Tạch tạch tạch...
Eri từ trên chiếc xe máy hạng nhẹ bước xuống, đặt ba lô xuống.
Cô lấy chai nước trong ba lô ra, tu ừng ực vài ngụm.
Cất gọn chai nước, cô kiểm tra lại bản đồ trên chiếc điện thoại thông minh. Là tấm bản đồ mà cô gái bắt máy mấy hôm trước đã gửi cho cô.
Và rồi – Eri ngẩng đầu nhìn về phía con đường phía trước.
Con đường trải nhựa, ngoằn ngoèo uốn lượn men theo sườn núi.
Ở phía cuối, có thể nhìn thấy một vật trông giống như đường hầm.
Vị trí của Eri lúc này là ở một con đường đất giữa núi.
Đó là nơi giao nhau với đoạn đường nhựa vừa đột ngột xuất hiện.
Để đến được đây, cô đã phải đi qua không ít lối rẽ chẳng có lấy một biển chỉ dẫn nào. Những con đường này, chỉ dựa vào bản đồ thông thường hay thông tin giao thông thì tuyệt đối không thể tìm tới được.
Nếu không xác định trước là "có thứ gì đó" ở đây, thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ khám phá ra. Mò kim đáy bể cũng không tài nào chạm tới được nơi này đâu.
Trên những bức ảnh chụp từ trên không mà cô tìm thấy trên mạng, chỗ này đã bị chỉnh sửa thành núi. Định vị cũng báo lỗi.
Học viện Nữ sinh Seika.
Cô vẫn không biết đó là những chữ Hán nào.
Google tìm không ra, hỏi ai cũng không biết.
Eri nghĩ rằng có lẽ những đồng nghiệp seiyuu nổi tiếng hay người trong giới sẽ biết, nên cô đã thử dò la. Kết quả là chẳng thu hoạch được gì (cũng có thể là họ vờ không biết).
Cô gái bắt máy hôm đó, giọng điệu nghe khá bình thường, nhưng từng câu từng chữ đều toát lên vẻ có học thức cao.
Hơn nữa, kẻ đã bắt cóc Kimito lại là một nữ hầu.
Chẳng phải đó là một ngôi trường siêu tiểu thư không công khai với xã hội sao? Eri tự mình suy đoán.
Nếu thật sự là như vậy, thì việc Kimito bị đưa đi không phải là ngẫu nhiên… mà có lẽ là có liên quan đến một chuyện gì đó đã xảy ra trong quá khứ.
Nếu thế, có lẽ Kimito sẽ chẳng bao giờ trở lại được nữa.
“…………Cũng chẳng có gì to tát đâu.”
Khổ sở van nài quản lý điều chỉnh lịch trình của mình, rồi đi thi bằng lái xe hạng nhẹ, vừa lấy được bằng xong là chạy ngay ra cửa hàng xe máy tậu một chiếc Yamaha Vino, và dành năm tiếng đồng hồ từ sáng sớm để vật lộn với tấm bản đồ mà cuối cùng cũng đến được đây ———
“Kimito! Mày sống chết thế nào, Eri đây cũng chả quan tâm đâu! Đồ khốn nạn!!”
…Đồ khốn nạn…
…Đồ khốn nạn…
Tiếng chửi rủa trong trẻo vang vọng giữa núi rừng.