Ore ga Ojou-sama Gakkou ni “Shomin Sample” Toshite Rachirareta Ken

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Hoàn thành)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

567 5232

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

187 969

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

288 6369

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

278 5517

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

397 6161

Kẹo giả kim của Gisele

(Đang ra)

Kẹo giả kim của Gisele

Shiba

Một câu chuyện fantasy về việc chế tác tự do và vui vẻ của Giselle, một nhà giả kim thuật vô cùng tài năng mà không hề hay biết, cùng với Tinh linh mềm mại Taa-chan, xin được phép bắt đầu

94 417

Quyển 1 - Chương 10: Quý cô Reiko là hình mẫu lý tưởng của chúng ta

Vừa bước vào phòng ăn, điều đầu tiên khiến tôi kinh ngạc chính là "âm thanh" ở đây hoàn toàn khác biệt.

Phòng ăn nhỏ ở trường chúng tôi luôn chật ních những học sinh đói meo, la oai oái với cô phục vụ: "Cho cháu cái kia!", "Cháu lấy cái này!". Bàn ăn thì rộn ràng những tiếng "GAYAGAYA" đến phát bực. Còn ở đây, tiếng "GAYA" (Eri nói đây là từ chuyên dụng của diễn viên lồng tiếng, chỉ sự ồn ào) lại chẳng giống nơi tôi.

Âm thanh ở đây nghe thật êm tai, tròn vành rõ chữ, khiến tai tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Tôi nghĩ sự khác biệt đó là do cách phát âm, cách dùng từ và cả nội dung câu chuyện của họ nữa. Đơn giản là vì ở đây không hề có những chủ đề như ca sĩ này thế nào, anh đẹp trai kia ra sao.

Sảnh lớn trải thảm đỏ thẫm sang trọng, bức tường đối diện hoàn toàn bằng kính.

Ánh sáng dịu dàng từ khu vườn xanh tươi len lỏi vào phòng ăn, soi rõ những cô tiểu thư tươi cười rạng rỡ quây quần bên những chiếc bàn tròn. Và rồi…

Khoảnh khắc các cô ấy phát hiện ra tôi, cả phòng ăn bỗng chốc im bặt như tờ.

Oa! Không khí từ sự tĩnh lặng bỗng chốc chuyển thành một màn náo động lớn.

Tiếng "Dân thường!", "Chính là cậu ấy!", "Ôi chao!" vang lên như âm thanh vòm từ khắp các bàn.

Dưới sự dẫn dắt của tiểu thư Arisugawa Reiko, tôi sải bước trên nền đá cẩm thạch. Các cô tiểu thư, từ mẫu giáo cho đến sinh viên cao đẳng, đều chăm chú nhìn tôi không chớp mắt.

Tôi cảm thấy như toàn thân, từ đỉnh đầu đến gót chân, đều bị ánh mắt của họ chiếm lĩnh.

"Đó là cách đi của dân thường sao…"

Ơ, các cô nhìn cái đó ư?!

Vì quá căng thẳng, tôi không cẩn thận vấp ngã một cú.

"Ngã rồi."

"Anh ấy ngã rồi!"

"Hành động đó cũng có ý nghĩa gì sao…?"

Không hề!

Chúng tôi bước đến một chiếc bàn tròn trông rất sang trọng.

Tiểu thư Arisugawa Reiko và những người khác ngồi xuống sau khi được nữ hầu kéo ghế, còn tôi thì vẫn như mọi khi, tự mình ngồi vào.

Xung quanh lại nổi lên một tràng xì xào nho nhỏ. Một cô bé cố gắng bắt chước tôi nhưng bị nữ hầu ngăn lại.

Sau khi tôi ngồi xuống, những ánh mắt như muốn nói "Thật thú vị quá đi!" vẫn không rời khỏi tôi, khiến da đầu tôi ngứa ran.

Sau đó, nữ hầu mang thực đơn đến. Bìa thực đơn bọc da, chạm vào có cảm giác như của một nhà hàng cao cấp, khiến ngón tay tôi như muốn co quắp lại.

Thực đơn có hai lựa chọn: món Nhật và món Tây. Nếu chọn món Tây thì phải chọn món chính. Thực đơn rõ ràng không viết bằng tiếng Anh, nhưng lại có vài từ tôi không hiểu. 『*Shinjo』 là món gì vậy? (Chú thích của người dịch: Món ăn làm từ cá băm nhuyễn trộn với khoai mỡ nghiền rồi hấp.)

Nữ hầu liếc nhìn tôi.

"Th-Thế thì… tôi chọn món Nhật."

"Ôi chao. Vậy tôi cũng chọn món Nhật."

Tiểu thư Arisugawa Reiko nói. Các tiểu thư khác cũng hùa theo:

"Tôi cũng vậy." "Tôi cũng thế." "Tôi cũng muốn giống như Kimito-sama."

Không chỉ bàn của chúng tôi, mà ngay cả các bàn khác cũng gọi món ăn sáng kiểu Nhật.

Ơ, tất cả là vì tôi ư…!?

"Vâng, thưa quý cô."

Nữ hầu cúi chào rồi lui xuống.

Phù… Tôi ngồi lại cho ngay ngắn trên ghế, cảm nhận sự mềm mại êm ái tuyệt vời của nệm ngồi.

Tiểu thư Arisugawa Reiko ngồi đối diện tôi nở một nụ cười đầy khí chất.

Cái không khí thư thái này là sao vậy… Buổi sáng không phải nên vội vã hơn sao?

"Nhắc mới nhớ, quả thật là đáng ngạc nhiên." Tiểu thư Arisugawa Reiko nói với tôi.

"Ngài lại ở cùng với tiểu thư Aika."

"Ồ, không có gì đâu, chỉ là tình cờ gặp thôi…"

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy tiểu thư Aika ở cùng với người khác. Hơn nữa… cô ấy trông có vẻ rất thân thiết với ngài đấy."

"Không…"

Đó là vì cô ấy hoàn toàn không xem tôi ra gì cả.

"Vậy ra, chúng tôi quả nhiên đã có lỗi rồi…"

Cô ấy bỗng trở nên ủ dột, khiến tôi liên tưởng đến một cành hoa cắm trong bình.

—Không, không phải vậy đâu.

Cô nhóc đó không muốn bị các cô ghét bỏ.

Trong khoảnh khắc, tôi định nói ra, nhưng lại nghĩ mình và cô ấy mới quen chưa bao lâu, nếu nói ra những chuyện thầm kín của cô ấy thì có vẻ không ổn lắm, nên đành thôi.

"Có lẽ không phải như cô nghĩ đâu, có thể là có nguyên nhân nào khác—cho nên, cô đừng ghét bỏ cô ấy nhé."

Cô ấy mở to mắt.

"Tại sao tôi lại phải ghét tiểu thư Aika?"

Cô ấy hỏi với vẻ mặt vô cùng ngây thơ.

"Ờ, không… Mỗi lần cô nói chuyện với cô ấy, cô ấy đều chạy trốn, không phải cảm thấy rất tệ sao? Lại chẳng có lý do đặc biệt gì. ‘Cô nhóc đó là sao vậy?’—Cô không nghĩ thế à?"

Trên đầu cô ấy xuất hiện một loạt dấu hỏi, từ từ nghiêng đầu sang một bên.

Cô ấy đặt tay lên trán, "Ừm, ừm—" mà phiền não.

Ơ? Chuyện tôi nói khó hiểu đến vậy sao…?

"—À!"

Cô ấy "Chắp!" hai tay lại.

"Tôi biết rồi, hóa ra là như vậy! À, lòng tôi nhẹ nhõm hẳn."

Cô ấy gật đầu lia lịa.

"Phải rồi, Kimito-sama, dân thường thì…"

"Ơ? Chuyện vừa rồi cứ thế là xong sao!?"

Tôi không nhịn được mà lẩm bẩm.

"À…"

Tiểu thư Arisugawa Reiko lộ vẻ ngượng ngùng rồi—trên mặt hiện lên một nụ cười đẹp như bông hồng trắng.

"Chỉ cần nghe Kimito-sama nói rằng chúng tôi không cố ý làm tiểu thư Aika khó chịu đã là hạnh phúc lớn nhất của chúng tôi rồi."

Cô ấy là một đóa hồng trắng không tì vết.

"Nếu là vậy, chúng tôi nhất định có thể trở thành bạn tốt."

…Thành thật mà nói, tôi thật sự đã đánh giá thấp cô ấy.

Đây chính là—cái gọi là "khoảng cách của môi trường trưởng thành" sao?

"Tiểu thư Reiko là hình mẫu mà chúng em hằng mơ ước!"

Tiểu thư Toujou ngồi bên phải nói. Cô ấy là một cô gái vui vẻ và đáng yêu như một ngôi sao thần tượng.

"Đúng vậy, thật sự đấy."

Tiểu thư Mizuho ngồi bên trái cũng gật đầu đồng tình. Cô ấy đeo kính, trông như một ủy viên thư viện vậy.

"Tiểu thư Reiko 'chưa bao giờ ghét bất kỳ ai', 'chưa bao giờ tức giận'—chúng em thường xuyên bàn luận về điều này và mong ước mình cũng có thể trở thành một thiếu nữ có tâm hồn trong sáng như cô ấy!"

Tiểu thư Toujou nói, đồng thời nhìn tiểu thư Arisugawa Reiko với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Nói một cách dân dã, đó chính là "ánh mắt yêu thích yêu thích".

Thì ra đối với các tiểu thư, cô ấy cũng là một đối tượng đáng kính trọng.

"X-Xin đừng nói nữa. À, món ăn vẫn chưa xong sao?"

Tiểu thư Arisugawa Reiko cố gắng chuyển hướng câu chuyện để che giấu sự ngượng ngùng của mình… Thì ra trên đời này thật sự có người như vậy.

—Nếu là vậy, mọi chuyện chẳng phải sẽ đơn giản hơn sao?

Tôi thầm nghĩ, chỉ cần đẩy nhẹ một cái, Aika chắc chắn sẽ dễ dàng hòa nhập vào lớp thôi.

"Ờ, cái này… Nghe nói sắp có một buổi thuyết minh về tôi, cô có nghe nói gì không?"

Thế là—tiểu thư Arisugawa Reiko và những người khác trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý.

"…Gì vậy?"

"Không, không có gì đâu ạ."

Tiểu thư Arisugawa Reiko mỉm cười nói.

"Cô có đang giấu giếm gì không?"

"Đ-Đâu có ạ."

"Thật sao…?"

Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Thế là tiểu thư Arisugawa Reiko đỏ mặt, cúi đầu, bắt đầu ngượng nghịu.

Phản ứng của cô ấy thật sự quá thú vị, khiến tôi không khỏi cười gian trá. Đúng lúc này—nữ hầu mang bữa ăn lên.

Ồ, tuyệt vời!

Cái này chắc phải gọi là Kaiseki Ryori (ẩm thực truyền thống Nhật Bản theo mùa) nhỉ. Những đĩa thức ăn nhỏ đầy màu sắc được bày biện trong chiếc hộp sơn mài đen chồng lớp. Dù trước đây tôi cũng từng thấy những món ăn kiểu này, nhưng mỗi món ăn ở đây lại tỏa ra một vầng hào quang hoàn toàn khác biệt so với những gì tôi từng thấy.

Tối qua nữ hầu còn nói "đây là món đặc biệt chuẩn bị cho quý khách", bắt tôi ăn mì gói trong phòng… Giờ thì cuối cùng cũng được thưởng thức bữa ăn xa hoa của giới quý tộc rồi…

Đông—

Một bát mì gói (cốc nhỏ, vị nước tương) được đặt trước mặt tôi.

"Đã để quý khách chờ lâu."

Tiểu thư Kujou Miyuki với ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống tôi.

"Khoan đã, sao lại là mì gói nữa!?"

"Đây là món đặc biệt chuẩn bị cho dân thường."

"Dân thường làm gì có ai ăn mì gói mỗi ngày!"

"…………"

"Cô làm gì mà lộ vẻ khó chịu nhè nhẹ thế!?… Tóm lại! Tôi cũng muốn ăn bữa ăn bình thường."

"Anh vừa 'chậc' một tiếng phải không? Có phải không?"

"Vậy thì, tôi xin phép mang cái này đi."

Đúng lúc tôi định nói "Được thôi" thì—

" " " " " " " " " " " " " " " " " ……………… " " " " " " " " " " " " " " " " "

Tôi nhận ra các tiểu thư đang chăm chú nhìn chằm chằm vào bát mì gói.

"Kimito-sama… Xin hỏi đó là gì ạ?"

Tiểu thư Arisugawa Reiko cẩn thận quan sát nắp bát mì, đồng thời ngửi ngửi nó.

Các tiểu thư vây quanh cũng rướn cổ, háo hức nhìn bát mì. Không chỉ vậy—

Cả phòng ăn im lặng như tờ.

"…Nó có một mùi thơm thật kỳ lạ… Xin hỏi đây có phải là đồ ăn không?"

"Mì gói… các cô không biết sao?"

"Mì•Gói?"

"Các cô có biết mì Ramen không?"

"Ờ… Có nghe đồn ạ."

Đồn.

"Đây là mì Ramen ăn liền… bản đơn giản đó. Chỉ cần thêm nước nóng là ăn được."

" " " " " " " " " " " " " " " " " Chỉ cần thêm nước nóng! " " " " " " " " " " " " " " " " "

Một tràng hợp xướng vang lên xung quanh.

"Vậy là có thể hoàn thành một món ăn sao?" "Không thể nào!" "Tại sao trên hộp đựng đó lại viết nhiều chữ vậy?"

Các tiểu thư xì xào bàn tán.

"Chúng tôi thường xuyên ăn món này đó."

Tôi vừa nói, vừa lật nắp bát mì gói ra—

" " " " " " " " " " " " " " " " " Ôi chao!! " " " " " " " " " " " " " " " " " (Lớn hơn)

"Đúng là món ăn thật! Bên trong có nguyên liệu kìa!"

"Đây là tôm… Còn cái thứ màu vàng và nâu kia là gì vậy!?"

"Chỉ cần thêm nước nóng mà có thể làm ra món ăn hoàn chỉnh như vậy, rốt cuộc là dùng cơ chế đặc biệt nào?"

Các cô ấy hỏi với ánh mắt kinh ngạc.

"…Muốn ăn thử không?"

Cạch

Tất cả mọi người trong phòng ăn đều đứng dậy.

"Gìiii!?"

Sau đó, các tiểu thư lập tức hoàn hồn, nhìn nhau.

"T-Tiểu thư Souko, mời cô ạ."

"Không, tiểu thư Yuka mời cô trước ạ."

"Mọi người!"

Tiểu thư Arisugawa Reiko nhẹ nhàng cầm bát mì gói lên, như thể đó là một thứ vô cùng quý giá.

"Chúng ta cùng nhau chia sẻ đi! Ai muốn nếm thử, xin mời đến đây!"

Đúng là tiểu thư Reiko-sama có khác! Cầm đũa đẹp ghê cơ...!

Trên bàn bày la liệt những chiếc đĩa nhỏ xinh, chỉ chừng bằng đồng 500 yên.

Tiểu thư Arisugawa nhẹ nhàng đưa đôi đũa vào tô mì gói—khéo léo gắp ra một sợi mì chính xác đến kinh ngạc. Nàng cẩn thận nhìn sợi mì vàng óng xoăn tít, xác nhận một lượt rồi mới uyển chuyển như đang múa, từ tốn... đặt sợi mì vào đĩa.

Hơn trăm cô tiểu thư vây quanh đó, nín thở hồi hộp dõi theo từng cử chỉ của tiểu thư Arisugawa. Những cô chiêu đến sau cũng lần lượt bị thu hút, khiến số người vây xem ngày càng đông.

À, Aika cũng đến rồi.

Đột nhiên, tiểu thư Arisugawa khựng đũa lại, nét mặt lộ vẻ khó xử.

Cô bạn phụ việc đứng bên cạnh lo lắng hỏi:

"Tiểu thư Reiko-sama, với số lượng này e là không đủ chia cho tất cả mọi người ạ..."

"Không sao đâu—chúng ta sẽ cắt mì ra làm đôi."

"À phải rồi! Như vậy thì ai cũng có phần ạ!"

"Em mang thớt và dao đến đây rồi ạ!"

Nàng gắp sợi mì đã đặt vào đĩa ra, xếp thẳng tắp từng sợi một lên chiếc thớt đặt trên bàn. Sau đó, nàng lại gắp nốt phần mì còn lại trong tô, gạn hết nước rồi cũng cẩn thận xếp ngay ngắn.

"Sao mà xếp thẳng tắp đẹp thế cơ chứ..."

"Đúng là tiểu thư Reiko-sama có khác."

Tiểu thư Arisugawa kiểm tra lại số người, rồi cầm con dao lên.

"Hai phần... không, cắt làm ba phần thì đúng hơn."

Nàng đặt ngón tay lơ lửng phía trên sợi mì, không chạm vào chúng, rồi đôi mắt loé lên ánh nhìn sắc lạnh chỉ trong một giây—"Cốp, cốp" hai tiếng, sợi mì được cắt gọn.

Từng bó mì được cắt thành những đoạn nhỏ chừng ba phân.

"Dao pháp thật điêu luyện...!"

Tiếng xuýt xoa không ngớt vang lên. Tiểu thư Arisugawa đặt những sợi mì đã cắt vào đĩa.

"Để em giúp một tay ạ!" "Em nữa!"

"Cảm ơn mọi người."

Các cô tiểu thư chia nhau ra, mỗi người đặt một sợi mì đã cắt vào đĩa rồi chậm rãi phát cho mọi người.

Cuối cùng thì ai cũng đã có phần.

"Vậy chúng ta sẽ ăn đứng nhé, mời các vị cứ tự nhiên dùng bữa."

Các cô tiểu thư tay cầm đĩa và đũa, ai nấy đều hăm hở vô cùng.

"Đây chính là 'mì gói' mà người dân thường vẫn ăn hằng ngày đấy."

"À, không biết vị nó thế nào nhỉ?" "Thật mong chờ quá đi."

Aika cũng chăm chú nhìn chiếc đĩa, mặt mày rạng rỡ.

Tiếp đó, các cô tiểu thư gần như đồng loạt đưa mì vào miệng.

Họ nhắm nghiền mắt, sẵn sàng nếm thử hương vị của mì gói—và rồi một sự im lặng bao trùm.

Dần dần... vẻ mặt họ trở nên tối sầm.

Họ mở mắt ra, nhìn sang những người bên cạnh với vẻ mặt đầy hoài nghi.

Giữa không gian mà ai nấy đều như dè dặt, không dám thốt lên lời nào—

"Lạnh ngắt, nhũn nhoét, vị lại còn kì cục nữa chứ!!"

Một lời cảm thán thẳng tuột vang vọng khắp nhà ăn.

"Đây đâu phải hương vị thật sự của nó chứ?!"

Aika nói chẳng sai chút nào—tôi nghĩ thầm.