Để Thấy được Hạnh phúc
◇◆◇◆◇
"Alice đã bị bắt... bởi ai cơ?"
"Đó là.... Blake-sama..."
"- Cái gì! Gã đó đã đến đây sao?"
"Ngài ấy đã yêu cầu tôi một lúc ngắn trước khi ngài rời đi. Có vẻ như mục tiêu của ngài ấy ngay từ đầu chính là Alice."
"Alice là mục tiêu của hắn ta..."
Điều đó liền nhắc nhở tôi, khi Claire đưa ra Alice, Blake đã đứng đó và nhìn chúng tôi. Có lẽ, hắn ta đã theo dõi Alice từ lúc đó sao?
... Không, tôi có thể đặt ra những câu hỏi sau. Bây giờ tôi phải giúp Alice đã.
"Alice đã bị bắt đi khi nào vậy?"
"... Ngài định-ngài định lên kế hoạch cứu cô ấy sao? Ngài có biết điều gì sẽ xảy ra nếu ngài hành động chống lại Blake không vậy?"
"... Tôi biết chứ."
Biến Blake thành một kẻ địch có nghĩa là biến Caroline thành một kẻ thù. Tôi phải chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.
Nhưng, vẫn vậy, tôi không thể cứ thế mà bỏ rơi Alice.
"Mary, đây là một trường hợp khẩn cấp, tôi chắc chắn sẽ giúp Alice. Nhưng, Claire không thể phát giác về điều này được."
Tôi liền nói với Mary vậy và nhanh chóng chạy ra khỏi căn phòng để giúp Alice. Tôi bỗng dừng lại sau khi nghe thấy Mary gọi cho tôi.
"Blake đã bắt Alice đi theo lối này, ngài hẳn sẽ có thể bắt kịp nếu ngài khẩn trương. Làm ơn, hãy đưa Alice trở về."
"Cô có thể tin tưởng tôi, tôi chắc chắn sẽ mang cô ấy trở về!"
Tôi liền lao ra khỏi lối cửa và hướng thẳng tới căn dinh thự. Mặt trời đã chìm hoàn toàn vào trong đường chân trời và con đường dẫn đến căn dinh thự đã được nhuộm một màu xanh lam nhạt từ ánh sáng của vầng thanh nguyệt.
Tôi chạy dọc theo con đường dẫn tới căn dinh thự, dựa vào ánh sáng từ những ngọn đuốc được dựng dọc theo lối đi. Khoảng nửa chặng đường tới căn dinh thự, tôi có thể nghe giọng nói của Alice và một gã đàn ông đang tranh cãi.
"Đừng nghĩ rằng mày đang ở trong một vị trí để có thể thách thức tao!"
"Tôi không phải là nô lệ của ngài, tôi thuộc về Leon-sama!"
"Nếu mày là nô lệ của nó, thì mày cũng thuộc về tao nữa! Đừng kháng cự tao, nhanh chóng cởi quần áo của mày ra và quỳ xuống ngay!"
Tên anh trai đáng ghê tởm đó! Hắn ta đang cố làm gì với Alice vậy!?
Tôi siết chặt nắm đấm của mình và chạy về phía bụi cây nơi mà những tiếng nói có thể được nghe thấy.
"Chỉ có Leon-sama mới là chủ nhân của tôi mà thôi! Tôi không quan tâm những gì ngài nói đâu!"
"Cứ tiếp tục chống cự đi. Mày không có nhận ra rằng tao có thể khiến cuộc sống của nó khủng khiếp như thế nào sao?"
"——"
"Fuu, dường như tao đã tìm ra được một cách để khiến mày hợp tác rồi. Bây giờ, làm như tao đã nói lúc trước đi."
"Đồ hèn nhát!"
"... hèn nhát, mày nói, tao là một kẻ hèn nhát!? Mày hẳn đang đùa rồi!"
Tôi có thể nghe thấy được một tiếng tát lớn vang lên từ hướng tiếng nói của họ, đồng thời tôi có thể nghe thấy Alice bật ra một tiếng la hét nghẹn ngào. Gần như cùng lúc, tôi liền lao qua bụi cây và nhảy ra tới một vùng sáng nhỏ.
Tôi có thể nhìn thấy Blake đang đứng cạnh Alice với tay phải của hắn ta giơ cao. Alice đang quỳ xuống mặt đất khi giữ lấy má của mình.
"... Alice!"
Tôi liền lao nhanh về phía Alice.
"... Leon-sama? Tại sao ngài lại ở đây... Em ổn mà, vậy nên làm ơn hãy quay về đi, Leon-sama."
Đôi mắt của Alice bị lấp đầy bởi sự tuyệt vọng. Tôi ngay lập tức bỏ qua những gì cô ấy vừa mới nói với mình. Rõ ràng rằng tại sao cô ấy lại nói thứ gì đó như vậy, tôi đã có thể nghe thấy Blake đe dọa cô ấy lúc nãy.
Ôi trời, ngay cả tại một thời điểm như vậy, cô nàng này vẫn đang lo lắng về tôi - tôi liền nở một nụ cười cay đắng. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc màu hoa anh đào của Alice để khiến cho cô ấy cảm thấy an toàn.
"... Leon-sama?"
"Nó sẽ ổn thôi mà Alice. Chúng ta đã hứa với nhau, nhớ không?"
Chúng tôi sẽ trở nên thật hạnh phúc bên nhau - tôi nghĩ trong lòng mà không có nói nó ra.
"... Leon-sama... Vâng!"
Tôi liền vuốt ve cái đầu của Alice một lần nữa và đứng lên, quay mặt về phía Blake. Hắn la đang run lên bởi tức giận.
"...Ngươi ...sao ngươi lại ở đây hả?"
"Đó là điều tôi nên hỏi mới phải, đưa Alice tới một nơi như thế này, anh định lên kế hoạch làm cái quái gì vậy?"
"Ờ, bấy nhiêu đó hẳn là rõ ràng rồi chứ, đứa con gái xinh đẹp kia thật lãng phí với ngươi. Ta sẽ khiến cô ta trở thành người phụ nữ của ta."
Câu trả lời của hắn là điều tôi đã liệu trước, quả là hạ lưu. Với câu trả lời đó, tôi hầu như mất toàn bộ kiểm soát rằng tôi còn có, nhưng tôi cần phải giữ bình tĩnh, nếu không thì tôi sẽ không thể bảo vệ Alice đúng cách được. Tôi liền tuyệt vọng kiềm chế cơn giận của mình lại.
"... Alice là nô lệ của tôi. Ngay cả khi tôi phải biến anh thành kẻ thù của mình, tôi vẫn sẽ không để anh có được cô ấy đâu."
"Ngươi có hiểu những gì ngươi đang nói, hay là ngươi thực sự nghĩ rằng ngươi có thể chống lại ta sao? Nếu ngươi không đưa cho ta người phụ nữ đó, ngươi có nhận ra rằng mẹ ta có thể trừng phạt ngươi khốc liệt như thế nào không vậy hả?"
... Hắn ta thật sự là cái thứ tồi tệ nhất. Bên cạnh đó, khá là rắc rối rằng trong thế giới này, thậm chí còn hơn thế, trong căn dinh thự này, những gì hắn ta đang nói là hoàn toàn đúng.
Nếu cô ấy mà trừng phạt tôi theo cách nào đó, có nhiều khả năng rằng Alice sẽ bị đuổi đi giống như Milli, hoặc thậm chí còn tệ hơn, có thể rằng Alice sẽ chính thức bị biến thành nô lệ của Blake.
"Xem ra rằng ngươi cuối cùng cũng biết phận của mình, giờ thì bỏ cuộc đi, để lại người phụ nữ kia và trở về căn nhà thảm hại của ngươi đi."
Xin lỗi vì đã quá buông thả nhé. Tôi không thể chấp nhận một yêu cầu như thế đâu.
"Có chuyện gì thế, ngươi không nghe thấy ta nói sao? Đừng lo, ta sẽ trả nó lại nếu ta thấy chán."
Blake liền nói những lời thô tục như vậy với khuôn mặt dâm đãng. Khuôn mặt của hắn ta, thứ được chiếu sáng bởi những ngọn lửa đang nhảy múa từ những ngọn đuốc gần đó, trông thậm chí còn kinh tởm hơn nữa.
Tôi muốn đấm khuôn mặt đó ngay bây giờ... nhưng điều đó bất khả thi.
Nếu bạn nghĩ về sự khác biệt về thể chất của chúng tôi, tôi không thể giành chiến thắng nổi. Cho dù nếu tôi có thể thoát khỏi tình huống này bằng vũ lực đi nữa, thì nó sẽ là vô nghĩa bởi vì Blake vẫn nắm giữ quyền lực ở trên tôi bởi Caroline.
Bình tĩnh nào. Tôi không thể cứu Alice nếu tôi phạm phải sai lầm ở đây. Tôi cần phải giữ bình tĩnh và suy nghĩ thật sáng suốt về điều này mới được.
Không phải bàn đến nữa. Nó không giống như là tôi có thể cứ việc yêu cầu sự tha thứ đâu. Vậy nên, để sống sót qua tình trạng này, tôi cần phải khiến bản thân Blake tự bỏ cuộc...
Mục tiêu của Blake ở đây chính là Alice. Và lý do cho điều đó là bởi vì Blake có dục vọng đối với Alice. Nói cách khác, nếu mà Alice không còn hấp dẫn đối với hắn, liệu Blake sẽ mất đi hứng thú không?
Nếu vậy thì -
"... Alice, cô tin tưởng vào tôi chứ?"
Tôi thì thầm với Alice, và cô ấy liền gật đầu ngay lập tức.
"Ngươi đang thì thầm cái gì vậy hả?"
"Không có gì quan trọng đâu, tôi chỉ đơn thuần ra lệnh cho cô ấy rằng dành cả đêm với anh mà thôi."
Tôi liền đứng dậy trong khi trấn áp cơn tức giận của mình và nói một chất giọng lịch sự.
"... Fuu. Cuối cùng ngươi đã bỏ cuộc rồi sao? Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu ngươi cứ việc hành động một cách ngoan ngoãn ngay từ đầu đấy."
"Tôi xin lỗi, anh nói đúng - nii-san."
Thời điểm Blake cảm thấy như thể hắn ta đã thắng, tôi liền gọi hắn ta là nii-san. Ngay lập tức, khuôn mặt của Blake liền nhăn nhó bởi giận dữ cứ như cái ngày hôm đó.
"... Ngươi... ngươi vừa mới nói cái gì thế hả?"
"Oh, nii-san, tôi đã nói điều gì đó lạ lùng sao, nii-san?"
"Ta đã bảo ngươi là đừng bao giờ gọi ta là anh trai của ngươi, ngươi chỉ là đứa con bẩn thỉu của một ả tình nhân mà thôi!"
Khác với ngày hôm đó, không có gì ở gần để hắn ta ném đi cả. Điều đó là tại sao hắn ta bắt đầu tiếp cận tôi để tự thân đánh tôi. Đó là tại sao tôi liền nhanh chóng cất lời trước khi hắn có thể thu hẹp khoảng cách.
"Anh đã hiểu lầm điều gì đó chăng? Không phải chính anh mới là người chấp nhận tôi như là anh em của mình trước sao?"
"... Ngươi đang nói cái gì vậy?"
Tôi đoán hắn ta khá là tò mò về điều tôi ngụ ý. Blake liền ngừng di chuyển về phía tôi.
"Alice là nô lệ của tôi, đúng chứ?"
"Ngươi đang cố nói điều gì vậy hả!?"
"Haa, anh vẫn chưa hiểu nó sao?"
"Đó là tại sao ta lại hỏi ngươi đang cố nói điều gì đấy! Trả lời nhanh lên!"
"Giống ~ như ~ tôi ~ đã ~ nói, đây là cách mà nó vốn có"
Tôi liền ôm lấy Alice đang ngồi phía sau mình và chộp lấy bộ ngực to lớn của cô ấy.
"- Hyan!"
Tôi phải khiến nó trông thật đáng tin. Alice liền cho ra một chất giọng ngạc nhiên, nhưng cô không hề có dấu hiệu của sự phản kháng nào cả. Tốt lắm, điều này hẳn sẽ giúp nó thuyết phục hơn, tôi liền chơi đùa với bộ ngực của Alice. Mỗi lần tôi di chuyển bàn tay của mình, Alice lại cho ra một chật giọng đầy ngọt ngào.
... Tôi đã nghĩ rằng chúng thật là lớn, song đây thực sự rất tuyệt vời. Tôi đoán rằng bàn tay của mình khá là nhỏ, nhưng chúng cực kì mềm mại... Vậy ra áo ngực không có tồn tại trong thế giới này sao?
... Không, tôi cần phải ngừng việc suy nghĩ quá nhiều về chúng mới được.
"Ngươi! Ngươi đang cố làm cái gì vậy!?"
"Cái gì, anh vẫn không hiểu sao? Đây là cách mà nó vốn có giữa chúng tôi."
Tôi liền kéo phần cổ áo của cô ấy bằng bàn tay không nắm lấy ngực của cô và để lộ ra cổ của Alice. Có một dấu hôn trên làn da trắng sáng của cô ấy.
Điều chỉnh vị trí của Alice để Blake có thể nhìn thấy nó rõ ràng bằng ánh sáng của những ngọn đuốc, tôi liền biểu lộ một nụ cười thô tục có chủ đích.
"Tôi đã huấn luyện Alice được hơn một năm. Tôi đã dạy cô ấy những thứ tôi thích mỗi tối từ khi tôi có cô ấy. Những thứ khiến tôi hạnh phúc, những thứ làm thỏa mãn tôi, mọi thứ hoàn toàn để phục vụ tôi tốt hơn mà thôi."
"Ngươi đang nói gì vậy..."
... Hmm? Phản ứng này là gì chứ. Có lẽ, hắn ta thậm chí còn không biết lý do mà Alice được mang đến cho tôi sao? Thôi nào, ít nhất thì hắn ta nên điều tra được nhiêu đây chứ.
Tuy nhiên, như vậy thực sự còn thuận tiện hơn theo cách này.
"Anh muốn ngủ với Alice, đúng chứ? Có mối quan hệ với cùng một người phụ nữ thì phần nào là anh em đấy. Ý nghĩa này, anh hẳn cũng hiểu điều đó, đúng không nii-san?" (Trans: Những phụ nữ chung chồng sẽ coi nhau là chị em trong nhà. Main áp dụng nó trong trường hợp này, phần nào đó cũng tạm coi là hợp lý.)
"... Đồ khốn!..."
Khuôn mặt hắn ta trở nên đỏ đậm và tĩnh mạch của hắn bắt đầu nổi lên từ cổ và đầu của gã.
"Aah ~, tôi xin lỗi. Anh không phải là người anh trai của tôi. Anh chỉ trở nên bị thu hút bởi một người phụ nữ mà tôi đã huấn luyện theo ý thích của mình mà thôi. Vậy tại sao lại cứ không nói rằng anh muốn ngủ với một người phụ nữ mà đã được huấn luyện bởi em trai của anh... Được huấn luyện bởi otouto-kun của anh?"
"Mày hẳn là đang đùa rồi!"
Một Blake đầy phẫn nộ liền lao đến chỗ tôi. Tôi thấy vậy và di chuyển sang một bên để Alice sẽ ở ngoài phạm vi gây hại. Vào lúc này, tôi đã bị đánh bại bởi Blake.
"Đừng có mà trở nên quá phận! Tao chỉ đang chơi đùa với mày thôi, ai sẽ hứng thú với một ả đàn bà rằng sẽ ở cùng với một đứa trẻ kinh tởm như mày chứ!"
Blake tiếp tục nguyền rủa tôi, người đã bị đánh gục xuống đất, và tiếp tục đá tôi thêm nữa.
Sau khi đá tôi hơn mười lần, cơn giận của Blake xem ra đã lắng xuống. Hắn ta liền cho ra một hơi thở gay gắt(coi thường) và bắt đầu bỏ đi.
Tôi tiếp tục lăn trên thảm cỏ và xác nhận rằng Blake đã thực sự rời đi. Rồi tôi liền đứng dậy sau khi đã đếm được ba mươi giây.
"... Haa ~, chúng ta an toàn rồi"
Vào khoảnh khắc đó, Alice liền ôm lấy tôi từ phía sau.
"Leon-sama, Leon-sama, Leon!"
"... Alice, không sao chứ? Tôi đã phải làm những điều khủng khiếp với cô, cô có ổn không thế?"
"Em ổn, ngài mới là người mà em phải lo lắng đấy. Ngài có ổn không vậy!?"
"Tôi ổn mà, tôi đã có thể chặn được hầu hết những cú đá của hắn ta."
Đó hoàn toàn là một lời nói dối. Khi hắn đánh tôi, tôi đã nỗ lực hết sức để chặn lại, nhưng việc ở trong một vị thế yếu như vậy khiến điều đó gần như là bất khả thi. Cũng có một sự khác biệt thậm chí còn lớn hơn về khoản sức mạnh của chúng tôi so với tôi đã tưởng tượng, vậy nên tôi đã nhận kha khá tổn thương... Nó quả là đáng để giữ cho Alice an toàn.
"Tôi xin lỗi, Alice. Cô đã phải ở với một gã đàn ông đáng ghê tởm như thế."
"Em ổn mà, nhưng ngài không cần phải kích động hắn ta quá nhiều như thế! Nếu ngài mà bị giết thì sao?"
"Không, tôi biết hắn ta sẽ không kiềm chế đâu... Vào một điểm nào đó, tôi đã sợ rằng hắn ta sẽ không bao giờ dừng lại nữa cơ."
Bất khả thi cho tôi để chắc chắn rằng Blake sẽ không đi thậm chí xa hơn nữa. Nếu hắn ta mà có một thanh kiếm, tôi cảm thấy dường như có một khả năng rất cao về việc hắn ta sẽ tấn công tôi với nó.
"Nếu ngài đã biết điều đó, thì tại sao ngài lại làm một điều như thế vậy!?"
"Bởi vì không còn cách nào khác để tôi có thể giúp cô, Alice."
"Em... em sẽ không muốn được cứu nếu nó có nghĩa là mất ngài đâu, Leon-sama!"
"Alice...?"
"Ngài có biết nó đã khiến em cảm thấy như thế nào khi thấy ngài bị đá không vậy?"
"Khi tôi đang bị đá sao?"
À thì, Alice đã không hề cố để ngăn hắn ta lại. Nếu Alice mà cố gắng cho dù là điều gì đì nữa, tôi e rằng sự tức giận của Blake sẽ chuyển sang Alice mất.
"Nếu em mà cố giúp ngài trong trận chiến, tất cả những điều tốt mà ngài đang cố gắng để làm cho em sẽ lãng phí mất. Em đã phải buộc bản thân mình đứng ngoài cuộc chiến bởi vì em biết ngài đang cố để bảo vệ em."
"Tôi thấy rồi, cô đã đoán được ý định thực sự của tôi."
"Vâng, đúng thế, nhưng em vẫn muốn giúp lắm. Em thà tự bản thân mình đối mặt với những hậu quả, còn hơn là để ngài bị thương thay vì em. Vậy nên làm ơn đừng bao giờ làm bất cứ điều gì như thế nữa!"
"Alice..."
Alice chưa bao giờ đánh giá thấp bản thân mình. Cô ấy luôn sống hết mình, cố để tìm thấy hạnh phúc của cô. Alice đó, cô ấy thà sẽ chịu đựng bất cứ điều gì cô ấy buộc phải vậy, còn hơn là thấy tôi bị thương...
Uwa, tôi phải làm gì đây? Alice muốn bảo vệ tôi cũng nhiều như tôi muốn bảo vệ cô ấy vậy - việc nghĩ về điều đó khiến tôi khá là hạnh phúc đấy.
"... Leon-sama, ngài đã nói rằng mình phải trở nên thật hạnh phúc. Làm thế nào mà ngài có thể lên kế hoạch làm điều đó nếu ngài luôn sẵn sàng để đặt mạng sống của mình trong nguy hiểm đây? Hay ngài đã nói dối khi nói rằng ngài muốn thật hạnh phúc sao?"
"... Nó không phải là một lời nói dối... Nhưng đó là tại sao tôi lại làm thế, bởi vì tôi muốn thật hạnh phúc bên nhau. Tôi đã quyết định giúp Alice cho dù nó có nguy hiểm."
"Ý ngài là gì vậy...?"
"... Tôi có chung cảm nhận với Alice... Tôi không muốn cô trở thành một nạn nhân. Tôi sẽ không bao giờ muốn bỏ rơi cô để cứu vớt bản thân mình. Nếu điều đó mà xảy ra, thì tôi sẽ không bao giờ có thể trở nên thật hạnh phúc đâu."
Tôi liền ôm lấy Alice, người đang nắm lấy bàn tay tôi.
"Leon... sama?"
"Cô đã nói, "Hãy thật hạnh phúc bên nhau nhé" mà."
Những lời tương tự như một năm trước - nhưng giờ đây với ý nghĩa có chút khác biệt. Alice, người đã đông cứng cơ thể của mình, liền thư giãn trong vòng tay của tôi.
"... Liệu có ổn cho em để tin ngài không vậy?"
"Tôi đang không hề nói dối, đây là những cảm xúc thực sự của tôi. Nếu cô tin tôi, tôi sẽ bảo vệ Alice với toàn bộ sức mạnh của mình, bởi vì đó là điều tôi cần phải làm để khiến bản thân mình thật hạnh phúc..."
Mặc dù chúng tôi đã có thể sống sót qua cuộc đụng độ với Blake, hắn ta vẫn có thể báo cáo lại cho Caroline - Alice và tôi có thể bị tách ra ngay nội trong ngày mai.
Dưới hoàn cảnh như vậy, không hề có cách nào để tôi có thể đảm bảo rằng mọi thứ sẽ ổn thỏa..
"Địa vị của tôi trong gia đình là thấp nhất, tôi đã có thể xoay sở bằng cách nào đó lần này, nhưng lần tới tôi có lẽ sẽ không thể làm bất cứ điều gì. Tuy nhiên -"
"Tuy vậy, em vẫn tin Leon-sama mà."
"Cô chắc chứ? Ngay cả khi tôi thực sự muốn bảo vệ cô, tôi không chắc mình sẽ có thể làm bất cứ điều gì vào lần tới khi thứ gì đó như thế này xảy ra đâu."
"Nếu những cảm xúc của ngài là thật, thì vậy là đủ rồi, và em sẽ không chỉ được bảo vệ bởi ngài đâu. Em cũng sẽ bảo vệ Leon-sama vì hạnh phúc của chính mình nữa, bởi vì đó là điều em cần phải làm để khiến mình thật hạnh phúc mà."
Alice liền mỉm cười một chút, kèm xấu hổ.
"Vậy, thế thì, chúng ta cần phải bảo vệ lẫn nhau đấy nhé."
"- Vì hạnh phúc của cả hai."
"Đúng rồi, trước hết, chúng ta cần giải quyết vấn đề trong tầm tay đã."
"Nó là việc Blake-sama vẫn có thể làm gì đó sao?"
"... Tôi cũng không biết nữa."
Tôi thật lòng không hề biết những gì Blake sẽ làm. Liệu hắn có muốn che giấu những thứ đã xảy ra bởi sự xấu hổ, hoặc bịa ra một câu chuyện giả tạo về những gì đã xảy ra để trả thù lên tôi không nhỉ?
"Tôi không chắc chắn lắm, vậy nên chúng ta có lẽ sẽ phải chuẩn bị cho kịch bản xấu nhất đấy."
"Đúng thế. Nếu chúng ta chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, chúng ta hắn sẽ ít có khả năng bị bất ngờ hơn bởi bất cứ điều gì rằng có thể xảy ra. Nó sẽ tốt hơn so với việc cứ lạc quan và có thể bị đánh vào bởi hậu quả tồi tệ nhất có thể và không có khả năng phục hồi lại đấy."
Nếu Blake dựng lên một câu chuyện để kể cho Caroline, cô ấy chắc chắn sẽ trở thành một kẻ thù.
Nếu điều đó mà xảy ra, chúng tôi sẽ cần thứ gì đó rằng sẽ cho phép chúng tôi đàm phán với Caroline, song... dù sao thì tình huống này vẫn sẽ rất khó khăn cho Claire.
Nếu đúng như vậy, chỉ có một người mà có thể giúp đỡ được.
"Lựa chọn duy nhất chính là gặp mặt với Cha."
"... Robert-sama? Liệu ông ấy có thực sự ở phía ngài không vậy?"
"Tôi cũng không chắc nữa..."
Có lẽ, tôi nghĩ rằng ông ấy, ít nhất thì, sẽ nghe câu chuyện theo phía của tôi. Song, tôi không chắc chắn liệu ông ấy sẽ ở phía tôi không. Và ngay cả khi ông ấy ở phía tôi, nó lại là một vấn đề hoàn toàn khác biệt rằng liệu ông ấy có thể bảo vệ cả Alice và tôi toàn vẹn hay không.
Mặc dù vậy, nếu không còn lựa chọn nào khác cho chúng tôi, thì không còn gì khác mà tôi có thể làm được nữa. Tôi sẽ chỉ việc nỗ lực hết sức mình tại đây, để chúng tôi có thể sống thật tự do và hạnh phúc mà thôi.
* Hình ảnh dưới đây không phải illu của lightnovel. Có lẽ nó là art ngoài của các nhân vật trong lightnovel.