Đã quá muộn rồi.
Chỉ chậm một bước chân, gia đình của Reiko đã đi mất. Tôi vội vàng chạy đến bãi đỗ xe—chỉ thấy một chiếc xe hơi đen bóng sang trọng đang chuẩn bị lăn bánh.
“Này! Khoan đã!”
Tôi giơ tay đuổi theo. Nhưng họ không đợi chúng tôi. Vì cửa kính xe màu sẫm nên không thể nhìn rõ bên trong.
Chiếc xe tiến về phía lối ra bãi đỗ xe.
“Chết tiệt…!”
Nó dừng lại.
Khi tôi còn đang ngạc nhiên, cửa sau mở ra—Chính Thần bước xuống. Cậu ta sải bước nhanh chóng về phía này.
Đến trước mặt tôi, Chính Thần liếc nhanh chiếc xe phía sau, rồi đút tay vào túi áo khoác.
“Đưa ra đây!”
“?”
“Tao gửi địa chỉ cho mày! Nhanh lên!”
“Ế—À, à à.”
Tôi vội vàng móc điện thoại ra từ túi.
Và thứ xuất hiện từ túi áo của Chính Thần—là một chiếc Aiphone.
“Sao mày không dùng Aiphone hả thằng này!”
“Kệ tao chứ!!”
“Cạch.”
Tài xế bước ra khỏi xe.
“Thiếu gia Chính Thần.”
“! Ồ, ồ ồ…………”
Chính Thần quay người lại.
“Chậc, đồ vô dụng…!”
Cậu ta hậm hực lẩm bẩm một câu, rồi bước vào xe. Chiếc xe lập tức lăn bánh.
“Này—”
“Cậu đang làm gì vậy?”
Không biết từ lúc nào, cô Wusheng đã đến.
“Ờ, cái đó…”
Trong lúc tôi còn ấp úng, chiếc xe đã đi xa rồi. Cô Wusheng cúi đầu thật sâu về phía chiếc xe đang khuất dần. Dáng vẻ đó khiến tôi cảm thấy vô cùng—buồn bã và đơn độc.
“Vừa rồi có phải cậu đã làm hỏng chuyện gì không?”
Trên đường trở về, Aika hỏi tôi.
“…Ừ.”
Có lẽ Chính Thần muốn bàn bạc chuyện gì đó với chúng tôi. Tên đó mắc chứng cuồng em gái đến mức trăm phần trăm, chắc chắn là cậu ta phản đối cuộc hôn nhân này. Rõ ràng đó là một cơ hội tốt…
“Không sao đâu ạ.”
Hakua lấy chiếc điện thoại thông minh (?) từ trong túi ra, đặt trước mắt tôi. Màn hình hiển thị—
“Con đã tra được thông tin địa chỉ của cậu ấy rồi.”
Tuyệt cú mèo!