"Để cậu ấy xem linh vật đi!" Aika nói.
"Cái hồi mọi người cùng vẽ linh vật của Học viện Seika ấy hả?"
"Đúng vậy! Hồi đó Hanae cũng có mặt, mà chuyện cũng mới đây thôi." (A: Xem tập 9, tôi đã cười muốn co giật khi dịch chương đó.)
Quả thật là vậy.
"Cứ để cậu ấy xem cái đó, ừm, nếu tái hiện lại khung cảnh lúc đó, biết đâu cậu ấy sẽ bất ngờ nhớ ra!"
"Ra thế."
Con bé này cũng nghĩ ra được ý hay đấy chứ. Mà thôi, chắc cũng vô ích thôi –
"Đó là một ý tưởng tuyệt vời!"
"Đúng là Aika có khác!"
Reiko và Karen tán thành, Hakua cũng gật đầu lia lịa.
"Quyển sổ vẽ đó, để đâu rồi nhỉ...?"
"Trên cái giá đằng kia, để tớ đi lấy cho."
Karen đứng dậy. Có vẻ tự tin vào tác phẩm của mình nên cô bé rất hào hứng.
Rồi mỗi người đều cầm trên tay quyển sổ vẽ của mình.
"Kagurazaka cũng vẽ hả?"
"À, ừ."
"Ồ — Cho tớ xem với?"
" " " " "Tốt nhất là đừng xem." " " " "
Các tiểu thư đồng loạt ngăn cản Eri.
Tại sao cơ chứ.
*Lãnh địa tuyệt đối.*
*Mức độ lộ da thịt khoảng 20cm là đẹp nhất.*
*Cảm giác bó sát là quan trọng nhất.*
*Thịt mềm mại, có độ đàn hồi,*
*Làm tăng thêm niềm vui khi mặc vớ đùi.*
*Làn da trắng là tuyệt vời nhất.*
*Đùi phải tương đối to mới gọi là đùi. Ngay cả khi thon gọn hơn,*
*Chỉ cần trông mềm mại, và thịt có độ đàn hồi thì vẫn là tuyệt nhất.*
*(Hãy gọi nó là 'Má Thiên Thần').*
Rõ ràng là rất bình thường mà. (A: Bình thường cái quái gì!)
Tiếng đồng thanh của mọi người khiến Eri giật mình trong giây lát. Đúng là cô bé vẫn còn sợ người lạ.
"Hồi đó Hanae là người chịu trách nhiệm kiểm duyệt đó nha!" Aika nói.
"Tớ... hả?"
"Đúng vậy. Kiểm duyệt mấy cái linh vật tụi tớ vẽ. Đánh giá đẹp hay xấu. Tiện đây nói luôn, bản vẽ của tớ đã được cậu hết lời khen ngợi đó!"
Không... Đúng là Eri có nói một câu qua loa kiểu "Cũng được đấy chứ", nhưng cái đó dù nghĩ thế nào cũng không ổn chút nào.
"Vậy thì, bắt đầu nhanh lên nào. Cứ như hồi đó, tới xem tác phẩm của tụi này đi."
"Vâng, vâng. Cái đó... xin chỉ giáo ạ."
Eri vội vàng gật đầu chào một cái.
"Ái chà – không phải như thế."
Aika lắc đầu như một đạo diễn sân khấu.
"Hanae của hồi đó, không phải như vậy. Mà là thế này này."
Con bé hất tóc một cái "xoẹt" như một nữ diễn viên thời bong bóng kinh tế, rồi nói:
"Thôi được rồi, bản đại nhân Eri này đặc cách cho ngươi xem đó nha, nhớ phải đội ơn ta đấy nhé www"
Bất ngờ là bắt chước khá giống.
"Cứ phải đúng cái kiểu đấy mới được!"
"............"
Eri chết lặng.
Rồi, như muốn hỏi "Không phải thế đúng không?", cô bé nhìn tôi. Nhưng rất tiếc, tôi chỉ có thể nói thế này:
"...Đại khái là đúng kiểu đấy."
Tôi như nghe thấy tiếng "ẦM" phát ra từ phía Eri.
Cô bé ôm trán, cúi gằm mặt xuống. Rồi,
"...Đau đầu quá."
"!"
Tôi hoảng hốt. Bởi vì cô bé bị mất trí nhớ lại nói như vậy.
Nhưng Eri lại có vẻ bối rối trước phản ứng của tôi,
"À, xin lỗi. Tớ không sao mà?"
Cô bé mỉm cười trấn an tôi.
"Thật sự không sao chứ?"
"Ừm, không phải kiểu đau đó..."
"Thế là đau kiểu gì? Đau ở đây hả?"
Tôi đặt tay lên trán Eri đang chống. Giống như đo nhiệt độ vậy.
"........."
"Hơi nóng rồi đấy. Mặt cũng cảm thấy, hình như hơi đỏ thì phải?"
"Đâ... đâu có chuyện đó!"
Tôi cẩn thận quan sát tình hình của Eri, rồi –
*Rầm!*
Hakua đột nhiên ngồi phịch xuống đùi tôi.
"Hakua?"
Cô bé chẳng nói gì, mà ngược lại,
*Bộp bộp!* Cô bé đồng thời vỗ vào cả hai đầu gối của tôi.
Tôi vô thức nhìn quanh, Reiko vẫn giữ nguyên tư thế cầm tách trà, khóe môi nở một nụ cười tối thiểu nhất, mắt không chớp nhìn tôi chằm chằm. Còn Karen thì như bị thanh kiếm triệu hồi, đang cầm bao kiếm ở một góc phòng. Và rồi,
"Nào, mau mau Hanae tới đây xem! Kiệt tác đỉnh cao nhất mà tớ vẽ nè!"
Aika dang rộng quyển sổ vẽ ra.
"Oái oái oái!!!"
Eri ném con S●oo xuống đất.
"Seika-chan của tớ!!!"
Không, đó là ●Poo mới đúng. (A: Spoo, Seika-chan, hai linh vật này xem chú thích của tôi ở tập 9.)
Eri ôm chầm lấy tôi, khóc thút thít.
Thật đáng thương, chắc là con bé bị dọa sợ không ít. (A: Bản vẽ của Aika cũng dọa tôi không ít, nhìn bao nhiêu lần cũng thế.)
Sau đó, chúng tôi không tiếp tục nữa, Câu lạc bộ Dân thường hôm nay tan họp tại đây.