Ore ga Ojou-sama Gakkou ni “Shomin Sample” Toshite Rachirareta Ken

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Hoàn thành)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

567 5232

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

187 969

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

288 6369

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

278 5517

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

397 6161

Kẹo giả kim của Gisele

(Đang ra)

Kẹo giả kim của Gisele

Shiba

Một câu chuyện fantasy về việc chế tác tự do và vui vẻ của Giselle, một nhà giả kim thuật vô cùng tài năng mà không hề hay biết, cùng với Tinh linh mềm mại Taa-chan, xin được phép bắt đầu

94 417

Quyển 3 - Chương 5: Tôi sẽ không nhỏ ra chất lỏng màu trắng!

Vừa tỉnh giấc, tôi đã thấy Kujou-san đang cúi đầu nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng như thể vừa xem xong một bộ phim cẩu huyết tập cuối vậy.

“Cậu tỉnh rồi à?”

“À ừ.”

“Ước gì cậu đừng bao giờ tỉnh dậy thì tốt biết mấy.”

Ngày nào buổi sáng cũng lặp đi lặp lại cuộc đối thoại y hệt thế này, khiến tôi có cảm giác như thời gian đang bị kẹt lại trong một vòng lặp vậy. Để phá vỡ cục diện này, tôi quyết định nói một câu khác hẳn mọi ngày.

“Này cô Kujou.”

“Có chuyện gì?”

“Trước giờ tôi vẫn muốn hỏi cô… Sao cô cứ đứng đấy nhìn tôi tỉnh dậy vậy?”

Nếu không phải để gọi tôi dậy, thì lẽ ra cô ấy chẳng có lý do gì để cứ đứng lì ra đấy cả.

Kujou-san không nói một lời nào.

Hoàn toàn im lặng.

Chẳng có tiếng động gì.

“Khoan đã… Cô Kujou—“

“Có quy định nào bắt buộc tôi phải trả lời câu hỏi của cậu sao?”

“Không…”

“Rất tiếc, tôi là nữ hầu riêng của cậu. Dù vô cùng lấy làm đáng tiếc, nhưng việc gọi cậu thức dậy cũng nằm trong phạm vi công việc của tôi. Thành thật mà nói, tôi rất muốn lười biếng, nhưng thân là Nữ hầu trưởng mà lại không làm được điều đó thì thật hối tiếc, tôi hận đến mức muốn dậm chân thùm thụp.”

“Ý cô là cô vừa nói cùng một câu đến bốn lần?”

“Thật phiền phức.”

“Lần thứ năm rồi đấy!”

“Vì vậy, giải pháp thỏa hiệp mà tôi nghĩ ra chính là [nhìn cậu cho đến khi cậu tỉnh giấc].”

“Thế thì cô có làm việc gì đâu.”

“Cứ nhìn cậu chính là công việc.”

“Dù cô có nói mấy lời như quảng cáo ngày xưa, thì tôi cũng chẳng nhỏ ra giọt chất lỏng màu trắng nào trên người đâu!”

“Đây có phải là quấy rối tình dục không?”

“Không phải! Thế nên làm ơn cất cái kéo đó đi!!”

Tôi thở dài một tiếng.

“Thôi nào, tôi nói thật đấy… Không cần làm vậy đâu. Tôi cũng đâu còn nhờ cô giúp thay quần áo nữa, đúng không? Cũng giống như thế, cô cũng không cần phải gọi tôi dậy nữa.”

Vừa nói, tôi vừa cầm điện thoại lên.

“Chỉ cần cái này là tôi dậy được rồi, không sao đâu.”

“Cậu định dùng chức năng báo thức trên điện thoại di động để thức dậy từ ngày mai sao?”

“Ừ ừ. Cô chỉ cần đến tiễn tôi lúc tôi ra ngoài là được rồi.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Ừ, thế này cô cũng sẽ đỡ mệt hơn, phải không? Nếu có thể thì việc tiễn tôi cũng không cần—“

“Vậy tôi sẽ đi phá hỏng chiếc điện thoại di động đó ngay bây giờ.”

“Để làm gì!?”

“Cơ giới hóa quá mức là kẻ thù của người lao động.”

“Từ đầu cô đã có làm việc đâu!!”

Kujou-san khẽ thở dài.

“Được rồi, nếu cậu đã nói vậy, thì tôi cũng phải nghiêm túc rồi.”

“Không không, cô không cần phải—“

“Hằng ngày tôi sẽ mang giày trượt băng, nghiêm túc thực hiện cú nhảy ba vòng rưỡi trên người cậu, và dùng chính lực va đập đó để đánh thức cậu.”

“Cái từ ‘nghiêm túc’ của cô để sai chỗ rồi đó!? Tôi sẽ chết mất!”

“Tôi phải nhanh chóng nhờ Mao-san hướng dẫn một lượt mới được.”

“Mao-san là ai? Không lẽ là Mao-san đó!?” (Chú thích: Asada Mao, vận động viên trượt băng nghệ thuật nổi tiếng của Nhật Bản)

“Tôi nói thật đấy.”

“Không cần nghiêm túc đâu!!”

“Vậy tôi cứ làm như mọi khi là được chứ?”

“Được rồi!”

“Thế à. Vậy tôi sẽ làm như thế.”

“…Ể?”

“Tôi sẽ ra ngoài, cậu vui lòng thay đồ nhanh chóng.”

*Cạch!* Kujou-san rời khỏi phòng.

“…………”

Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì, thì mọi thứ đã lại trở về như cũ rồi.

—Thôi kệ đi…

Cũng chẳng có gì đặc biệt phiền toái cả. Hơn nữa…

Tôi luôn cảm thấy mỗi sáng thức dậy, mình dường như được bao bọc bởi một thứ gì đó ấm áp, và lòng thì cảm thấy thật dễ chịu.