“Vậy… chúng ta bắt đầu từ hành vi đi.”
“Là sao ạ?”
“Thử bắt chước những người sống cô độc xem sao.”
“À ra vậy! Bằng cách bắt chước hành động của họ, mình cũng sẽ dần đồng cảm với tâm trạng của họ, đúng không ạ?”
“Đúng là ý đó… nhưng tôi nghĩ cũng không cần thiết phải đồng cảm sâu sắc với mấy người cô độ—”
“Vậy thì xin nhờ công tử Kimito chỉ bảo ạ!”
Reiko hăm hở cúi đầu chào tôi.
…Ưm, phải làm sao đây.
Thôi thì cứ làm những việc mà Aika hay làm trước đã…
À.
“Vậy đầu tiên, hãy ngồi vào cái bàn kia.”
“Vâng ạ.”
“Rồi sau đó, nằm bò ra bàn ngủ.”
“Ưm, làm thế này sao ạ?”
Reiko rụt rè nằm bò ra bàn.
“! A, đây đúng là hành động mà tiểu thư Aika hay làm mà!”
“Ừm, cô ấy giả vờ ngủ đấy.”
“Ơ, giả vờ ạ?”
“Cô không nhận ra sao?”
“Em cứ tưởng tiểu thư ấy thiếu ngủ…”
Thật là ngây thơ quá đi.
“Nhưng mà, tại sao tiểu thư ấy lại làm vậy ạ?”
“Khi những người cô độc nghỉ ngơi thì làm gì có ai nói chuyện với họ đâu, mà cũng chẳng có chỗ nào khác để đi. Để không bị người khác nghĩ mình là cái dạng người như vậy, họ liền làm thế, rồi bảo người khác là ‘tôi đang ngủ’ để lấp liếm đi đấy.”
“Thì ra là vậy! Thì ra là thế ạ…!”
Sao mà cô ấy lại vui vẻ đến thế chứ.
“Tiểu thư Aika đúng là như thế thật nhỉ.”
Reiko điều chỉnh tư thế, nằm bò ra trông lôi thôi hơn nữa.
“Ồ ồ, đúng là cái thần thái này rồi.”
“Phải không ạ?”
“Cô quan sát con bé ấy cũng kỹ phết nhỉ.”
“! Đâu, đâu có chuyện đó!”
Reiko vừa nói vừa nằm sấp mặt xuống bàn.
Bất động.
Vẫn bất động…
Hoàn toàn bất động…………
“Ưm… được rồi đó.”
“Vâng ạ.”
“Vậy giờ làm cái tiếp theo nhé.”
“Xin công tử chỉ bảo!”
Hăng hái ra phết.
Dễ thương, ngoan ngoãn, lại còn hiểu nhanh nữa chứ. Dạy những học trò như vậy chắc là vui nhất rồi.
Chỉ có điều cái nội dung này thật sự đáng thất vọng quá.
“Cô cứ thế, chống cằm trên bàn.”
“Thế này ạ?”
“Rồi sau đó, nhìn ra ngoài cửa sổ.”
“À, đây cũng là việc tiểu thư Aika hay làm trong giờ học mà!”
“Đúng không?”
Reiko quay ra nhìn ngoài cửa sổ.
“Nhưng mà, đây chẳng phải chỉ là thói quen của cô ấy thôi sao?”
“Không phải. Việc những người cô độc nhìn ra ngoài cửa sổ trong giờ học không phải có nghĩa đó đâu.”
“Thế, thế thì có nghĩa gì ạ?”
“Họ đang nghĩ ‘sao mà một thiên thạch không rơi xuống nhỉ’.”
“Ơ!?”
“‘Rồi mọi thứ trên đời này cứ thế kết thúc đi là được’. Những người cô độc khi nhìn ra ngoài cửa sổ trong giờ học đại khái đều đang nghĩ những chuyện đó. Cô cứ nghĩ như vậy là được.”
“Đáng… đáng sợ quá! Những người cô độc đáng sợ quá ạ…”
Reiko run lẩy bẩy. Đối với một tiểu thư được nuôi dạy tử tế mà nói, những suy nghĩ như vậy có lẽ là điều cô ấy chưa bao giờ tưởng tượng tới.
“…Nhưng em sẽ cố gắng! Em sẽ cố gắng bước vào thế giới của những người cô độc!”
“Không… thôi cô bỏ đi.”
“Không, em sẽ cố gắng! Em sẽ ước mong thế giới diệt vong! Công tử Kimito, xin hãy tiếp tục chỉ bảo em!!”
Rồi sau đó — gần hai tiếng đồng hồ trôi qua.
“…Sao mà một quả tên lửa không rơi xuống nhỉ…”
Reiko lầm bầm, đôi mắt vô hồn như cá chết nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
“Mấy đứa ra vẻ sống ảo chết hết đi.”
Vừa chậc lưỡi, vừa nhếch mép cau mày một cách khó chịu.
Thuộc tính hắc ám đã được tu luyện hoàn hảo.
Năng lực dư thừa của Reiko đã không được định hướng đúng, vượt xa cả bản gốc (Aika) vốn là dân cô độc chân chính, một giống loài hắc ám đã ra đời.
“…Ưm, Reiko—”
Chưa nói hết câu, cô ấy đã cúi gằm mặt xuống, tuyệt đối không nhìn tôi.
“…Không thèm chạy theo lũ sống ảo, tôi sẽ ngẩng cao đầu mà sống…”
…Phải làm sao đây…
Nhìn thấy cái hiện thực đáng sợ mà mình vừa tạo ra, tôi cảm thấy bất lực.
Reiko lấy cuốn truyện tranh hải tặc nổi tiếng trên giá sách ra, lật roạt roạt.
“Bộ truyện này vẫn chưa ra hết nhỉ.”
…………Thật sự, phải làm sao đây…………
Cốc cốc.
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa.
Tôi vừa nghĩ không biết nếu là Kuroe (nữ hầu riêng của Reiko) thì sẽ làm thế nào, vừa mở cửa — thì thấy trước mắt là hai nữ sinh cùng lớp, có nữ hầu đi kèm.
“Công, công tử Kimito. Chào ngài.”
“Chúng tôi rất xin lỗi vì đã đường đột ghé thăm. Ưm, nghe nói tiểu thư Reiko đang ở đây ạ…”
“Ơ. …À, ừm, cô ấy có ở đây.”
Ở đây là Reiko đã bị hắc hóa.
Nếu Reiko trong bộ dạng này mà bị bạn học phát hiện thì thê thảm lắm đây…
Tôi run rẩy vừa định quay đầu lại—
“Oa! Tiểu thư Yurika, tiểu thư Naho. Có chuyện gì vậy ạ?”
Reiko phấn khích reo lên, thoắt cái đã đứng trước mặt. Nụ cười rạng rỡ của cô ấy không hề giấu giếm chút thiện ý đón chào đối phương.
“Ưm, sau bữa trưa chúng tôi sẽ tổ chức tiệc trà ở câu lạc bộ… các hậu bối nói rằng rất muốn được gặp tiểu thư Reiko.”
“Ồ, gặp tôi ư? Vâng, nếu không ngại là tôi thì tôi rất sẵn lòng!”
“May quá ạ.”
Các tiểu thư nói xong, lén lút liếc nhìn căn phòng của tôi.
“À, hai người là lần đầu tiên đến phòng của công tử Kimito nhỉ!”
Reiko lập tức nhận ra,
“Công tử Kimito, tôi có thể đưa họ vào tham quan không ạ…?”
“À, ừm.”
“Tiểu thư Yurika, tiểu thư Naho, vào đây, vào đây! Đầu tiên xin mời mọi người xem bên này! Cái này gọi là ‘trò chơi’…”
Reiko dùng cách nói dễ hiểu để giới thiệu đủ thứ cho hai người bạn.
“À, đúng rồi! Nếu tổ chức tiệc trà ở đây thì mọi người chắc chắn sẽ rất vui đấy ạ!”
Reiko vỗ tay cái ‘bốp’.
“Ưm, công tử Kimito, có được không ạ…?”
“Ừm…”
“Cảm ơn công tử. Vậy thì phải nhanh chóng chuẩn bị thôi! Tiểu thư Yurika, có bao nhiêu người tham gia ạ?”
Reiko hân hoan sắp xếp mọi thứ.
…Thôi rồi, đứa bé này hết cứu nổi…
Tuyệt đối không thể làm người cô độc được.