Món quà Sinh nhật
◇◆◇◆◇
Hiện mới vào khoảng đầu hè. Tôi đã lên chín tuổi và mừng sinh nhật lần đầu tiên mà không có Milli. Tại một cột mốc như vậy, tôi đã được gọi đến gặp mặt với cha mình, Robert.
Tôi không mong đợi cha sẽ tổ chức sinh nhật cho tôi thay Milli, nhưng mà, tôi cứ nghĩ ông ấy có lẽ sẽ có vài lời tốt đẹp để nói với tôi cơ.
Nhưng, sau khi tiến vào văn phòng của cha -
"Leon, hôn thê của con đã được quyết định rồi."
Cha tôi đón chào tôi với thực tại tàn nhẫn này.
"Một... hôn ước sao ạ?"
"Uhm, con sẽ kết hôn với con gái của gia đình Sfir đấy."
Gia đình Sfir? Chẳng phải mình đã từng nghe thấy cái tên này trước đây rồi sao? Ở đâu đó... Mà dù sao đì nữa, tôi cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi cả
Mặc dù tôi sẽ cần phải tìm cách để liên lạc với Claire và Milli trước khi tôi... Ahh, tôi nhớ ra rồi!!
"Nếu con không nhầm thì cô ấy nhỏ hơn con ba tuổi."
"... Hou? Vậy ra là con đã biết con bé rồi à. Uhm, con sẽ kết hôn với Sophia đến từ gia đình Sfir đấy."
Nhỏ hơn những ba tuổi, huh. Nghe thì chẳng có gì tồi tệ lắm nếu tôi so sánh với những đối tác hôn nhân tiềm năng của Claire... ngay cả khi tôi đang được bảo sẽ phải kết hôn với một người mà tôi chưa bao giờ gặp.
"Con đoán là con không thể từ chối phải không ạ?"
"Tất nhiên là không. Nhưng, việc này, đối với con, thực ra không hẳn là một kết quả tệ cho lắm đâu."
Cha bỗng cho tôi một ánh nhìn đầy ẩn ý. Tôi băn khoăn làm sao mà ông ấy có thể nghĩ tôi sẽ ổn khi bị ép buộc vào một cuộc hôn nhân đột xuất cơ chứ. Có lẽ ông ấy đã nhận ra những cảm xúc ẩn giấu bên trong của tôi rồi chăng?
"... ý của người khi nói nó không hẳn là một kết quả tệ cho lắm là sao ạ?"
"Đó là -"
"- Đó là, ai đó thấp hèn như ngươi nên cảm thấy vinh dự khi kết hôn với một người đến từ gia đình quý tộc mới phải!"
Đột nhiên cánh cửa bỗng mở ra và một anh chàng lạ lùng bước vào bên trong căn phòng... Không, công bằng mà nói, người đàn ông duy nhất mà tôi biết trong thế giới này là cha, cho nên tôi không thể nào biết thế nào mới là kỳ lạ ở đây.
"Blake, sao lại bước vào mà không gõ cửa hả?"
"Thứ lỗi cho sự thô lỗ của con, thưa Cha."
"Cha ư? Anh là anh trai của tôi?"
"Gọi ta là anh trai trong khi ngươi chẳng là gì ngoài một đứa con hoang, ta thật ghê tởm nhà ngươi."
Blake túm lấy một cái ghế ở gần đó và ném về phía tôi bằng toàn bộ sức mạnh.
Anh ta ném nó đi trong giận dữ, cho nên việc nhắm mục tiêu không được chính xác cho lắm, và cái ghế va vào bức tường phía sau tôi.
Nguy hiểm thật đấy... nếu tôi bị ném trúng bởi thứ đó, tôi sẽ bị thương nặng mất.
Đây thực sự là anh trai tôi sao? Anh ta có tính tình của một đứa trẻ năm tuổi thì đúng hơn. Anh ta đúng là lớn hơn tôi sáu tuổi, nhưng thật lòng thì Claire xem ra trưởng thành hơn anh ta nhiều đấy.
"Ngươi không nghe ta nói hả? Ta nói là đừng có mà gọi ta là anh trai."
"... Tôi xin lỗi, Blake-sama."
Tôi đã nghĩ muốn kết thân với anh trai của mình nếu chúng tôi gặp nhau, nhưng có vẻ như điều đó là bất khả thi lúc này.
À thì, anh ta đã được nuôi nấng bởi Caroline, được kể câu chuyện về đứa con của một tình nhân có khả năng sẽ đe dọa vị trí người thừa kế của anh ta.
Sau khi anh ta trở thành người đứng đầu gia đình Grances, Blake chắc hẳn sẽ cảm thấy bớt đe doạ bởi tôi hơn, vào thời điểm đó có khả năng chúng tôi sẽ có thể nói chuyện được.
Quay lại vấn đề trước mắt - tôi bèn đánh mắt về phía Cha.
"Thay vì chấp nhận hôn ước, liệu người có thể vui lòng lắng nghe yêu cầu của con được không ạ?"
"Thằng nhóc trơ trẽn - ngươi sẽ phải kết hôn như Cha đã đề xuất."
"Blake, giữ im lặng đi."
"Nhưng thưa Cha -"
Cha liếc về phía Blake, khiến anh ta phải lùi lại một bước.
Tôi muốn nói rằng Blake trông thật thảm hại, nhưng Cha trông thật sự rất đáng sợ. Thật lạ lùng khi mà ngay lúc ông ấy lại khá là giống với Claire.
"Leon, để ta nghe yêu cầu của con đi."
"Con muốn tới thăm gia đình Sfir trước khi đồng ý hôn nhân. Người có thể chấp thuận thỉnh cầu này được không ạ?"
"... vì sao lại thế?"
"Nếu phải kết hôn, con muốn hiểu rõ về hôn thê của mình trước ạ."
Nó không phải hoàn toàn là sai, nhưng chỉ có một nửa là sự thật.
Sau khi gặp hôn thê tiềm năng, nếu chúng tôi có thể hợp nhau, tôi có lẽ sẽ đồng ý cuộc hôn nhân. Nhưng nếu chúng tôi không hòa hợp, tôi sẽ cố gắng tìm cách để thoát khỏi cuộc hôn nhân này.
Đôi mắt của tôi chạm phải cha trong khi tôi đang chìm sâu trong suy nghĩ và tôi có thể nhìn thấy khóe miệng của ông ấy vểnh lên, biểu lộ một nụ cười lớn.
"Điều đó nghe có vẻ hay đấy. Ta hứa sẽ cho con một cơ hội để gặp con bé trước khi kết hôn."
... Huh? Tôi nghĩ ông ấy có lẽ đã phát hiện ra ý định thật sự của tôi. Hay là ông ấy thực ra hiểu được mong muốn gặp gỡ hôn thê tiềm năng trước khi kết hôn của tôi nhỉ? À thì... dù sao đi nữa, sẽ tốt hơn nếu chúng tôi có thể gặp nhau trước.
Cho nên, tôi cảm ơn cha vì đã chấp thuận thỉnh cầu và rời khỏi văn phòng của ông ấy.
◇◆◇◆◇
"Otouto-kun, em đây rồi."
Tôi đã bắt gặp Claire khi đang rời khỏi căn dinh thự để trở về nhà.
"Claire? Có chuyện gì vậy?"
"Chị có một món quà rất tuyệt vời dành cho em đây."
"Một món quà ư... sao lại đột ngột thế này vậy?"
"Dương nhiên là bởi vì sinh nhật của em rồi."
Oh, oh oh... Bởi Milli đã rời đi, kèm theo cái phát triển vừa mới một lúc trước, tôi đã nghĩ mình không còn ai để tổ chức nữa cơ - Không, điều này khiến tôi khá là hạnh phúc đấy.
"Cảm ơn nhé, Claire."
Tôi liền ôm lấy Claire mà không hề suy nghĩ gì cả.
"O-Otouto-kun, chị biết là em rất vui, nhưng sẽ khó mà giải thích nếu có ai đó nhìn thấy chúng ta đấy, đúng chứ? Cho... cho nên hãy làm khi chúng ta ở một mình thôi được không."
"Xi-xin lỗi!"
Tôi bật ngược lại và nhìn Claire, người mà đôi gò má đã trở nên ửng hồng.
Er... Cô ấy vừa mới xấu hổ, phải không? Tôi cảm thấy dường như phản ứng của cô ấy có hơi kì lạ một chút đối với việc em trai ôm chị gái... Chỉ là trí tưởng tượng của tôi thôi nhỉ?
"*Cough(e hèm)* ~ À thì, Otouto-kun, em thử nghĩ xem món quà của mình là gì nào?"
"Có khả năng..."
"À thì, em đã nói là em muốn học thật nhiều, đúng chứ?"
"Ooohh, quả đúng như mong đợi, Claire!"
Tôi tự hỏi nó sẽ là gì đây. Có lẽ là một cuốn sách chăng? Tôi sẽ thực sự sẽ rất vui nếu đó là một cuốn sách về cách sử dụng ma thuật... Oh, nhưng tôi không thể coi nhẹ những cuốn sách lịch sử của thế giới này, và thậm chí một tấm bản đồ thế giới hoặc một cái gì đó tương tự cũng sẽ rất tuyệt đấy.
"- Alistair!"
Khi Claire lên tiếng, một cô gái khoảng mười bảy tuổi bỗng xuất hiện từ góc của căn phòng. Mặc dù đang mặc bộ đồ giản dị... cô ấy là một cô gái xinh đẹp cực kì.
"U-Umm, người này là ai thế?"
"Một món quà?"
"… Huh?"
"Umu, cô gái nô lệ này là món quà dành cho Otouto-kun của chị đấy."
"......................... A-ah, nô lệ, huh. Một nô lệ... Quả thực, đây chính xác là thứ em muốn mà - làm như em sẽ nói như thế ý, đồ chị gái ngốc nghếch này!"
"Hah!? Chị gái ngốc nghếch ý là gì cơ chứ?!"
"Chị ngốc bởi vì chị ngốc thôi! Ý chị là gì khi nói cô gái nô lệ này là món quà cho em!?"
"Fuu, Otouto-kun thậm chí còn chẳng hiểu bấy nhiêu đây."
Tôi liền thở dài một hơi, Claire thực sự hết thuốc chữa mất rồi. Tại sao tôi lại cảm nhận được một cảm giác tệ như vậy đến từ cái cách cô ấy hành động kiêu ngạo thế nhỉ?
"À thì, Otouto-kun, em còn có thể làm gì với cô gái nô lệ trẻ đáng yêu này cơ chứ? Chị nghĩ sẽ thật tuyệt nếu em có những trải nghiệm khác nhau với cô ấy đấy."
"Oh, nghe tuyệt thật - không! Chị đang cố bắt em trai của chị làm cái gì vậy hả!?"
Cho dù tôi có chấp nhận thế giới này khác biệt bao la đến chừng nào và chấp nhận sự tồn tại của chế độ nô lệ, tôi vẫn không hiểu việc đây là món quà dành cho sinh nhật của mình có nghĩa là gì.
Khi chúng tôi lớn lên, tôi cảm thấy đầu óc của Claire đang càng lúc càng tràn ngập những suy nghĩ vô ích. Đột nhiên, Claire đưa khuôn mặt lại gần tai của tôi.
"Otouto-kun có lẽ không biết, nhưng cô gái này là con gái thuộc bộ tộc elf, cô ấy lớn hơn nhiều so với vẻ ngoài và rất am hiểu đấy."
Claire thì thầm với tôi và nhẹ nhàng tách ra khỏi tôi, cô nhìn thẳng vào tôi với một nụ cười tinh nghịch.
"- Cho nên, umu, chị nghĩ cô ấy sẽ dạy cho em những thứ khác nhau mỗi đêm từ giờ trở đi."
Đó là những lời nói tương tự với những gì cô ấy đã nói ban đầu. Lúc đầu tôi còn tưởng cô ấy đang đùa hay có ý gì đó hư hỏng, nhưng ý nghĩa đã thay đổi sau khi xem xét những gì Claire đã thì thầm với tôi lúc nãy.
"... Có lẽ nào chị mang cho em món quà này, thay vì một cuốn sách, để giấu đi sự thật với người hầu gái và Caroline?"
"Fufu ~, chẳng phải nó vốn phải là bí mật với mọi người hay sao?"
Nói như vậy, cô ấy đặt ngón trỏ lên trên bờ môi, Claire xem ra thực sự giống như một thiên thần đối với tôi bây giờ vậy. Lúc đầu, tôi nghĩ cô ấy thật ngốc nghếch, nhưng cô ấy đã nhớ yêu cầu của tôi và thậm chí còn tìm ra cách để tôi có thể học trong bí mật nữa.
".... Cảm ơn nhé Claire, xin lỗi vì đã gọi chị là chị gái ngốc nghếch, đây là món quà sinh nhật tuyệt nhất mà em từng nhận được đấy."
"Fufu ~~, chị muốn em nói chị là onee-chan tuyệt vời nhất cơ."
Tôi đoán cô ấy đang đùa, Claire đang nở một nụ cười tinh nghịch. Nhưng đối với tôi, đó là một món quà sinh nhật tuyệt vời đến như vậy cơ mà.
"Claire đúng là onee-chan tuyệt vời nhất đó."
"~~~~ Ah, em thật là dễ thương quá đi, Otouto-kun! Nếu em cứ cư xử ngoan ngoãn như thế này, chị sẽ chỉ muốn yêu cầu em bất cứ điều gì chị muốn mất thôi!"
Cô ấy nói vậy và ôm lấy tôi thật chặt... À thì, tôi nghĩ cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng cô ấy có vẻ đã phát triển ở vài chỗ nhất định... không.
"Hey, chẳng phải chị đã nói sẽ rất tệ nếu chúng ta bị ai đó nhìn thấy đang ôm ấp hay sao?"
"Ah, đúng vậy. Chị xin lỗi."
Claire quay lưng đi với đôi gò má nhuộm đỏ. Huh, phản ứng của cô ấy lại hơi kì lạ rồi đấy.
Chúng tôi chắc hẳn không bị nhìn thấy bởi bất cứ ai đâu nhỉ - Khi mà thứ gì đó bắt lấy ánh mắt của tôi, Blake đang đứng ở lối vào.
... Không, anh ta hẳn đã nhìn thấy chúng tôi, phải không nhỉ? Tôi nghĩ việc này có thể dẫn đến điều gì đó rất khủng khiếp... nhưng Blake nhận thấy ánh nhìn của tôi và quay gót bỏ đi.
"Otouto-kun, có chuyện gì sao?"
"Eh?... K-Không có gì đâu."
"Vậy à? Đừng lo lắng về nô lệ nhé, chị xin Mẹ cho phép em có cô ấy rồi."
"............... Hah?"
"À thì, ngay khi ai đó nhận ra em có một nô lệ, nó sẽ được thông báo đến Mẹ ngay lập tức, cho nên vì điều đó em đã được sự cho phép trước từ bà ấy đấy."
"Cho phép... gần như chắc chắn điều đó là bất khả thi cơ mà."
"Chị đã mường tượng em sẽ ngạc nhiên lắm cơ. Chị nghe nói otouto-kun sẽ sớm được đính hôn, vì vậy chị nghĩ sẽ tốt hơn khi có kinh nghiệm với những cô gái khác để tránh bị hôn thê của em ghét bỏ đấy."
"Wow..."
Cái quái gì thế này. Chị gái của tôi đang cố gắng tìm hiểu mức độ hiểu biết về tình dục của tôi là gì đấy ư, chị gái của tôi người đã tặng cho tôi một nô lệ xem như một món quà, và mẹ kế của tôi người đã chấp nhận điều đó, tôi tự hỏi mình nên có loại phản ứng gì đây.
Trong khi tôi đang nghĩ như vậy, Claire đưa khuôn mặt lại gần thêm lần nữa.
"Bởi vì đây là câu chuyện được kể cho người hầu gái mới, em sẽ hành động hợp tình hợp lý chứ nhỉ?"
"...... hợp tình hợp lý?"
"Ví dụ, em có lẽ sẽ ngủ chung với Alistair mỗi đêm, được không? Nhưng mà, những cậu trai trẻ như Otouto-kun sẽ không hài lòng chỉ với một lần mỗi ngày thôi đâu, đúng chứ?"
"- Buu!?"
Tôi có nghe đúng cô ấy nói không nhỉ!?
"Chị nghĩ tốt hơn là nên làm những thứ kiểu đó vài lần mỗi ngày, mà em thường làm chuyện đó bao nhiêu lần một ngày vậy Otouto-kun?"
"Em tự hỏi điều này có thực sự thích hợp để nói hay không đây..."
"Không. Nếu làm khác thì ý nghĩa thực sự của nô lệ có thể bị phơi bày, và sau đó em sẽ không bao giờ có thể tìm thấy Milli-san một lần nào nữa đâu. Để em không bị nghi ngờ, em cần phải cư xử 'hợp tình hợp lý' đấy."
"Đó, có lẽ là đúng, nhưng..."
Huh? Cái vở kịch ngượng ngùng này là gì vậy. Tôi thậm chí còn chưa dậy thì cơ mà, cho nên tôi tự hỏi liệu mình có khả năng làm điều gì đó như thế hay không đây...?
- À thì, tôi không thể nói thế được đâu!
"Dù sao đi nữa, Claire, em có thể giữ bí mật nó mà không cần làm bất cứ điều gì như thế, cho nên chị có thể cứ giao phó nó cho em được không?"
"Chị không muốn, chị rất lấy làm tiếc về những gì đã xảy ra với Milli-san, cho nên chị không muốn làm em buồn thêm lần nữa đâu, do đó chị muốn làm bất cứ điều gì có thể để giúp em cơ."
Tôi đang được quan tâm ngay bây giờ đấy à?
Tại sao chị lại không thể hiểu vậy hả, đồ chị gái ngốc nghếch này! Tôi cần phải tìm ra cách nào đó để thuyết phục cô ấy, song cô ấy chỉ quan tâm tới tôi, cho nên cô ấy đang đưa ra một lý lẽ khá là hợp lý...
Tôi phải thuyết phục cô ấy thế quái nào đây?
"À thì, dù gì đi nữa, nếu otouto-kun không nói với chị, thì chị sẽ đi hỏi Michelle vậy."
Huh!? Hỏi Michelle? Điều đó có nghĩa là cô ấy định nói chuyện với Michelle về việc một đứa con trai trẻ như tôi có lẽ làm điều đó bao nhiêu lần mỗi ngày, phải không vậy?
Và Michelle hẳn sẽ hiểu được những gì mà ai đó ở độ tuổi của tôi có thể làm - cô ấy sau đó sẽ giải thích toàn bộ điều đó cho Claire sao?
Uhhhh... tôi cũng không muốn lựa chọn đó đâu!
"Chỉ vào ban đêm thôi, em chỉ làm nó vào ban đêm thôi!"
"Umu, vậy sao? Một cậu con trai ở độ tuổi như em không làm nhiều hơn thế sao?"
"Đó là bởi vì em chưa dậy thì mà! Cho nên, sau khi em lớn hơn một chút nữa, em sẽ muốn làm nó thường xuyên hơn nhiều! Vì vậy, ngay lúc này chỉ cần một lần mỗi ngày là đủ rồi!"
Tôi cảm thấy dường như mình đã nói điều gì đó không cần thiết trong lúc nóng vội.
"Vậy sao? Nếu Otouto-kun đã nói thế thì chắc hẳn là đúng rồi nhỉ."
"V-vâng, đúng rồi đấy..."
Tôi đành gật đầu trong khi đôi mắt bắt đầu trông giống hệt như của một con cá chết vậy.