Cuộc gặp gỡ Mới mẻ
◇◆◇◆◇
Hai năm nữa đã trôi qua kể từ đó, tôi đã tròn sáu tuổi khi mùa hè đến.
Trong suốt hai năm qua, thứ duy nhất thay đổi chính là cơ thể của tôi đã phát triển. Môi trường xung quanh hoàn toàn chẳng có thay đổi là bao.
Như trước đây, chúng tôi không thể kiếm được bất kỳ cuốn sách nào, và Milli vẫn là người duy nhất mà tôi có thể nói chuyện cùng. Gần đây bắt đầu có vẻ như Milli và tôi là những người duy nhất trong thế giới này vậy.
Tất nhiên, Milli đã cố gắng dể dạy cho tôi mọi thứ mà cô ấy biết, chẳng hạn như giáo dục phổ thông, địa lý những vùng xung quanh và các từ ngữ khó, song tôi hầu như đã học được mọi thứ cô ấy có thể dạy chỉ trong vòng hai năm.
Bởi vì đã được đầu thai vào một thế giới khác với ma thuật, cậu ta đã nhân đôi sức mạnh thông qua việc kết hợp giữa khoa học và ma thuật! Tôi muốn thử cái gì đó giống như thế.
Đối tác hôn nhân thuận tiện của tôi sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của tôi... Trong trường hợp xấu nhất, tôi nghĩ bản thân nên vứt bỏ tên họ của mình và bỏ chạy luôn quá. Tất nhiên, nếu cô ấy theo tôi, tôi cũng sẽ mang Milli đi cùng luôn.
Vì lý do đó - tôi không hề để cho những ngày qua trở nên lãng phí, và gần đây việc rèn luyện cơ thể của tôi đã trở thành một thói quen.
Tôi không nhắm tới việc trở nên đô con, cho nên tôi sẽ chỉ cố gắng để làm rắn chắc cơ thể của mình mà thôi. Vì vậy thói quen luyện tập bao gồm chống đẩy, tập luyện cơ bụng, chạy vòng quanh bên trong tòa nhà này, vv.
Và hôm nay, như thường lệ, tôi chạy vòng quanh bên trong tòa nhà nơi tôi bị giam, và đột nhiên, tôi bỗng có thể nghe thấy một tiếng khóc nức nở từ một nơi nào đó ở gần đây.
"... Đó là giọng của một cô gái phải không nhỉ?"
Wow, đã được một khoảng thời gian dài kể từ khi tôi nghe thấy một giọng nói khác ngoài Milli, tôi thậm chí còn không thể nhận ra liệu đó thực sự có phải là giọng của một cô gái hay không nữa. Tôi có ổn không vậy, tôi đã bắt đầu phát triển loại khiếm khuyết nào đó rồi chăng?
Trong khi tôi còn đang chìm sâu trong suy nghĩ, tiếng khóc nức nở có thể được nghe thấy mọi lúc. Nó phát ra từ một nơi nào đó gần đây, nhưng liệu có phải nó đến từ bên ngoài căn phòng không nhỉ...?
... Vô ích thôi. Chắc chắn sẽ rất rắc rối nếu tôi rời khỏi căn phòng này. Nó chắc chắn sẽ gây phiền phức cho Milli.
Tôi đành quyết định phớt lờ tiếng khóc kia và bỏ đi - Tôi quay gót và bước đi một bước.
Nhưng, giọng khóc kia chất đầy quá nhiều buồn bã, quả là bất khả khi để mà phớt lờ được...
Ah, tôi bắt đầu suy nghĩ về Saya khi chúng tôi mất đi cha mẹ của mình. Vô ích thôi, tôi sẽ hối hận về điều này mãi mãi nếu phớt lờ nó ngay lúc này mất.
Tôi đoán là không thể khác được nữa rồi. Nếu vướng phải bất kỳ rắc rối nào, tôi sẽ đi xin lỗi Milli thật nhiều sau đó vậy.
Cây bụi ở khắp xung quanh căn phòng mà tôi đang ở. Sau khi di chuyển băng qua những bụi cây, tôi có thể trông thấy một cô gái đang khóc bên dưới một cái cây lớn với hai tay đang ôm lấy đầu gối vùi vào lồng ngực.
... Tại sao cô ấy lại khóc vậy? Hay đúng hơn, làm thế nào tôi có thể bắt chuyện với cô ấy đây?
Chẳng hạn... Xin chào? Không, đó không phải là thứ tốt nhất để nói khi ai đó đang khóc. Vậy thì ... đừng khóc nữa được không? À thì, nếu đột ngột làm thế, tôi sẽ biểu lộ vẻ đáng ngờ với cô gái đó mất.
... Ah geeze! Dù tôi lãng phí thời gian suy nghĩ về nó, luôn có một lựa chọn rõ rành rành kia mà. Tôi chỉ cần hành động giống như mình là một đứa trẻ tò mò mà thôi.
"Tại sao bạn lại khóc vậy?"
" - Ai đó!?"
Cô gái ngẩng mặt lên khi tôi tiến lại gần. Tôi bỗng thở không ra hơi khi trông thấy khuôn mặt của cô ấy.
Cô ấy có một khuôn mặt nhỏ xinh được gói gọn dưới mái tóc bạch kim óng ả gợn sóng xõa rời qua đôi bờ vai, cô ấy có nét mặt cân đối, bao gồm cả đôi mắt màu ngọc bích nữa.
Một cô gái, xinh đẹp tựa như một con búp bê sứ, đang ngồi khóc ngay trước mắt tôi.
"... Ngươi là ai? Ngươi đang làm gì ở một nơi như thế này vậy?" (Trans: Tạm thời sẽ để xưng hô như vậy vì lúc này vẫn đề phòng.)
"Tôi xin lỗi vì đã làm bạn ngạc nhiên, tôi có thể nghe thấy tiếng khóc gần đây, tôi đã lo lắng và đến để xem có vấn đề gì không ấy mà."
Khoảnh khắc tôi trả lời, cô gái bỗng vội vã lau đi nước mắt bằng vạt ống tay áo của mình.
"Ta... ta ổn mà, không có gì tệ cả đâu."
"Ah, tôi ước giá như mình có thể tin điều đó..."
Tôi có thể nhận ra cô ấy khá là mạnh mẽ, dè dặt, và chọn cách ẩn đi những cảm xúc thật của bản thân, nhưng tôi đã quen với điều này bởi vì Saya cũng là một cô nàng bướng bỉnh. Để tránh làm tổn thương lòng tự trọng của cô gái kia, tôi đành tránh chủ đề này đi.
Tôi đánh mắt nhìn đầu gối của cô ấy, thứ được lộ ra qua viền váy của cô.
"Đầu gối của bạn bị thương phải không?"
"... Eh? Đúng vậy, nó chắc đã xảy ra khi ta ngã xuống lúc trước."
Mặc dù đang khóc... Cô ấy vẫn đang cố giấu nó đi. Chính là sự cứng đầu của cô ấy đang được thể hiện ra.
Làm ơn đi mà, không giống như là tôi sẽ bị ấn tượng bởi sự bướng bỉnh của cô đâu. Cô ấy hẳn đã vấp ngã trên một mảnh đất ghồ ghề hoặc đất xốp. Vi khuẩn có thể xâm nhập vào vết thương nếu cứ để yên như thế này mất.
"Ngay bây giờ, bạn có thể cho tôi xem chân của bạn chút được không?"
"Cho ngươi thấy chân của ta...? Ngươi định làm cái gì với ta vậy hả?"
Cô gái liền nhìn vào nơi mà mắt tôi đang nhìn và nhanh chóng khép chân lại, kéo viền váy xuống. Mặc dù là một cô gái nhỏ như vậy, cô ấy đang hành động hệt như một như một quý cô thực thụ vậy. Thứ gì đó như thế này quả là thú vị khi xem hết lần này đến lần khác đấy.
"Ngươi đang cười cái gì vậy? Ah, ra là ngươi định làm những thứ kỳ lạ với ta phải không?!"
"Tôi xin lỗi, là hiểu lầm thôi, tôi chỉ đang cố xem xét vết thương của bạn mà thôi, nó cần phải được chữa trị đấy."
"Chữa trị? Ta đâu có cần thứ gì đó như thế, nếu là về vết thương này, nó sẽ lành lại nhanh chóng nếu cứ để yên như vậy thôi."
Cô gái bèn nhặt phần đất ra khỏi vết thương của mình bằng tay... thật đấy à, chỉ thế thôi sao?
"Chẳng phải nó sẽ bị nhiễm trùng nếu cứ để như thế hay sao?"
"Huh... đó là gì thế?"
"À thì, vi trùng có thể xâm nhập vào và gây viêm... điều này sẽ làm cho vết thương trở nên trầm trọng hơn hoặc có thể gây sẹo đấy."
Cô gái bắt đầu có vẻ càng lúc càng bối rối, và tôi có thể nhận ra cô ấy chỉ có thể đi đến một kết luận mà thôi. Vào khoảnh khắc đó, cô ấy bắt đầu cử động đôi mắt một cách khó chịu.
"... Thực sự sẽ tệ đến thế đấy à?"
"À thì, ngay cả trong trường hợp xấu nhất thì nó sẽ chỉ để lại một vết sẹo nhỏ thôi, nhưng cái chân đẹp đến như vậy cơ mà, cho nên chẳng phải thật là lãng phí khi để lại dù chỉ một vết sẹo nhỏ hay sao?"
"Ngươ-ngươ-ngươ-ngươi vừa nói cái gì vậy?!"
"Huh, tôi có nói thứ gì đó lạ lùng sao?"
"Ngươi đã nói những thứ kỳ quặc kiểu như ta rất xinh đẹp vừa mới lúc nãy... - không có gì đâu!"
"... Huh?"
Ra là về việc tôi nói chân của cô ấy rất đẹp... À thì, tốt thôi. Tôi không có nói dối mà, vẻ ngoài của cô ấy đủ tuyệt vời để có thể trở thành một người mẫu nhí cho trang bìa của một cuốn tạp chí đấy.
"À thì, vậy thì ta nên làm gì đây?"
"Eh, cách để trình diễn như một người mẫu nhí?"
"... Người mẫu nhí? Đó là gì vậy?"
"Eh, xin lỗi, xin lỗi. Tôi có thể nhanh chóng chữa trị vết thương. Tôi nghĩ sẽ ổn nếu làm sạch nó đi."
"Làm sạch nó... làm sao ngươi có thể làm điều đó mà không có nước đây?"
"Nếu là nước, thì tôi có một chút đây."
Đúng vậy, tôi lấy ra một chai nước nhỏ mà tôi đã làm bằng cách sử dụng tre. Tôi mang nó quanh mình trong khi chạy, nhưng nó xem ra lại hữu ích ở những thời điểm bất ngờ đấy.
"Vậy, bạn cho tôi xem vết thương được không?"
"Được, ta hiểu rồi. Nhưng mà, ta sẽ không tha thứ cho ngươi nếu ngươi làm bất cứ điều gì lạ lùng đấy!"
"Tôi hứa với bạn, được chưa?"
Tôi liền nhìn thẳng vào đôi mắt của cô gái. Cô ấy dường như vẫn còn lo lắng đôi chút, nhưng rồi cuối cùng đã vén váy của mình lên một chút và cho tôi thấy đầu gối của cô.
Wow. Một cô gái tóc bạch kim, xinh đẹp đang cuộn váy của mình lên trong khi bộc lộ một biểu cảm ngượng ngùng... Tôi cảm thấy dường như bản thân đang thấy có gì đó sai sai thì phải.
Tại sao tôi lại nghĩ đến những thứ ngu ngốc vậy nhỉ? Cô ấy tin tưởng tôi và đưa chân ra cơ mà, tôi phải hoàn thành việc chữa trị một cách nhanh chóng mới được.
"Làm ơn, giữ yên một chút."
Tôi làm sạch vết thương một cách nhẹ nhàng trong khi chú ý tránh làm váy của cô ấy bị ướt.
"..."
"Được rồi, hãy để cho nó ngâm(nước) một lúc đi."
"... Ngươi làm lâu quá đấy!"
"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi mà."
Điều đó nhắc nhở tôi, cô ấy bắt đầu khóc vì vấp ngã(main nghĩ là do đau ấy mà). Vậy nên, cô ấy lại sắp khóc rồi sao? Khi tôi ngẩng mặt lên và nhìn khuôn mặt của cô gái, đôi mắt chúng tôi chạm nhau.
"... Gì vậy?"
"Không, điều đó... tôi chỉ tự hỏi liệu bạn có ổn hay không thôi."
"Ta có hơi ngạc nhiên đấy, song ta thậm chí còn không để ý tới cơn đau mà."
"Ah, tất nhiên là không rồi."
Cô ấy xem ra là một người rất ngoan cố. Có lẽ cô ấy không muốn phàn nàn với một người mà cô ấy chỉ vừa mới gặp.
"... Ta chỉ nói với ngươi điều này một lần thôi, ta không có khóc vì đau đâu. Hiểu chưa?
"Vâng, tôi hiểu mà."
"Ngươi sai rồi, ngươi đang hoàn toàn hiểu nhầm đấy."
"Ổn thôi, tôi sẽ không nói với bất kỳ ai đâu."
"Hey, ngươi vẫn đang hiểu lầm ta đấy! Ta không khóc bởi vì vấp ngã đâu!"
"... Vậy, điều đó có nghĩa là bạn đang khóc vì lý do nào đó khác ư?"
"Ta đã nói điều đó từ nãy tới giờ rồi mà!"
Cô gái này cư xử một cách khổ sở khi trả lời - song,
"Ta không hề cố gắng che giấu sự thật là ta đang khóc, hiểu chưa?"
"... Tôi hiểu... nhưng quả là dễ gây hiểu lầm cho tôi mà... Tôi thấy bạn khóc gần nơi bạn vấp ngã... hiển nhiên là tôi sẽ thừa nhận như thế rồi."
Oh, tôi đã chót khiến cô ấy bắt đầu hờn dỗi mất rồi. Cô ấy trông thật dễ thương khi đang cau có với tôi như thế này - không đâu, nhưng bằng cách nào đó tôi có thể hiểu được sự phàn nàn của cô gái này.
Nói cách khác, nó có nghĩa là có điều gì đó rất buồn đã khiến cô ấy khóc, đúng vậy không nhỉ?
"Nếu muốn, bạn có thể nói về nó được không?"
"... Eh?"
"Có điều gì đó đau đớn đã khiến bạn phải khóc mà, chẳng phải bạn muốn nói về nó với ai đó hay sao?"
"Đó là..."
Với câu hỏi của tôi, cô gái bỗng im lặng và có vẻ đã lạc đi trong suy nghĩ. Nếu tôi ở trong tình huống của cô ấy, tôi chắc hẳn sẽ muốn ai đó để nói chuyện cùng, nhưng tôi đoán là lòng tự trọng của cô ấy không cho phép cô ấy nói chuyện với người khác về điều đó đâu.
Sẽ là một lời nói dối nếu tôi nói rằng mình không bận tâm, nhưng sẽ không tốt khi ép buộc cô ấy nói về nó. Vì vậy, tôi bèn tiếp tục chữa trị đầu gối của cô ấy như thể không hề có gì đã xảy ra cả.
Tôi làm sạch vết thương và quấn một chiếc khăn tay xung quanh nó.
"Xong, thế này là ổn rồi, nhưng hãy chữa trị nó đúng cách khi bạn trở về nhà nhé."
Tôi nói như thế và nhìn vào khuôn mặt của cô gái. Nhưng khuôn mặt của cô ấy bỗng cứng lại khi đôi mắt của chúng tôi chạm nhau.
".... có gì đó không ổn sao?"
"Eh? Uh! Không có gì đâu!"
"Có thật không? Dường như mặt của bạn đang đỏ thì phải."
"- Đừng bận tâm! Cảm ơn vì đã chăm sóc mình, cảm ơn bạn." (Trans: Đổi cách xưng hô vì đã đủ tin tưởng rồi.)
"Đừng bận tâm về điều đó mà."
"Tên của mình là Claire Ridill, Claire Ridill Grances, mình muốn cảm ơn bạn thật thích đáng, cho nên bạn có thể nói cho mình biết tên của bạn được không?"
"... Grances?"
Ah... vậy ra chính là cô ấy ư? Bởi vì là một cô gái lớn hơn một chút so với tôi, tôi nghĩ điều đó là có khả năng, cô ấy chính là người chị gái của tôi.
Tôi đã nghĩ mình muốn gặp cô ấy một ngày nào đó, nhưng... tôi không hề liệu trước sẽ gặp cô ấy sớm như vậy. Tôi nên làm gì đây? Trái tim tôi chưa sẵn sàng cho điều này.
"Có chuyện gì không ổn sao?"
"Ah, thì...... Bạn đã cảm ơn tôi rồi mà, cho nên bạn không cần phải làm lại nữa đâu."
"Đừng bận tâm về điều đó, chỉ là thường tình khi một quý cô trả ơn một cách thích đáng thôi mà, vậy nên tại sao bạn lại không nói cho mình biết tên của bạn nhỉ?"
"Tên của tôi là... là..."
Oh chết tiệt. Đã đi xa đến thế này mất rồi. Không còn lý do để nói dối hoặc đưa ra một cái tên giả nữa. Tôi sẽ giới thiệu bản thân mình một cách trung thực, còn tốt hơn là để sự thật bị lộ ra sau này.
"Tên của tôi là Leon."
"... Leon, phải không?"
"Tôi thực sự không biết cách để trả lời điều đó, nhưng tôi nghĩ vậy là đúng rồi đấy."
"Vậy sao..."
Claire Ridill bỗng làm ra một biểu hiện xấu hổ nào đó, khi tôi nhớ lại, tôi đã được bảo là cô ấy và tôi chắc sẽ không hợp nhau kia mà.
Còn ai khác sẽ nói điều gì đó như thế này cơ chứ. Chính là Caroline, mẹ của Claire Ridill.
Tôi nghĩ mình sẽ có cơ hội nói chuyện với những người mới. Bản thân Claire Ridill xem ra không hề có một cảm giác ghê tởm nào đối với tôi cả... Tôi tự hỏi liệu chúng tôi có thể kết thân bằng cách nào đó không nhỉ?
Tôi đã cố gắng nghĩ cách để chúng tôi kết thân, nhưng tôi đã nhanh chóng mất đi cơ hội. Tôi bỗng nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ đang gọi tên của Claire từ đâu đó.
"Vậy thì, tôi sẽ đi đây."
"Chờ một lát, chúng ta vẫn chưa nói xong chuyện mà."
"Tôi xin lỗi... Thực ra tôi không muốn đi đâu, nhưng sẽ tốt hơn nếu giữ bí mật việc tôi đã ở đây đấy."
Ngay sau khi nói ra, tôi ngay lập tức rời khỏi nơi này. Không lâu sau đó, giọng nói của Claire Ridill và người phụ nữ có thể được nghe thấy gần đây.
"Hah... suýt chút nữa là toi rồi."
Nếu một hầu gái phát hiện ra chúng tôi ở cùng nhau, Caroline chắc chắn sẽ được nghe về nó không lâu sau đó.
Sau khi nghe Claire Ridill nói chuyện với người hầu gái, sự khủng hoảng tiềm ẩn đã để lại trong tâm trí của tôi - và tôi bèn chạy hết hơi tới chốn an toàn trong toà nhà của mình.
Tuy nhiên --
"Leon-sama, ngài đã ở đâu vậy?"
Sự khủng hoảng lớn nhất chỉ mới bắt đầu mà thôi.
"À thì, không phải giống như thế đâu, Milli, là hiểu lầm thôi mà!"
"... Tôi thậm chí còn chưa hỏi ngài bất kỳ điều gì cơ mà."
"Guu..."
Ôi chúa ơi, cô ấy đang nhìn tôi với đôi mắt đáng sợ làm sao. Tôi phải nói ra vài lời xin lỗi mới được. À thì, đúng là tôi đã phá vỡ lời hứa với Milli, cho nên liệu tôi có nên thành thật ở đây không?
Ít nhất thì hãy để tôi chuẩn bị tâm lý đã chứ!
"Quả là bất thường khi Leon-sama lại quá nhiễu loạn như vậy. Ngài đã đi chỗ quái nào thế? Bằng đủ mọi cách, ngài có thể cho tôi biết được không?"
"À thì, đó là... Milli rất quan trọng đối với tôi, vì vậy tôi không muốn nói bất cứ điều gì có thể gây rắc rối cho cô đâu."
"Tôi hiểu rồi, vậy ra ngài đã đi đến một nơi sẽ làm phiền tôi sao?"
"..."
Không biết tôi đã nói những gì, nhưng tôi có cảm giác như thể đang đào mộ cho chính mình vậy. Thôi thì hãy thật thà mà nói về chuyện đó và tôi sẽ chân thành xin lỗi cô ấy. Tôi không muốn lặp lại vụ việc trước đó với Milli đâu.
"... Tôi hiểu tình hình rồi."
Milli nghe xong và thở dài. Sau đó, Milli khom đầu gối xuống, để mắt chúng tôi ngang nhau. Cô ấy đột nhiên giơ tay phải lên.
Cô ấy sắp tát mình! Tôi bèn thu người và nhắm đôi mắt lại. Tuy nhiên, cú đánh lại không đến, thay vì đó, bàn tay của cô ấy bắt đầu dịu dàng vuốt ve đầu của tôi.
"... Milli?"
Tôi đã rất ngạc nhiên khi mở mắt ra và trông thấy biểu cảm đầy yêu thương của Milli.
"Ngài thực sự là một đứa trẻ ngốc nghếch mà, Leon-sama."
"... Tôi biết điều đó, ngay cả khi cô không có nói thế, chỉ là tôi không thể làm khác được. Tôi không thể đứng nhìn một cô gái khóc một mình được."
"Ngài thậm chí còn đang gọi bản thân là ngốc nghếch nữa, tôi không thể trách móc Leon-sama, vốn chỉ hành động để giúp một cô gái đang khóc được đâu."
"... Tại sao? Nếu tôi bị phát hiện lén lút ra ngoài, Milli sẽ bị mắng, phải không?"
"À thì... trong trường hợp xấu nhất, tôi có thể bị sa thải."
"Wow, đợi một lát, thực sự sẽ bị phạt nặng đến vậy sao?"
"Thật không may... đó là một khả năng. Nhưng do hoàn cảnh lần này, chắc hẳn sẽ ổn thôi. Thậm chí nếu không ổn, tôi hy vọng họ sẽ trừng phạt tôi một cách khoan dung hơn."
"... Wow, tôi thực sự xin lỗi."
"Ổn thôi mà, có khả năng Claire Ridill sẽ giữ im lặng, đúng không?"
"Điều đó... Yeah, tôi nghĩ đó là một khả năng đấy."
Tôi nhớ lại những lời chia tay của Claire Ridill và đáp lại như vậy.
Tuy nhiên, tôi đã không nghĩ đến khả năng Milli có thể bị đuổi đi. Nếu biết sẽ có những hậu quả nghiêm trọng đến như vậy, tôi đã không mạo hiểm ngay từ đầu rồi... Cơ mà sau khi gặp mặt Claire Ridill, tôi không chắc mình có thể nói thế.
Tôi nghĩ quả là sai lầm khi làm phiền Milli, nhưng tôi không nghĩ là sai lầm khi giúp đỡ Claire Ridill đang khóc.
... Tôi nên làm gì đây?
Tôi rơi vào im lặng trong khi lo lắng về điều này. Milli dịu dàng ôm lấy đầu tôi.
"Tôi đã nói với ngài sẵn từ trước rồi mà, tôi luôn luôn đứng về phía ngài, Leon-sama. Nếu Leon-sama làm điều đúng và nó dẫn đến việc tôi bị trừng phạt, tôi sẽ vui lòng chấp nhận nó."
"... Milli, tôi xin lỗi."
Khi Milli giữ tôi trong vòng tay của cô ấy, tôi thề sẽ trở nên mạnh mẽ. Không chỉ để bảo vệ bản thân, mà còn để bảo vệ những điều mà quý giá nhất đối với tôi nữa.