Cô gái Nô lệ Alistair
◇◆◇◆◇
Tôi hiện đang đối mặt với cô gái nô lệ kia trên chiếc giường trong căn phòng của mình.
Phải nói thế nào đây nhỉ... siêu cấp ngượng ngùng chăng?
Khi Mary để chúng tôi lại một mình, cô ấy đã nói kèm theo một ánh nhìn đầy lạnh giá, "Tôi sẽ mang đến ga trải giường để thay vào ngày mai, cho nên xin hãy cứ thoải mái mà làm theo ý ngài đi ạ". Nó khiến tôi thật sự chán nản khi suy nghĩ về những gì cô ấy đang tưởng tượng ra.
Tôi khá là tò mò, tại sao cô gái này lại trở thành một nô lệ nhỉ... Tôi từ từ đánh mắt nhìn cô ấy.
Mái tóc màu hoa anh đào của cô ấy bắt lấy cặp mắt của tôi đầu tiên.
Đó là màu tóc sẽ không thể nào có trong kiếp trước của tôi, song có lẽ nó là màu tóc tự nhiên của cô ấy. Mái tóc quyến rũ của cô ấy phản chiếu ánh sáng bên trong căn phòng, và như thể đang có một vầng hào quang được hình thành quanh đầu của cô ấy vậy.
Đôi mắt của cô ấy có màu xanh dương đậm cuốn hút người nhìn; Những đường nét khác trên khuôn mặt của cô ấy cũng cân đối một cách hoàn hảo luôn
Bởi vì là một nô lệ, quần áo của cô ấy khá là giản đơn, song cô ấy lại có một món đồ trang trí tóc làm bằng bạc. Dù sao đi nữa, cô ấy trông có vẻ là một cô gái được dạy dỗ tốt song lại chỉ được ăn mặc một cách đơn giản mà thôi.
Nhân tiện, đôi tai của cô ấy không nhọn đến mức như tôi tưởng, thực ra, chúng chỉ hơi nhọn một chút mà thôi. Ngoài ra, khi tưởng tượng đến một Elf, tôi sẽ hình dung ra một người mảnh mai với những điểm sắc nét, nhưng cô gái này lại có một phong cách khá là tuyệt đấy chứ.
"... Um, Chủ Nhân?"
"Hmm? Cô cần gì sao?"
"Không, em chỉ đang tự hỏi tại sao ngài lại im lặng nhìn chằm chằm vào em thôi."
"A-ah, xin lỗi. Tôi chỉ đang ấn tượng về món đồ trang trí tóc đẹp đẽ của cô thôi mà."
"Umm... thứ này... nó là vật rất quan trọng đối với em đấy ạ."
Xem ra nó giữ một ý nghĩa rất đặc biệt đối với cô ấy. Cô ấy nhẹ nhàng chạm vào món đồ trang trí tóc với một biểu hiện trầm tư trên khuôn mặt.
"Nó là một loại đồ lưu niệm nào đó à?"
"Ah... đúng thế, cho nên làm ơn đừng lấy nó ra khỏi em nhé."
"Cô không cần phải lo lắng đâu, tôi sẽ không bao giờ lấy bất cứ thứ gì của cô, đặc biệt là thứ gì đó quan trọng đến như vậy đâu."
"Thật sao ạ?"
"Thật đấy... mà tại sao cô lại ngạc nhiên như thế vậy?"
"Đó là bởi vì... Chủ Nhân sẽ lấy đi lần đầu của em bây giờ, phải không ạ?"
"Hah?"
"Yeah, em đã chuẩn bị bản thân rồi, cho nên em sẽ không cầu xin ngài tha cho em đâu, chỉ là trước khi chúng ta bắt đầu, em có thể kể cho ngài thêm về bản thân mình được không ạ?"
"...... Umm, cô đang nói về điều gì vậy?"
"Em biết đó là một thỉnh cầu nực cười, nhưng làm ơn hãy hiểu cho em! Em muốn biết ít nhất một chút về nhau trước khi chúng ta bắt đầu ạ!"
Cô ấy cúi đầu thật sâu mong tôi lắng nghe thỉnh cầu của cô ấy.
"Tôi không phiền với những gì cô đang thỉnh cầu đâu, cô có thể vui lòng ngẩng đầu lên ngay bây giờ được không vậy?"
Tôi cố gắng giúp cô ấy bình tĩnh lại, nhưng cô ấy không hề nhúc nhích. Huh? Cô ấy sẽ không ngẩng đầu lên cho đến khi tôi lắng nghe câu chuyện của cô ấy chăng?
"À thì, trước tiên hãy trả lời câu hỏi của tôi đã, và tôi sẽ lắng nghe câu chuyện của cô một cách thích đáng sau."
"... Ngài đang nói sự thật sao ạ?"
Cô gái trong lo lắng ngước đầu lên.
"Uhm, vì vậy, cô không cần phải tỏ vẻ quá lo lắng như vậy đâu."
"... Cảm ơn ngài nhiều lắm, Chủ Nhân. Ngài quả là tốt bụng."
Cô ấy trông có vẻ rất lo lắng từ nãy tới giờ, nhưng xem ra cuối cùng cũng thư giãn rồi. Tôi nghĩ khuôn mặt của cô ấy vốn đã rất đẹp, nhưng khi cô ấy cười thì quả đúng là rất dễ thương. Nếu mà đã dậy thì, tôi có lẽ đã gục ngã trước cô ấy ngay và luôn mất rồi.
"À thì, cô là... thứ lỗi, tên của cô là gì vậy?"
"Là Alistair, nếu ngài muốn, hãy gọi em là Alice."
"Vậy thì, Alice, cứ gọi tôi là Leon đi."
"Em hiểu, là Leon-sama, phải không ạ?"
"Không, cô không cần phải lo về mấy cái kính ngữ đâu... À thì, chúng ta chắc phải lo lắng về Mary, nếu cô ấy mà nghe thấy cô gọi tôi là Leon, cô ấy có lẽ sẽ nghi ngờ đấy. Nhưng mà, như bây giờ thì chắc là không sao đâu."
"Vâng ạ, Leon, vậy câu hỏi của ngài là gì thế?"
"Oh yeah... Claire - cô gái đã đưa cô đến đây, cô ấy đã nói gì với cô vậy?"
"Umm... mỗi đêm, ngài có lẽ sẽ yêu cầu em những thứ khác nhau, vì vậy em nên tự chuẩn bị hiến dâng cả thể xác lẫn linh hồn cho ngài và phải nỗ lực hết sức mình làm chuyện đó..."
"~~~~~~"
... Cô nàng đó. Những gì cô ấy nói không hẳn là sai, nhưng theo cái cách cô ấy diễn đạt thì nó đã sai một cách khủng khiếp mất rồi!
Cô ấy không thể diễn đạt nó theo ý thích như vậy được. Thật đáng sợ khi thực sự nghĩ cô ấy có khả năng làm thứ gì đó như thế, nhưng tôi sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì như vậy đâu! Phải không nhỉ?
"U-umm, mặc dù nói đây là lần đầu, song em đã từng học được một ít từ những phụ nữ được những gã buôn nô lệ cho thuê, do đó umm... em có lẽ sẽ không làm được tốt lúc đầu, nhưng em sẽ cố gắng làm thật tốt về sau. Cho nên, làm ơn hãy nhẹ nhàng -"
"Khoan, khoan đã! Tôi không hề có ý định làm bất cứ điều gì như thế đâu, vì vậy cô không phải lo lắng về điều đó đâu mà."
"... À thì... uh, umm... ý ngài là sao ạ?"
Tôi gãi đầu trong bối rối. Tôi đành giải thích cho Alice những gì tôi thực sự muốn từ cô ấy.
"Vậy ra, ngài muốn em dạy cho ngài về những thứ khác nhau ý là...?"
"Umu, kiến thức tổng quan được rồi, nhưng nếu cô có bất cứ kiến thức nào về ma thuật thì quả đúng là tốt."
"Vậy ra, là như thế."
Có vẻ toàn bộ căng thẳng cuối cùng đã trở nên quá nhiều đối với cô ấy và Alice liền sụp đổ một cách yếu ớt. Tuy nhiên, sau khi thở vài nhịp, cô bỗng ngước đầu lên.
"Wow, em hiểu lầm mất rồi... xấu hổ quá... làm ơn, hãy quên mọi thứ em đã nói lúc trước đi nhé."
"Mọi thứ cô đã nói lúc trước..."
À thì, nghĩ về những lời nói lúc trước của cô ấy, tôi cảm thấy dường như mình đã nghe thấy thứ gì đó khá là hay ho... Không, tôi không nên nghĩ về điều đó mới phải chứ.
Bình tĩnh lại nào, tôi cần phải bình tĩnh lại. Cơ thể của tôi mới chỉ chín tuổi, và quá trình dậy thì vẫn chưa bắt đầu. Như vậy, tôi cần phải bình tĩnh để bản thân có thể kìm nén ham muốn thể xác trong tầm kiểm soát mới được.
... Fuu, căn phòng bỗng trở nên lặng yên trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Nhưng khi tôi nghĩ về những gì cô ấy đã nói, một cô gái xinh đẹp đã được huấn luyện, nhưng vẫn chưa hề có kinh nghiệm... vài suy nghĩ có vẻ thú vị và biến thái bỗng tràn vào tâm trí của tôi... tôi phải giữ bình tĩnh và suy nghĩ một cách trong sạch về việc này đã.
Chính là nó. Hãy thay đổi chủ đề ngay lúc này đi.
"Vậy, Alice, cô được sinh ra trong bộ tộc Elf, làm thế nào mà cô lại trở thành nô lệ cho con người vậy?"
"Tại sao em lại trở thành nô lệ cho con người...?"
"Tôi chỉ đơn thuần tò mò thôi, cho nên cô không cần phải trả lời nếu không muốn đâu."
"Không, Leon-sama, làm ơn hãy hỏi em bất cứ điều gì ngài muốn biết đi ạ."
"... Cô có chắc không vậy?"
"Vâng ah, em đã nói với ngài là em muốn chúng ta biết thêm về nhau rồi mà."
Hmm, cô ấy không có vẻ đang ép buộc bản thân phải nói vậy... đó chắc là những cảm xúc thật sự của cô ấy.
"Vậy thì cô kể cho tôi được không?"
"Vâng. Mặc dù có lẽ nó không phải là một câu chuyện đáng chú ý, nhưng kể từ khi chào đời, em đã có một sự tò mò rất lớn và em cực kì hứng thú với những thành phố của con người. Do đó ngay khi đủ lớn, em đã rời khỏi làng, nhưng sau đó em đã bị lừa bởi một con người mà em nghĩ có thể tin tưởng được..."
"... Vậy ra, không phải là cô lựa chọn trở thành một nô lệ nhỉ?"
"Không phải đâu, cơ mà... thực sự có ai đó sẽ lựa chọn trở thành một nô lệ sao?"
Alice liền nghiêng đầu tò mò.
"Không, tôi chỉ tự hỏi liệu cô có phải bán mình vì tiền, hay hứng thú với việc qua đêm với một người đàn ông hay không thôi mà."
"Ngài nghĩ em sẽ hứng thú với thứ gì đó như thế sao!?"
Làn da trắng trẻo của cô ấy ngay lập tức đỏ bừng lên. Nhưng tôi đoán cô ấy đã sớm nhận ra đây chỉ là một trò đùa và cô ấy bèn liếc tôi với một anh nhìn hằn học.
"... ngài thực sự nghĩ em sẽ làm thứ gì đó như thế sao?"
"Đừng giận mà - tôi chỉ đang đùa thôi, cho nên làm ơn đừng nhìn tôi bằng đôi mắt hờn dỗi như vậy đi mà."
"Muu... ngài có thể quên chuyện này đi được không?"
"Tôi xin lỗi, tôi sẽ quên hết chuyện này mà, nhưng xin hãy cho tôi biết duy nhất một điều thôi, tôi không cảm thấy có vẻ như cô đã từ bỏ, vậy thì tại sao cô lại không cố gắng chạy trốn cơ chứ?"
"Đó là... bởi vì em chỉ mong muốn được hạnh phúc thôi."
"... Cô muốn được hạnh phúc?"
"Vâng, em không thể nói ra lý do, nhưng em cần phải thật hạnh phúc, cho nên nếu đây là định mệnh mà em không thể trốn thoát, nếu em phải phục vụ một ai đó với tư cách nô lệ, em sẽ nỗ lực hết mình để yêu quý người mà em phục vụ."
"Tôi hiểu rồi..."
Tôi bỗng nhớ lại những lời Alice đã nói cách đây không lâu.
Bởi vì đó là điều duy nhất trong cuộc sống của cô ấy, thứ sẽ làm thỏa mãn bản thân cô - Alice sẽ làm bất cứ điều gì để thật hạnh phúc ngay cả khi bị bán làm một nô lệ cho một người lạ.
Cuộc hôn nhân thuận tiện đã được quyết định cho Claire và tôi, nó có lẽ sẽ không thể so sánh được với Alice, nhưng cuộc sống của chúng tôi cũng đã bị định đoạt. Biết được điều này, giá như chúng tôi làm bất cứ điều gì có thể để chống lại... được như vậy đã tốt.
"Alice, tôi sẽ cho cô được tự do."
"... Eh? Ý ngài là sao?"
Đó là điều mà cô ấy thậm chí còn không thể tưởng tượng. Alice bèn gãi đầu tò mò.
"Như tôi đã nói, tôi sẽ cho cô tự do đi khỏi đây, do đó cô phải sống cuộc sống của mình thật tự do và hạnh phúc đấy."
"Umm -"
Cô ấy có vẻ cuối cùng đã hiểu được lời nói của tôi. Biểu hiện của cô ấy là sốc toàn tập, và khuôn mặt của cô ấy vốn đang cứng đờ ra trong vài giây, cuối cùng cũng thay đổi.
"Em rất vui sướng với những cảm xúc của ngài, nhưng nếu ngài cho phép, em muốn được ở bên cạnh ngài cơ Leon-sama."
"Tôi rất vui khi nghe thấy điều đó, nhưng... tại sao cơ chứ?"
"... Xin hãy nhìn thứ này đi ạ."
Alice cởi áo sơ mi ramột cách nhẹ nhàng, để lộ bộ ngực của cô ấy. Tôi rất ngạc nhiên khi thấy thế và bắt đầu đánh mắt đi, nhưng ngay trước đó, tôi bỗng để ý thấy thứ gì đó giống như một hình ma phương hơi dưới cổ của cô ấy.
"Đó là?"
"Nó là con dấu hợp đồng nô lệ ạ."
"Đó là bằng chứng cho nô lệ nhỉ, cơ mà cô phải để lộ nó ra với người ta như vậy sao?"
"Nó không chỉ là một dấu hiệu cho nô lệ đâu, nó còn là một ma thuật ghi khắc nữa, nếu em phản bội lại chủ nhân bằng bất cứ cách nào, em sẽ bị tấn công bằng hàng loạt những cơn đau dữ dội."
"Oh... vậy ra có một hiệu ứng như vậy... ah, nhưng... nếu tôi cho phép cô tự do, thì đó đâu phải là một hành động phản bội, phải không?"
"Bởi vì em biết Leon-sama muốn học hỏi từ em, cho nên nếu em được cho phép chạy trốn vì lòng tốt của ngài, thì khả năng cao là em sẽ tấn công bởi cơn đau đấy ạ."
... Ah, tôi hiểu rồi. Tôi tò mò những việc gì sẽ được coi là một hành động phản bội, nhưng xem ra nó dựa vào tội của nô lệ.
Như thế này thì khả năng nô lệ giết chết chủ nhân của mình trong khi họ ngủ say sẽ giảm đi rất nhiều, nhưng tôi đoán khả năng cao một nô lệ sẽ không cảm thấy có lỗi nếu họ bị đối xử một cách tồi tệ.
Nghe thì thật hữu ích khi bạn muốn có một nô lệ ngoan ngoãn... Mặc dù, trong trường hợp này, nó khá là phiền phức đây.
Tôi thực lòng rất muốn cho Alice tự do, nhưng trong thân tâm, tôi lại có cảm giác muốn Alice ở lại với mình - và, Alice đoán nếu cô ấy cố gắng rời đi, điều đó sẽ bị đánh giá là một hành động phản bội.
"Em sẽ gặp rắc rối nếu cơn đau ập tới tại một vùng đất xa xôi, và còn có tinh linh thuật đươc ghi khắc trên con dấu nữa, ngay cả khi trốn thoát khỏi đây, em sẽ không thể một mình sống nổi đâu ạ."
"Vậy thì, không có cách để gỡ con dấu này đi sao?"
"Em nghĩ một ma thuật sư đặc biệt có lẽ sẽ làm được, mặc dù cũng sẽ có thể gỡ bỏ nó được ở quê nhà của em..."
"Trong tình trạng hiện tại của cô, thì cô chắc không thể rời khỏi tôi, và tôi cũng không có cách nào để tìm ra một ma thuật sư. Tôi rất xin lỗi, nói thứ gì đó như thế và cho cô hy vọng nhầm."
"Không, đừng tự trách mà, em đã nói lúc trước rồi, em nghĩ em muốn ở bên cạnh ngài mà Leon-sama."
"Chẳng phải đó là bởi vì cô không thể đi tự do khỏi đây hay sao?"
"Em nghĩ được ở bên cạnh ngài sẽ rất thú vị đấy ạ."
"... Xem ra đúng là sự tò mò của cô rất mạnh mẽ đấy. Mặc dù cô đã có trải nghiệm đau khổ đến như vậy với con người trước đây."
"Đúng thế, em đã gặp rắc rối trong việc tin tưởng con người kể từ khi trở thành nô lệ, nhưng em cảm thấy em có thể tin tưởng ngài Leon-sama."
Cô ấy đang nói thứ gì đó khiến tôi rất hạnh phúc, nhưng... Liệu có ổn không đây, cô gái này. Tôi e rằng cô ấy có lẽ sẽ lại bị lừa lần nữa vào một ngày nào đó mất.
"Tôi rất mừng khi cô cảm thấy cô có thể tin tưởng tôi, nhưng cô sẽ làm gì nếu bị phản bội lần nữa đây?"
"Em sẽ không làm gì hết, miễn là em còn tin tưởng Leon-sama, bất kể kết quả là gì đi nữa, chính em là người đã lựa chọn ở lại với ngài kia mà."
"... Nếu cô thực sự tin đến như vậy, thì đừng di chuyển, được không?"
Tôi liền ra lệnh như thế với Alice và ôm lấy cô ấy thật chặt. Tôi ấn môi lên cổ của Alice.
"... hnn ~"
Alice phát ra tiếng rên thật dễ thương, nhưng cô ấy vẫn giữ yên. Tôi liền xác nhận, và nhẹ nhàng buông Alice ra.
"... Cô khá là cứng cỏi khi hoàn toàn không chống cự chút nào đấy."
"Em chỉ tin tưởng Leon-sama thôi mà. Nhưng, tại sao ngài lại làm thế vậy?"
"Tôi đã đặt một dấu hôn trên cổ của cô, tôi nghĩ nó khá là ngượng, nhưng sau đó Mary có thể nhìn thấy nó, cho nên cô ấy sẽ không nghi ngờ nữa đâu."
"Mary, cô ấy là cô hầu gái đã đến lúc nãy, phải không ạ?"
"À, cô ấy hiện cũng đàn theo dõi tôi, như thế này thì cô ấy sẽ chẳng còn lý do gì để nghi ngờ tôi hay cô nữa rồi."
"Em hiểu... nhưng có một ý nghĩa đặc biệt đằng sau nó sao?"
"... Thực ra, tôi cũng nghĩ mình muốn được hạnh phúc, vì vậy khi nghe thấy được câu chuyện của Alice, tôi nghĩ sẽ rất tuyệt nếu chúng ta có thể hạnh phúc bên nhau." (Trans: Đã có một màn cầu hôn vô cũng lộ liễu ngay tại đây...)
Tôi bèn tiếp cận Alice, nhưng vì lý do nào đó cô ấy lại chẳng có phản ứng nào. Nhìn vào khuôn mặt của cô ấy, nó bị nhuộm đỏ ửng tới tận mang tai luôn.
"... Alice?"
"U-um, Leon-sama? Mới nãy, đó... phải chăng ngài vừa mới... cầ-cầu hôn?"
Tôi đang cố gắng hiểu những gì cô gái này đang nói, và đột nhiên nhận ra được ý nghĩa đằng sau lời nói của cô ấy.
"K-không phải đâu! Đó không phải là ý của tôi, tôi chỉ muốn chúng ta nỗ lực thật chăm chỉ cùng nhau thôi mà!"
"A-a-ah, em hiểu. Em có hơi bất ngờ một chút thôi."
"Tôi xin lỗi, tôi đã nói thứ gì đó theo một cách rất dễ gây nhầm lẫn. Nếu ai đó nói với cô rằng họ muốn thật hạnh phúc bên nhau, thì đúng là không thể trách nếu cô coi điều đó như là một lời cầu hôn nhỉ."
"Không, em có hơi ngạc nhiên, nhưng em cũng rất vui nữa. Hãy nhắm tới hạnh phúc cùng nhau nhé!"
"... haha, quả đúng là một câu nói lạ kì mà."
"Ngài tệ quá đấy, chẳng phải Leon-sama đã nói điều đó trước hay sao!"
"Xin lỗi, xin lỗi mà, đùa chút thôi. Được rồi, từ giờ trở đi, hãy chăm sóc lẫn nhau nhé, Alice."
"Vâng, xin ngài hãy quan tâm đến em nhé."
Như vậy, cuộc sống kỳ lạ giữa tôi và Alice đã bắt đầu.