Tôi ngó quanh một lượt để chắc chắn.
— Ổn rồi, không có ai.
Tôi tháo chiếc ba lô trên vai xuống và mở ra. Mọi người giờ này chắc đang trên đường đi ăn trưa. Còn tôi thì đứng ở lối vào một khu ký túc xá khác, không phải khu mình ở.
Từ trong ba lô, tôi lần lượt lấy ra từng chiếc túi xách tay, đặt xuống đất. Sau đó, tôi mở thêm một ngăn khóa nữa – rồi nhét vào mỗi chiếc túi một con thú nhồi bông hình thỏ do chính tay tôi làm. Chắc hẳn chẳng ai có thể phân biệt được thật giả đâu.
Tôi đã tìm hiểu trên các trang web về đồ thủ công, rồi gửi đơn xin vật liệu cho cô Kujou Miyuki. Lý do xin phép tôi không hề bịa đặt lung tung, mà nói thẳng: “Vì vụ Yato-kunshi đó mà tôi bỗng dưng có hứng thú với đồ thủ công”.
“Thưa ngài Kagurazaka Kimito, đồ thủ công thì có liên quan gì đến việc ngài là người đồng tính đâu ạ?”
“Tôi biết mà!!”
Lúc đó chúng tôi đã có đoạn đối thoại như thế đấy, nhưng giờ thì nó chẳng còn quan trọng nữa.
Thoáng chốc, cô Kujou Miyuki dường như muốn nói gì đó. Nhưng rồi cô ấy liền đồng ý ngay: “Tôi sẽ sắp xếp ngay lập tức”.
“…Phù.”
Xong việc.
Tôi đeo lại ba lô, rồi bước về phía tòa ký túc xá ngay bên cạnh. Chắc hẳn các bạn đang nghĩ: Cái tên này sao mà lắm chuyện bao đồng thế không biết!