Claire Ridill Không hề Có Lòng Tự trọng
◇◆◇◆◇
Dựa trên kết quả hiện tại, dịch cúm xem ra đã được giải quyết một cách thành công.
Toàn bộ những hầu gái, bao gồm cả Michelle, giờ đây đều đã an toàn. Chúng tôi đã giữ họ trong một môi trường sạch sẽ và ẩm, tất cả họ đều có vẻ có thể trạng tốt, thứ đã giúp vượt qua được dịch bệnh này.
Tuy nhiên, cũng có chút hy sinh đã xảy ra. Những người phải chăm sóc bệnh nhân cũng đã trở nên bị bệnh.
Mặc dù vậy, chúng tôi đã nỗ lực để cứu sống thêm nhiều người, hơn là thiêu sống tất cả bọn họ.
Kết quả, kiến thức mà tôi có đã chứng minh là chính xác - và tôi đã được đưa tới chỗ cha. Những câu hỏi của ông ấy đối với tôi ngắn gọn một cách đáng ngạc nhiên và tôi nhanh chóng được cho đi. Ông ấy dường như không có ý định điều tra tôi thêm nữa và lặng lẽ ngó lơ thực tế là tôi đã có kiến thức mà đáng nhẽ không nên có.
- Tuy nhiên, là một hình thức trừng phạt khác, Milli đã bị sa thải.
Không hề có hình phạt nào khác, ngoài việc Milli buộc phải trở về quê hương của mình... nhưng một khi hình phạt dành cho Milli đã được quyết định, tôi không hề được cho phép gặp lại cô ấy, và tôi thậm chí còn không được cho phép nói lời chào tạm biệt nữa.
Và vậy, thay thế cho Milli, một người hầu gái mới, Mary đã đến. Cô ấy ở đây để theo dõi tôi sát sao, giữ thái độ không thân thiện mấy và rất khó bắt chuyện.
Bởi vì điều đó, tôi đã không thể giao tiếp với bất cứ ai trong một khoảng thời gian khá dài rồi, tôi khẩn hoản mong muốn được nói chuyện với ai đó -
"Otouto-kun ~ Chị đến kiểm tra em đây."
Một buổi chiều, khoảng một tháng sau khi Milli rời đi - Claire đã đến gặp tôi trong phòng khách.
"Chị đến kiểm tra em ư... Chẳng phải đã có một hầu gái ở đây để thực hiện giám sát mọi việc trong căn nhà này rồi hay sao?"
Người hầu gái mới không đứng về phía tôi, vì vậy tôi cần phải thận trọng về những gì mình nói khi cô ấy ở quanh. Nhưng tôi biết là tôi có thể tin tưởng Claire, tôi đành ngồi xuống bên cạnh cô ấy trên chiếc ghế sofa.
"Em hẳn sẽ ổn thôi, chị đã thuyết phục Mẹ hãy khoan hồng với việc trừng phạt em rồi mà."
"Eh, thật vậy sao?"
"Umu, đúng vậy, nhưng trước khi nói về điều đó, chị cần phải xin lỗi trước đã."
"Gì cơ, xin lỗi vì... cái gì?"
"Là về Milli-san, chị thực sự rất xin lỗi vì đã xảy ra chuyện đó!"
"Oh là điều đó sao, em đã nói với chị trước đây rồi mà, Milli và em đã chuẩn bị bản thân cho hậu quả đó, cho nên chị không cần phải xin lỗi đâu, Claire."
"Nhưng, bị tách ra khỏi người mẹ của chính mình, nó chắc hẳn phải là một cú sốc lớn lắm mà."
"Quả là một cú sốc - nhưng... đợi chút đã, ý chị là gì khị nói mẹ vậy?"
"Chị còn có thể có ý gì khác khi nói mẹ cơ chứ... Eh?... Em không biết Milli-san chính là mẹ đẻ của mình hay sao?"
"... chị đang nói dối, phải không?"
"Đó đâu phải là mội lời nói dối - mọi người đều biết mà, em không để ý rằng Milli đã gọi em và chị bằng tên riêng và chưa bao giờ dùng tên họ của chúng ta sao?"
"Nhưng, Milli không thể là mẹ của em được..."
"Đó là... Milli-san có khả năng đã hứa sẽ không nói với em, vì Mẹ có vẻ đã phản đối việc cho phép Milli-san chăm sóc em."
"Điều đó là không thể nào..."
Tôi hoàn toàn bị choáng bởi cú sốc đến từ sự thật mà Claire đã tiết lộ, nhưng chắc chắn đó là sự thật. Đã rất nhiều lần trong sáu năm qua tôi nghĩ Milli giống như một người mẹ thực sự đối với tôi vậy. (Trans Eng: Cậu ta nói sáu năm (六年) ở đây mặc dù cậu ta thực sự tám tuổi.)
"Chết tiệt!"
Tôi liền đập thật mạnh nắm đấm của mình lên chiếc bàn.
Một người quan trọng đến thế ngay trước mắt tôi, một người mà tôi cần phải bảo vệ, nhưng tôi thậm chí còn không nhận ra mãi cho đến khi Claire nói với tôi!
"Xin lỗi nhé, quả là không thích hợp khi chị nói điều như thế với em, phải không?..."
"... Oh không... Không đâu, chị quả thực rất tốt mà Claire. Em mới là người có lỗi vì thậm chí còn không nhận ra, em đã quá nhập tâm vào việc giúp đỡ chị."
Tôi không hề hối tiếc việc cứu sống Michelle vì Claire. Tuy nhiên, nếu tôi biết Milli chính là mẹ của mình... nó chỉ khiến tôi cảm thấy buồn khi chúng tôi đã không thể có một lời chào tạm biệt đúng nghĩa.
"Em chẳng biết gì về Milli cả, chí ít thì em cũng nên hỏi tên quê hương của cô ấy là gì mới phải chứ."
"Oh, không thành vấn đề đâu, chị nhờ Michelle bí mật kiểm tra sự an toàn của Milli rồi."
"... Eh, thật sao?"
"Umu, thật đấy. Cô ấy đang sống ở quê nhà của mình, bởi cô ấy có lẽ sẽ nằm dưới sự giám sát, quả là bất khả thi để mang cô ấy quay trở lại."
"Oh, ra là cô ấy vẫn ổn! Good job, Claire!"
"Gu, gujjobu? Chị không hiểu lắm, nhưng chị rất vui khi em hạnh phúc đấy." (Trans Eng: Leon nói gujjobu ở dòng trước. Gujjobu là cách phát âm bằng âm thanh cụm từ 'good job' trong tiếng Nhật, cho nên đó là một thuật ngữ không quen thuộc với Claire.)
Woops, bởi vì quá vui mừng, tôi đã chót nói ra một từ ngữ thuộc kiếp trước của mình mất rồi.
Nhưng, giờ thì tôi đã có chút hy vọng. Tôi có lẽ sẽ không thể làm điều đó lúc này, nhưng vào một ngày nào đó, tôi sẽ có thể tìm thấy Milli nếu có khả năng giành lại tự do dưới hình thức nào đó.
"Hey, otouto-kun, chẳng nhẽ không có điều gì em muốn chị làm ư? Bởi Milli không còn ở đây nữa, liệu có điều gì đó mà chị có thể làm để giúp không vậy?"
"Chị lo lắng cho em đấy à?"
"Không có gì cả sao? Otouto-kun, làm ơn đó, hẳn phải có chuyện nào đó em có thể yêu cầu chứ?"
Chẳng hay ho gì khi nói những thứ như vậy đâu. Nhưng, bởi vì cô ấy là onee-chan của tôi, tôi không bao giờ có thể đưa ra một yêu cầu biến thái được. Liệu cô ấy sẽ làm gì nếu tôi đưa ra một yêu cầu quá đáng đây?
Đã có một cơ hội tương tự lúc trước thì phải, và tôi chưa từng hối hận khi không tận dụng cái cơ hội đó đâu.
"Oh... được thôi umm... Oh, em có việc cần nhờ đây, thực ra bây giờ em có rất nhiều thời gian rảnh khi mà Milli đã rời đi, và em rất muốn học tập, nhưng lại không hề có cuốn sách nào dành cho em ở đây cả. Nếu có thể kiếm được bất kỳ cuốn sách nào, chị có thể mang chúng tới đây được không?"
"Sách, huh?... Để chị nghĩ xem... Có lẽ sẽ khá là khó khăn bởi vì có rất nhiều tai mắt trong dinh thự, nhưng chị sẽ cố gắng tìm cách nào đó để xoay sở vậy."
"Oohh, cảm ơn nhé Claire!"
"Không sao đâu mà, miễn là thứ gì đó chị có thể làm được cho otouto-kun của chị, mặc dù nó có lẽ sẽ hơi muộn một chút đấy."
"... Eh, đó là gì vậy... Ý chị là gì sao cơ?"
Sau khi nghe thấy câu hỏi của tôi, Claire bỗng đánh mắt tránh khỏi tôi.
"... Chị phải gặp một ứng viên hôn nhân tiềm năng khác. Lần này chị nghĩ là chị có lẽ không thể chạy trốn được nữa rồi."
Là vậy sao... lại hôn nhân thuận tiện nữa à? Tôi nghĩ một ngày nào đó nó có lẽ sẽ xuất hiện trở lại, nhưng tôi không nghĩ nó lại sớm đến thế...
"Lần này là người như thế nào?"
"Một hầu tước hoàn hảo, 27 tuổi, dường như anh ta có diện mạo không tồi, và chị nghĩ anh ta là một ứng cử viên tốt hơn là chị mong đợi đấy."
"Đó là..."
Tôi đã hoàn toàn câm nín lời. Nếu lắng nghe một cách khách quan, vị hầu tước đó dường như là một ứng cử viên rất tốt, chỉ là khác biệt tuổi so với Claire chín tuổi là 18 năm lận đấy. Liệu điều này có thật sự ổn không đây...?
"Đừng lo - ngay cả khi chị quyết định kết hôn, cuộc hôn nhân sẽ không xảy ra cho đến khi chị tròn 12 tuổi, Mẹ đã nói chị có thể tự do hành động cho đến lúc đó."
"Vậy sao... Ra đó là tại sao chị vẫn được đến đây."
"Nếu buộc phải kết hôn dù sao đi nữa, thì chị muốn dành nhiều thời gian nhất có thể với otouto-kun của mình cơ."
"Claire..."
Cô ấy đã đến đây trong khi nghĩ như vậy sao? Tôi muốn cứu Claire bằng cách nào đó, nhưng... với bản thân hiện tại thì tôi không thể làm được gì cả.
Ít nhất thì tôi còn hơn hai năm một chút cho đến khi Claire tròn mười hai tuổi. Nhưng, liệu tôi thực sự có thể tìm ra cách để cứu cô ấy trong quãng thời gian đó được không đây?
Tôi không biết. Tôi không biết chắc... nhưng không, chỉ bởi tôi không chắc lúc này không có nghĩa là tôi đã bỏ cuộc đâu. Tôi muốn giúp làm giảm gánh nặng cho Claire, dù một chút thôi cũng được.
"Claire, liệu có điều gì đó em có thể làm cho chị không?"
"Eh, gì thế? Đột nhiên lại hỏi một chuyện như vậy."
"Thật ra, em thực sự muốn giúp chị trong chính cuộc hôn nhân cơ, nhưng điều đó là bất khả thi đối với em lúc này, cho nên, nếu có thể, liệu còn gì khác em có thể làm không?"
"... Có thật không? Em sẽ làm bất cứ điều gì sao?"
"Vâng, em hứa với chị đấy."
Claire giờ đây quan trọng đối với tôi cũng như Milli và Saya vậy. Cho dù yêu cầu mà cô ấy đưa ra có phiền phức như thế nào đi chăng nữa, tôi hẳn sẽ có thể thực hiện được với tư cách em trai của cô ấy.
Do đó -
"Em vui lòng lấy đi lần đầu của chị được không?"
"...................... Hah?"
Tôi không thể hiểu nổi yêu cầu của Claire.
"Vậy thì, làm ơn đó, chị muốn otouto-kun của mình lấy đi lần đầu của chị, còn hơn là bởi một gã đàn ông trung niên mà chị thậm chí còn chưa biết mặt."
"... Oh, oh em hiểu rồi. Ý em là, lần đầu tiên của chị, chị còn có thể có ý gì khi nói vậy cơ chứ - ha ha ha ha ha ha ha..."
"Wow, phản ứng đó... Otouto-kun, em chắc hẳn đã biết ý chị là gì khi nhắc tới điều đó rồi nhỉ."
"Oh, không, không... là vì em chỉ mới 8 tuổi cho nên em không biết cách phản ứng thôi ấy mà!"
"... Em đang cố đánh lừa bản thân khỏi điều này hay sao?"
Wow, tôi đã hoàn toàn bị nhìn thấu bởi Claire mất rồi.
"Ngay cả khi đã nghe về nó, thì em vẫn chưa từng trải nghiệm làm chuyện đó cơ mà."
"Đúng vậy sao? Em không cần phải lo lắng đâu - là một phần của khóa huấn luyện cô dâu mà chị đã được dạy bởi Michelle, chị cũng có chút kiến thức đấy. Do đó, onee-chan của em sẽ hướng dẫn cho em thôi mà."
Vào đúng lúc đó, tôi nhận ra Claire đang dần dần nhích lại gần hơn trên chiếc ghế sofa.
Mặc dù nghe được lời nói kiểu như, "Onee-chan của em sẽ hướng dẫn cho em thôi mà", có vẻ khá là đáng ao ước, nhưng đối tượng ở đây lại là chị gái thực sự của tôi, và cô ấy chỉ mới chín tuổi và tôi cũng mới có tám tuổi mà thôi.
Làm cách nào tôi có thể ép buộc điều đó vào Claire đây? (Trans Eng: Đây xem ra là một câu có hai nghĩa, tui đã làm hết sức để giữ nó gần nghĩa với bản Raw nhất có thể. Xin lỗi nếu câu này hoặc cặp câu tiếp theo sẽ gây khó khăn khi đọc nhé.)
Không, không. Không phải theo lối tình dục đâu nhé... nó không phải như thế đâu. Tôi chỉ muốn ép buộc những ý nghĩ của mình vào cô ấy mà thôi.
Tôi chỉ đang ép buộc nó vào Claire thôi! Tôi không hề có ý về thứ tình dục nào đó bằng cách ép buộc những suy nghĩ của mình vào cô ấy đâu đấy! Tôi đã bị mắc kẹt trong một vòng lặp rồi sao?
"Hehe, otouto-kun, em đúng là rất dễ thương khi đang hoảng loạn đấy nhé."
"Chờ chút đã, Claire! Chị có biết mình đang cố làm gì không đấy!?"
"Tất nhiên, chị biết. Mặc dù, chị chưa hề có kinh nghiệm, cho nên cũng có khả năng là chị không biết nhỉ."
"Em không muốn lắng nghe màn chơi chữ của chị đâu! Hãy bình tĩnh lại một chút và suy nghĩ về nó đi đã!"
"Eh ~ nhưng, vào cái ngày đó, em đã nói, "Ngay cả khi đó là thứ mà chúng ta không muốn, chúng ta vẫn nên chuẩn bị tuân thủ lời nói của chính mình ", em đã nói với chị điều đó, phải không?" (Trans: Ý là đã nói thì phải làm được, đã không làm được thì trước đó đừng có nói ra.)
"............................"
"Em đã nói thế, phải không nào?"
"......................... V-vâng, đúng thế đấy ạ."
Nói cách khác, tôi đã nói thế bởi tôi sợ ai đó có thể lợi dụng Claire và ép buộc cô ấy phải làm những điều hư hỏng. Tôi thậm chí đã phải thuyết phục bản thân mình một vài lần ngay lúc này để không đưa ra bất kỳ yêu cầu biến thái nào đối với cô ấy đấy.
... Chẳng thể nào khác được nữa rồi! Phải không nhỉ? Không thể nào, tôi chưa bao giờ nghĩ onee-chan của tôi lại ép buộc tôi phải làm thứ gì đó biến thái đâu!
"Vậy, otouto-kun, em sẽ lấy đi lần đầu của chị chứ?"
Claire nắm lấy đôi vai của tôi và đưa khuôn mặt của tôi lại gần cô ấy.
"Đợi đã, Claire, mặt chị gần quá rồi đấy! Chị định làm cái gì vậy!?"
"Ý em là sao, dĩ nhiên chúng ta sẽ khởi động bằng một nụ hôn rồi."
"Tất nhiên một nụ hôn - không! Hãy bình tĩnh lại một chút và suy nghĩ đi! Chẳng phải có rất nhiều vấn đề khác nhau ở đây hay sao!?"
"Có vấn đề gì cơ…?"
"Ah, đó là..."
Bình tĩnh, bình tĩnh nào tôi ơi! Tôi cần phải bình tĩnh lại và suy nghĩ về điều này mới được.
Quả là bất khả khi, vì nhiều lý do, để chấp nhận yêu cầu của Claire. Tuy nhiên, vì tôi đã nói những điều như thế trước đó, tôi cũng không thể cứ thế mà quay lưng lại với những lời lúc trước của mình được.
Nếu đúng như vậy, tôi nên làm gì đây? Chỉ có một lựa chọn tôi có thể nghĩ đến, tôi cần phải thuyết phục Claire rút lại yêu cầu mới được.
Nhưng, làm cách nào tôi có thể làm điều đó đây.
Ví dụ... ở Nhật Bản, ngay cả việc anh chị em ruột nắm tay nhau cũng có thể là một vấn đề. Nhưng trong thế giới này, thậm chí một cuộc hôn nhân giữa anh chị em ruột cũng không phải là hiếm. Cho dù việc làm điều đó khiến mọi người có một đánh giá tiêu cực về Claire, cô ấy sẽ chẳng hề bận tâm đâu.
Những đứa con sinh ra giữa các thành viên trong gia đình có quan hệ huyết thống sẽ có nguy cơ cao mắc phải những khuyết tật hoặc dị tật bẩm sinh hơn - không, lập luận đó không ổn cho lắm.
Mục đích đâu phải là để sinh con đâu. Tôi không biết liệu Condo-san có tồn tại trong thế giới này hay không, nhưng vì đang sống trong một thế giới huyền diệu, tôi không thể bất cẩn được. (Trans Eng: Condo-san là tiếng lóng trong tiếng Nhật của bao cao su(condom), tui thấy nó khá là hài, cho nên cứ để nguyên xi nhé.)
Không, trước đó, do tuổi của mình, tôi không có khả năng tạo ra em bé.
Nhưng, Claire, vốn đã biết tất cả điều này, vẫn yêu cầu tôi. Cô ấy không hề thay đổi tâm ý ngay cả khi tôi chỉ ra toàn bộ những điều này với cô ấy.
... Huh? Tôi không thể nào tìm ra được lý do để thuyết phục cô ấy không làm điều này. Có lẽ, nó là bởi Claire muốn tạo ra những kí ức tốt đẹp chăng? Không... Không, quả là một điều ngu ngốc mà.
Tôi chắc chắn sẽ cực kì hối hận nếu làm điều này chỉ vì cảm thông với Claire. Tôi phải thuyết phục cô ấy thật thích đáng mới được. Nhưng, um, vấn đề là... vấn đề, vấn đề ư?
- Chính nó!
"Nếu đây là lần đầu tiên của cả hai chúng ta, chúng ta thực sự đâu có biết phải làm gì đâu cơ chứ!"
Tôi mới ngu ngốc làm sao ha ha ha! Cô ấy sẽ không bị thuyết phục bởi một lý do ngu ngốc như vậy đâu.
"Điều đó... khá là đúng đấy chứ."
- Cô ấy đã bị thuyết phục bởi điều đó rồi sao!?
"Đây là lần đầu của chị và việc hướng dẫn otouto-kun của chị nghe thì giống như một tình huống đầy hấp dẫn, nhưng muốn để được vậy thì chị cần phải cho em lấy kinh nghiệm trước chứ nhỉ..."
H..huh? Cô ấy vừa mới nói gì đó là lạ phải không nhỉ? Tôi cảm giác điều này có thể sẽ rất nguy hiểm. Điều này có thể sẽ rất khủng khiếp nếu tôi không ngăn nó lại ngay mất.
"Ah, thứ lỗi cho em, Claire?"
"- Oh yeah! Như thế thì otouto-kun có thể hoàn thành yêu cầu của chị mà."
Wow, tôi đã rất ngạc nhiên. Đột nhiên Claire bỗng đứng dậy và nắm lấy tay của tôi.
Cô ấy thường thì có vẻ rất dễ thương, nhưng giờ đây tôi lại cảm nhận được một cảm giác đáng ngại đến từ cô ấy.
"Otouto-kun!"
"V... vâng?"
"Chị đang nghĩ về một thứ gì đó thực sự rất tuyệt đấy, cho nên hãy trông chờ nó đi nhé!"
Claire nhanh chóng rời đi, không cho tôi cơ hội để ngăn cô ấy lại. Tôi đã bị bỏ lại, chỉ còn một mình đứng trơ ra bên trong căn phòng, Claire bị thuyết phục kia đã hiểu lầm những gì tôi nói trước đó.
... Ah, cô nàng này hoàn toàn hết thuốc chữa mất rồi.