Thứ Bảy, vừa dùng bữa sáng xong, Reiko đã gõ cửa phòng tôi.
"Cốc cốc cốc..."
Tôi rót vào tách trà của Reiko ly hồng trà không biết là thứ mấy rồi.
Reiko khẽ khàng nói lời cảm ơn, đoạn nâng khay trà lên, ực ực uống một hơi cạn sạch.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai chúng tôi. Aika và Karen hẳn đang chơi đùa cùng nhau như đã nói hôm qua. Còn Hakua chắc lại đang bận rộn với công việc của mình.
"Cạch."
Reiko đặt tách trà xuống, cạn khô từ lúc nào. Từ vẻ mặt trống rỗng của cô bé, tôi cảm thấy một áp lực khó tả, lại bắt đầu –
"Cốc cốc cốc..."
Đổ thêm một tách trà nữa. Ly này chắc phải là ly thứ năm trở lên rồi. Cảm giác như mình đang rót rượu vậy.
"Ực." Lại một hơi cạn sạch.
Reiko hôm nay có gì đó khác lạ so với mọi ngày... Từ lúc bước vào phòng đã gần như không nói lời nào, bầu không khí trong phòng cũng khiến tôi khó lòng bắt chuyện. Nói trắng ra là khá gượng gạo.
Trong chớp mắt uống cạn hồng trà, Reiko thúc giục như thể muốn tôi rót thêm bằng cách đặt tách trà xuống.
"...Còn muốn uống nữa à?"
"Muốn."
"Thôi thế là đủ rồi..."
"Không sao đâu ạ."
"Cốc cốc cốc..."
"Ực."
"...Khoan đã, không phải cô nói hôm nay có chuyến dã ngoại sao?"
*Cô bé lườm tôi!*
Ưi!? Reiko lườm tôi!
Tôi mồ hôi đầm đìa, vội vàng đổ hồng trà vào tách của Reiko.
Reiko uể oải mở lọ đường, liên tục xúc đường bỏ vào tách.
"Khoan đã, bỏ nhiều như vậy thì hại cho cơ thể..."
*Cô bé lườm tôi!*
"Không sao cả."
Reiko, người nổi tiếng là chẳng bao giờ giận dỗi, vậy mà hôm nay lại!
Reiko tiếp tục ào ào đổ sữa vào tách, sau đó khéo léo khuấy đều ly trà sữa ngọt lịm vô đối mà bề mặt đã căng hết cỡ. Cuối cùng, cô bé nâng khay trà lên, cầm tách trà và tu một hơi.
"...Thiệt tình, chuyện gì thế này. Chuyện gì thế này chứ..."
Miệng lẩm bẩm không biết đang nói gì.
"Ừm... Mà này,"
Dù sao thì cũng phải đổi chủ đề thôi.
"Đây là lần đầu tiên chỉ có tôi và Reiko ở một mình thế này, đúng không?"
*~Thế giới nội tâm của Reiko~*
Phải rồi.
Sao mình lại không nhận ra nhỉ.
Giờ chỉ có hai chúng ta.
Không có ai khác – trong căn phòng nhỏ hẹp này, bây giờ chỉ có mình và Kimito-sama.
"...Cạch."
Chậm rãi đặt tách trà xuống.
"................"
Máu dồn dập đổ về mặt.
Tim đập thình thịch không ngừng.
Uống quá nhiều hồng trà, bụng có hơi căng tức.
Đây chẳng phải là cơ hội vàng sao.
Một cơ hội tuyệt vời để thân thiết hơn nữa với Kimito-sama!
— Lm... làm sao đây...?
Lúc này nên làm gì mới phải?
Không biết. Không biết.
Không phải, khoan đã, phải nói chuyện chứ. Cứ nói chuyện phiếm với anh ấy thôi. Thật tự nhiên.
"Ki... Kimito-sama!"
"Gì vậy?"
Mắt tôi và Kimito chạm nhau.
*(Đập đập)*
...Thật sự có ổn không đây.
Cơ hội như thế này không biết bao giờ mới có lại.
Tiến lên đi. Tiến thêm một bước nữa.
Trong bộ ngực đầy đặn của Reiko, Reiko bé nhỏ trong trang phục cổ động viên đang nhảy nhót không ngừng, miệng hô vang "GOGO!".
Lên đi! Lên đi! Cố lên, tôi ơi!
"Kimito-sama, em...!"
Dũng cảm lên!
Hãy nói ra những suy nghĩ đang chôn giặt trong lòng ngay lúc này...!
"Em – ưm, muốn tìm hiểu về *Độc Thân Tộc*!"
"...Hả?"
Reiko – đã biến thành một đống tro trắng xóa.
Reiko, người trở nên vô dụng ngay vào khoảnh khắc then chốt, gọi tắt là Reiko Phế.