Ore ga Ojou-sama Gakkou ni “Shomin Sample” Toshite Rachirareta Ken

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Hoàn thành)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

567 5232

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

187 969

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

288 6371

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

278 5517

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

397 6161

Kẹo giả kim của Gisele

(Đang ra)

Kẹo giả kim của Gisele

Shiba

Một câu chuyện fantasy về việc chế tác tự do và vui vẻ của Giselle, một nhà giả kim thuật vô cùng tài năng mà không hề hay biết, cùng với Tinh linh mềm mại Taa-chan, xin được phép bắt đầu

94 417

Quyển 11 - Chương 9: Kagurazaka-kun, đồ biến thái

"Ôi chao, hồi hộp quá đi mất..."

Reiko khẽ thì thầm trước cửa phòng tôi.

Hôm sau giờ tan học, tôi dẫn Aika, Reiko, Hakua và Karen đến trước cửa phòng mình.

Vì ai cũng muốn gặp Eri, và tôi cũng nghĩ rằng nếu gặp mọi người thì biết đâu Eri sẽ nhớ lại được, nên tôi đã sắp xếp như vậy.

"Tớ đã nói với mọi người rồi đấy, Eri rất nhút nhát, nên ban đầu mọi người cứ ngoan ngoãn chút nhé. Tớ sẽ nói chuyện với cô ấy."

Mọi người gật đầu với vẻ mặt hơi kỳ lạ.

Cộc, cộc. Tôi gõ cửa.

"Eri, tớ vào nhé."

Mở cửa ra, tôi thấy Eri đang ôm chặt cái đệm ngồi ở phía trong phòng với vẻ mặt bất an.

Sau khi mọi người theo tôi vào, cô bé càng ôm chặt cái đệm hơn. Rõ ràng là cô bé đang rất căng thẳng trước "một đám người lạ".

Vẻ mặt đó khiến mọi người sững sờ.

Họ nhìn Eri với vẻ kinh ngạc. Tôi nghĩ đó là phản ứng khi họ nhận ra Eri thực sự đã mất trí nhớ. Tôi cũng hiểu cảm giác đó.

"Dù sao thì, cứ ngồi xuống đã."

Tôi giục, mọi người mới hoàn hồn và bắt đầu di chuyển.

Mọi người quây quần quanh cái bàn thấp.

Không... nói đúng hơn là họ tỏ vẻ như đang quây quần.

Vì Eri cảnh giác và các tiểu thư thì hơi e dè nên giữa họ vẫn có một khoảng cách khá lớn.

Còn tôi thì lẻ loi ngồi ở vị trí giữa đó.

Không khí trong phòng trở nên gượng gạo.

Dù vậy, khi tôi định lên tiếng để bắt chuyện một cách gượng gạo thì...

Eri bỗng nắm chặt lấy tay tôi.

Cô bé áp trán lên cánh tay tôi, người cứng đờ như đá. Cô bé rất sợ hãi.

"Sao, sao vậy?"

"...Kiếm..."

À.

Thanh kiếm Nhật đen bóng và nặng trịch lủng lẳng bên hông Karen đang ngồi ngay ngắn, phát ra tiếng lách cách mỗi khi cô cử động.

"Karen... Eri sợ đấy."

"Tại sao?"

"Cô ấy sợ kiếm đấy."

"——!"

"Thật ra thì cũng 'ờ ha' đấy, nhưng nghĩ kỹ lại thì chuyện đó cũng dễ hiểu mà."

".......Sợ quá..."

"A—xin lỗi, xin lỗi. Tớ xin lỗi nhé?"

Để an ủi Eri, tôi cúi người xuống, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.

"Karen, dù rất ngại nhưng cậu có thể để kiếm vào góc phòng được không?"

"Ngươi kia!! (Rút kiếm)"

"Cậu làm cái gì vậy hả?!"

"Ngươi chọn Hanae thay vì ta sao!!"

"Cậu đang nói cái gì vậy?!"

".........!"

Eri càng sợ hãi hơn và ôm chầm lấy tôi.

"Thấy chưa, Karen, tớ xin cậu đấy."

"Khụ...!!"

Karen vừa nghiến răng nghiến lợi như thể muốn dập tắt nỗi bất mãn của một yêu tinh bị Orc bắt giữ, vừa tháo thanh katana bên hông xuống.

""............""

Hả? Sao vậy, sao ngay cả biểu cảm của các tiểu thư đang nhìn bên này cũng hơi đáng sợ vậy?

Vòng một phổng phao của Eri đang ôm tôi ép chặt vào cánh tay tôi.

"À, Eri này."

"?"

Cô bé ngây thơ ngước nhìn tôi.

Dù trí nhớ là của hồi bé nhưng cơ thể vẫn là của người lớn. Cảm giác mềm mại, dễ chịu từ nơi phát triển tốt của cô bé truyền đến khiến tôi cảm thấy không ổn.

"...Chạm rồi kìa, ngực."

".......!"

Cô bé rời khỏi tôi như thể bị bật ra. Dù mới chỉ là học sinh tiểu học lớp bốn nhưng quả nhiên vẫn biết xấu hổ.

Eri ôm lấy cơ thể mình, trừng mắt nhìn tôi với vẻ mặt ngước lên,

"...anh Kagurazaka, đồ dê xồm."

Ôi ôi, đáng yêu quá.

Cái cách nói chuyện hệt như trẻ con này siêu moe luôn á. Tiểu học sinh đúng là tuyệt nhất á.

Khi tôi suýt chút nữa đã muốn nở một nụ cười dâm tà thì—tôi cảm thấy một luồng khí bạo cuồng từ phía đối diện truyền đến.

Tôi quay đầu lại,

"Hể?!"

Tôi, vãi chưởng, phải dựa lưng vào tường.

".......Kimito-sama, tôi đã hiểu ra rồi ạ."

Reiko nở một nụ cười với một sức ép khác thường.

"Hiểu, hiểu ra cái gì?"

Tôi hỏi lại, và rồi mọi người đồng loạt dùng ánh mắt vô cùng nhiệt thành nhìn tôi,

"""""Phải giúp cô ấy nhớ lại ngay lập tức!"""""

Họ đồng bộ một cách hoàn hảo.

"Ừ, ừ."