Chương 2: Cô gái siêu dễ thương và tình yêu đầu
Câu lạc bộ nhiếp ảnh có một phòng sinh hoạt. Nhưng hiếm khi nào có một buổi sinh hoạt đúng nghĩa. Cũng vì mình không muốn ép buộc anh Kaizaki chạy theo sở thích của mình, nên ảnh hoàn toàn tự do làm những gì mình muốn. Còn lại thì mình chỉ việc đi vòng quanh trường, hoặc có khi là lang thang khắp thị trấn ven biển này để chụp ảnh.
Cơ mà dạo gần đây, mình đang bắt đầu một thói quen khác. Việc chụp ảnh đối với mình vẫn luôn được ưu tiên, nhưng khi các câu lạc bộ khác bắt đầu ra về, mình không thể tiếp tục sở thích này được nữa. Đó là lúc bước chân vẫn hay bay nhảy của mình dừng lại trước một căn phòng, nơi mà mình chắc chắn người ấy vẫn chưa ra về.
- Chào hội trưởng! Hôm nay anh vẫn là người ra về cuối cùng nhỉ?
Đúng rồi đấy, đây là căn phòng của hội học sinh. Và như thường lệ, vẫn chỉ còn mỗi người ấy ở đây mà thôi.
- Em vẫn còn ở lại thì anh không phải là người cuối cùng.
Mình chẳng biết công việc của hội học sinh nhiều thế nào, nhưng lúc nào cũng thế, anh Minato đều phải ở lại xử lý nốt giấy tờ. Khi mình hỏi những người khác trong hội học sinh đâu thì anh ấy chỉ trả lời là họ ra về cùng lúc với các câu lạc bộ giải tán. Ấy vậy mà hội trưởng vẫn ở lại chăm chỉ làm nốt phần việc chưa xong.
- Lúc này em cũng nên ra về rồi chứ?
- Em muốn ở lại phụ giúp anh đấy. Nếu cần em hỗ trợ làm gì thì cứ nói ra, hội trưởng đẹp trai.
- Vậy à…
Đó luôn là lý do mình dùng để được ở lại đây. Và dù anh ấy chưa bao giờ lên tiếng nhờ vả mình điều gì, nhưng mình vẫn được cho phép ngồi chơi đến khi anh ấy về.
Anh ấy là năm hai, mình lại là năm nhất. Anh ấy là hội trưởng hội học sinh, mình lại là hội trưởng câu lạc bộ nhiếp ảnh. Không có bất cứ liên hệ gì giữa mình và anh Minato. Ngoài những giây phút được ở cạnh anh ấy như lúc này, sẽ chẳng có cơ hội nào cho mình nữa cả. Vậy nên mình trân trọng nó hết mức có thể. Biết làm sao được, mình thích người ta mà.
Và cho dù có gọi nó là cơ hội, mình vẫn không muốn tiến thêm một bước nào nữa, chỉ cần ngồi một chỗ nhìn hội trưởng làm việc thôi đã đủ rồi. Mình không muốn phải làm cái gì đó đặc biệt để rồi phá hỏng mối quan hệ này. Cứ như hiện tại là ổn rồi…
- Trông anh hơi mệt nhỉ, hội trưởng? Anh giải lao một tí đi, để em đi pha trà cho.
Mình đã nói những lời đó khi nhận ra cái thở dài bị kiềm chế lại phần nào như thể không muốn mình biết của hội trưởng. Nếu không ai ngăn cản, con người của công việc này sẽ không bao giờ chịu dừng lại. Quen biết chưa quá lâu, nhưng mình có thể hiểu được kha khá về anh ấy.
- Ừm, cũng được. Nhờ cả vào em, Hoshizora.
Mình đã quen với công việc này. Tự hỏi nếu như hội học sinh có tuyển thư ký cho hội trưởng, không biết mình có nên nộp đơn ứng tuyển không nữa. Mà chắc chắn, với ngoại hình siêu dễ thương, chăm chỉ, lại còn nữ công gia chánh như mình thì không cách nào mà hội trưởng không chọn cả.
Nhưng đó là khi anh ấy muốn mình là thư ký, chứ còn chọn người để lắp vào một nửa trái tim kia thì chẳng thể nào đến lượt mình được. Mình hiểu điều đó chứ.
- Hừm… Em biết là anh đang cố gắng để làm thay phần việc của những người khác, nhưng mà không phải như vậy nhiều quá rồi sao?
Đặt tách trà nóng đang uống dở xuống, hội trưởng nói.
- Thật vậy ư? Anh chỉ thấy mình chưa làm được gì nhiều nên phải cố gắng để cải thiện thôi.
Lạ nhỉ?
- Một người hoàn hảo như anh thì còn điều gì để phấn đấu chứ?
- Khi em vẽ một vòng tròn nhỏ ra giấy, nó có thể đủ tròn để gọi là hoàn hảo. Nhưng có người khác vẽ được một vòng tròn to hơn, tròn hơn thì khi đó từ hoàn hảo sẽ được định nghĩa lại…
- Hả?
Hình như mình vừa nghe điều gì đó ở tầm vĩ mô thì phải.
- Ý anh muốn nói là vẫn có thể hoàn hảo hơn nữa à?
- Đại ý là như thế. Nhưng mà sự thật thì anh chỉ đang đuổi theo hình bóng của cựu hội trưởng. Nếu chỉ là bấy nhiêu việc mà làm không xong thì chẳng có gì để mà so sánh với tồn tại hoàn hảo đó được.
Cựu hội trưởng…
Không phải chỉ mỗi anh Kaizaki, mà giờ đây, cả hội trưởng Minato cũng nhắc đến chị ấy như là biểu tượng của sự hoàn hảo vậy. Mình tự hỏi chị ấy là người như thế nào.
- Vậy ra những gì anh đang cố gắng chỉ là để được công nhận như người tiền nhiệm ư?
- Nếu đặt vào vị trí của anh, em sẽ tự thấy áp lực về điều đó, cho dù chẳng có ai đá động gì đến cả. Và cho dù em không hay biết nhưng sẽ có ai đó cứ đem em ra so sánh với người trước. Đơn giản, người trước đã quá hoàn hảo rồi nên họ kỳ vọng vào em cũng có được sự hoàn hảo đó.
Không đúng.
Chuyện bị đem ra so sánh là điều không thể tránh khỏi rồi. Nhưng chẳng phải luôn có một ai đó chỉ tiếp xúc với anh Minato mà không hề hay biết gì về người tiền nhiệm kia như mình hay sao? Vậy thì khi đó mình nói rằng hội trưởng Minato mới là hoàn hảo, là tuyệt vời nhất cũng là điều dễ hiểu. Suy cho cùng thì những suy nghĩ đó của mỗi người đều khác nhau.
Mình muốn phản bác anh Minato như thế, nhưng chẳng hiểu sao mình lại câm như hến, không thể nói được lời nào cả.Có lẽ ý kiến từ một con bé năm nhất sẽ chẳng là gì cả…
Thoáng chốc bầu không khí trở nên nặng nề thật sự, và mình chỉ có thể cầu cứu anh ấy phá vỡ nó mà thôi. Và rồi như thể nắm được suy nghĩ của mình, hội trưởng đã chẳng khiến mình phải đợi lâu.
- Cơ mà nói đến hoàn hảo thì anh nghĩ từ đó rất hợp với em đấy, Hoshizora.
- Hả? Anh vừa khen em đó à?
Tất nhiên mình nhận thức được bản thân hoàn hảo như thế nào chứ. Nhưng khi nghe điều đó từ chính người mình thương thì ngại thật đấy, cơ mà mình vẫn muốn nghe thêm một, hoặc là nhiều lần nữa.
- Ừa. Anh vừa bảo từ hoàn hảo rất hợp với em.
Ừm, ừm, đúng đó! Khen em nữa đi!
- Gì cơ? Anh có thể nói lại không? Em nghe không rõ.
- Anh bảo là… em hoàn hảo.
- Là ai hoàn hảo cơ?
- Là em! Hoshizora Iori là tạo vật hoàn hảo!
Gần như anh ấy đã phải hét lên như thế.
- À vâng. Cảm ơn anh nhé, hội trưởng.
Khó khăn lắm mình mới giữ được cái cảm giác lâng lâng này không biểu lộ ra ngoài. Dù vậy, mình chẳng thể nào giấu đi được nụ cười hí hửng đó.
- Nhưng mà lý do tại sao anh lại bảo em thế?
Mình đã rất hồi hộp khi dõi theo anh Minato hớp một ngụm trà trước khi trả lời. Đúng là hội trưởng thật biết cách làm con tim mình xao xuyến mà!
- Em dễ thương nè, rồi năng động nè, cá tính nữa. À, em pha trà cũng rất ngon nữa. Dù rằng chưa được thử đồ ăn em làm, nhưng anh dám chắc nó cũng sẽ rất ngon. Với tất cả những điều đó, anh tin rằng em xứng đáng với hai từ “hoàn hảo”.
Mình đã quay mặt đi hướng khác. Xấu hổ chết đi được!
Làm thế nào anh ấy có thể nói một tràng như vậy chỉ để khen mình cơ chứ! Thế này còn vượt xa những lời mình tự khen bản thân mất rồi…
- Ồ. Thật hiếm khi được trông thấy em xấu hổ như vậy đấy… Hoshizora siêu dễ thương?
- Anh đang cố tình trêu em đó phải không?
Lúc này mình mới quay lại nhìn gương mặt điển trai ấy. Và ờm… tim mình đang nhảy múa loạn nhịp cả lên rồi đây này.
- Đâu có. Anh chỉ nói ra suy nghĩ của mình về một đàn em siêu dễ thương mà thôi.
Lại nữa rồi…
Nè hội trưởng, anh biết không? Nếu cứ khen em hoài như vậy em sẽ càng thích anh nhiều hơn đó. Đến một lúc nào đó em không thể cản bản thân mình lại được đâu. Và chắc chắn sau lời thú nhận cảm xúc của em, chúng ta sẽ không còn có cơ hội nào để có được những khoảnh khắc như hiện tại được nữa.
Mình chỉ biết đưa chiếc máy ảnh lên, một là để che đi phần nào gương mặt của mình, hai là muốn chụp hội trưởng. Mình chẳng nhớ bắt đầu từ bao giờ, anh ấy đã không còn trách cứ chuyện mình chụp ảnh trong phòng hội học sinh nữa rồi.
- Em cảm ơn về điều đó… Vậy thì anh có yêu một đàn em tuyệt vời như vậy không?
Một câu hỏi xoay chuyển tình hình.
Anh Minato bỗng chốc lộ vẻ bất ngờ, bán tín bán nghi điều vừa nghe được. Chỉ chờ có vậy, mình nhanh chóng chụp lấy khoảnh khắc ngớ người kia của hội trưởng.
- Ha ha ha… Em chỉ đùa thôi mà. Sao trông anh nghiêm túc quá vậy hội trưởng? Trông tức cười chết đi được.
Nhanh chóng, mình cho anh ấy đối diện chính bản thân ảnh vài giây trước.
Phải, bây giờ đây thì đó chỉ là lời nói đùa mà thôi. Nhưng chắc chắn, mình sẽ nghiêm túc nói ra sự thật này vào một lúc nào đó. Rốt cuộc, thời điểm đó đến sớm hơn mình tưởng tượng rất nhiều…
Một buổi chiều, khi mà lẽ ra việc sinh hoạt của câu lạc bộ nhiếp ảnh nên diễn ra như thường lệ, nhưng không, người hội trưởng lại quyết định sẽ làm một điều ngu ngốc.
Mình đã nuôi dưỡng cảm xúc này đủ lâu rồi. Không, là mình đã chạm đến giới hạn của bản thân rồi, đây là lúc mình phải nói ra, dù rằng đó có là một hành động vô nghĩa đi chăng nữa.
Mình thích hội trưởng Minato. Lý do vì sao thì mình chẳng biết nữa, nhưng thích một ai đó thì cần gì lý do chứ? Không nhớ từ bao giờ, được ở cạnh hội trưởng đã là một niềm vui với mình. Nhưng như một con dao hai lưỡi, nó khiến mình quặng đau khi nghĩ đến việc người con trai ấy mãi không thuộc về mình.
Hội trưởng không hề có tình cảm nam nữ, hoặc cho dù là có đi chăng nữa thì nó cũng không dành cho mình. Lúc nào cũng có một đàn em siêu dễ thương bên cạnh chỉ để thả thính mà anh ấy có rung động tí nào đâu.
Thế mới bảo hành động mình sắp làm chỉ là điều vô nghĩa. Nhưng kể cả câu trả lời giống với những gì mình đã nghĩ đi chăng nữa thì ít nhất nó cho ra kết quả. Và biết đâu đấy, vẫn còn chút ít phần trăm nào đó để mình nhận được cái gật đầu đồng ý?
- Hóa ra em là người đã gửi lá thư này à?
Mình đã để lại một lá thư trong ngăn bàn của hội trưởng trong phòng hội học sinh ngày hôm trước. Đó là thứ trên tay hội trưởng khi anh ấy đang tiến dần về phía mình.
- Em nghĩ anh có thể đoán được ai đã làm điều đó mà không cần phải đến đây xác nhận.
- Cũng đúng. Thật sự chỉ mỗi em có cơ hội để nhét nó vào ngăn bàn của anh, Hoshizora.
Hội trưởng dừng chân khi chỉ còn cách mình một khoảng không xa, đủ gần để chỉ cần mình nhào tới là có thể ôm chầm lấy anh ấy. Nhưng tất nhiên mình sẽ không làm như thế rồi.
- Thế điều em cần phải nói là gì vậy?
Không có chuyện mình trả lời thẳng câu hỏi đó đâu. Nghiêng đầu ra vẻ lém lỉnh, mình đáp.
- Chà… Là gì ấy nhỉ, hội trưởng?
Mình muốn trêu anh ấy một chút. Chỉ lát nữa thôi, mối quan hệ của chúng mình gần như sẽ đổ vỡ, vậy nên sao không duy trì những khoảnh khắc thế này nhiều hơn.
- Một nam, một nữ, ở nơi chỉ có hai người sẽ nói gì với nhau? Câu trả lời có phải điều anh đang nghĩ đến không nhỉ?
Quả nhiên, hội trưởng đã đẩy câu hỏi quay về phía mình một cách dễ dàng.
- Vậy điều anh nghĩ là gì khi mà em có quá nhiều câu trả lời để chọn?
Vâng, trả lại cho anh đấy, hội trưởng!
- Để xem nào… tư vấn tình cảm, nhờ vả điều gì đấy, à cũng có thể là mượn tiền nữa…
- Thế thì còn gì là hình tượng hoàn hảo của em nữa chứ!
Mình đã la lên như thế. Hội trưởng thừa biết đáp án là gì nhưng lại tìm ra cả đống câu trả lời chắc chắn là sai kia. Nhưng mà như vậy…
- Quả nhiên, em rất thích anh, hội trưởng.
Thì ra là như vậy. Có lẽ mình thích hội trưởng vì những giây phút đùa vui thế này. Thật sự mong là nó sẽ kéo dài mãi mãi, để mình có thể trông thấy nụ cười ấm áp không quen thuộc trên gương mặt điển trai vốn rất đỗi lạnh lẽo kia.
- Ừm. Anh biết. Nhưng mà tại sao?
- Em chỉ mới nhận ra mà thôi, rằng em thật sự muốn được ở cạnh anh. Đó là cảm xúc của em. Em thật sự thích anh, hội trưởng.
Không có lấy sự ngại ngùng như trước đây nữa, trong lòng mình chỉ có mỗi sự hồi hộp, biểu hiện rõ qua từng tiếng thùm thụp trong lồng ngực này.
- Vậy còn anh… Cảm xúc của anh dành cho em là gì?
Mình nhìn chằm chằm vào anh ấy chờ đợi. Mọi thứ xung quanh hai đứa dường như đã đóng băng lại. Nếu không vì cái quả tim ồn ào kia, có lẽ vài giây lọt thỏm trong im lặng đó ước chừng đã kéo dài cả thế kỷ.
- Nếu như thích là không ghét thì… anh thích em, Hoshizora. Nhưng khi thích mà em muốn có nghĩa là yêu thì… Biết nói làm sao nhỉ? Không phải chỉ mỗi em, mà bất cứ ai tại thời điểm này, anh đều không thích theo nghĩa đấy được. Chẳng biết sau này thế nào nhưng hiện tại chúng ta chỉ nên làm bạn mà thôi…
Hình như anh Minato vẫn còn nói thêm gì đó, nhưng chúng hoàn toàn không thể lọt vào tai mình được nữa rồi. Mình chỉ có thể đứng như tượng, mãi cho đến khi nhận ra hội trưởng không còn ở đây nữa.
Bị từ chối mất rồi…
Chiếc máy ảnh vẫn luôn làm đúng nhiệm vụ của nó. Bức ảnh selfie này sẽ chỉ ra cái cảm xúc hiện tại của mình. Ờm, nụ cười kia trông không vui chút nào… Có lẽ nó chỉ đang cố gắng để che đi cái nỗi buồn đang dấy lên trong lòng, nơi mà quả tim vẫn đập, nhưng chẳng còn hối hả nữa rồi.
Hóa ra, cảm giác thất tình nó là như vậy…