Ore ga Ojou-sama Gakkou ni “Shomin Sample” Toshite Rachirareta Ken

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Số Mệnh Của Thế Tử Phản Diện Thật Sự Quá Khổ Rồi!

(Đang ra)

Số Mệnh Của Thế Tử Phản Diện Thật Sự Quá Khổ Rồi!

Katena

“Lưng của thế tử phản diện này… thật sự quá khổ mà! Hu hu hu…”

18 12

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

17 33

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

(Đang ra)

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

兎のしっぽ?

Khoảng cách tuổi tác chẳng là gì sất!Mục tiêu chính là một cuộc sống hạnh phúc bên tất cả mọi người!Xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm hài-lãng mạn siêu quậy thuộc thể loại "cùng nhau sẻ chia hạnh

150 1178

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

(Đang ra)

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

Ai Riia

Cuộc hành trình chữa lành dị giới, nay chính thức bắt đầu!

27 205

Silent Hiill

(Hoàn thành)

Silent Hiill

山下 定

Tiểu thuyết chính thức của tựa game nổi tiếng SILENT HILL

4 8

Silent Hill 3

(Hoàn thành)

Quyển 7.5 - Chương 16: Đánh điên cuồng

Lễ hội học viện đã khép lại.

“Lễ hội Sakura Fuji lần thứ 150 xin được chính thức kết thúc. Chân thành cảm ơn quý vị đã đến tham dự.”

Xung quanh giờ đây gần như chỉ còn lại các nữ sinh. Có tiểu thư ngồi trên ghế dài cười nói vui vẻ, cũng có những người đã sớm bắt tay vào việc dọn dẹp. Lúc nào cũng vậy, khi lễ hội tàn, một sự ồn ào nhỏ nhẹ, pha lẫn chút nhẹ nhõm lại bao trùm không gian.

“Sau đây, tiệc hậu lễ tự nguyện sẽ được tổ chức tại sân khấu ngoài trời. Kính mời tất cả mọi người cùng tham gia.”

Về phần tôi, tôi chẳng có việc gì quan trọng, chỉ dạo bước quanh sân trường, từ từ cảm nhận không khí cuối lễ tại Học viện Seika.

“Kimito.”

Tôi ngoảnh đầu lại, bắt gặp Hakua.

“Ồ, Hakua.”

Hôm nay là lần đầu tôi gặp em ấy.

“Hakua đi đâu mà không thấy đâu hết vậy?”

Hakua không trả lời, chỉ chăm chú nhìn tôi. Tôi hiểu được ý nghĩa của ánh mắt đó, và im lặng. Cái cảm giác nóng bức đến toát mồ hôi trên chiếc áo khoác ngoài đã tan biến từ lúc nào không hay.

“Kimito, anh còn nhớ không?”

“Gì cơ?”

“Cái ‘quyền được thực hiện một điều ước’ đó.”

À, cái này sao.

“Là cái vụ ở hội thao phải không?”

Hakua gật đầu.

Đúng rồi. Trận đấu cuối cùng của hội thao là do Hakua thắng, nên em ấy đã có quyền yêu cầu tôi làm bất cứ điều gì.

“Em muốn dùng nó.”

Giọng Hakua rất nghiêm túc, khác hẳn mọi khi.

“…Em muốn điều ước gì?”

Tôi hỏi, có chút căng thẳng.

“…Tiệc hậu lễ.”

“Hả?”

“Em muốn anh cùng tham gia tiệc hậu lễ với em.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Ôi trời, hóa ra là chuyện này à.

***

“Đã tìm thấy Kimito-sama chưa?”

“Chưa.”

“Không có ở đây.”

“Không tìm thấy.”

Reiko, Aika, Karen, và Eri đã tập trung tại quảng trường ngoài trời – nơi tổ chức tiệc hậu lễ. Sau đó, họ cùng nhau uống trà trò chuyện, cứ thế mãi đến khi chợt nhận ra lễ hội đã kết thúc. Họ còn tận mắt chứng kiến cảnh Kuryu Sumire với nụ cười hân hoan chưa từng thấy giơ cao chiếc cúp tại lễ trao giải cuộc thi Nữ Hầu Trưởng, rồi mới đến địa điểm hẹn để tìm Kimito.

Khắp nơi trong hội trường đều tụ tập rất đông học sinh. Ai nấy đều đang ở trong tâm trạng tiếc nuối khi lễ hội dần trôi qua, muốn được đắm chìm thêm một chút nữa trong không khí đó. Trên sân khấu, các thiết bị đang được lắp đặt. Ở trung tâm quảng trường, công đoạn chuẩn bị đốt lửa trại đã bước vào giai đoạn cuối. Đống củi chất cao in bóng dài dưới ánh hoàng hôn.

“…Chậc, không gọi được.”

Eri hạ điện thoại từ tai xuống. Trong máy chỉ có thông báo “số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được hoặc đã tắt máy”.

“Tên đó đi đâu rồi không biết?”

Vừa lầm bầm, cô bé vừa điên cuồng nhắn tin trên Line.

“Thôi nào, Eri-sama.”

Reiko an ủi.

“Hay là chúng ta đi hỏi các bạn trong lớp nhé. Chắc chắn sẽ tìm thấy thôi.”

“…Này Reiko. Cậu cũng nên bỏ tay ra đi chứ.”

“Tại sao thế?”

“Làm gì có cái ‘tại sao’ nào ở đây!”

Aika vung tay hất ra khỏi bàn tay đang nắm lấy của Reiko.

“Rõ ràng là bạn bè mà…”

“Cho dù là bạn bè cũng đâu cần phải nắm tay suốt như thế!”

“…Nhắc mới nhớ,” Karen đột nhiên nói, “cũng không thấy Hakua đâu hết.”