Xuân về rực rỡ! Hoa nở tưng bừng!
Cảnh tượng náo nhiệt trong lớp học lúc này quả đúng là hiện thân sống động của hai câu nói đó.
“Shomin Rakuen! Nghe thật thú vị làm sao!”
“Háo hức quá đi mất…!”
Trong buổi họp lớp trước khi tan học, khi biết được nội dung chuyến dã ngoại, trừ tôi (người đã biết trước), tất cả các tiểu thư đều hò reo mừng rỡ, kích động không thôi. Dù giáo viên còn ở đó, nói thật, cảnh tượng này hiếm thấy vô cùng.
“Các em trật tự một chút có được không?”
Viện trưởng đứng trên bục giảng khéo léo nhắc nhở (không hiểu sao giáo viên chủ nhiệm lớp này lại là Viện trưởng).
Trong phút chốc—cả phòng im phăng phắc.
Tất cả đều ngồi thẳng lưng một cách đồng điệu.
Sống ở đây một thời gian, tôi hiểu rằng Seika Gakuin rất nghiêm khắc trong việc quản lý, đây chính là cái gọi là trường học dành cho các tiểu thư danh giá thực sự.
“Chuyến dã ngoại lần này, chúng ta sẽ ở lại một đêm tại khách sạn được xây dựng trong Shomin Rakuen.”
(Ồ…!)
Các tiểu thư cố gắng kìm nén sự phấn khích đang dâng trào.
Hai tay họ đoan trang đặt lên đầu gối, đôi mắt lấp lánh sáng ngời, má ửng hồng, đôi môi khẽ mấp máy.
“Mỗi phòng sẽ có hai người, vì vậy tiếp theo mời các em chia thành từng cặp.”
(Ồ ồ…!)
“À, Kagurazaka-kun thì ở một mình nhé? Vì cậu là nam giới.”
“Vâng ạ.”
………………
Các tiểu thư lập tức trao đổi ánh mắt với “ý trung nhân” của mình, chỉ cần một đường thẳng đơn giản là họ đã kết nối với nhau.
Tuy nhiên, trong số đó cũng có nhiều đường thẳng hội tụ về một điểm.
Và điểm đó—quả nhiên vẫn là Reiko, hotgirl của lớp kiêm Lớp trưởng.
Nhưng trong lớp học với những đường thẳng chằng chịt ấy, lại xuất hiện một khoảng trống cô độc.
Đó quả nhiên vẫn là chỗ của Aika.
Trớ trêu thay, chỗ ngồi của cô bé lại ở ngay giữa lớp, thế nên khoảng trống này càng tách biệt rõ rệt so với xung quanh.
Aika nhìn cuốn sách giáo khoa Ngữ văn với vẻ mặt như thể người khác sẽ hỏi “Cậu đang giận gì thế?”.
Nhìn cô bé như vậy, tôi hiểu—
Đó là một trong những kỹ năng của Aika với tư cách “sói đơn độc”: cô bé làm vậy để cho những người xung quanh biết rằng “tớ đang đọc tiểu thuyết trong sách giáo khoa rất say mê, hoàn toàn không biết xung quanh đang làm gì đâu nhé?”. Thực ra, chẳng có ai đang nhìn cô bé cả.
“Vậy thì, xin mời các em chia nhóm đi.”
Lời vừa dứt, tất cả đều reo lên và đứng dậy:
“Yumika-san, đi cùng tớ nhé!”
“Ừm, tớ rất sẵn lòng.”
Những người vốn có quan hệ tốt đã nhanh chóng kết thành một cặp.
“Mong chờ quá đi mất!”
“Đúng vậy!”
Còn xung quanh Reiko thì có đến gần chục cô gái vây quanh.
“Reiko-sama, có thể cùng nhóm với em không ạ!?”
“Xin hãy nhất định đi cùng em!”
Bị vây giữa vòng vây, Reiko nở một nụ cười khổ thân ái.
“Ôi, biết làm sao đây…”
Trong lớp học náo nhiệt, chỉ có khu vực xung quanh Aika là trống không.
Cứ như thể trong vũ trụ bao la, xung quanh đều là dải ngân hà rực rỡ, nhưng duy nhất chỗ này lại không có một vì sao nào.
Aika thu lại sách giáo khoa, rồi từ từ gục mặt xuống bàn.
Đây cũng là kỹ năng “sói đơn độc” của Aika, bí quyết cơ bản và tối thượng nhất—[giả vờ ngủ].
“A ra a ra…”
Viện trưởng nhìn thấy cảnh này và nói:
“Xin mời ai đó kết cặp với Tenkyobashi-san đi ạ.”
…Ôi chà.
Các bạn học nhìn nhau, bất động.
Chuyện này cũng đành chịu, trước đây cô bé cứ một mực tránh ánh mắt của người khác, nên cũng coi như là tự làm tự chịu.
Mặc dù đó là vì cô bé không biết nói dối, sợ “nói ra những lời không nên nói sẽ bị người khác ghét”, nhưng những người xung quanh không hề biết điều đó.
Aika gục mặt xuống bàn, bất động như đá, như thể đang nép mình chờ đợi cơn bão tuyết đi qua.
Trong Shomin-bu, cô bé rõ ràng hoạt bát như vậy mà.
—Mình phải nghĩ cách thôi.
Chuyến dã ngoại lần này chính là một cơ hội.
Nhờ là cố vấn cho chuyến dã ngoại, tôi có thể dự đoán sơ bộ nội dung của Shomin Rakuen.
Tiếp theo, hãy lên kế hoạch và tạo ra một cơ hội để Aika có thể hòa đồng với mọi người.
Thật tình, đúng là hết cách với cô nàng này mà.