Tôi mơ một giấc mộng.
Trong mơ, cô Kujou Miyuki hóa thành một nữ hầu gái cứ quấn quýt lấy tôi không rời.
“Chủ nhân yêu quý, chào buổi sáng ạ! ❤”
Hai tay cô ấy khum lại đặt trước ngực, nét mặt đáng yêu chết người, cất tiếng chào tôi.
“Ồ, chào buổi sáng, cô Kujou.”
“Thật là, Chủ nhân phải để em nói bao nhiêu lần mới hiểu chứ ạ? Xin hãy gọi em là ‘Miyuki’ hoặc ‘Tiểu Miyuki’ có được không ạ?”
Cô ấy khoanh tay, lầm bầm bày tỏ sự bất mãn.
“À vậy à… Ờ, Tiểu Miyuki.”
“Ôi chao! ❤ Hôm nay cũng có thể gặp Chủ nhân sớm thế này, Tiểu Miyuki thật sự, thật sự rất vui đó ạ. A ha! ❤”
“Tôi cũng vui lắm.”
Vừa dứt lời, mặt Tiểu Miyuki bỗng chốc đỏ bừng, khẽ vặn vẹo như muốn nói “Đáng ghét thật đấy!”.
“Vậy vậy, để em giúp Chủ nhân thay đồ nhé!”
“Không, không cần đâu.”
“Không được. Tiểu Miyuki phải làm.”
Cô ấy bĩu môi như đang hờn dỗi, rồi giúp tôi mặc đồ xong xuôi.
Cuối cùng là thắt cà vạt.
“Kimito, xin hãy cúi người xuống một chút ạ.”
“Hả? Ồ.”
Tôi khẽ cúi mặt lại gần cô ấy.
“Tiếp theo thì… xin hãy nhắm mắt lại ạ.”
“Để làm gì?”
“Ngoan nào, xin hãy nhắm mắt lại đi ạ.”
“?”
Theo lời cô ấy, tôi nhắm mắt lại.
Chụt! ❤
“…………!?”
“Đã hôn rồi đó! Hi hi.”
“Uoa!?”
Tôi bật mạnh người dậy.
Trên giường.
Liếc nhìn bóng người bên cạnh, là cô Kujou.
“Á –!”
Cơ thể tôi không kìm được mà ngả ra sau.
Nhìn bộ dạng lúng túng của tôi, cô Kujou Miyuki không một chút biểu cảm trên mặt, cứ như thể “từ khi sinh ra đến giờ tôi vẫn luôn đeo một chiếc mặt nạ sắt, nên giờ chẳng biết biểu cảm thế nào nữa”.
Nhìn thấy gương mặt ấy, ý thức tôi dần dần tỉnh táo lại. À, hóa ra vừa rồi là mơ.
“Gương mặt tôi đối với ngài chẳng lẽ là một món đồ chơi giải trí đầy bất ngờ sao? Tôi giết ngài đó.”
“May quá, vẫn là cô Kujou như bình thường.”
Mà, dù sao thì vẫn không ổn chút nào.
“…Ý gì đây?”
“À không, tôi tự nói một mình thôi.”
“Ngài đã nằm mơ thấy tôi khác với bình thường sao?”
“! Hả.”
Tôi vừa mới hiện ra vẻ mặt “Sao cô biết được” thì –
“Xin hãy nói ra.”
Cô ấy bước tới một bước, áp sát tôi.
“Ngài đã mơ thấy gì?”
“…Ờ, cái đó…”
Chuyện đó sao mà nói ra được chứ.
“Chẳng có gì to tát đâu.”
“Vậy thì để tôi tự phán đoán.”
“…………”
Chuyện gì vậy, sao cứ đeo bám mãi thế này…?
Trong căn phòng buổi sớm có tiếng chim hót líu lo, cô Kujou Miyuki quỳ gối trên giường, từng chút một áp sát tôi. Tôi vội vàng lùi lại, lưng dán chặt vào tường.
“Là giấc mơ thế nào?”
Đôi mắt thon dài ngay trước mặt tôi, lấp lánh ánh sáng xanh nhạt, trong đôi đồng tử tĩnh lặng ấy, một ngọn lửa nóng bỏng đang bùng cháy.
Tôi không kìm được mà nhìn xuống đôi môi mỏng màu anh đào kia.
Trong giấc mơ vừa rồi, cảm giác từ đôi môi ấy chân thật một cách lạ thường.
Nhưng tôi thì chưa từng có kinh nghiệm hôn… Giấc mơ thật đáng sợ.
Trước ánh mắt đầy quyền lực của cô Kujou Miyuki, cuối cùng tôi đã bị khuất phục.
Tôi mở miệng kể ra giấc mơ đáng xấu hổ ấy.
“…………Thì, cũng như mọi khi cô Kujou gọi tôi dậy, rồi –”
“Không cần nữa đâu.”
“À!?”
Cô Kujou Miyuki dường như đã thực sự mất hứng thú. Cô ấy lùi lại, xuống khỏi giường. Chuyện gì mà khó hiểu thế này chứ.
“…Chuyện đó vẫn thường xảy ra mà.”
“Gì cơ?”
“Không có gì.”
Cô Kujou Miyuki thở dài một hơi, dường như dài hơn mọi khi, sau đó ném cho tôi một ánh mắt như thể đang nói “Ngài thà chết đi cho rồi thì tốt biết mấy”.
“Ngài thà chết đi cho rồi thì tốt biết mấy.”
“Cô ấy nói thật kìa!!”
Cô Kujou Miyuki thờ ơ trước phản ứng của tôi như thể đang đối đãi với một làn gió nhẹ,
“Thưa ngài Kagurazaka, xin hãy chuẩn bị thật nhanh chóng.”
“…Vì sao? Hôm nay là Chủ Nhật mà.”
Tôi còn muốn thảnh thơi thêm một chút nữa.
“Có khách đang đợi ngài.”
“Khách? …………Ai thế?”