốt lành! Tạm biệt! Em yêu anh!

Rồi mình chạy ào ra ngoài, đóng vội cánh cửa để chắc chắn hội trưởng không thể trông thấy những biểu hiện đáng ngờ của mình.

Nói ra mất rồi…

Trong lúc quá vui mừng mình đã cao hứng nói ra, điều mà ngay cả trong suy nghĩ mình còn chẳng dám thừa nhận. Nhưng những nhịp trống hối hả kia đang mách bảo với mình đó là sự thật. Ờm, quả nhiên, mình yêu hội trưởng.

Nhưng có lẽ anh ấy sẽ cho rằng mình đã vui mừng mà trêu anh ấy. Mong rằng như thế, vì mình không muốn nói ra lời quan trọng đó một cách hời hợt đến vậy. Hy vọng rồi sẽ có một lúc nào đó mình có thể nghiêm túc để nói ra sự thật này cho hội trưởng.

Một tay áp lên bên ngực trái, nơi trái tim vẫn chưa thôi rộn ràng, một tay mình đưa chiếc máy ảnh lên cao. Đây là thói quen của mình bất kể khi vui hay buồn. Và bức ảnh selfie này sẽ lưu lại khoảnh khắc mình đã đối diện với cảm xúc của bản thân.

Nụ cười thật tươi ấy là minh chứng rõ nét nhất niềm vui mà cảm xúc lạ lẫm này mang đến cho mình. Và mình đã không khỏi mỉm cười khi trong thấy bức ảnh thật ngầu của hội trưởng ở ngay trước đó.

- Trên Trái Đất này có người selfie bằng máy ảnh rồi mỉm cười với bản thân cơ à? 

Giọng của ai đó vang lên làm mình chợt tỉnh khỏi những suy nghĩ màu hường phấn kia, để rồi khi nhìn lại, dám chắc gương mặt mình đã đỏ chót vì xấu hổ mất thôi. Nhìn vào đồng phục, mình biết ngay đó là một đàn anh năm hai.

- Vẫn có những người selfie bằng điện thoại thông minh rồi cười đó thôi. Vậy nên em không nghĩ sẽ có gì khác biệt nếu em làm điều đó bằng một chiếc máy ảnh, dù sao chức năng cũng như nhau mà.

- Vậy à? Mà kệ đi, anh đang muốn tìm hội trưởng Minato. Anh ấy có trong phòng hội học sinh chứ?

Đến đây mình mới chợt nhận thức được việc nãy giờ mình vẫn đang đứng trước cánh cửa phòng hội học sinh như thể một người gác cổng vậy!

- À, ừ… Hội trưởng đang trong đó đấy. Thôi em đi đây, chào anh gì đó mà em không biết tên.

Mình khẽ cúi đầu định chạy vọt đi thì lại nghe anh chàng giới thiệu.

- Kaizaki Yuta, năm hai.

Nếu nhìn kỹ thì thấy anh ta cũng rất đẹp trai. Đó là nếu mà thôi, vì thật sự nếu chỉ nhìn sơ qua, anh ấy hoàn toàn bình thường như bao cậu trai khác. Sở dĩ mình có thể nhìn ra được nét đẹp ẩn giấu đó của anh ấy là vì… ờm, nói sao nhỉ, là tài năng của mình chăng?

À mà, mình cũng phải giới thiệu lại cho đúng lễ nghĩa nữa chứ.

- Em là đàn em năm nhất vô cùng dễ thương, tên là Hoshizora Iori.

Một lần nữa mình cúi đầu, và lần này mình kịp vọt đi mất trước khi anh ấy có thể nói gì thêm.

Tạm biệt anh chàng đẹp trai. Dù cho chúng ta có biết tên nhau thì cũng chẳng biết đến bao giờ hai đứa mới có thể cùng nhau nói chuyện thêm lần nữa…