Bản dịch mạng – Nguồn: Kho Tàng Light Novel – Dịch giả: diamondshoes
“Được rồi, Douta, đừng lo lắng. Ông nội, ông nội… chỉ là hơi đau bụng thôi mà.”
“Được rồi, dừng ở đây thôi.”
Nghe tiếng cô giáo, cậu bé ngồi phịch xuống ghế.
Đó là tiết Tiếng Việt ở trường tiểu học, các em học sinh lần lượt đứng dậy đọc bài trong sách.
Tiếp theo sẽ là đến lượt cô bé ngồi phía sau cậu bé đó.
Thế nhưng, cô bé lại úp mặt xuống bàn, không nhúc nhúc nhích.
“Hanae.”
Dù cô giáo có gọi, Hanae Eri vẫn cứ giữ nguyên tư thế.
Trông cô bé cứ như thể tin rằng làm vậy sẽ không bị ai để ý, không bị cô giáo phát hiện. Hoặc như đang chờ cô giáo thở dài một tiếng rồi bỏ qua lượt mình để gọi bạn khác.
“Tiếp theo đến lượt Hanae đọc đó nha.”
Nhưng xem ra, cô giáo không có ý định bỏ qua lượt cô bé.
Với vẻ mặt chán nản tột độ, Eri lề mề đứng dậy.
Mấy đứa con trai đã bắt đầu khúc khích cười, mặt mày hớn hở ra chiều “Đọc nhanh lên đi”. Thật đáng ghét.
“Trang 32, từ dòng thứ năm trở đi.”
Điều khó chịu nhất chính là cô giáo, người lớn thì sao lại chẳng biết nhìn tình hình gì cả.
Cô giáo thừa biết Eri không thích đọc bài từ rất lâu rồi, và cũng biết lý do tại sao. Thế mà cứ ép buộc đủ thứ như thế này, xét về mặt giáo dục thì đúng là sai lầm.
Cô giáo chẳng hiểu gì cả, thật ngốc nghếch. Giáo viên chưa từng bước chân ra xã hội, nên mới ngốc nghếch như vậy.
Eri run rẩy như sắp ngất đến nơi, chật vật nâng cuốn sách giáo khoa lên. Cuốn sách Tiếng Việt này, đúng là vừa dày vừa nặng.
Tay cô bé run cầm cập.
Không phải… Chân, cằm, toàn thân cô bé đều đang run rẩy.
Trái tim đau nhói từng cơn, trán lấm tấm mồ hôi.
Hơi thở cứng nhắc và yếu ớt, chật vật thoát ra khỏi cổ họng.
“………………… ấy,…………… tối……………”
“Không nghe thấy gì cả!”
“Không đọc tử tế là không được đâu nha!”
Mấy đứa con trai phiền phức lải nhải không ngừng.
Ghét thật.
Mấy đứa con trai đáng ghét, những đứa con gái im lặng với vẻ mặt khó tả, và cả cô giáo cứ nhắc nhở mấy đứa con trai để bắt mình đọc tiếp, tất cả đều đáng ghét.
Và quan trọng hơn hết.
Cô bé căm ghét chính bản thân mình vô cùng.