Chúng tôi canh chừng mọi động tĩnh xung quanh, cúi rạp người, rón rén tiến lại gần chiếc xe hơi.
Đúng 7 giờ sáng, trong bãi đậu xe, chiếc xe của Masaomi đã đỗ sẵn như đã hẹn.
Tôi đặt tay lên nắm cửa, “Cạch!” – quả nhiên không hề khóa.
Tôi, Aika, Hakua, Karen nhìn nhau, rồi lần cuối cùng xác nhận xung quanh…
(Vào!)
Mở cửa xe, chui tọt vào, vội vàng đóng lại.
Tôi ngồi ghế phụ lái, còn mấy cô tiểu thư ở phía sau.
Lúc này, Masaomi đang bận rộn với lý do bịa đặt để có thể đến được đây.
“Aiz da, căng thẳng quá đi mất…”
Aika ngả lưng vào ghế. Phần kính phía sau xe màu tối nên chỉ cần để ý phía trước là được.
Một lát sau, Masaomi cùng cô hầu gái tiễn anh ta trở về.
Chúng tôi đồng loạt cúi rạp người xuống. Tư thế này khiến tôi chợt nhớ về thời thơ ấu.
Cô hầu gái cúi đầu chào thật sâu, còn Masaomi thì bước vào ghế lái.
Anh ta cài dây an toàn, khởi động máy, rồi xe lăn bánh.
“Đến nước này thì không còn vấn đề gì nữa đâu.”
Vừa điều khiển vô lăng, Masaomi vừa nói.
“Đi vào thì bị kiểm tra gắt gao, chứ đi ra thì chẳng có gì cả.”
Trong lúc nói chuyện, chiếc xe đã vào đường hầm.
—À, cái đường hầm này hồi trước mình bị bắt cóc cũng đã đi qua rồi.
Một cảm giác thân quen tự dưng trỗi dậy.
Mấy cô tiểu thư Aika cũng không ngừng nhìn ngó. Cửa hầm và cổng Học viện Seika đang ngày càng gần hơn.
“Mấy đứa cứ cúi thấp người xuống tạm đã.”
“U oa, hơi bị hồi hộp đó nha!”
Vừa cúi đầu, Aika vừa tỏ vẻ thích thú.
“…Cái gì!”
Masaomi chợt đơ người.
“Sao vậy ạ?”
Linh tính có chuyện chẳng lành, tôi hơi hé đầu ra nhìn thì…
Thấy một nhóm hầu gái đang chắn ngang lối ra của đường hầm.
—Chẳng lẽ… lộ tẩy rồi ư?!
“Làm, làm sao bây giờ!?”
Aika hoảng hốt hỏi.
“Cứ nấp vào đã!”
Masaomi nói.
Tôi cố hết sức nhét mình xuống dưới bảng điều khiển, bên trên phủ thêm áo khoác của Masaomi.
Chiếc xe từ từ—dừng lại.
“Cốc, cốc”, tiếng gõ cửa kính ghế lái vọng đến.
Masaomi hơi hạ cửa kính xuống.
“……………………”
Tim tôi đập thình thịch, những khớp xương bị vặn vẹo đau nhức.
“Cái, cái gì vậy?”
“Thưa Masaomi-sama, ngài có thể đợi một chút không ạ?”
“…………Tại sao?”
Không có hồi đáp.
Cả người tôi như bị kim châm, mồ hôi phiền toái cứ túa ra không ngừng.
Chẳng bao lâu sau, tiếng các cô hầu gái nói chuyện với nhau vang lên.
Cảm giác như có một nhóm hầu gái khác đang đi tới.
Tiêu rồi! Tiêu thật rồi…!!
“Thưa Masaomi-sama.”
Một cô hầu gái nói.
“Vật phẩm mà ngài nói là đã quên, liệu có phải là cái này không ạ…?”
“Ể? —À, cái găng tay đó! Đúng rồi, đúng là cái này. Cảm ơn cô đã tìm thấy nó giúp tôi, vô cùng cảm ơn.”
“Không dám ạ.”
Lần này Masaomi lấy cớ "quên đồ" để đến đây. Nhưng những cô hầu gái của Học viện Seika lại tìm thấy món đồ thất lạc mà có lẽ ngay cả bản thân anh ta cũng không nhớ, rồi trao tận tay Masaomi.
Chúng tôi lập tức thả lỏng người, nằm vật ra.
Chiếc xe xuống khỏi con dốc, tiến vào quốc lộ mang đậm phong vị đồng quê.
Phong cảnh nơi đây hoàn toàn khác với Học viện Seika: những tòa nhà, biển hiệu hơi cũ kỹ và cả những cánh đồng nữa, tất cả đều mang đến một cảm giác thân thuộc lạ thường.
Các cô tiểu thư ai nấy đều dán mắt vào cửa sổ, say sưa ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
“Đây chính là thị trấn bên ngoài đó sao…”
Karen thì thầm.
“Y hệt Thiên đường Dân thường luôn!”
“Hoàn toàn ngược lại mới đúng chứ!!”