Ore ga Shujinkou ja Nakatta Koro no Hanashi wo Suru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dragon Quest: Legend of Rubiss

(Tạm ngưng)

Dragon Quest: Legend of Rubiss

Saori Kumi

Trong thời cổ đại xa xôi, trước cả Huyền Thoại của Erdrick, tồn tại Ideen – một vùng đất của các tinh linh và tiên nữ, nằm giữa Thiên Đàng và Địa Ngục. Giờ đây, vòng tròn của những huyền thoại vĩ đại

5 15

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

253 280

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

55 408

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

(Đang ra)

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

Hitoma Iruma

Mayu, tại sao cậu lại bắt cóc những đứa trẻ đó?

26 115

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

27 207

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

627 6152

Tập 03: True Lies - Tại sao lại có sự lựa chọn này? - Chương 12

"Ước gì mượn được cả tay mèo Schrödinger..."

"...Ơ?"

Tôi tỉnh giấc trong căn phòng ngột ngạt, nóng hầm hập.

"Thì ra là mơ à?"

Tôi lau mồ hôi trên trán.

Phù, hết hồn. Biết ngay mà, chuyện vớ vẩn thế làm sao mà...

"Hả?"

Đây vẫn là phòng tôi như mọi khi. Giá sách, bàn học, tủ quần áo. Chữ "Tật phong nộ" mà Arisu viết thư pháp mừng năm mới đã biến thành "Cơm thịt nướng định lượng" từ lúc nào không hay. Tại sao lại chọn mấy chữ này thì chịu, tôi chẳng hiểu nổi. Thanh kiếm gỗ bạch mộc mua trong chuyến du lịch hồi tiểu học, không biết có nên dọn đi không nhỉ? Thôi, cứ để đấy thêm một thời gian nữa vậy. Trông cũng ngầu mà.

Ánh nắng hè lấp ló qua khe rèm cửa.

Mà trước mặt tôi vẫn lơ lửng mấy dòng chữ kỳ quái.

"Sao lại thế này..."

Không phải mơ à? Dạo này toàn gặp mấy chuyện kiểu này...

Tôi ngồi khoanh chân trên giường, vung tay xua mấy dòng chữ đang lơ lửng trước mặt. Đương nhiên là vô ích, chúng vẫn cứ ở đấy. Tôi lắc mạnh đầu. Mấy chữ đó cũng lắc lư theo.

Nhìn kiểu gì thì mấy dòng chữ này cũng là mấy lựa chọn.

"Lựa chọn á?"

Kỳ lạ thật.

Rõ ràng là dị thường.

"Rốt cuộc là cái quái gì thế này...?"

Vừa lẩm bẩm xong thì...

"Anh tỉnh rồi ạ?"

Có tiếng nói vang lên, tôi vội quay phắt lại.

Không biết từ lúc nào, Yue đã đứng ở đó...

"Yue!?"

Quá bất ngờ, tôi lăn khỏi giường. Nhưng tôi lập tức đứng phắt dậy, thủ thế "Mai rùa" trứ danh do lão Rùa Muto sáng tạo.

Yue, tự xưng là con gái tôi từ tương lai tới...

Con bé đeo bịt mắt ở mắt trái, nhìn chằm chằm tôi bằng con mắt phải màu đỏ.

Hôm nay con bé không mặc bộ váy Gothic Lolita quen thuộc mà mặc bộ đồng phục nữ sinh của trường tôi. Thường thì bộ Gothic Lolita mới giống cosplay hơn, nhưng Yue mặc đồng phục học sinh lại trông còn "cosplay" hơn, cảm giác thật kỳ lạ.

Mấy chuyện này giờ không quan trọng.

"Sao con lại ở phòng ta!?"

Đây mới là điều quan trọng.

Sau khi thất bại trong việc bắt tôi đi, Yue đã biến mất tăm hơi...

"Con vào bằng cách nào?"

"Chìa khóa ạ."

"À, mở khóa trái phép à?"

Nói mới nhớ, Hito cũng từng tự tiện mở khóa bằng kỹ năng mở khóa. Hay là tôi nên đổi khóa mới nhỉ?

"Vì không có chìa khóa, nên con đã đập vỡ cửa sổ để đột nhập."

"Càng tệ hơn đấy!"

"Không cần lo lắng đâu ạ. Con đã dọn sạch sẽ các mảnh vỡ thủy tinh rồi."

Yue nói với giọng đều đều, không một chút biểu cảm.

"Con còn dùng băng dính dán đi dán lại để đảm bảo anh không bị thương nếu dẫm phải."

"Cẩn thận quá đi! Nhưng ta không lo lắng về chuyện đó!"

"Chuyện đùa đến đây là kết thúc ạ."

"Đừng có tự tiện đổi chủ đề thế chứ. Xâm nhập gia cư là phạm pháp đấy. Mà khoan, đoạn nào là đùa vậy?"

"Con không đập vỡ cửa sổ đâu ạ."

"...Vậy à."

Cũng đỡ lo phần nào. Dù chỉ là một chút thôi.

"Con có chìa khóa dự phòng."

"Làm lúc nào không hay vậy!?"

"Trong từ điển của Yue không có từ 'không thể'."

"Không phải chuyện gì cũng được làm chỉ vì nó có thể làm được đâu."

"Cả từ 'tự trọng' cũng không có luôn ạ."

"Con còn vênh váo nữa à!?"

Yue im lặng nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ. Vẫn không hề mỉm cười.

Tôi gãi đầu lia lịa. Từ sáng tới giờ toàn bị phá bĩnh.

"Thôi được rồi, con đến đây làm gì?"

Vừa hỏi tôi vừa nghĩ, đây là cơ hội tốt.

Tôi cũng có chuyện muốn nói với Yue mà.

Nhìn Yue trong bộ đồng phục, cảnh tượng nửa năm trước lại hiện về trong đầu tôi.

Tôi đã gặp Yue vào đêm giao thừa (31 tháng 12) nửa năm trước.

Không, nói là gặp thì nhẹ quá. Phải nói là tôi bị Yue tấn công mới đúng. Bị con bé dí nắm đấm kỳ quái vào mặt, và rồi...

"Hôm nay con mang cái này đến tặng anh, Muto."

Yue lấy ra một vật gì đó từ túi thần kỳ, đó là...

"Sao lại là gối ôm!?"

Là gối ôm.

Một chiếc gối ôm không thể nhầm lẫn đi đâu được.

Chuyện này quá đột ngột, tôi không biết phải làm gì.

"Đây không phải là gối ôm bình thường đâu ạ."

Yue tiến sát đến trước mặt tôi, dúi mạnh chiếc gối ôm vào tay tôi.

Trên đó in hình của Yue.

"Hàng thủ công mỹ nghệ kìa!"

"Mặt trước là hình Yue mặc đồng phục."

Tôi không biết mặt nào là mặt trước, mặt nào là mặt sau, nhưng mặt tôi đang nhìn thấy là hình Yue mặc đồng phục học sinh. Yue mà tôi biết thì gần như không biểu cảm, điềm tĩnh như núi Thái Sơn, nhưng Yue trong ảnh lại đang đỏ mặt, tư thế như bị ai đó đè xuống giường ấy. Váy con bé hơi bị tốc lên, như thể sắp lộ nội y đến nơi. Nhưng chỉ là suýt soát thôi, một sự tinh tế tuyệt vời.

Vậy thì mặt sau chắc còn kinh khủng hơn...

"Còn mặt sau thì..."

Yue lật chiếc gối ôm lại.

"Là ảnh ghép giữa cơ thể của một anh chàng cơ bắp cuồn cuộn và khuôn mặt của Muto Michinao ạ."

"Ghê quá đi!"

Tôi hét lên hết cỡ.

"Sao ta lại phải ôm cái ảnh ta ngủ chứ!"

"Vậy là ý anh Muto Michinao là anh muốn ôm ảnh gợi cảm của Yue ngủ cùng sao?"

"À, không... ý ta là..."

Lúng ba lúng búng.

Trên chiếc gối ôm Yue đang cầm là bức ảnh to tướng của tôi với làn da rám nắng và cơ bắp cuồn cuộn. Mặc độc một chiếc quần bơi tam giác màu đen. Ớn quá...

"Trời ạ, cái gì thế này? Rốt cuộc con muốn gì hả?"

"Con chỉ muốn chọc anh cười thôi ạ."

Yue ném chiếc gối ôm đi.

"Làm ơn mang nó về đi."

Tôi thở dài rồi đổi giọng.

Giờ tôi muốn nói chuyện nghiêm túc một chút.

"Quan trọng hơn là, Yue này."

"Sao ạ?"

Rất khó để tôi tìm Yue sau khi con bé biến mất. Nhưng vì Yue đã chủ động liên lạc với tôi, nên tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này.

"Trước đây Yue từng nói rằng, con có thể giải thích toàn bộ những chuyện đang xảy ra với ta mà?"

"Con có thể ạ."

Yue gật đầu. Mái tóc bạc ánh xanh và chiếc nơ khẽ lay động.

"Vậy còn cái thứ kỳ quái này thì sao?"

Tôi chỉ vào mấy dòng lựa chọn trước mặt.

Từ lúc tỉnh dậy, nó vẫn luôn ở trước mặt tôi.

"Con biết nó là cái gì đúng không?"

Yue lại gật đầu. Có vẻ như Yue cũng nhìn thấy mấy dòng lựa chọn này. Vậy thì đây cũng là một trong những sự kiện bí ẩn đang xảy ra với tôi.

"Này, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Hay là ta đang mơ một giấc mơ kỳ quái? À, hay là đây là thế giới tâm lý (Psychosocial) hay lãnh địa hư cấu (Imaginary Field) gì đó?"

"Không ạ. Tất cả chỉ là hiện thực. Không phải mơ đâu ạ."

"Chỉ là hiện thực..."

"Anh đang trải qua mọi chuyện đấy ạ."

"Ta sắp phát điên lên mất vì chẳng hiểu gì cả..."

Yue chớp mắt một cái. Rồi con bé giơ bàn tay trắng nõn lên, chĩa về phía tôi.

"Muto, anh có quyền được biết sự thật."

Giọng nói của con bé rất lạnh lùng.

"Đồng thời, cũng có thể nói rằng anh có quyền từ chối biết."

"Giải thích sao cho đầu óc ta hiểu được đi."

"Con sẽ cho anh lựa chọn."

"Lựa chọn á...?"

Tôi nhìn chằm chằm vào mấy dòng lựa chọn trước mặt.

Đến lúc này, tôi chợt nhận ra.

Hôm nay đi chơi với Sasame →〔Nhìn lại mỹ nhân áo yukata〕

Hôm nay đi chơi với Hito →〔Đồng hồ G-Shock〕

Hôm nay đi chơi với Arisu →〔Arisu ở thế giới mùa hè〕

Hôm nay đi chơi với Suzuran →〔Thiên thần áo trắng giáng trần〕

Hỏi Yue về chân tướng →〔Chào mừng đến khu rừng dã thú〕

Có thêm một lựa chọn.

Vừa nãy còn là bốn lựa chọn, giờ đã thành năm.

Lựa chọn thứ năm có vẻ hơi khác so với bốn lựa chọn còn lại.

Hỏi về chân tướng...

"Mọi chuyện tùy thuộc vào anh. Nào, anh sẽ chọn cái nào, Muto?"

Yue hỏi tôi với giọng đều đều.

Tôi...