Ore ga Ojou-sama Gakkou ni “Shomin Sample” Toshite Rachirareta Ken

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Hoàn thành)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

567 5232

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

187 969

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

288 6369

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

278 5517

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

397 6161

Kẹo giả kim của Gisele

(Đang ra)

Kẹo giả kim của Gisele

Shiba

Một câu chuyện fantasy về việc chế tác tự do và vui vẻ của Giselle, một nhà giả kim thuật vô cùng tài năng mà không hề hay biết, cùng với Tinh linh mềm mại Taa-chan, xin được phép bắt đầu

94 417

Quyển 5 - Chương 8: Tôi đang cởi quần lót!!

“Hả!?”

Vừa thấy cửa phòng hé mở, Eri đã ngỡ ngàng.

“Đây chẳng phải phòng cậu sao?”

“Ừm. Mấy thứ đồ đạc ở nhà tớ đều được chuyển đến đây cả rồi… coi như đây là phòng tớ được ‘dời’ đến ấy mà.”

“…Chậc.”

Chẳng hiểu cái gì làm cô nàng phật ý, Eri tặc lưỡi một tiếng rồi cứ thế không khách sáo bước thẳng vào.

Rồi, Eri ung dung ngồi phịch xuống chiếc giường quen thuộc, vắt chân chữ ngũ.

Ôi chao, cái dáng điệu này lâu lắm rồi mình mới được chứng kiến lại đây này.

Tôi cũng như mọi khi, định ngồi xuống chiếc ghế thì—

“Cậu ngồi ghế làm gì?”

“Hả?”

Eri nheo mắt nhìn tôi, chỉ chỉ xuống tấm thảm dưới chân mình.

“Ngồi xuống đây.”

“Tại sao?”

“Cậu có biết vị trí của mình bây giờ không? Lát nữa cậu phải xin lỗi Eri đấy nhé?”

“Tớ xin lỗi cậu làm gì chứ?”

“Đừng có lắm lời! Ngồi xuống ngay!”

Đùng đùng, Eri giậm chân xuống sàn.

“Tớ biết rồi! Tớ biết rồi mà cậu đừng có làm loạn lên nữa!”

Lỡ mà để người xung quanh nghe thấy thì gay to. Cái nghề của cô nàng ấy, lúc lên giọng thì cái độ vang thấu đến trời xanh cũng chẳng phải chuyện đùa.

Tôi bực bội ngồi bệt xuống tấm thảm.

“Ngồi thẳng lưng lên!”

“…………”

Lười chẳng buồn cãi nhau với cô ta nữa. Dù có tranh cãi thì ngoài mệt mỏi ra cũng chẳng được gì. Đây là kết luận tôi rút ra được sau một thời gian dài tiếp xúc với cô nàng.

“Eri, tại sao cậu lại ở Học viện Nữ sinh Seika?”

“Tớ đã nói là cho phép cậu hỏi à?”

“…(#^ω^)”

Eri đổi tư thế bắt chéo chân. Đôi chân trần thon dài lộ ra từ chiếc quần short cũng theo đó mà khẽ động.

“Vì tớ thấy khó chịu.”

Không hiểu.

“Sao cậu biết được chỗ này?”

“Cái chuyện đó không quan trọng đâu.”

“Cô vào bằng cách nào? Trước đường hầm có lính gác mà?”

“Ha. Bọn người đó chỉ biết ngồi trong chốt canh ăn vặt rồi tán phét thôi. Lén lút đi qua dễ ợt ấy mà.”

…Ra là vậy.

Lính gác ở những nơi bình thường, hòa bình vô sự chắc là thế đấy.

“Mà này, cậu rốt cuộc là thế nào đây?”

Eri chỉ ngón tay trỏ vào xung quanh, ánh mắt sắc như dao cau cúi xuống nhìn tôi.

“Nói rõ cho tớ nghe đi.”

…Không còn cách nào khác, tôi đành kể rõ mọi chuyện cho cô ta.

Kể về việc mình bị bắt cóc đến trường tiểu thư để làm "mẫu vật dân thường".

“…………Không hiểu.”

Đúng là khó hiểu thật.

Eri tuy nói vậy, nhưng vẫn nhíu mày suy nghĩ gì đó.

Rồi lại đổi tư thế bắt chéo chân một lần nữa.

Đường cong đôi chân mảnh mai toát lên vẻ đẹp khó cưỡng. Đôi đùi trước mắt phô bày một vẻ cao cấp hoàn hảo, được tô điểm đến mức tuyệt đối. Cái bóng mịn màng không tì vết, đường cong mềm mại nhưng lại hết sức quyến rũ… Nếu đôi chân của Karen là vẻ đẹp hoang dã tự nhiên thì đôi chân của Eri lại là món hàng cao cấp nhất được trưng bày trong tủ kính của một thương hiệu hàng đầu. Phải rồi, cái thương hiệu mang tên idol lồng tiếng ấy, đã làm tăng thêm giá trị và sự phấn khích khi đôi chân này xuất hiện trước mắt tôi…

“Cậu nhìn cái gì đấy?”

“! Không, không nhìn gì hết.”

Eri nheo mắt lại, lạnh lùng… nhếch mép cười.

“Nhìn trộm chân người khác, cậu đúng là biến thái nhỉ? Ghê tởm chết đi được, tệ hại quá đi mất.”

Thế thì cậu đừng có mặc quần short đến chứ!!

Đúng lúc đó.

Tiếng bước chân vang lên từ xa vọng lại từ hành lang.

—Chết rồi.

Tôi vội vã lao đến cửa.

Cạch.

Rầm!! (Dùng vai chặn cửa lại)

“Á!?”

Giọng Aika vang lên từ bên ngoài.

Đúng là Aika rồi…

“Này, cậu làm gì thế hả Kimito!?”

“Tớ đang thay quần áo!”

Tôi vừa nói vừa quay đầu nhìn Eri, ra hiệu bằng mắt bảo cô nàng trốn đi.

Nhưng Eri lại nheo mắt nhìn tôi chằm chằm, không nhúc nhích.

Làm cái gì vậy trời!?

“Cậu đợi đã, tuyệt đối đừng vào!?”

Tôi dặn Aika, rồi chạy đến bên Eri.

(Tớ bảo cậu trốn đi!)

Tôi khẽ nói.

“Tại sao?”

Cái tên này, lại nói bằng giọng bình thường!

Tôi xì một tiếng, nhưng cô nàng chẳng thèm nghe.

(Tớ nói rồi mà! Nếu bị phát hiện thì cậu sẽ thê thảm lắm đấy!)

Để bảo vệ bí mật, có lẽ cô ta sẽ bị giam giữ mất.

“Này Kimito, chưa xong à?”

“Giọng nói đó… là của người trong điện thoại…”

Eri lẩm bẩm.

(Cô ta là ai?)

(Chuyện này bây giờ không quan trọng đâu!)

Đột nhiên, mắt Eri lộ ra vẻ hung dữ.

(Nào, trốn vào tủ đi!)

Tôi tóm lấy cánh tay Eri.

“Đừng có chạm vào tớ!”

Bị hất ra.

Không thể chần chừ được nữa. Tôi vội vã tóm lấy cô nàng lần nữa. Eri định né sang một bên—

Bộp~.

Tôi tóm lấy… ngực của cô nàng.

Một luồng xung kích truyền thẳng lên não bộ.

Ngực Eri sờ vào lớn hơn vẻ ngoài rất nhiều. Ngay cả khi cách qua lớp áo sơ mi và áo ngực cũng có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại đặc trưng ấy.

Cái cảm giác này chỉ có ở nơi này thôi. Mà này, nếu như trên đùi mà có loại thịt thế này thì sẽ tuyệt vời biết bao nhỉ.

“Á á á!”

Một tiếng thét chói tai đáng yêu không giống với Eri phát ra từ miệng cô nàng.

“Vừa nãy là tiếng gì!? Cậu đang làm cái gì đấy!?”

Aika sắp mở cửa rồi.

Tiêu rồi! Không kịp chặn lại nữa rồi!!

Phải nghĩ cách nào đó, để cô nàng ngừng mở cửa lại mới được…!!

“Thậ—thật ra tớ đang chơi game người lớn!!”

Mọi hành động chợt dừng lại.

Mặc dù đã mất đi thứ gì đó, nhưng ít nhất cũng tránh được điều tồi tệ nhất—

“Cậu đang làm cái gì đó!! (Cạch)”

“Sao cậu lại vào đây nữa!?”

Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!?…

“Tớ đang cởi quần lót mà!!”

Aika đứng sững lại.

Đứng sững như con Vương Trùng sau khi bị Nausicaä đánh bật vậy.

Còn tôi, với sinh lực gần như cạn kiệt, đẩy Eri, người vẫn đang cười khẩy, vào trong tủ.