“Này, rốt cuộc là sao thế?”
Tan học, tôi bị đuổi khỏi phòng mình.
Ở cửa ra vào, Aika, Reiko và Karen đang làm động tác dậm chân của võ sĩ sumo.
“Bọn con gái tụi tớ có chuyện quan trọng muốn bàn nha!”
“Hả!? Chuyện đó kiếm chỗ khác mà nói chứ!”
“Thật ngại quá thưa công tử Kimito, nhưng vì một vài lý do, chúng tôi buộc phải tiến hành tại đây ạ.”
“Ngay cả Reiko cũng… Làm ơn nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi!”
“Cái này tôi không thể nói được.”
“Mau biến ngay khỏi mắt tôi, đồ biến thái!” ← Karen
“Cái lời đó tôi không muốn nghe từ cô đâu!”
“Hừm, hôm nay ta tâm trạng không tệ, lát nữa sẽ chém ngươi sau vậy.”
“Lát nữa sẽ chém!? Cái tâm trạng không tệ của cô gần như chẳng có ý nghĩa gì cả!”
“Nói chung là vậy đó, anh cứ ra ngoài tìm chỗ nào mà hóng mát đi. Đến lúc rồi tụi tớ sẽ nhắn tin cho. Bai!”
“À, này Aika!”
Bốp!
“…Xong rồi.”
Aika và các cô nàng khác quay lại ngồi quanh chiếc bàn thấp, ai nấy đều đặt người lên nệm ngồi của mình.
“Theo như mọi khi, cô bé chắc sẽ đến ngay thôi.”
Reiko xem lại chiếc đồng hồ quả quýt. Dù có mang theo điện thoại di động nhưng cô không có thói quen sử dụng nó.
Karen đặt tấm nệm ngồi lên đùi, rồi… từ từ ôm chặt lấy nó.
“…Cô đang làm cái quái gì vậy?”
“Đây gọi là tập dượt.”
“Hả?”
“Hôm nay tên biến thái đó không có ở đây đúng không?”
“Tên biến thái mà cô nói là Kimito hả?”
“Thế nên Hakua sẽ đến bên ta. Dù ta không đặc biệt muốn thế, nhưng với tư cách là người chị, ta phải tiếp đãi tối thiểu.”
Vừa nói, Karen vừa ôm chặt tấm nệm, má cứ dụi dụi vào đó.
“Vô… vô vị, chuyện này thực sự là rất, vô vị mà!”
Cô nàng đỏ mặt say sưa trong hành động đó.
“Đồ biến thái là cô mới đúng!”
Aika buột miệng nói ra, may thay hình như lời đó không lọt vào tai cô nàng.
Cạch.
Hakua mở cửa phòng.
Cô bé mặt không cảm xúc nhìn quanh, như thể đang tìm kiếm ai đó.
“Công, công tử Kimito hiện đang có việc ạ.”
Reiko nói.
“Hôm nay anh ấy sẽ không về đâu.”
“…………”
Hakua quay lưng định bỏ đi.
“Khoan đã!”
“Xin hãy đợi một chút!”
Aika và Reiko mỗi người một bên kéo Hakua lại.
“Thỉ, thỉnh thoảng không có công tử cũng tốt mà.”
“Đúng vậy, bọn con gái ở cùng nhau cũng vui vẻ lắm, tôi muốn ở cùng với Hakua tiểu thư mà.”
“…………”
Hakua đưa đôi mắt vô cảm nhìn hai người, rồi…
“Nào, lại đây.”
Mặc cho hai cô kéo, cô bé bước vào trong phòng.
Còn Karen bên này, dù người thật đã đến rồi, nhưng cô nàng vẫn cứ âu yếm với tấm nệm ngồi của mình.