Ore ga Suki nano wa Imouto dakedo Imouto ja Nai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

83 184

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

58 11

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

357 4251

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ mấy tân binh mộng mơ bằng đống bánh kẹo vừa rẻ vừa bí ẩn, tiện thể có khi còn cưa đổ luôn một chị phù thủy yandere... nào, cùng nhau cố gắng nào!

30 87

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

352 1932

Quyển 4 - Chương 5: Liệu có ổn không nếu tôi yêu em gái mình?

Twitter:https://twitter.com/CclawT/ Facebook:https://www.facebook.com/CClaw-Translations-2217549935134463/

Discord server:https://discord.gg/e4BJxX6

Phần 1:

“Mới đi có hai chỗ thôi mà đã thấy mệt đứt hơi rồi...” tôi lẩm bẩm, ngồi tựa vào chiếc ghế dài gần hồ bơi.

Sau vụ việc vừa rồi, chúng tôi quyết định rời khỏi hồ bơi. Trong lúc mấy cô gái đi thay đồ và chỉnh trang lại một chút, tôi chọn ở lại đây chờ đợi.

“Mình đã nghĩ thế này từ trước rồi, công viên này đúng là cái gì cũng có...”

Dù ý nghĩ đó chỉ lướt qua trong chốc lát, tâm trí tôi ngay lập tức quay về mục tiêu chính của buổi hẹn hò hôm nay — biến tôi thành một kẻ cuồng em gái. Nhờ có Suzuka và Sakura, tôi cảm thấy mình đã phần nào hiểu được cái đáng yêu của các cô em gái. Cứ như thể chỉ cần một chút tác động nhỏ nữa thôi là tôi có thể hoàn toàn đổ gục trước những cô em gái, nhưng...

“Chà... biết sao đây...”

Vẫn còn thiếu sót gì đó, cứ như có một bức tường vô hình trong tim tôi ngăn cản tôi bước nốt bước cuối cùng. Cuộc gặp thứ hai với Sakurada-san đã cận kề, mà giờ đây, tôi vẫn không có cảm giác mình sẽ thuyết phục được anh ta.

“Với lại, vừa nãy, không hiểu sao Suzuka lại trông giận dữ đến thế...”

Tâm trí tôi bắt đầu chìm vào những suy nghĩ tiêu cực.

...Ý tôi là, chỉ vài phút trước đó, tâm trạng của cô ấy còn khá tốt. Thế nhưng, sau khi tôi cứu Sakura thì chỉ trong vài giây, nó đã tệ đi trông thấy. Tôi không rõ nguyên do, nhưng chắc chắn là do tôi lại làm điều gì đó kỳ quặc hoặc tệ hại. Tôi cảm thấy mình cứ liên tục gây phiền phức cho Suzuka, đặc biệt là với cái màn kịch này để cố gắng biến tôi thành một kẻ cuồng em gái.

Dù cô ấy ghét tôi, nhưng vẫn cố gắng hết sức vì tôi, thậm chí còn diễn cảnh tình tứ với tôi trong những "bài học đặc biệt" đó. Cô ấy luôn nói rằng đó là nghĩa vụ của cô ấy vì cô ấy mới là Towano Chikai thật, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình cần phải xin lỗi cô ấy vì chuyện này. Dù sao thì, tôi chỉ là người đóng thế cho cô ấy, và tôi lại cứ liên tục làm phiền cô ấy về chuyện đó.

“‘Anh hai hãy chỉnh đốn lại đi’... phải không nhỉ?”

Đối với Suzuka, tôi chẳng hơn gì một người anh trai đáng tin cậy. Dĩ nhiên là cô ấy sẽ ghét tôi rồi. Và cảm giác đó chắc chắn không hề thay đổi trong sự cố vừa rồi. Tôi không thể trách cô ấy giận dữ được. Dù sao thì, cô ấy đang buộc một người mà cô ấy ghét phải yêu mình.

“Nhưng mà — không, chính vì thế mới phải, đúng không? Để trở nên mạnh mẽ như cô ấy cần, chắc là tôi phải cống hiến hết mình cho cô ấy.”

Bởi vì cô ấy là em gái tôi. Trở nên mạnh mẽ vì em gái là nhiệm vụ tự nhiên của mỗi người anh trai.

“A, anh ấy kia rồi! Anh hai ơi!”

Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng Sakura và những suy nghĩ của tôi bị cắt ngang. Khi tôi quay lại, tôi thấy Sakura đang đi về phía tôi và vẫy tay trên không trung.

“Hả? Em đi một mình à? Suzuka đâu?”

“Chị ấy vẫn đang bận chỉnh trang lại. Tóc chị ấy dài và đẹp lắm nên mất chút thời gian để chuẩn bị. Sakura hỏi chị ấy có cần chờ không, nhưng chị ấy bảo không sao hết ạ,” Sakura nói rồi ngồi xuống cạnh tôi.

“Anh hiểu rồi. Vậy thì chúng ta đợi cô ấy ở đây.”

“Vâng! Và khi chị ấy xong, chúng ta sẽ đi đến một điểm vui chơi khác nhé?”

“....Anh không ý kiến nhưng lần tới chúng ta có thể làm gì đó ‘nhẹ nhàng’ hơn không?”

“Nhẹ nhàng? Nếu anh muốn cái gì đó thư giãn hơn, vậy thì sao chúng ta không đi đến khu ‘Địa ngục Slime đau khổ’ nhỉ? Sakura thấy nó nghe rất thú vị!”

“Không phải cái kiểu ‘nhẹ nhàng’ đó! Với lại, cái khu vui chơi kỳ quặc đó là sao vậy?!”

Sakura nói rằng cô bé chỉ đùa thôi, nhưng cái thứ địa ngục slime mà cô bé nhắc đến thực sự có trong cuốn cẩm nang... cùng với vô số các khu vui chơi khác nghe cũng kỳ quặc không kém.

[IMAGE: ../Images/00008.jpg]

“Họ có nhiều khu vui chơi ở đây thật, vui quá! Thảo nào nơi này lại nổi tiếng đến vậy.”

“À thì, có vẻ là...”

“Kiểu như, công viên này được thiết kế tốt thật đấy, nên mới nổi tiếng nhanh chóng vậy.”

“Vâng, vui thật! Anh hai cũng vui chứ?”

“...Ừ, anh vui.”

Thật ra, đầu óc tôi đang ngổn ngang bao nhiêu chuyện nên có chút mệt mỏi, nhưng tôi vẫn đang tận hưởng. Thế nên tôi thành thật trả lời.

Nghe vậy, Sakura nói: “Vậy à? Tốt quá,” nhưng sau đó lại im lặng.

“.............”

Không biết nói gì, tôi lại ngẩn người ra, nhưng…

“Này, Anh hai,” Sau một thoáng ngừng lại, Sakura lại cất tiếng.

“Có điều Sakura muốn hỏi Anh hai.”

“G-Gì vậy?”

Vì lý do nào đó, Sakura có vẻ điềm tĩnh hơn mọi khi một chút, khiến tôi hơi giật mình. Không để ý đến phản ứng của tôi, cô bé chỉ quay mặt về phía hồ bơi và nói tiếp.

“Sakura biết là Anh hai đang trong giai đoạn huấn luyện đặc biệt để trở thành người cuồng em gái, và đó là lý do chúng em giúp đỡ Anh hai, nhưng… dù sao thì tại sao lại cần điều đó ạ?”

“...Anh đã giải thích điều đó rồi mà, đúng không? Anh không thực sự biết cảm giác của một kẻ cuồng em gái là như thế nào, và—”

“Ừm, và tại sao lại thế ạ?” Nói đoạn, cô bé bình tĩnh quay lại nhìn tôi, “Từ trước đến giờ, Anh hai vẫn luôn viết một cuốn tiểu thuyết em gái tuyệt vời như vậy, đúng không? Dù Anh hai có nghĩ mình vẫn thiếu sót điều gì đó, Anh hai vẫn viết được cuốn tiểu thuyết đó. Như vậy vẫn chưa đủ sao? Tại sao Anh hai vẫn phải trở thành một kẻ cuồng em gái?”

Câu hỏi đó không giống những gì Sakura thường nói, hoàn toàn đánh úp tôi.

…À, khách quan mà nói, cô bé có lẽ đúng.

Towano Chikai dù là một tác giả mới nhưng vẫn viết được một cuốn tiểu thuyết ngắn siêu nổi tiếng, chỉ riêng tập đầu tiên đã bán được hơn 300.000 bản. Ước muốn gì hơn thế nữa thì thật sự quá đáng. Vậy có thật sự cần những bài huấn luyện đặc biệt này không? Đó là một câu hỏi rất hợp lý, nhưng…

“À-À thì, anh là một trong số những người không bao giờ có thể hài lòng. Anh phải tạo ra một cuốn tiểu thuyết hoàn hảo. Và sự thật là anh vẫn còn thiếu sót điều gì đó, nên đó là lý do anh phải tiến lên bằng mọi giá,” tôi trả lời như một tác giả điển hình.

Và dù tôi đã cố gắng che đậy khá tốt…

“Ừm, đó là lời nói dối, đúng không ạ?”

“Hả?”

Cô bé lập tức trả lời khi nhìn thẳng vào tôi. Bị bất ngờ bởi điều đó, tôi không thể tìm được lời nào để nói ngay lập tức.

“K-Không…! V-Và tại sao em lại nghĩ anh nói dối?!”

“Ừm? Sakura không có bất kỳ căn cứ nào cho điều đó nhưng… có lẽ chỉ là cảm giác thôi ạ? Chúng ta đã sống chung một nhà khá lâu rồi, nên Sakura chỉ thấy giọng anh nghe lạ thôi. Với lại, anh rất dễ bị nhìn thấu, Anh hai à.”

“Ư… đó đúng là câu y hệt mà anh luôn nghe từ Suzuka.”

“Vậy sao… ừ, điều đó cũng hợp lý. Suzuka-chan thật sự hiểu Anh hai mà.”

Cô bé thoáng lộ vẻ cô đơn trong giây lát, nhưng tôi không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều về điều đó. Tôi không thể nào nói cho cô bé biết những gì thực sự đang diễn ra trong đầu mình, nên tôi phải lừa dối cô bé bằng cách nào đó.

“N-Nhưng dù sao đi nữa, anh không nói dối đâu nhé? Anh thực sự—”

“Anh hai.”

Tuy nhiên, cô bé ngắt lời tôi giữa chừng và—

“Anh không nên nói dối em gái mình,” Cô bé nói với tôi bằng một vẻ mặt nghiêm túc hơn bất cứ điều gì tôi từng thấy ở cô bé trước đây.

“Có thể có những trường hợp đặc biệt, và có thể anh không thể nói với ai về điều đó. Nhưng Anh hai à, bị nói dối vẫn khiến em rất buồn đấy.”

“S-Sakura…”

“Nếu thực sự không có cách nào để anh nói với Sakura, thì thôi cũng được. Nhưng nhìn Anh hai đau khổ thế này khiến Sakura lo lắng lắm, anh biết không? Đó là lý do em thực sự muốn anh nói chuyện với em về điều đó. Là em gái của anh, em muốn ủng hộ anh.”

những lời này, lòng tôi chợt thót lại.

“…………”

Đương nhiên rồi, tôi vẫn không thể nào kể cho Sakura nghe về những rắc rối giữa tôi và Suzuka. Chuyện tôi chỉ là người đóng thế, và Suzuka mới là Towano Chikai thật sự – tôi tuyệt đối không thể hé răng với bất kỳ ai về điều đó. Nhưng nếu tôi chỉ cần bảo vệ được bí mật này thôi, thì liệu có ổn không…?

Dù Sakura không phải em gái ruột của tôi, tôi cũng không thể nào nói “Không có gì đâu” được. Nhất là sau khi con bé đã thể hiện sự quan tâm đến tôi như vậy. Tôi không thể làm thế.

“À… thật ra thì, chuyện này hơi đáng xấu hổ một chút, kiểu như là một tác giả tiểu thuyết em gái như anh ấy mà…” Tôi quyết định đặt niềm tin vào con bé và kể cho nó nghe về vấn đề của mình, theo cách mà không khiến con bé nghi ngờ tôi. “Cách đây không lâu, anh đã có một cuộc tranh luận với một người về chuyện yêu thích em gái. Và người đó nói rằng anh chẳng biết gì về cái gọi là ‘tình yêu em gái’ cả.”

“Tình yêu em gái ạ?”

“Ừm… Cuối cùng thì anh cũng không thể khiến người đó hài lòng. Dù anh là tác giả tiểu thuyết em gái, nhưng anh vẫn thua người đó. Nhưng, chuyện đó không thể chấp nhận được, em hiểu không? Nên để thắng được người đó, anh phải hiểu được cảm giác yêu thích em gái từ sâu tận đáy lòng là như thế nào…!”

“Anh hai…”

Tôi cố gắng hết sức để giải thích hoàn cảnh mà không đi vào quá nhiều chi tiết. Với cách này, Sakura hẳn sẽ hiểu được những gì tôi đang trải qua.

“Ưm… chỉ vậy thôi ạ?”

“Hả?”

Không hiểu sao, con bé nghiêng đầu khó hiểu.

…H-Hả? Tôi không ngờ lại nhận được phản ứng như vậy.

“Ưm, dù em nói vậy… nhưng đúng là chỉ có vậy thôi…”

“Anh thật sự, thật sự chắc chắn không? Sakura không cảm thấy thỏa mãn chỉ với lời giải thích đó.”

“Em nói ‘thỏa mãn’ là có ý gì…? Anh là tác giả tiểu thuyết em gái mà, em biết đấy? Nhưng anh vẫn thua một người khác như thế—”

“Không phải thế đâu,” Con bé lại một lần nữa ngắt lời tôi, rồi tiếp tục nói với vẻ mặt bí ẩn. “Điều Sakura không hiểu là tại sao anh lại từ bỏ khi bị nói rằng ‘không hiểu tình yêu em gái thật sự là như thế nào’?”

“À thì, chuyện đó làm anh bất ngờ quá, nên…”

“Bất ngờ là vì nó đúng, phải không? Vậy cơ bản là, ngay từ đầu anh đã nhận ra điều đó rồi. Đó là điều Sakura không hiểu.”

Tôi nuốt khan trước suy luận của con bé. Những lời nó nói bắt đầu ngụ ý rằng con bé đang trở nên nghi ngờ.

“C-Chuyện đó…!”

Tôi không tìm được lời nào để nói. Thấy tôi như vậy, Sakura tiếp tục.

“Trước hết, Sakura nghĩ rằng anh hai *có* biết cảm giác yêu thích em gái thật sự là như thế nào,” Ánh mắt con bé như đang nhớ lại một sự kiện từ xa xưa khi nói điều đó.

“Tại sao… em lại nghĩ vậy?”

Không hiểu biểu cảm của con bé, tôi đã hỏi trước cả khi nhận ra. Khi tôi hỏi, Sakura nói “Chuyện đó…” với một nụ cười đầy đau khổ khi con bé tiếp tục.

“Ý nghĩa của việc yêu thương một người em gái… đó chính là câu hỏi Sakura đã tự hỏi mình từ rất lâu rồi.”

Như thể đang thú nhận điều gì đó, con bé nói vậy.

“…Hả? Câu hỏi em đã tự hỏi mình từ rất lâu rồi…?” Tôi lẩm bẩm như một con vẹt.

Tuy nhiên, Sakura không để ý đến phản ứng của tôi mà chỉ quay mặt lại nhìn tôi với một tiếng “Ừm…”

“Ư-Ưm, anh xin lỗi, nhưng… em có ý gì khi nói vậy?”

“Hửm? Đúng như Sakura đã nói. Rất lâu về trước, Sakura không hề biết yêu một người em gái có ý nghĩa gì cả. Không một chút nào. Vì vậy, khi nghe anh hai nghĩ rằng anh cũng không biết… con bé nghĩ rằng điều đó hoàn toàn khác với con bé.”

Vậy cơ bản là… con bé nghĩ rằng tôi sai khi nói rằng tôi không biết yêu một người em gái có ý nghĩa gì?

“Nhưng… khoan đã? Em nói rằng trong quá khứ, em không biết yêu em gái là gì mà?”

“Vâng, Sakura nói vậy. Sao ạ?”

“Nhưng ngay bây giờ,

Em cố gắng giành lấy vai em gái đến vậy, thậm chí còn diễn xuất hoàn hảo y như thật...?”

“Vâng! Bởi vì giờ đây, anh ấy thật sự rất yêu thích những nhân vật em gái!”

Vậy thì… điều gì đã khiến cô ấy thay đổi đến vậy?

Tôi không thể thốt ra câu hỏi đó, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Sakura. Có lẽ cô bé đã hiểu tôi đang nghĩ gì, sau một thoáng im lặng, Sakura cuối cùng cũng lên tiếng.

“Onii-chan, anh sẽ lắng nghe lời thú nhận của Sakura chứ?”

Cuối cùng, cô bé nở nụ cười thường ngày khi nói điều đó. Tôi bối rối chỉ biết ấp úng “Ừ… ừm…”, Sakura đáp lại bằng lời “Cảm ơn anh…” rồi lại nhìn đăm đăm vào khoảng không.

“Sakura chắc chắn Onii-chan đã biết điều này rồi, nhưng Sakura chỉ mới ra mắt với tư cách một diễn viên lồng tiếng khoảng một năm trước. Sakura đã tình cờ nhận được vai nữ chính, và dù gặp rất nhiều rắc rối, Sakura vẫn xoay sở để vượt qua và trở nên thực sự nổi tiếng. Sakura đã rất may mắn.”

“Đó không liên quan gì đến may mắn cả. Em chắc chắn có đủ thực lực để củng cố sự nổi tiếng của mình. Sau tất cả, em đã nhận được vô số vai diễn khác sau đó, đúng không? Đó chính là bằng chứng cho việc em nổi tiếng không phải không có lý do.”

Nghe tôi nói vậy, nụ cười của Sakura dường như chứa đầy vẻ bối rối khi cô bé nói “Cảm ơn anh…”.

“Vâng, Sakura cũng nghĩ rằng mình đang dốc hết sức. Làm diễn viên lồng tiếng thực sự rất vui, và có vô số người ủng hộ Sakura. Một số người thậm chí còn gọi Sakura là thiên tài. Mặc dù điều đó có vẻ hơi quá lời, nhưng Sakura tự tin vào kỹ năng của mình và muốn trở nên giỏi hơn nữa.”

Tôi hiểu điều đó rõ hơn bất kỳ ai. Dù sao thì tôi cũng đã chứng kiến Minazuki Sakura làm việc như thế nào. Hoàn toàn khác với thái độ dễ dãi thường ngày của cô bé.

“Đúng vậy, em thực sự xứng đáng với sự nổi tiếng của mình. Mọi vai diễn của em đều thành công vang dội.”

“Vâng, và Sakura thực sự rất vui về điều đó, nhưng…” Một nụ cười chua chát hiện lên.

“Nhưng? Có chuyện gì xảy ra sao?”

“Không có gì đặc biệt cả. Vì Sakura cũng không phải con người hoàn hảo, nên thành công của Sakura cũng có những mặt trái và rất nhiều thất vọng.”

“Nhưng…”, cô bé tiếp tục.

“Nỗi thất vọng đó trong trường hợp của Sakura khá là nghiêm trọng.”

“Ơ?”

“Đây không phải là điều Sakura nên nói cho người khác, nhưng trong quá trình sản xuất ‘Utopia’, Sakura đã thất bại trong buổi thử vai.”

Sakura nói điều đó như không có gì, nhưng những lời này lại có tác động lớn đến tôi.

…Vậy ra không phải là ‘không được chọn’ mà là ‘thất bại’ sao?

Chà, điều đó có thể xảy ra ngay cả với những diễn viên lồng tiếng giỏi nhất, nên điều này có lẽ không quá hiếm trong ngành. Nhưng xét theo cách cô bé dùng từ, cụ thể là ‘thất bại’, có vẻ mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Trong khi tôi im lặng, Sakura tiếp tục với vẻ mặt đau đớn.

“Lý do Sakura thất bại là vì có một vai diễn mà Sakura đơn giản là không thể diễn được.”

“Đó là… đừng nói là…?!”

“Đúng vậy. Vai em gái,” Cô bé nói như thể đó không phải là điều quan trọng.

“K-Khoan đã. Trước đây, em nói rằng em không hiểu cảm giác yêu mến em gái là như thế nào… vậy nên đó là lý do em trượt buổi thử vai…?”

“Vâng,” Sakura nhẹ nhàng gật đầu, “Chắc anh đang tự hỏi tại sao, đúng không? …Đó là phần chính của lời thú nhận của em.” Cô bé hít một hơi sâu và tiếp tục, “Sakura đã nói với anh trước đây rằng Sakura có một người anh trai, đúng không? Và lý do chính là người anh trai đó. Anh ấy là một tên cuồng em gái vô dụng toàn tập.”

“C-Cuồng em gái… ý em là loại cuồng em gái đó sao?”

“Vâng, anh ấy có hội chứng cuồng em gái. Cụ thể là cuồng em gái. Anh ấy là một tên cuồng em gái hạng nặng, bị mù quáng bởi tình yêu dành cho em gái…” Nói đến đây, nụ cười hoàn toàn biến mất khỏi khuôn mặt cô bé.

“N-Nhưng khoan đã. Nếu như—"

Nếu những gì cậu nói lúc trước là thật, thì anh ấy không phải kiểu người bảo bọc hay áp đặt thái quá, đúng không…?”

“Đúng là vậy, phải. Nói thế nào nhỉ…? Nghe này, anh ấy không phải kiểu người động tay động chân với Sakura hay gì cả… nhưng…” Cô ấy tiếp lời với vẻ mặt bực tức, “Anh ấy cứ như là, tình cảm quá mãnh liệt và thật khó chịu… Cứ kiểu ‘Anh thực sự trân trọng em’ hay ‘Anh lo cho em vì em giống như một thiên thần vậy’… anh ấy thuộc kiểu hay can thiệp vào chuyện của người khác.”

“À, cái đó thì…”

Thật phiền phức.

Mới nghe thôi mà tôi đã nghĩ vậy rồi.

“Đúng đấy, phiền hết sức…! Rõ ràng anh ấy không sai, nhưng cứ làm quá lên đến mức lúc nào cũng la mắng Sakura nhưng lại chẳng để tâm đến bản thân, hay lúc nào cũng ung dung đọc mấy cuốn tiểu thuyết lãng mạn về em gái ngay trước mặt con bé…!” Giọng cô ấy càng lúc càng lớn, như thể đang bị kích động. “Khi Sakura mắng anh ấy, anh ấy chỉ trả lời kiểu ‘Ngay cả Sakura đang giận cũng thật đáng yêu’ hay ‘Không sao cả vì Onii-chan của Sakura rất ngầu’ và những lời nhảm nhí khác…! Cậu nghĩ Sakura sẽ cảm thấy thế nào sau khi sống chung với anh ấy năm này qua năm khác?!”

“C-Chắc chắn là kinh khủng lắm!” Tôi thẳng lưng đáp lời.

“Đúng vậy, kinh khủng lắm… Anh ấy là người anh trai tệ nhất… Đó là lý do tại sao Sakura không thể hiểu được có gì tuyệt vời về các cô em gái, và tại sao bất cứ ai lại có thể là một kẻ cuồng em gái. Con bé ghét ý nghĩ về việc yêu em gái.”

….Phải, nhìn vào hoàn cảnh của con bé thì chuyện nó có những cảm xúc đó là hoàn toàn hợp lý.

“Nhưng dù sao, vì cho đến bây giờ chưa có chuyện gì thực sự tồi tệ xảy ra, nên Sakura luôn cố gắng nhịn. Tuy nhiên, tình hình đã thay đổi.”

“Thay đổi thế nào?”

“Sakura không biết điều gì đã kích hoạt, nhưng anh trai con bé đột nhiên trở nên phiền phức hơn, hành động giống hệt những người anh trai trong mấy cuốn sách của anh ấy! Đó là lý do tại sao Sakura muốn nói thẳng với anh ấy, nên con bé đã đi vào phòng anh ấy—”

“Đúng rồi… Tôi chưa bao giờ hỏi chuyện gì đã thực sự xảy ra…”

“Khắp các bức tường đều dán đầy ảnh của Sakura. Anh ấy còn có cả mấy cái gối ôm dakimakura in hình con bé nữa. Điều tệ nhất là, anh ấy còn cắt ghép các đoạn ghi âm giọng Sakura. Thành phẩm cuối cùng là ‘Em yêu Onii-chan (Trái tim)!’… và anh ấy cứ bật nó lặp đi lặp lại không ngừng trong phòng mình.”

[IMAGE: ../Images/00008.jpeg]

W-Woah, đó chắc chắn là một cơn ác mộng đối với con bé…!

“Khi Sakura nhìn thấy điều đó, đã dẫn đến một cuộc cãi vã lớn, và đó là lý do tại sao con bé bỏ nhà đi…”

“T-Tôi hiểu rồi… Chuyện đó thật hợp lý. Ai mà ngờ anh trai của Sakura lại là một kẻ biến thái—không! Một kẻ cuồng em gái như vậy chứ…”

“Không sao đâu, cậu cứ gọi anh ấy là biến thái cũng được,” Sakura nói.

….Nhưng, ủa?

“Mặc dù cậu sống chung dưới một mái nhà với một người anh trai tồi tệ như vậy, cậu vẫn có thể hiểu được ý nghĩa của việc yêu em gái sao?”

Làm thế nào mà con bé làm được điều đó khi anh trai nó gần như đang rình rập nó chứ?

Tuy nhiên, Sakura chỉ mỉm cười với tôi, nói, “Cậu thực sự không biết sao? Là vì em đã tìm thấy tiểu thuyết của Onii-chan.”

“V-Vì em tìm thấy tiểu thuyết của Suzuka—không, của tôi…?”

“Đúng vậy. Hoàn toàn tình cờ, Sakura đã nhặt được cuốn light novel của Onii-chan, và điều đó đã thay đổi cả thế giới của em. Trước đó, em ước gì cái kiểu ‘cuồng em gái’ này biến mất khỏi thế giới, nhưng điều đó đã thay đổi ngay khi em đọc cuốn tiểu thuyết của cậu,” Giọng cô ấy như đang hồi tưởng về một điều gì đó đã xảy ra từ rất lâu.

“T-Tại sao lại thay đổi đột ngột như vậy…?!”

“Bởi vì Sakura nghĩ rằng cô em gái trong tiểu thuyết của cậu có một cuộc sống thực sự tuyệt vời. Tình cảm của cô em gái được truyền tải rất rõ ràng, và ngay cả người anh trai cũng là một nhân vật rất thấu hiểu, ngọt ngào. Ngay khi Sakura đọc xong, em thực sự nghĩ rằng mô típ nhân vật em gái là một điều gì đó rất đáng yêu. Khi đó,”

Khi nhận ra điều đó, Sakura đã quyết định rằng mình cũng muốn được làm một cô em gái như thế. Lần đầu tiên có cảm giác lạ lẫm này, Sakura vô cùng bất ngờ. Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Dĩ nhiên, Sakura trở thành một fan cuồng của Toowano-sensei. Khi đi xin chữ ký, cô bé đã gặp Onii-chan ở đó. Ban đầu hơi nghi ngờ một chút, nhưng Onii-chan lại giống hệt người anh trai lý tưởng trong tiểu thuyết của Sensei.”

“Anh đã nói rồi mà, đúng không? Anh đâu có giống người anh trai lý tưởng ấy,” tôi đáp.

“Không đúng chút nào,” Sakura phản bác, “Nhưng mà, mọi chuyện đã diễn ra như thế đó. Đối với Sakura, Sensei—Onii-chan giống như là ân nhân cứu mạng của cô bé vậy. Anh ấy… là anh hùng của cô bé,” Cô bé kết thúc lời độc thoại với một nụ cười rạng rỡ.

Dĩ nhiên, tôi đứng hình, không thốt nên lời. Tôi biết tiểu thuyết của Suzuka rất đặc biệt, nhưng không ngờ nó lại có sức mạnh thay đổi hoàn toàn trái tim một con người đến thế…!

“Cho nên, Sakura nhất định phải báo đáp Onii-chan, bằng mọi giá.”

“K-Không, anh đâu có làm gì vĩ đại đến mức được gọi là anh hùng… và lại càng không làm gì lớn lao để em phải báo đáp anh…”

Rốt cuộc tôi cũng chỉ là một người thay thế thôi mà… nhưng tôi không thể nói ra điều đó được.

“Không, đây là chuyện Sakura nhất định phải làm. Nhất là bây giờ Onii-chan lại đang gặp phải những rắc rối giống hệt Sakura của ngày xưa.”

“C-Cái gì?!”

C-Con bé thật sự định cho mình manh mối sao…?

“Nhưng mà, dù có nói thế thì câu trả lời cũng tương đối đơn giản thôi. Onii-chan chỉ cần chấp nhận là được.”

“Chấp nhận… cái gì?”

Nghe câu hỏi của tôi, Sakura nhếch mép cười.

“Onii-chan có thể chưa nhận ra, nhưng anh đã yêu quý các cô em gái từ tận đáy lòng rồi đấy.”

“X-Xin lỗi cơ?!”

Tôi không thể tin nổi những gì cô bé vừa nói.

Tôi ngạc nhiên tột độ. Cảm giác như bức tường lớn trong trái tim tôi đã bị xé toạc ra vậy.

…Không không không! Không không không không! Không không không?!

“M-Mấy đứa đang nói cái gì vậy?! A-A-Anh đã yêu quý các cô em gái á?!”

“Đúng là như thế mà. Sao Onii-chan lại luống cuống thế chứ, hửm?”

“Thì bởi vì… em cũng biết mà?! S-Sau khi em nói ra cái điều vớ vẩn ấy…! Mà dựa vào cái gì mà em nói vậy hả?!”

“Để xem nào… bằng chứng đơn giản nhất là khi chúng ta nhập vai các nhân vật khác nhau, trông Onii-chan thật sự rất yêu quý tất cả bọn em.”

“Áaaaaaaaaaa?!”

“Onii-chan thật sự không nhận ra sao? Với Enryuu-sensei và Ahegao-san cũng vậy, và Sakura hoàn toàn hiểu rõ điều đó. Khi Sakura gọi Onii-chan, anh trông vui vẻ lắm.”

K-Không thể nào đúng không?! Mình bị "trúng tiếng sét ái tình" chỉ vì được gọi là ‘Onii-chan’ á?! Mình vui sướng khi được các cô em gái dễ thương này vây quanh á?!

K-K-K-K-Không thể nào?! D-Dù mình có một cô em gái ruột sao?!

“E-Em đang nói dối đúng không?”

“Sakura hoàn toàn nghiêm túc.”

“Đáp lại ngay lập tức á?! E-Em đang nói dối! C-Chuyện như thế thì…!”

Không thể nào! Mình không được có tình cảm với các cô em gái!

Dù tôi có gào thét những lời này trong lòng bao nhiêu lần đi chăng nữa, tôi cũng không thể nói ra thành tiếng. Có thứ gì đó bên trong tôi đã ngăn cản tôi làm vậy.

“Mình thật sự… yêu quý các cô em gái á?! K-Không thể nào?!”

“Onii-chan! Onii-chan thật sự là một người tốt bụng. Nhưng anh có thể hơi quá tốt bụng thì phải,” Giọng cô bé dường như ấm áp hơn bao giờ hết.

Như thể cô bé đang lo lắng, nhưng không hề tức giận. Như thể cô bé chỉ muốn dõi theo tôi và tiếp thêm sức mạnh cho tôi.

“Nhìn Onii-chan lo lắng như vậy, Sakura hiểu rằng anh thật sự trân trọng các cô em gái từ tận đáy lòng. Nhưng mà, không cần phải lo lắng đâu nhé? Giống như anh trân trọng các em ấy, Sakura tin rằng các em ấy cũng trân trọng anh như ‘Onii-chan’ không kém đâu. Cho nên, Onii-chan cứ thành thật hơn với bản thân mình là được.”

“N-Nhưng chỉ vì như thế…”

“Hãy tin thêm một chút nữa đi.”

Cứ tự tin lên, Onii-chan. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh cũng sẽ được chấp nhận thôi.”

Ngay lúc đó, tôi cảm nhận được một sự hiện diện đang kề sát mình. Hơi thở của Sakura phả vào vành tai tôi.

“Bởi vì—”

Con bé khẽ thì thầm,

“—Onii-chan là Onii-chan tuyệt vời nhất trần đời này…”

Và tôi cảm thấy một cảm giác mềm mại, ấm áp chạm vào má mình.

“Gì—?!”

Trong sự ngỡ ngàng, tôi quay sang nhìn con bé. Trước mắt tôi là Sakura với đôi má ửng hồng đang nhìn tôi.

Con bé vừa làm gì thế? — Điều đó rõ như ban ngày.

Một nụ hôn.

Nhưng, tại sao? Sakura lại làm vậy ư?

Trong lúc tôi còn đang bối rối cố gắng tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra, Sakura tiếp tục với khuôn mặt đỏ bừng:

“Onii-chan đã nói sẽ lắng nghe lời tỏ tình của Sakura mà, đúng không?”

Tim tôi hẫng đi một nhịp.

Vậy là lời tỏ tình đó không phải chuyện liên quan đến người anh trai trong truyện ư…?

“Sau một tuần sống cùng Onii-chan, Sakura lại càng hiểu Onii-chan tốt bụng đến nhường nào… Vì vậy, Sakura yêu Onii-chan. Cả Onii-chan trong tiểu thuyết và Onii-chan ngoài đời. Từ tận đáy lòng mình… Sakura yêu anh ấy…” Con bé vẫn nở nụ cười thường lệ, hai tay chắp trước ngực như đang cầu nguyện.

Lời tỏ tình đó không hề giả dối. Cũng không giống như con bé đang giả vờ diễn một vai nào đó.

Tôi không thể cử động. Một cơ bắp nhỏ nhất cũng không nghe lời tôi.

Cứ như thời gian đã ngừng lại. Cứ như khoảnh khắc này sẽ kéo dài mãi mãi. Tuy nhiên—

“Onii…chan?”

Thời gian bắt đầu chuyển động trở lại. Tôi quay về phía phát ra giọng nói. Khi nhìn thấy người đó là ai, tất cả không khí trong phổi tôi dường như bị rút cạn.

“Suzu…ka?” Cơ thể em ấy bắt đầu run lên ngay khi nghe thấy giọng tôi.

Và ngay khoảnh khắc tiếp theo, cô em gái của tôi đã vụt chạy đi.

“Suzuka!”

[IMAGE: ../Images/00002.png]

Phần 2:

Tôi nên thú nhận những cảm xúc gần như vỡ òa này. Tôi nên nói thẳng với Onii-chan những gì tôi cảm thấy về anh ấy.

…Đó là điều tôi đã nghĩ. Tôi đã nghĩ rằng mình không còn lựa chọn nào khác. Để khiến anh ấy yêu những cô em gái, tôi sẽ phải vượt qua giới hạn của chính mình. Đó là lý do tại sao, khi buổi hẹn hò ở công viên giải trí này kết thúc, tôi sẽ thổ lộ với anh ấy. Hoặc ít nhất là tôi đã nghĩ vậy.

Nhưng cô em gái đã làm điều đó lại không phải là tôi.

Sau khi chỉnh trang lại trong phòng vệ sinh, tôi vội vã đến nơi Onii-chan đang đợi mình. Tuy nhiên, cảnh tượng chờ đợi tôi ở đó lại là điều tôi sợ hãi nhất.

“—–Vì vậy, Sakura yêu Onii-chan. Cả Onii-chan trong tiểu thuyết và Onii-chan ngoài đời. Từ tận đáy lòng mình… Sakura yêu anh ấy…—–”

Ban đầu, tôi cứ ngỡ chuyện này không phải thật. Rằng Sakura-san lại gây rắc rối cho Onii-chan bằng màn kịch kỳ quặc của mình.

Nhưng…

“……….Onii…..chan?”

Trước khi tôi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, giọng nói khản đặc của tôi đã đến tai anh ấy.

“Suzu….ka?” Anh ấy quay sang nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc.

Nghe thấy giọng Onii-chan lúc đó khiến cả cơ thể và trái tim tôi run rẩy.

“Suzuka!!”

Và, trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã chạy trốn. Để thoát khỏi giọng Onii-chan, để thoát khỏi cảnh tượng đó, tôi quên hết mọi thứ và cứ thế tiếp tục chạy.

Tôi tự hỏi điều gì đang xảy ra ở đó. Onii-chan và Sakura-san đang làm gì. Những lời của Sakura-san có nghĩa là gì. Tôi không biết. Tôi không biết. Tôi… không muốn biết.

“Haa…..Haa……..” Với hơi thở hổn hển, tôi cứ thế tiếp tục chạy.

Nhưng ngay sau đó, tôi đã đến giới hạn của mình.

Sau khi dừng lại, hai vai tôi nhấp nhô nặng nề khi tôi thở hổn hển. Giữa lúc đó, tôi ngẩng đầu lên và trước mắt tôi là một khu vườn nhỏ bé— vô cùng nhỏ bé. Ẩn mình trong bóng tối của một công trình nào đó, nó bị che khuất giữa vô số cây cối, như một nơi bị lãng quên. Có một chiếc ghế băng nhỏ ở đó được bao quanh bởi một luống hoa tuyệt đẹp. Trước khi tôi nhận ra, tôi đã ngồi xuống chiếc ghế đó. Khi làm vậy, tôi cảm thấy một cảm giác hoài niệm, như thể điều gì đó từ rất lâu về trước.

"Anh trai… đồ ngốc thật!"

Câu nói ấy cứ thế thốt ra từ miệng tôi, khi tôi bỗng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.

Đó là… một lời tỏ tình. Bạn Sakura đã tỏ tình với Anh ấy. Từng lời, từng chữ đều rõ ràng nói lên tình cảm cô bé dành cho anh. Cô ấy, đã dũng cảm hơn tôi biết bao, gom hết can đảm để tỏ tình với Anh ấy. Cứ mỗi khi nhớ lại chuyện đó, trái tim tôi lại như chìm sâu xuống đáy biển vậy.

"Mình mới là đồ ngốc..."

Và nhìn thấy tất cả, tôi đã bỏ chạy, tìm đến nơi đây. Bởi vì tôi không có đủ sức lực để nhìn đến tận cùng.

…Mình đúng là một đứa ngốc. Một kẻ hèn nhát.

Không thể thành thật, luôn gây rắc rối cho Anh trai, không thể nói ra tình cảm của mình… và đó là lý do tại sao mình lại ngồi đây một mình, khóc.

"Ư… ư… hức hức…"

Mắt tôi nhòe đi, những giọt nước mắt rơi lã chã xuống những bông hoa bên dưới, và trái tim tôi đau đớn không tả xiết.

Không được khóc. Cứ như thể… – càng nghĩ vậy, nước mắt tôi càng tuôn ra như suối.

…Không… không ổn rồi. Mình phải mạnh mẽ lên…! Đúng là bạn Sakura đã tỏ tình với Anh ấy… nhưng mình vẫn chưa nghe được câu trả lời mà…!

Một tia hy vọng mỏng manh lóe lên.

Tôi không cố gắng tự an ủi bản thân. Chỉ là, nếu không bắt đầu nghĩ như vậy, tôi cảm thấy mình sẽ hoàn toàn sụp đổ mất… và tôi sợ điều đó. Đó là lý do tại sao tôi phải không ngừng tự nhủ rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Giống như một lời cầu nguyện vậy.

Nhưng một ý nghĩ đáng sợ khác lại trỗi dậy từ sâu thẳm trong tâm trí tôi.

…….Nếu Anh ấy chấp nhận lời tỏ tình của bạn Sakura thì sao?

"…………………..!?"

Ngay lúc đó, một cơn đau nhói như xé toạc trái tim tôi. Tôi không thể cầu nguyện thêm được nữa. Tôi chỉ cảm thấy vô cùng lo lắng về việc mình sẽ làm gì, giống như một đứa trẻ đứng chông chênh không biết phải làm gì hay đi đâu.

…Nếu Anh ấy thực sự chấp nhận tình cảm của bạn Sakura… nếu họ bắt đầu hẹn hò… thì tôi sẽ làm gì đây?

—Vị trí của tôi sẽ ở đâu trong tất cả những chuyện đó?

—Không thể là một cô em gái đáng yêu, liệu anh ấy cuối cùng có quên tôi không?

—Tôi không muốn! Điều đó… là không thể đối với tôi…!

—Nhưng điều đó thật sự có thể xảy ra mà, đúng không?! Nó có thể đã và đang xảy ra rồi mà, đúng không?!

—Họ sẽ quên mất tôi, bỏ chạy, và tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ chỉ có hai người họ thôi…!

—Và, Anh ấy sẽ không bao giờ quay lại nhìn tôi nữa…!

"A… không…"

Tôi cảm thấy như Anh ấy đang đi đến một nơi thật xa, thật xa mà không có tôi. Bỏ lại tôi một mình ở đây, ngồi trên chiếc ghế băng nơi mọi người đã quên mất tôi. Mãi mãi cô đơn như thế này, không bao giờ được gặp lại Anh ấy nữa—

Dù nghe có vẻ lố bịch đến mấy, nhưng trái tim tôi dường như đang vỡ tan thành từng mảnh.

Cơ thể tôi bắt đầu run lên, và nước mắt cứ thế tuôn rơi không ngừng.

"Anh trai… Anh trai…"

Không thể nghĩ được gì khác, tôi chỉ không ngừng gọi tên người mình yêu thương nhất. Dù biết rất rõ rằng giọng nói của mình sẽ không thể đến được với anh, nhưng tôi không thể ngăn bản thân lại.

…Anh trai Anh trai Anh trai Anh trai Anh trai…!

"Woa… Anh trai…!"

Như những hạt mưa, nước mắt tôi không ngừng rơi xuống lòng bàn tay – và ngay lúc đó, điều bất ngờ đã xảy ra.

"Thì ra em ở chỗ này!"

Hơi thở của tôi… ngừng lại. Tôi đã nghĩ điều đó là không thể. Nhưng, đứng ở đó, thật sự là anh ấy. Với hơi thở hổn hển và ánh mắt nghiêm túc, nhưng vẫn hiện rõ vẻ lo lắng. Đó là người tôi yêu thương nhất.

Anh… trai…!

"Anh đã tìm em khắp nơi, Suzuka à."

Nói những lời đó, anh ấy nở một nụ cười nhẹ nhõm.

Vào khoảnh khắc ấy, tất cả những nghi ngờ và lo lắng, tất cả nỗi đau và buồn bã, mọi thứ đều tan biến. Thay vào đó, tôi tràn ngập một cảm giác hạnh phúc thuần khiết, và một nỗi nhớ nhung khôn tả.

[IMAGE: ../Images/..]

Phần 3:

"Này Suzuka! Đợi đã! Làm ơn!" Tôi cố gắng

Tôi cất tiếng gọi giật lại, nhưng bóng lưng em ấy vẫn dần khuất xa khi bỏ chạy.

Tôi muốn lập tức đuổi theo, nhưng một bàn tay đã níu lấy cánh tay tôi.

"Khoan đã, Nii-san."

"Sao vậy?! Buông anh ra! Anh phải đuổi theo em ấy!"

"Vâng. Nhưng, Sakura vẫn chưa nghe được câu trả lời cho lời tỏ tình của em." Nghe em nói vậy, tim tôi như bị xé làm đôi.

Dù vừa rồi còn định phóng đi, giờ tôi hoàn toàn đứng hình. Rồi cuối cùng, tôi nhớ lại lời tỏ tình của Sakura ban nãy. Với vẻ mặt nghiêm túc, em ấy nhìn thẳng vào tôi. Em không có dấu hiệu buông tay tôi ra.

Nhưng tôi—–

".....Xin lỗi. Anh vẫn sẽ đuổi theo Suzuka."

Tôi thành thật nói ra những gì đang bay lộn trong tâm trí. Lúc này, tôi không thể nghĩ được gì khác.

"……….Vậy sao," Em lẩm bẩm với vẻ mặt cô đơn, cúi gằm đầu.

Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, em lại ngẩng đầu lên và tôi thấy khuôn mặt cười thường ngày của Sakura.

"Dù Sakura đã nói và làm đủ điều, nhưng xem ra vẫn là em thua rồi."

"Hả?"

Ngay giây tiếp theo, em bỏ đi dáng vẻ em gái và bắt đầu nói chuyện với tôi một cách bình thường.

"Thật sự đấy Sensei, sao anh lại ngạc nhiên đến thế? Vừa rồi, đó là Sakura diễn để tranh tài thôi mà, anh biết không! Thấy sao? Có làm tim anh đập nhanh hơn không?"

"…..Hả? Hả? Diễn…?"

"Như em ấy đã nói mà~, đó chỉ là một màn kịch để thắng cuộc thi giữa Sakura và Suzuka thôi. Sakura đã hy vọng rằng việc đột nhiên được em gái tỏ tình sẽ giúp anh trở thành một người cuồng em gái. Có vẻ như không thành công rồi."

Dù nghe rõ từng lời em nói, nhưng phải mất một giây tôi mới kịp tiếp nhận. Ngay sau đó, tôi cuối cùng cũng phân tích xong và hiểu ra tình hình.

"Diễn… A-À, ra là vậy! Anh đã lo lắng thật sự trong giây lát!"

Tôi đặt tay lên ngực, thở ra một hơi dài. Sakura nhìn tôi làm vậy với vẻ mặt cô đơn— nhưng cũng là một khuôn mặt hạnh phúc.

"Sensei đúng là Nii-san tuyệt vời nhất mà…"

"Hả? Em nói vậy là sao — và em lại bắt đầu gọi anh là Sensei nữa rồi… màn kịch em gái của em kết thúc rồi à?"

"Ưm… Chuyện đó có thực sự quan trọng lúc này không? Anh không nên đi đuổi theo Suzuka-chan sao?"

"—!!! Đúng rồi. Anh xin lỗi, nhưng anh phải đi đây!"

"Vâng, xin hãy tìm em ấy thật nhanh. Sakura tin rằng Suzuka-chan đang đợi Sensei đấy."

Quay người lại một lần nữa để cúi đầu nói "Xin lỗi," tôi phóng đi. Với hành động đó, cuộc trò chuyện vừa rồi hoàn toàn biến mất khỏi đầu tôi và tôi dồn hết tâm trí vào việc tìm Suzuka.

Ngay khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như nghe thấy một giọng nói khe khẽ.

"Rốt cuộc, Sakura vẫn không thể thắng được người thật…"

[IMAGE: ../Images/..]

Phần 4:

"Chết tiệt…! Em ấy không nghe máy!" Tôi tách điện thoại khỏi tai, nhét lại vào túi.

Tôi đã cố gọi vô số lần, nhưng vô ích.

…..Bây giờ, mình nên kiểm tra những nơi em ấy có thể đến…!

"Mình biết rồi! Nếu mình gọi em ấy bằng loa thông báo—" Tôi nghĩ thành tiếng một lúc, nhưng rồi dừng lại giữa câu, lắc đầu.

….Không không không, cách đó không được. Em ấy đâu phải trẻ lạc; em ấy tự ý bỏ đi, nên không có lý do gì để em ấy quay lại sau khi nghe thông báo cả.

"Không còn cách nào khác ngoài việc tìm em ấy…!" Tôi tiếp tục chạy.

Khu vực nghỉ ngơi, cửa hàng, nhà hàng, và điểm ngắm cảnh, tôi kiểm tra tất cả, hy vọng em ấy có thể ở đó. Nhưng không thấy đâu cả. Em ấy không có ở bất cứ nơi nào. Nhưng đôi chân tôi chưa bao giờ dừng lại. Tôi hoàn toàn bỏ qua hơi thở hổn hển của mình và tiếp tục tìm Suzuka.

—Nii-san có thể chưa nhận ra, nhưng anh đã yêu các em gái từ tận đáy lòng rồi—

Ngay khoảnh khắc đó, lời của Sakura lại vang vọng trong đầu tôi.

"A, thật là! Tôi biết chứ! Tôi đã biết từ rất lâu rồi!"

Đúng vậy, tôi biết chứ. Hoàn toàn nhận thức được. Tôi yêu các em gái đến nhường nào, tôi thấy chúng dễ thương ra sao. Một kẻ cuồng em gái như tôi thực sự là vậy đấy.

Nhưng tôi lại không thể chấp nhận sự thật đó. Vì sao ư?

Chỉ có duy nhất một lý do thôi!

—Bởi vì tôi có Suzuka! Bởi vì tôi có một cô em gái ruột đang ghét bỏ anh trai mình! Nếu tôi công khai thừa nhận mình là kẻ cuồng em gái, thì cô bé sẽ còn ghét tôi hơn nữa mất!

Đó là lý do tôi đã khóa chặt cảm xúc của mình. Đó là lý do tôi cứ tiếp tục tự nhủ rằng mình chẳng có chút tình cảm đặc biệt nào với các em gái cả.

“Nhưng…”

Cuối cùng, điều đó chỉ dẫn đến cái sự cố với Sakurada-san… và việc Suzuka bỏ đi như thế này…! Rốt cuộc thì tôi đang làm cái quái gì vậy chứ?!

“Mày đang làm cái quái gì vậy, cái đồ anh trai khốn nạn này?!”

Tôi nghiến răng. Tự đấm vào mình. Tôi tức giận—tức giận chính bản thân đã bỏ mặc Suzuka một mình như thế. Tôi không thể tha thứ cho mình.

…Nhưng đây không phải lúc để nghĩ về điều đó. Bây giờ, tìm thấy Suzuka mới là tất cả. Nhưng… chết tiệt, em ở đâu vậy, Suzuka!

“Ơ…?”

Mọi chuyện xảy ra ngay khoảnh khắc đó. Tôi không biết tại sao, nhưng vì một lý do nào đó, một cảm giác vô cùng thân thuộc ập đến. Giống như một cảm giác déjà-vu. Tôi không thể nhớ chính xác đó là gì, nhưng đôi chân tôi vẫn cứ bước về phía nơi ấy. Trước mắt tôi, có một thứ. Một khu vườn nhỏ—thậm chí còn nhỏ hơn tôi nhớ. Và, đang ngồi trên một chiếc ghế dài, là Suzuka.

“Thì ra em ở đây!”

Trước khi kịp nhận ra, tôi đã gọi lớn. Khi cô bé ngước đầu lên, tôi thấy cô bé đang khóc. Và nhìn thấy cô bé như vậy khiến tim tôi nhói lên. Nhưng hơn cả thế, tôi nhẹ nhõm vô cùng khi cuối cùng cũng tìm thấy cô bé.

“Anh đã tìm em khắp nơi đấy, Suzuka.”

Nghe những lời của tôi, Suzuka như thể sắp khóc òa lên lần nữa. Tuy nhiên, cô bé ngay lập tức quay mặt đi và lau vội những vệt nước mắt.

“S-Sao anh lại đến đây…!” Cô bé trả lời với giọng run run, “A-Anh trai đã được Sakura-san tỏ tình rồi mà…? Anh đến đây làm gì…? Ở lại với một cô gái dễ thương như vậy mà dành thời gian với cô ấy thì tốt hơn chứ…!” Không nhìn tôi, cô bé trông như đang hờn dỗi.

“K-Không, không phải như em nghĩ đâu! Em hiểu lầm rồi!”

“Hiểu lầm…? Làm sao mà em có thể hiểu lầm một tình huống như thế được chứ…!”

“Sakura chỉ nói vậy vì cô ấy muốn thắng trong cuộc thi giữa hai đứa thôi! Cô ấy chỉ đang diễn kịch!”

“Đ-Đó là nói dối! Làm gì có chuyện cô ấy chỉ diễn kịch!”

“Đó là sự thật! Sakura còn tự mình nói ra mà!”

“Cô ấy nói dối! Chắc chắn là nói dối! Xin anh đừng nói dối em như vậy…!” Cô bé cứ lắc đầu lia lịa, hoàn toàn không muốn nghe tôi nói.

—Điều quan trọng là đừng bao giờ nói dối em gái mình.—

Tôi nhớ lại lời của Sakura.

…Đúng vậy, tôi biết. Tôi đã nói dối cô bé suốt thời gian qua. Tất cả là lỗi của tôi—vì vậy, tôi sẽ tự mình làm điều này. Kể cả nếu, kết quả là Suzuka ghét tôi hơn cả bây giờ. Đó sẽ là hình phạt của tôi.

“Anh tuyên bố ngay đây và lúc này! Tất cả những gì anh nói từ bây giờ sẽ là sự thật, toàn bộ sự thật, và không gì khác ngoài sự thật! Anh thề! Vậy nên hãy tin anh!”

“O-Onii-chan?! S-Sao tự nhiên lại thế!”

“Anh sẽ nói lại một lần nữa! Lời tỏ tình của Sakura chỉ là diễn kịch. Nó không phải là thật!”

“L-Lại nữa…! Em phải nói với anh bao nhiêu lần rằng rõ ràng anh đang nói dối—”

Nhưng tôi không cho cô bé thời gian để nói hết câu. Thay vào đó, tôi hét to hết sức mình.

“Sự thật là, anh đã luôn là một kẻ cuồng em gái!”

“……………………………………………………………………………………..Hả?”

Nghe lời tôi nói, Suzuka đông cứng lại.

…À, mình nói ra rồi! Mình đã nói ra rồi!

Không thể quay đầu lại được nữa! Tôi sẽ bộc lộ tất cả.

[IMAGE: ../Images/..]

“Đúng vậy đó! Tôi lúc nào cũng thích em gái hết! Chả trách gì đống tiểu thuyết ngắn của tôi toàn là mấy bộ có nữ chính là em gái! Mấy game người lớn tôi chơi thì phải có em gái tôi mới mua, với lại kiểu gì tôi cũng chơi tuyến truyện của em gái đầu tiên!”

“Cái… Cái gì cơ?!” Suzuka trợn tròn mắt, mặt đỏ bừng, gần như hét lên khi nhìn chằm chằm vào tôi.

Thế nhưng, một khi đã mở lời, tôi không tài nào dừng lại được nữa. Tôi phải nói hết tất cả những gì trong lòng ra.

“Cái lý do mà tôi bắt đầu mê mẩn tiểu thuyết ngắn là vì cuốn đầu tiên tôi đọc chính là một bộ hài lãng mạn có em gái trong đó! Sau đó thì tôi không tài nào dứt ra được nữa! Rồi sau khi đọc tiểu thuyết của em, tôi đã tìm thấy nhân vật em gái tuyệt vời nhất trên đời! Tôi có thể tự tin khẳng định điều đó!”

“Anh… Anh… Anh… Anh… Anh nói dối! Anh… Anh hai không thể…! Không thể nào… Anh… Anh hai lại có cảm tình với em gái! Xạo! Toàn là nói xạo!”

“Không hề nói xạo! Anh đã nói rồi mà, tất cả những gì anh đang nói đều là sự thật! Em hiểu không? Đối với anh, em gái là thuộc tính tuyệt vời nhất trên đời! Cảm giác như số phận đã định sẵn anh phải bảo vệ các em vậy! Cái cảm giác có người dựa dẫm vào mình nhưng vẫn đối xử tốt với mình! Sự dễ thương của người nhỏ tuổi hơn mình! Và quan trọng nhất là được các em gọi ‘Onii-chan’!”

“Onii… Onii-chan… uwa… uwa…!”

“Tất cả đều đáng yêu! Không có gì ở các em gái là không đáng yêu cả! Thuộc tính tuyệt vời nhất trên đời này… chính là em gái!” Để lời nói của mình thêm phần mạnh mẽ, tôi nắm chặt tay thành quyền.

Ngay lúc đó, mặt Suzuka đỏ bừng đến mức như sắp nổ tung.

“Anh… Anh… Anh đang la lối mấy thứ đáng xấu hổ gì giữa ban ngày ban mặt vậy hả?! Với lại, sao tự nhiên anh lại như thế?! Anh lúc nào cũng nói anh không thích em gái mà! Vậy tại sao bây giờ…!”

Bởi vì tôi không còn lý do gì để che giấu nữa. Giờ tôi sẽ thành thật với chính mình.

“Anh đã luôn cố gắng che giấu nó. Không chỉ giấu em, mà còn giấu cả chính bản thân mình nữa. Anh cứ tự nhủ là mình không thích em gái cho đến khi anh thực sự tin vào điều đó. Anh cứ tự nhủ là thích em gái là không tốt.”

“Và, tại sao anh lại nghĩ như vậy…?”

“Vì anh không muốn em ghét anh hơn những gì em đã ghét.”

“…Ế?”

Đó có lẽ là lời thú nhận ngớ ngẩn nhất mà tôi từng nói. Nhưng tôi phải nói ra bây giờ.

“Nếu em mà phát hiện ra anh là một tên cuồng em gái, thì em sẽ còn ghét anh hơn nữa… đó là những gì anh đã nghĩ. Vì thế, anh cứ tiếp tục tự nhủ rằng mình không nên thích em gái… cho đến bây giờ.”

“Nhưng—” Tôi nói tiếp.

“Cũng vì thế mà anh cứ gây ra rắc rối cho em… Nên anh đã quyết định rồi. Anh không quan tâm nếu em ghét anh. Nhưng bù lại, anh sẽ không bao giờ làm em tổn thương nữa!”

“O-Onii-chan…”

“Chuyện của Sakurada-san cứ để đó cho anh lo! Bây giờ anh đã nhận ra tình cảm thật của mình rồi, anh sẽ không thua bất cứ ai cả! Anh sẽ không bao giờ cho phép hắn ta thay đổi nhân vật em gái đáng yêu của anh đâu, nên em cứ yên tâm!”

Nói xong, lời thú nhận tựa như độc thoại của tôi kết thúc. Giữa không gian tĩnh lặng, tôi thở dốc.

…Tôi chắc chắn là tôi đã làm em ấy giận với lời thú nhận đó. Dù sao thì, anh trai của em ấy là một tên cuồng em gái đáng ghê tởm.

Nhưng những lời Suzuka nói tiếp theo đã khiến tôi hoàn toàn bất ngờ.

“L-Làm gì có chuyện em ghét Onii-chan chỉ vì chuyện đó!” Suzuka trừng mắt nhìn tôi với đôi mắt ướt lệ, như thể ném những lời đó vào mặt tôi, “Cái quái gì vậy! Tại sao anh lại làm cái chuyện đó chỉ vì em…! Tự mình chịu đựng tất cả…! Anh đang nghĩ cái quái gì vậy!”

“Ế? S-Suzuka?”

“Bây giờ em đang rất giận đó! Tại sao anh không nói sớm hơn hả? Nếu anh làm thế thì…!”

“D-Dù em có nói vậy, anh cũng vừa mới nhận ra mà thôi…”

“Nhưng, người mà em không thể tha thứ nhất… là chính bản thân em! Đã khiến Onii-chan phải chịu khổ như vậy…! Lỗi là do em nên mọi chuyện mới ra nông nỗi này… vậy tại sao…!” Thân hình nhỏ bé của cô ấy run lên vì giận dữ, và cô ấy siết chặt tay thành nắm đấm, “Vậy tại sao em lại…”

vui mừng khôn xiết lúc này…! Chỉ vì Anh trai nghĩ như vậy mà… sao em lại thấy hạnh phúc tột cùng thế này chứ… khư khư khư!”

…Vậy rốt cuộc là cô bé đang khóc hay đang cười đây?

Mà cái kiểu phản ứng này là sao chứ…?

Nhìn đủ mọi biểu cảm khó hiểu của em ấy, tôi đâm ra lúng túng.

“Ư-Ưm, Suzuka…?”

“C-Có chuyện gì ạ?”

“À thì, em tha thứ cho anh chứ?”

“Có gì đâu mà em phải tha thứ cho anh…! Vì Anh trai thật sự thích em gái, thế là mọi vấn đề đều được giải quyết hết rồi!”

“C-Có thể là vậy, nhưng mà! Em biết không?! Anh là đồ cuồng em gái đó, em biết không?!”

“Và em đã nói với anh rồi còn gì! Không đời nào em lại ghét Anh trai chỉ vì chuyện đó đâu!”

“Sao em có thể nói chắc nịch như vậy chứ…? C-Chẳng phải nó… ghê tởm sao?”

“Ngược lại ấy chứ, nó làm em hạnh phúc cực kỳ – không, không phải vậy! Em luôn biết Anh trai là một kẻ biến thái, nên chuyện cỏn con thế này chẳng làm em ngạc nhiên nữa đâu!”

“Đau lòng quá! Thế còn đau hơn cả khi em gọi anh là đồ ghê tởm nữa!”

Dù vậy, nghe em ấy nói ra những lời đó, lòng tôi thấy nhẹ nhõm hẳn. Biết rằng em ấy sẽ không ghét tôi dù tôi là một kẻ cuồng em gái. Với suy nghĩ đó, tôi cảm thấy một gánh nặng trong lòng tan biến.

…Haha, tự nhiên tôi muốn cười quá.

“…Suzuka, anh xin lỗi vì đã ép em phải giúp anh trong mấy buổi học đặc biệt này. Chắc hẳn em đã rất căng thẳng.”

“K-Không, nó cũng có lợi ích riêng mà! Mặc dù Sakura hơi khó chịu một chút, nhưng cuối cùng mọi chuyện đều ổn cả! Chỉ cần nghĩ đến việc Anh trai cuối cùng cũng thừa nhận mình là đồ cuồng em gái… khư khư, khư khư khư khư khư khư…!”

…Ừm, tôi thật sự không biết phải làm gì với cái phản ứng đó. Nhưng có một điều tôi đã hiểu. Ngay cả sau lời thú nhận đó, sẽ không có gì thay đổi giữa tôi và Suzuka. Chỉ cần nghĩ vậy thôi cũng đủ làm tôi bình tĩnh lại. Tôi thật sự rất mừng…

“À, c-chúng ta có nên quay lại bây giờ không…?”

Đột nhiên cảm thấy ngại ngùng, tôi buột miệng nói ra những lời này.

Với đôi má ửng hồng, Suzuka cứ lầm bầm gì đó trong hơi thở.

“A-Anh trai thật…!” hay “Anh ấy đã chấp nhận sự thật là mình cuồng em gái…!” nhưng có lẽ em ấy chỉ đang cố gắng tiêu hóa tất cả những chuyện này thôi. Ừm.

“Này, chúng ta sẽ quay lại chỗ Sakura bây giờ!”

Đáp lại lời tôi, Suzuka “Hya?!” một tiếng, quay trở lại thực tại. Và ngay khi chúng tôi chuẩn bị rời khỏi khu vườn…

“Ư-Ưm, Anh trai?” Suzuka nắm lấy tay áo tôi.

“C-Chuyện là về kết quả của cuộc thi… Ai đã thắng cuối cùng? Với tư cách là em gái anh, ai dễ thương hơn? Sakura hay em…?” Em ấy hỏi với gương mặt đỏ bừng.

Nhìn ánh mắt đầy mong đợi của em ấy khi ngước nhìn tôi, tim tôi chợt đập lỗi nhịp.

“Đ-Để anh xem…”

Thông thường, tôi sẽ do dự trong tình huống như vậy, nhưng lần này câu trả lời của tôi lại đến ngay lập tức. Giờ đây khi tôi cuối cùng cũng thành thật với chính mình, tôi cảm thấy có điều gì đó bên trong mình đã thay đổi.

“Vì cuộc thi là về việc ai có thể làm tim anh đập nhanh hơn bằng cách nhập vai nhân vật, vậy thì em thắng.”

“Đ-Điều đó hợp lý! N-Nhưng không phải là em vui hay gì đâu nhé?! Rõ ràng là, với tư cách là em gái ruột của anh, em phải là người chiến thắng, đúng không?!” Em ấy cọ cọ hai bàn tay vào nhau một cách dữ dội.

…Dù tôi đã chấp nhận cảm xúc của mình rồi, em ấy vẫn tập trung vào việc thắng thua… thật không biết phải siêu phàm đến mức nào nữa…

Nhưng, ngay khoảnh khắc tiếp theo, Suzuka ngừng cọ tay và quay lại nhìn khu vườn nhỏ một lần nữa.

“Nó vẫn như trước đây.”

“Hửm?”

“Anh trai, anh có nhớ nơi này không?”

“Ừm…”

So với ký ức của tôi, nó có vẻ nhỏ hơn một chút. Nhưng giờ em ấy nhắc đến, thì tôi cũng nhớ ra nơi này.

“Khi còn nhỏ, một chuyện tương tự thế này đã xảy ra. Nếu em nhớ không lầm, chúng ta đã đến đây cùng bố mẹ, nhưng anh bị lạc. Sau khi tìm kiếm anh khắp nơi, em đã tìm thấy anh ở đây, đang ngồi trên chiếc ghế đá đó.”

[IMAGE: ../Images/..]

"....Đúng vậy. Dù chỉ là trùng hợp mà tôi lại tình cờ đến đúng chỗ này lần nữa."

"Nhưng sao em lại bị tách khỏi bọn anh nữa vậy? Bị lạc hay sao?"

"Không, không phải vậy... Anh không nhớ sao? Lời hứa đó... cái đã trở thành bút danh của em..."

"Lời hứa...? Bút danh của em...?"

"Không, không nhớ cũng không sao. Mình về chỗ Sakura-san đợi đi. Dù sao cũng để cô bé đợi lâu rồi."

Mặc dù tôi nghiêng đầu khó hiểu, nhưng Suzuka không mảy may để tâm đến tôi mà cứ thế bước đi. Chẳng hay biết gì về lời hứa mà cô bé nhắc đến, tôi đành đi theo sau.

...Nhưng có thứ gì đó tôi đã quên chăng?

Khoảnh khắc ấy, tôi có cảm giác mình đã quên nói với Suzuka một điều gì đó.

...K-Không được rồi! Đ-Đáng lẽ mình không nên quên chuyện đó ngay từ đầu mới phải!

"S-Suzuka!"

"...? Chuyện gì vậy, Onii-chan?"

Cô bé dừng bước, quay lại nhìn tôi khi tôi cất tiếng gọi.

"Đúng là anh có cuồng em gái thật! N-Nhưng mà, điều đó chỉ có nghĩa là anh thích các cô em gái nói chung thôi! Hoàn toàn không đời nào anh lại phát điên vì em gái ruột của mình đâu, nên em cứ yên tâm nhé!"

Đó là điều duy nhất tôi muốn cô bé hiểu rõ.

".........Haaah." Tuy nhiên, sau khi nghe xong, cô bé chỉ hít một hơi thật sâu rồi tiếp lời, "Em biết rõ điều đó rồi." Cô bé mỉm cười với tôi rồi lại tiếp tục bước đi.

...May quá... Tôi không muốn cô bé hiểu lầm về chuyện đó.

"Chỉ có vậy thôi sao? Vậy thì, mình mau về thôi."

"A-À, ừ." Tôi vội vã đuổi theo cô bé.

"...Tạm thời thì, thế này là ổn rồi."

Khi tôi đuổi kịp, tôi dám chắc cô bé đã lầm bầm gì đó với chính mình. Tuy nhiên, tôi không thể nghe rõ vì tiếng ồn ào từ những khu vui chơi xung quanh đã át đi lời nói của cô bé.

[IMAGE: ../Images/..]

**Phần 5:**

Khi chúng tôi trở lại hồ bơi, Sakura vẫn ngồi trên ghế đá và ăn vặt.

"Thật tình, em có biết Sakura đã đợi ở đây bao lâu rồi không?"

Khi chúng tôi xin lỗi, Sakura vẫn như mọi khi, mỉm cười như thể cô bé vui mừng vì tôi đã tìm thấy Suzuka.

"Nhưng, Sakura lại thiệt thòi rồi nhỉ... Aaa, tức chết đi được..."

"Đ-Đó là điều đương nhiên. Dù sao em cũng là em gái ruột của Onii-chan mà."

Sau tất cả những gì đã xảy ra, chúng tôi không cần thêm bất kỳ "bài học đặc biệt" nào nữa, nên chúng tôi quyết định về nhà. Như thể đó là điều tự nhiên nhất trên đời, chúng tôi ăn tối cùng nhau và chuẩn bị cho ngày hôm sau. Tuy nhiên...

"Mình không ngủ được..." Tôi lầm bầm khi nhìn lên trần nhà giữa đêm khuya.

Nghĩ rằng có lẽ mình nên kiếm gì đó ăn, tôi rời khỏi giường và đi xuống tầng một. Tôi nhận ra đã có người trong phòng khách.

"Sakura? Sao em lại thức khuya thế? Có chuyện gì sao?"

"Sakura không ngủ được. Onii-chan cũng vậy sao?"

Tôi gật đầu, rồi chuẩn bị đồ uống cho cô bé. Tôi quyết định pha cho cô bé một ít sô cô la nóng, vì cô bé có vẻ rất thích đồ ngọt.

"Hôm nay thật sự rất vui." Cô bé nhấp sô cô la nóng trong im lặng một lúc, rồi lại bắt đầu trò chuyện với tôi.

"Ừm... Dù cũng xảy ra nhiều chuyện."

"Đúng vậy."

Không hiểu sao, Sakura chưa bao giờ hỏi chuyện gì đã xảy ra sau khi tôi đuổi kịp Suzuka, hay bất kỳ điều gì tương tự.

"Hình như Sakura vẫn còn nhiều điều phải học hỏi với tư cách là một người em gái," Có vẻ như cô bé cuối cùng đã trở lại cách nói chuyện thường ngày của mình, không còn diễn vai em gái nữa. "Chưa kể đến buổi hẹn hò ở công viên giải trí, Sakura đã luôn cố gắng hết sức khi ở lại nhà Sensei. Nhưng, cuối cùng, cô bé chỉ đang bắt chước cô em gái trong tiểu thuyết của Sensei: Yuika-chan. Anh có nhận ra điều này không?"

"Aaa, ừm, anh cũng nghĩ là có lẽ là như vậy."

"Nhưng rốt cuộc, bắt chước thì vẫn chỉ là bắt chước. Em không thể thắng được bản gốc."

“Minazuki-san….”

“À, nhưng Sakura đâu có vì thế mà bỏ cuộc đâu, đúng không? Cuối cùng thì em ấy vẫn phải tự mình trở thành một cô em gái ngoan mà không cần phải bắt chước ai hết. Cái khao khát muốn trở thành em gái số một của Sensei trong em ấy chỉ càng mạnh mẽ hơn thôi!”

“Ư-Ưm, tôi phải nói sao nhỉ… chúc may mắn…?”

Tôi không tài nào tìm được câu đáp lại thích hợp, nhưng Minazuki-san vẫn nói “Vâng!” với một nụ cười thật tươi.

“Với lại, giờ Sensei đã nhận ra mình là một kẻ cuồng em gái rồi, thì sức quyến rũ của Sakura sẽ được truyền trực tiếp hơn nữa, nên Sensei chuẩn bị tinh thần đi nhé!”

“Xin cô nương tay cho tôi…”

Khi cảm thấy mồ hôi lạnh toát trên trán, Minazuki-san đổi chủ đề bằng câu “À tiện thể…”

“Ngày mai, Sensei sẽ gặp lại người mà Sensei đã tranh cãi đó, đúng không? Rốt cuộc thì anh ta là người thế nào mà lại nói chuyện với Sensei như vậy?”

…À, đúng rồi, tôi chưa kể cho cô ấy nghe về Sakurada-san.

Nghĩ rằng Minazuki-san đằng nào cũng đã biết gần hết mọi chuyện rồi, tôi quyết định kể thẳng cho cô ấy nghe về sự cố với Sakurada-san thì cũng chẳng hại gì. Thế nhưng…

“Ể? Giám đốc Sakurada…?”

Khi cuộc trò chuyện tiếp diễn, tôi nhận ra vẻ mặt của Minazuki-san ngày càng trở nên nghiêm trọng. Và ngay khi tôi giải thích xong, cô ấy cứ lẩm bẩm “Không thể nào…” không biết bao nhiêu lần.

“Ư-Ưm, có chuyện gì không ổn à…?”

Nghe câu hỏi của tôi, Minazuki-san chỉ lắc đầu. Dù cô ấy vẫn trông kỳ lạ, nên tôi muốn hỏi cho ra nhẽ, nhưng…

“Sakura không được khỏe lắm… Hôm nay em ấy sẽ đi ngủ. Cảm ơn Sensei rất nhiều vì tách cà phê,” Nói xong, cô ấy vội vàng trở về phòng mình.

Sau khi dọn dẹp tách, tôi cũng trở về phòng. Cuối cùng, tôi vẫn cứ nghĩ mãi về vẻ mặt của Minazuki-san khi tôi nói chuyện với cô ấy. Nhưng cơn buồn ngủ ập đến, và trước khi tôi kịp nhận ra, trời đã sáng.

Khi tôi xuống tầng một để rửa mặt, Suzuka hoảng hốt chạy đến.

“Anh trai! Sakura-san biến mất rồi! Thay vào đó là cái này…!” Cô bé đưa cho tôi một mảnh giấy.

Trên đó viết:

Sakura đã được Sensei chăm sóc mấy ngày qua. Em ấy chắc chắn sẽ đền đáp công ơn của Sensei. Tuy nhiên, hiện tại Sakura có việc phải làm. Sakura xin lỗi vì đã không tạm biệt trực tiếp.

– Minazuki Sakura

“Hình như chị ấy đã rời khỏi nhà rất sớm. Đồ đạc của chị ấy cũng biến mất hết rồi và chị ấy còn gấp gọn chăn đệm đàng hoàng nữa chứ.”

Nghe lời Suzuka nói, tôi nghiêng đầu bối rối.

…Chuyện này có liên quan đến tối qua không nhỉ? Vẻ mặt cô ấy đã thay đổi khi chúng tôi đang nói chuyện, và tôi không biết tại sao. Và cái phần ‘Hiện tại tôi có việc phải làm’ trong lá thư cũng rất đáng ngờ.

“Em cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng có vẻ như chị ấy có việc quan trọng. Chúng ta biết là chị ấy có lẽ vẫn ổn, vậy nên hãy nghĩ về chị ấy sau cuộc gặp với Sakurada-san nhé…”

“…Đúng vậy.”

“Trông em lo lắng quá, Suzuka.”

“K-Không phải vậy đâu. Em chỉ bất ngờ vì chị ấy đã ở với chúng ta cả tuần rồi mà tự nhiên lại bỏ đi đột ngột như vậy thôi,” Cô bé nhanh chóng lảng tránh ánh mắt tôi rồi rời khỏi phòng tắm.

Tôi cũng cảm thấy bối rối không kém Suzuka, nhưng có những vấn đề cấp bách hơn mà tôi phải tập trung vào.

Phần 6:

Ăn xong bữa sáng, chúng tôi một lần nữa lên đường đến tòa soạn.

“Cuối cùng cũng đến lúc rồi…”

“Đừng lo lắng. Anh nhất định sẽ thuyết phục được Sakurada-san.”

Khi Suzuka lẩm bẩm trong lúc ngước nhìn tòa nhà tòa soạn, tôi trả lời bằng một giọng đầy tự tin. Chúng tôi đã hoàn thành mục tiêu ban đầu, nên không cần phải lo lắng gì nữa.

“K-Không phải em lo lắng… D-Dù sao thì, anh trai cuối cùng cũng đã nhận ra mình là một kẻ cuồng em gái rồi, nên…”

Đủ một mình tôi là được rồi… hehe, he he he…!” Mặt cô bé đỏ bừng đến tận mang tai.

...Có lẽ con bé lo tôi không thuyết phục được anh Sakurada chăng? Nếu đúng là vậy thì chẳng cần phải bận tâm. Về khoản đó, tôi tin mình không hề thua kém bất cứ ai.

“Cứ để đấy cho tôi,” tôi nói với Suzuka khi chúng tôi bước vào tòa nhà.

Sau khi trình bày lý do đến tại quầy lễ tân, anh Shinozaki đã ra đón chúng tôi chỉ trong vài phút.

“Tôi xin lỗi vì lại để Thầy phải đến đây một lần nữa. Sakurada đôi khi rất cố chấp… Từ trước đến nay, tôi luôn nhường nhịn hậu bối của mình, nhưng tôi sẽ không dung thứ cho việc hắn nói xấu Thầy Towano! Đến nước này, tôi sẽ nghĩ cách để—”

“K-Không, chuyện này cứ để tôi lo, anh Shinozaki bình tĩnh đã.”

Tuy vẫn còn đôi chút bực tức, chúng tôi vẫn đi về phía phòng họp.

“...Thầy Towano, tôi thấy hôm nay Thầy lại đi cùng cô em gái nữa,” Sau một thoáng liếc nhìn Suzuka, Sakurada-san nhìn tôi với ánh mắt đầy thù địch.

Mặc dù vẫn mặc bộ đồ y hệt tuần trước, nhưng không hiểu sao cảm giác áp đảo của anh ta đã biến mất.

“Và, hôm nay Thầy có việc gì? Tôi đến đây theo ý tiền bối, nhưng tôi không nghĩ mình có gì để nói với Thầy Towano.”

“Không phải vậy. Dù anh có thể không nghĩ rằng có gì đáng để bàn bạc, nhưng chúng tôi thì có đấy.”

“...Và đó là gì?”

“Đó là về kế hoạch thay đổi nhân vật em gái cho bộ anime. Tôi phải thành thật mà nói; chúng tôi không thể cho phép điều đó xảy ra, vì vậy anh phải đảm bảo với chúng tôi rằng anh sẽ không thực hiện điều đó,” Vì tôi quá thẳng thắn, Sakurada-san nhìn tôi với đôi mắt mở to.

Tuy nhiên...

“Ra là về chuyện đó. Tôi tin rằng tôi đã nói với Thầy trước đây rằng mọi chuyện đã được quyết định rồi. Dù tiểu thuyết của Thầy có tuyệt vời đến đâu đi chăng nữa, bản thân Thầy không hiểu thế nào là người cuồng em gái, nên tôi phải thay đổi nhân vật cho phù hợp—”

“Tôi không muốn nói lời thất lễ, nhưng tôi không nghĩ rằng ở đây có ai cuồng em gái hơn tôi đâu.”

Vì thái độ của tôi tràn đầy tự tin, Sakurada-san lộ vẻ mặt nghi ngờ.

“Nói vậy thôi, chứ tuần trước tôi đã không thể thể hiện điều đó, nên tôi xin lỗi về chuyện đó. Tuy nhiên, bây giờ tôi đã khác, vậy nên không cần phải thay đổi nhân vật nữa.”

“...Chuyện gì vậy? Thầy không định nói với tôi rằng Thầy đã học được thế nào là cuồng em gái chỉ trong một tuần chứ?”

“Không, tôi không cần phải học điều đó. Tôi chỉ nhớ lại thôi. Bởi vì tôi luôn là một người cuồng em gái mà.”

Để đáp lại, Sakurada-san nhướn một bên lông mày. Khi tôi nhìn sang bên cạnh, tôi thấy Suzuka và Shinozaki-san.

“A-A-A-A-Anh hai…!”

“T-Thầy Towano... tuyệt vời quá...!”

“Vậy, Sakurada-san, còn anh thì sao? Giờ tôi đã thức tỉnh rồi, anh có thực sự chắc chắn rằng mình hiểu thế nào là người cuồng em gái không?”

“...Thật ngạc nhiên. Thầy đang cố tranh luận với tôi ư?”

“Chắc chắn không phải vậy. Tuy nhiên, tôi nhớ ra rằng... tuần trước anh đã không mô tả chi tiết cảm xúc của mình đối với những cô em gái nói chung.”

“Fuu… được thôi. Nếu Thầy đã nói đến mức đó, tôi sẽ chia sẻ suy nghĩ của mình với Thầy. Tuy nhiên, kết luận sẽ không thay đổi. Tôi sẽ thay đổi nhân vật em gái, vậy nên Thầy không cần phải can thiệp vào chuyện đó.”

“Tạm thời thì tôi sẽ lắng nghe.”

“...Chắc chắn không quá lời khi nói rằng em gái là đặc điểm tuyệt vời nhất,” Sakurada-san đẩy kính râm lên khi anh ta bắt đầu nói một cách điềm tĩnh, “Mặc dù họ cùng một gia đình, nhưng lại thuộc giới tính đối lập. Điều này khiến họ rất gần gũi, nhưng vẫn rất xa cách. Và

[IMAGE: ../Images/015.jpg]

“Sự sa đọa nảy sinh từ điều đó còn vượt xa mọi đặc tính khác.”

Lời lẽ tuy điềm tĩnh nhưng lại đầy sức nặng. Hắn ta rõ ràng rất tự tin vào những gì mình nói.

“Thậm chí, có thể gọi đó là một thứ thuốc phiện. Một khi đã nếm trải, ngươi sẽ không bao giờ có thể quên được…! Dù chúng có dễ thương đến mấy, hay cái ham muốn được bảo vệ chúng, thì cũng không một đặc tính nào có thể thắng được thứ này! Em gái chính là tuyệt phẩm đến thế đấy!” Và hắn ta không dừng lại ở đó, “Những sinh vật gọi là em gái chính là Thần! Chúng là đặc tính vĩ đại nhất! Và ta, ta chỉ là một sứ giả! Được liếm, được ngửi, được ôm ấp, chúng luôn ở trong tầm tay nhưng đồng thời lại là một bông hoa không thể với tới! Và ta phải là Đấng Cứu Thế để cho thế giới biết chúng vĩ đại đến nhường nào—”

Thế nhưng…

“Tôi… hiểu rồi. Thôi được rồi, Sakurada-san,” tôi ngắt lời Sakurada-san giữa chừng, nghiêng đầu.

“Ý ngươi là sao? Ngươi cuối cùng đã nhận ra rằng ngươi không thể hiểu được cảm giác của một kẻ cuồng em gái thực thụ—”

“Không, ngược lại mới đúng. Sau khi nghe anh nói, tôi hoàn toàn hiểu rồi.”

Và…

“Anh mới là người không hiểu ý nghĩa của việc làm một kẻ cuồng em gái thì phải?”

“C-cái gì… Ngươi nói gì cơ? Ta không hiểu ý nghĩa của việc làm một kẻ cuồng em gái sao…? Vô lý! Ta không muốn bị một kẻ như ngươi nói như thế!”

“Không, thật đáng tiếc, nhưng anh mới là người không hiểu. Tôi hoàn toàn hiểu rõ rồi. Bởi vì—”

[IMAGE: ../Images/00008.png]

Trong khoảnh khắc đó, tôi liếc nhìn Suzuka một giây, rồi nói tiếp ngay sau đó.

“Anh chỉ theo đuổi ham muốn của bản thân, mà hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của em gái. Đó không phải là cách yêu em gái.”

“C-cảm xúc của em gái sao?!”

“Tôi đồng ý rằng em gái quả thực là đặc tính tuyệt vời nhất, và không gì có thể sánh bằng. Tôi cũng hiểu những ham muốn được liếm, được ngửi và được ôm ấp chúng của anh. Tuy nhiên, anh chỉ nên làm điều đó khi nó cũng khiến em gái hạnh phúc.”

“N-ngươi đang nói cái gì vậy! Một điều lố bịch như thế…!”

“Lời nói vừa rồi của anh chứng tỏ tôi đúng! Anh không biết ý nghĩa của việc yêu em gái; anh chỉ là một tên cuồng tín điên rồ! Nếu anh thực sự yêu chúng từ tận đáy lòng, thì anh sẽ không làm bất cứ điều gì khiến chúng bị tổn thương!” Tôi chỉ ngón tay về phía Sakurada-san.

“K-không thể nào! Theo đuổi ham muốn của bản thân mới là ý nghĩa của một kẻ cuồng em gái chân chính! Dù cho chúng có ghét bỏ ngươi vì điều đó đi chăng nữa! Ngươi, kẻ không bị em gái ruột của mình ghét bỏ, mới là kẻ cuồng em gái giả tạo!”

“Ha!” Nghe câu trả lời đó, tôi chỉ có thể cố nén nụ cười.

“Ý kiến thật sự của anh đã lộ ra rồi! Chỉ từ một câu nói đó, rõ ràng anh chẳng qua chỉ là một tên cuồng tín hèn mọn! Đây chính là sự hiểu lầm của anh! Nhưng, tôi thì khác! Như thế này—”

Nói rồi, tôi ôm chặt lấy Suzuka đang đứng cạnh mình.

“A-a-a-a-anh hai?!”

“Được em gái mình yêu thương bất chấp những lỗi lầm của bản thân, đó mới là ý nghĩa của một kẻ cuồng em gái chân chính!”

Với sự tự tin ngập tràn, tôi nói to điều đó. Thấy tôi như vậy, Sakurada-san trừng mắt nhìn tôi với đôi mắt mở to, còn Shinozaki-san vì lý do nào đó lại bắt đầu gật đầu.

…Chỉ riêng tôi thì không thể tự mình đi đến kết luận này. Nếu Suzuka không nói rằng cô bé sẽ không ghét tôi cho dù có chuyện gì xảy ra, có lẽ tôi sẽ không bao giờ nhận ra điều đó. Điều tôi thích là thuộc tính ‘em gái’, chứ không phải bản thân em gái tôi. Nhưng suy cho cùng, em gái tôi vẫn là một người em gái. Phần quan trọng nhất của việc yêu em gái là phải trân trọng thuộc tính ‘em gái’. Đó là lý do tại sao bạn không bao giờ được làm tổn thương em gái mình bằng bất kỳ cách nào. Để đạt được điều này, tôi phải trở thành một người anh trai đáng tin cậy. Điều này giờ đây nghĩ lại thì thật đơn giản.

[IMAGE: ../Images/00009.png]

Mọi thứ có dính dáng đến hai tiếng "em gái" đều phải trân trọng – đó chính là kim chỉ nam của một kẻ cuồng em gái chân chính, và việc được gọi "Onii-chan" (anh hai) là điều kiện tiên quyết!

“…Ư…”

Sakurada-san chỉ trừng mắt nhìn tôi khi tôi vẫn tiếp tục ôm chặt Suzuka. Cuối cùng, anh ta bắt đầu lắc đầu.

“Tôi không chấp nhận được…! Tuyệt đối không chấp nhận! Một kẻ cuồng em gái mà lại được chính em gái mình chấp nhận… Tôi không chấp nhận điều đó! Sao tôi có thể chấp nhận được chứ!” Bừng bừng lửa giận, anh ta đứng bật dậy, “Sao tôi có thể cam tâm chấp nhận! Đến nông nỗi này thì tôi nhất định phải thay đổi nhân vật đó! Phải biến cô bé thành y hệt em gái của tôi!”

“Hả? C-Cái gì…?”

Tôi hơi bối rối trước những lời đó của anh ta nhưng lại không có thời gian để hỏi thêm…

“Anh thôi ngay đi được không hả!!!”

Một giọng nói cực kỳ lớn vang vọng khắp căn phòng, khiến mọi người giật mình quay về phía phát ra âm thanh. Đứng ở đó là…

“S-S-Sakura-tan?!”

“Đừng có gọi là Sakura-tan! Mà anh nghĩ anh đang làm cái quái gì vậy hả?! Tự ý sửa nhân vật trong tiểu thuyết của Thầy để làm anime sao? Anh hai, anh có muốn giải thích gì không?” Đó chính là Minazuki-san, người đã bỏ nhà tôi mà đi.

…Khoan đã? Sakura-tan? …Và Anh hai…?

“K-Không phải đâu, Sakura-tan! Chuyện này có lý do của nó…!”

“Ồ, vậy thì anh mau nói cho Sakura nghe những lý do ‘quan trọng’ đó đi, cái lý do đã buộc anh phải làm phiền Thầy như vậy và làm một chuyện ngốc nghếch như thay đổi nhân vật gốc!” Khi Minazuki-san bắt đầu mắng Sakurada-san, anh ta lập tức đứng dậy khỏi ghế và cúi đầu lia lịa, lắp bắp nói “X-X-X-Xin lỗi!”

C-Chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Ư-Ưm, Minazuki-san?”

“…Thầy Towano, Sakura xin lỗi vì tất cả mọi chuyện. Mọi thứ trở nên tệ hại như vậy là do anh trai ngốc nghếch của con…” Khi tôi hỏi, Minazuki-san liền xin lỗi.

…Khoan đã, “anh trai” mà cô bé nói đến có nghĩa là…?

“Đ-Đừng nói với tôi; Sakurada-san là cái người anh trai cuồng em gái biến thái mà cô bé đã nhắc đến sao…?”

“Vâng, đúng là anh ta đó…” Cô bé quay lại trừng mắt nhìn Sakurada-san, người vẫn đang cúi đầu lẩm bẩm “Sakura-tan xin lỗi, Sakura-tan xin lỗi…”

“Sakura không ngờ anh trai mình lại làm phiền Thầy nhiều đến vậy… Sau khi nghe chuyện của Thầy hôm qua, Sakura đã thấy có gì đó quen quen.”

….À, thì ra đó là lý do cho phản ứng của cô bé lúc đó.

“Sakura định đến đây để lôi cổ anh ta về. Nhưng lại chỉ vừa vặn bỏ lỡ… Vậy thì, cái chuyện thay đổi nhân vật này rốt cuộc là sao hả anh hai?”

“Không phải đâu, Sakura-tan… Đó chỉ là một cách nói phóng đại thôi mà…”

“Vậy thì mau giải thích rõ ràng cho Sakura nghe!”

“Hyyyiii?!” Phát ra một tiếng rít lớn, anh ta bắt đầu giải thích mọi chuyện trong nước mắt.

…À mà, cái khí chất “trai đẹp” lúc nãy đã biến mất hoàn toàn rồi.

“Tôi thật sự rất yêu thích tiểu thuyết của Thầy Towano và tôi đã định chuyển thể trung thực tác phẩm đó thành anime! Sau khi Thầy đến đây, lại còn có cả cô em gái ruột thịt xinh đẹp nữa chứ, tôi thật sự nghĩ Thầy là một người tuyệt vời!”

“Nhưng…” Anh ta tiếp tục.

“Sau khi nói chuyện với Thầy, tôi nhận ra Thầy thực ra chẳng yêu em gái chút nào cả… Thầy hoàn toàn khác xa những gì tôi đã tưởng tượng…”

“À, đó có lẽ là lỗi của tôi…”

“Hơn nữa, việc Thầy lại có cô em gái ruột thịt đi cùng, điều đó khiến tôi vô cùng tức giận… Lúc đó, Sakura-tan lại vừa bỏ nhà đi, nên cứ như có một công tắc vừa bật lên trong đầu tôi vậy…”

“Vậy là anh tức giận chỉ vì chuyện đó thôi sao?!”

“T-Tôi biết rất rõ mình chỉ đang hành động như một đứa trẻ, nhưng tôi không thể kiểm soát cơn giận của mình… Và trước khi tôi nhận ra, tôi đã nói rằng sẽ thay đổi nhân vật…”

“Anh có biết anh đã làm phiền Thầy đến mức nào không hả?”

Towano-sensei đã làm gì trong suốt tuần qua…?

Một luồng hắc khí bỗng tỏa ra từ người Minazuki-san. Thấy vậy, Sakurada-san liền cuống quýt cúi gập người xin lỗi cô nàng.

“T-Tôi thật sự chưa từng có ý định làm vậy đâu! Nhưng sau khi Sensei xuất hiện trong chương trình radio của Sakura-tan, tôi cứ nghĩ mình sẽ phát điên mất thôi. Lúc tôi hỏi người quản lý của thầy, cô ấy bảo thầy đang ở nhà của anh ấy, đầu óc tôi lúc đó không thể nào suy nghĩ được nữa…”

“À, ra đó là lý do hôm đó anh có mặt ở đó à? Để theo dõi Minazuki-san sao?”

…Thảo nào lúc hai người họ quay lại thì anh ta biến mất tăm…

“Hừm, vậy rốt cuộc, anh vẫn quyết định thay đổi nhân vật sao?”

“K-Không phải! Tôi chỉ muốn làm khó thầy thêm một chút nữa thôi! Chúng tôi dự định sẽ gặp lại nhau vào cuối tuần này mà, nên tôi định lúc đó sẽ nói với thầy là chúng ta cứ làm theo bản gốc!”

“Nhưng anh vẫn chưa nói đúng không? Anh hãy chuẩn bị tinh thần đi…”

Ôi chao… Nụ cười vừa rồi của cô ấy lạnh lẽo đến thấu xương…

“S-Sakura-tan! Tôi không nghĩ chỉ trong một tuần mà anh ấy lại thay đổi nhiều đến vậy! Rồi lại còn nghe anh ấy nói rằng từ trước đến giờ tôi đã sai lầm về mấy đứa em gái nữa chứ… Tôi không thể bình tĩnh nổi nữa… N-Nhưng mà, ban đầu, chính nhờ tiểu thuyết của Towano-sensei mà tôi mới thăng hoa lên một tầm cao mới trong tình yêu dành cho em gái đấy!”

“Ể? Vậy hóa ra là tại tôi mà anh mới đi sai đường sao…?”

“Đúng vậy đó! Bởi vì tiểu thuyết của thầy quá xuất sắc, tôi cảm thấy mình phải nâng cấp tình yêu dành cho em gái thêm một bậc nữa thì bộ anime mới có thể hay bằng tiểu thuyết được! Chính vì thế mà tôi nghĩ mình phải thật sự yêu Sakura-tan thì mới làm được chứ…..!”

Vậy ra, cuối cùng… tất cả là vì cả hai người họ đều đọc tiểu thuyết của Suzuka sao…?

“Ý anh là anh bắt đầu hành động kỳ lạ như vậy chỉ vì lý do đó sao?!”

“T-Tôi nghĩ rằng nếu không đi đến mức cực đoan như vậy, tôi sẽ không thể bắt kịp Towano-sensei được! Là một nhà sản xuất anime, chuyện như vậy không thể tha thứ được, đúng không?!”

À, cuối cùng tôi cũng hiểu ra. Người này chẳng qua là một kẻ ngốc thẳng thắn và trung thực mà thôi.

“Thế vẫn không phải là lý do bào chữa đâu!”

“Đ-Đúng như cô nói… Tôi chỉ quá tức giận, nghĩ rằng mình đã thua Sensei, nên mới nghĩ đến chuyện thực sự thay đổi…”

“Anh thua là đúng rồi! Không giống Nii-san, người về cơ bản đã ép Sakura phải bỏ nhà đi, Sensei thực sự yêu thương các em gái, chính vì thế anh ấy mới xứng đáng được gọi là ‘Onii-chan’!”

“Ưmm, Sakura-tan…. Dù sao đi nữa, tôi thật sự không có ý định thay đổi nhân vật đâu, làm ơn hãy tha thứ cho tôi!”

“L-Làm ơn dừng lại đi!”

Khi Sakurada-san quỳ xuống cúi đầu, tôi bỗng hoảng loạn. Tôi đâu có giận anh ấy thật đâu, hơn nữa tôi vẫn cảm thấy mình mới là người có lỗi ở đây… Chỉ cần anh ấy không thay đổi bất cứ điều gì là được.

“Đ-Được rồi… Tôi không giận nữa đâu.”

“T-Thật sao?! Cảm ơn Towano-sensei rất nhiều!”

“Anh nên biết là, dù Tiền bối có tha thứ cho anh thì Sakura cũng không đâu. Đây là cơ hội tuyệt vời, nên từ giờ trở đi, Sakura sẽ giúp anh loại bỏ cái tính cuồng em gái đó khỏi người anh!”

“Hừm, không ngờ Sakurada lại cuồng em gái đến thế… Hình như ngay cả tôi cũng không hiểu rõ anh ta cho lắm…” Shinozaki-san vừa nói vừa quan sát cảnh tượng trước mắt mình.

Cuối cùng, tôi quyết định im lặng nhìn hai anh em cãi nhau.

“A-A-Anh định ở yên như thế này bao lâu nữa…!”

Trong lúc Minazuki-san vẫn đang giữa chừng quát mắng, tôi nghe thấy một giọng nói phát ra từ trong vòng tay mình. Nhìn xuống, tôi thấy Sakura đang lườm tôi với khuôn mặt đỏ bừng, và cuối cùng tôi nhận ra rằng mình vẫn đang ôm chặt cô bé.

“X-Xin lỗi!” Tôi vội vàng buông cô bé ra.

“A-Anh hai rốt cuộc yêu em gái đến mức nào vậy…!” Giọng cô bé có vẻ giận dữ, nhưng dường như

Cô bé quay lưng đi, miệng vẫn nhoẻn cười: "Thậm chí anh còn nói toẹt ra mấy lời đó nữa chứ...! Nào là liếm... ngửi... ôm...!"

Giờ nghe cô bé nhắc lại, tôi mới lờ mờ nhớ ra mình đã thực sự nói gì với Sakurada-san...

...Tôi đang nói cái quái gì vậy chứ...?

Mà trong mớ lời tôi lảm nhảm đó, lại còn trộn lẫn cả những câu cực kỳ "nguy hiểm" nữa chứ!

...Mình nhất định phải xin lỗi Suzuka mới được!

"X-Xin lỗi Suzuka! Anh nói nhiều quá rồi đúng không!?"

Đúng rồi, dù em ấy nói sẽ không ghét mình, nhưng chưa bao giờ nói là em ấy thực sự thích cả...! Mà mình lại còn nói ra mấy lời đó...! Mình đang nghĩ cái gì vậy chứ?!

Tôi cúi gằm mặt xuống, chờ đợi phản ứng từ Suzuka.

...Nhưng em ấy chẳng nói gì cả.

Chậm rãi ngẩng đầu lên, tôi thấy Suzuka đang lo lắng cựa quậy.

"O-Onii-chan, thật ra e-e-e-e-e-e-m... à thì, em cũng không ghét lắm đâu, nên không sao đâu ạ..."

Cô bé nói rồi vội vàng quay đi chỗ khác.

Dù chỉ trong một khoảnh khắc, em ấy lại một lần nữa nhìn tôi với đôi má ửng hồng...

"Em cảm ơn anh rất nhiều, Onii-chan..."

Bỗng dưng được cảm ơn như vậy, tim tôi lỡ mất một nhịp.

...Đó có phải là lời cảm ơn của em ấy về chuyện vừa rồi không?

Tôi không biết chính xác là vì sao, nhưng miệng tôi đã nói ra trước khi tôi kịp suy nghĩ.

"Anh cũng vậy... Suzuka."