Phần 1
Lần này, tôi không hy vọng mọi thứ sẽ kết thúc thỏa đáng một cách dễ dàng. Sau sự phản bội của Bahamut, tất cả ‘câu chuyện’ đều bị bế tắc.
Tôi cần phải bắt đầu lại từ đầu.
Mà, không phải là tôi có sự lựa chọn khác.
Trước hết, tôi cần tìm một kết thúc có liên quan đến cách giải quyết ‘câu chuyện’.
“Lea, cô có biết Bahamut có điểm yếu nào không?”
“…Không, xin lỗi.”
Lea lắc đầu buồn bã.
“Hắn là ‘Cựu thú hoàn hảo’. Như cái tên của hắn, hắn không có điểm yếu.”
“Aaa~.. vậy à.”
Hmm~ nghe sự thực bất ngờ đó, có vẻ như là bế tắc. Tại sao các vị thần nghĩ rằng tạo ra một cái gì đó ‘hoàn hảo’ là tuyệt vời chứ?
“Mà, sao chúng ta không nghĩ về cách quay lại Trái đất trước? Nếu Bahamut đóng cửa, thì là game over với chúng ta rồi.”
“Oh!”
Gợi ý của Satsuki làm tôi giật mình.
“Không, không cần phải lo lắng,” Lea vội vã bảo chúng tôi.
“Tại sao vậy?”
“Lần đầu hắn nhốt tôi ở đây, hắn làm như vậy là vì để tránh đấu nhau do sức mạnh chúng tôi ngang nhau. Bây giờ, sự khác biệt về sức mạnh của chúng tôi không còn làm hắn lo lắng nữa. Hắn có lẽ mưu mô, nhưng hắn là kẻ thích tận dụng tình huống như vậy.”
“... Thật là một kẻ đáng khinh bỉ.”
“Nhưng chúng ta vẫn cần nghĩ ra một kế sách càng sớm càng tốt.”
Chúng tôi tiếp tục chia sẻ ý tưởng, cho đến khi,
“Ưm...”
“Hm?”
Tetra nhún vai giơ tay lên.
“Tetra có lẽ biết gì đó về điểm yếu của Bahamut...”
“Hả? Thật sao!?”
Trước khi nhận ra thì tôi đã nghiên về phía Tetra trong nhiệt tình.
“Vâng. Đó là điều Tetra phát hiện khi tìm hiểu các truyền thuyết của làng... Tetra nghĩ rằng hẳn là đúng... vì truyền thuyết đó được thần linh ban cho.”
“...?”
Tại sao Tetra trông như do dự quá mức khi nói thế, như thể cô ấy ép những lời đó ra vậy? Nếu Bahamut thực sự sở hữu một điểm yếu, thì đó là tin tốt nhất cho chúng tôi.
...Nhưng chờ đã. Có gì đó không đúng.
Hồi còn ở ‘Nozomiya’, cô ấy nói rằng phương pháp để phong ấn ‘Quái vật’ đã bị thất lạc trong lịch sử.
Tại sao một cô gái đang tìm kiếm sự giúp đỡ lại nói dối về điều đó?
Có một điều khác khiến tôi kinh ngạc.
Sau khi nghe câu chuyện của Tetra, Satsuki đã sử dụng Đại Ma Pháp Sáng Tạo để cố phục hồi truyền thuyết đã mất.
Tuy nhiên, Satsuki đã nói rằng việc phong ấn ‘Quái vật’ đòi hỏi một công cụ đặc biệt mà lúc này đã thất lạc.
Nếu công cụ đặc biệt cần thiết để phong ấn Bahamut đã thực sự thất lạc, thì Tetra sẽ không nêu chuyện này ra. Nói tóm lại, phương pháp để giữ ‘quái vật’ tách biệt vẫn là có thể.
Vậy tại sao Satsuki lại nói dối?
Với những câu hỏi này làm cho tâm trí của tôi lo lắng, tôi đợi Tetra tiếp tục.
Sau đó,
“Điểm yếu của Bahamut... là máu tộc thủ hộ. Máu của Tetra.”
Đó là câu trả lời tồi tệ nhất.
“Gì……!?”
“......”
Satsuki nhắm mắt lại trong im lặng vì phản ứng sốc của tôi.
“Máu của một người thuộc tộc thủ hộ sẽ cháy và làm cho cơ thể bị bỏng, và nếu nó xâm nhập vào cơ thể, nó sẽ giết chết hắn. Tetra và người dân của mình được tạo ra bởi các vị thần vì mục đích duy nhất là giết chết Bahamut,” Tetra nói tiếp.
“Trong trường hợp Bahamut phá vỡ phong ấn, hắn sẽ rất đói vì không có thức ăn nào có trong thế giới giả này. Vì vậy, dân làng sống ngay cạnh ‘vùng phong ấn’ sẽ là mục tiêu đầu tiên của hắn... Tóm lại, Tetra và người của mình là bẫy độc được tạo ra bởi các vị thần để giết ‘Quái vật Haishin’.”
“Vậy... các vị thần tạo ra Tetra và dân làng chỉ để cho Bahamut ăn sao!?”
“Đúng vậy. Rekka, anh có nhớ nữ thần cầm thanh gươm trong đền của bọn em không?”
“Ưm, ờ...”
“Thanh gươm đó có mặt là để đề phòng trường hợp máu của bọn em không đủ để đầu độc hắn. Bọn em phải tự đâm mình bằng thanh gươm đó và đổ máu vào hòm thánh, rồi cầu nguyện để số lượng của nó tăng lên theo yêu cầu...”
“Gì chứứứứứứứ!??”
Đầu tôi ngay lập tức căng tràn thịnh nộ, còn tay tôi thì siết chặt lại.
Tạo ra sinh mạng chỉ để nó bị tiêu diệt. Vô cùng không bình thường! Thêm nữa, còn lên kế hoạch tự sát! Đừng đùa chứ!!
Lea đã nói rằng các vị thần không hoàn hảo, và bây giờ tôi hiểu tại sao. Lũ khốn đó không bao giờ có thể hoàn hảo.
Tôi cũng hiểu tại sao Satsuki lại nói dối, bởi vì cô ấy không thể nói ra phương pháp tàn nhẫn như vậy... Tương tự, Tetra nói dối cũng là chuyện bất khả kháng. Đối với người muốn giải cứu ngôi làng, một phương pháp yêu cầu dân làng hy sinh là không thể được.
Tuy nhiên, lúc này em lại chia sẻ cho chúng tôi, bởi vì,
“Vậy nếu Tetra dụ Bahamut ăn bản thân...”
Tôi biết mà.
“Ngốc quá, không ai để em làm thế đâu.”
“Nhưng không có cách nào khác.”
“Phương pháp thì sẽ tìm ra nếu cố hết sức suy nghĩ thôi.”
“Nhưng nếu ‘Quái vật’ tiếp tục chặn cửa, thì mọi người sẽ không thể rời khỏi.Vì thế-”
“Im nào.”
Tôi sẽ không bao giờ sử dụng một phương pháp độc ác như thế, dù cho tôi có phải tốn cả cuộc đời để tìm phương pháp khác. Bởi vì...
“Em dễ dàng nói lời tự tử, nhưng làm sao tôi có thể hy sinh một người sợ tới mức chân run rẩy thế kia chứ?”
“......!”
“Tetra, ngưng suy nghĩ rằng em có thể tự mình làm đi. Đừng cố giành lấy gánh nặng cho bản thân. Dựa vào tôi, vào bọn này. Nếu em muốn cứu làng Ziz, thì nói chuyện với dân làng. Đừng dừng việc tin tưởng vào người khác. Nên giờ hãy cùng nhau và tìm cách đánh bại Bahamut.”
Sau khi thuyết phục Lea, bây giờ tôi cảm thấy dễ dàng hơn khi nói ra cảm xúc của mình. Cả hai tình huống này đều tuyệt vọng, nhưng nó chỉ làm tăng tinh thần của tôi.
Vâng, không cần phải từ bỏ.
Tất cả chúng ta đều nghĩ đến một cách để đánh bại tên khốn ‘hoàn hảo’ kia.
Phần 2
“... Đúng rồi,” Satsuki đột nhiên kêu lên rồi ngẩng đầu lên. “Lea-san, cô nói rằng các vị thần đã dùng giáo khi họ phong ấn Bahamut lại nhỉ?”
“Ừ.”
“Cô có biết hắn bị đánh trúng ở đâu không?”
“Tôi chắc hẳn... là ở sau lưng.”
“Ra vậy. Chờ một chút nhé…”
“Oh!”
Khi Satsuki nhắm mắt lại và tập trung vào ma pháp của mình, cuối cùng tôi cũng nhận ra điều mà cô ấy muốn nói.
Cho đến nay, chúng tôi chỉ xem cách mà thần phong ấn ‘Quái vật Haishin’. Nên thay vì tập trung vào cách thần phong ấn hắn, chúng tôi nên nhìn vào cách họ đánh bại ‘Cựu thú hoàn hảo’ trước.
Đó là cách duy nhất chúng tôi có thể tìm ra điểm yếu của hắn.
“…Rồi. Bahamut có một vết thương trên lưng, chỗ mà hắn bị trúng giáo của thân từ hàng tỷ năm trước. Trên thực tế, vết thương lúc này vẫn còn chảy máu.”
Đúng rồi. Khi Bahamut vẫn còn trong hình dạng tiên, có một băng cá nhân lớn dán trên lưng. Có phải để che giấu vết thương nguyên gốc không?
“Nhưng... làm cách nào chúng ta dùng vết thương đó để đánh bại ông voi?”
Ông voi...? Cách Harissa gọi Bahamut quá dễ thương.
Nhưng cô bé nói đúng. Một vết thương là một vết thương, nhưng nếu chúng tôi không thể tận dùng làm lợi thế, thì vẫn là vô dụng.
Trong số chúng tôi, Lea là người duy nhất có thể sánh được với hắn về mặt sức mạnh. Tuy nhiên, cô ấy bị suy yếu bao năm trong thế giới giả này... Đợi đã.
“Nhân tiện, Lea, làm thế nào mà cô lấy lại được sức mạnh đó để cố phá vỡ phong ấn?”
Tình trạng của phong ấn bị tệ đi trong nhiều năm, nhưng nếu không có thức ăn, Lea sẽ nhanh chóng mất đi sức mạnh trong thế giới giả này. Cả phong ấn và quái thú đều suy yếu... nhưng cô lại có thể vươn tơi sức mạnh để cố thoát ra ngoài.
Có lẽ đó là chỗ mà ‘cơ hội’ của chúng tôi hiện ra.
“Việc tôi có lại sức mạnh... mà, sẽ tốt hơn nếu tôi cho mọi người tận mắt chứng kiến.”
Nói thế, Lea bắt đầu bước đi còn bọn tôi đi theo. Tất nhiên, chúng tôi vẫn giữ phép của Harissa, để đề phòng.
Và thứ mà Lea chỉ ra là... một hố đen trên mặt đất.
“Đ-Đây là...”
“Trước khi mất hết sức lực của mình, tôi đã cố hết sức để thoát khỏi phong ấn, nhưng đây là điều duy nhất tôi có thể làm được... Tôi đã có thể trốn qua đây, nhưng như có thể thấy, nó quá nhỏ đối với tôi.”
Lea thở dài, ngực to lớn của cổ chứng minh lời nói của cổ.
“......”
Ba cô gái khác lặng lẽ liếc xuống cơ thể của mình, và tôi khôn khéo chọn không bình luận. Mắt của Harissa đang dần dần ngấn lệ. Này, đừng lo lắng, em chỉ mới mười ba thôi, sau này em sẽ trưởng thành mà. Dừng lại nào, kích thước ngực của họ không liên quan gì đến cái hố, nó quá nhỏ... Chờ đã, tại sao tôi lại nghĩ đến ngực của họ?
“Điều tui có thể nói là vẫn còn hy vọng cho mấy cô gái ngực nhỏ trong tương lai.”
Thế là đủ rồi! Dù sao thì, tại sao R lại luôn muốn nói về ngực? Cô ta thích chúng vậy sao!?
Không, không phải vấn đề! Hãy quay lại chủ đề nào.
Bỏ cái chuyện ngực sang một bên, cái hố mà Lea đã tạo ra... bằng cách nào đó mà trông giống như cái ở sân sau ‘Nozomiya’, chỗ mà Tsumiki đổ tất cả những sáng tạo thất bại của mình.
Có cùng hào quang đen, nên tôi khá chắc chắn rằng chúng là một.
Vậy mối liên hệ giữa hố và Lea lấy lại sức mạnh của mình là gì?
"Đôi khi, mấy thứ từ trái đất xuất hiện từ lỗ này, như thể ai đó đang ném chúng xuống đây. Thông thường, nó chỉ là bụi bẩn... nhưng gần đây, thức ăn ngon nhiều năng lượng được ném qua.”
Hả? Thức ăn ngon nhiều năng lượng? Không lẽ là?
Ngay lúc đó, một vật thể đen đột nhiên xuất hiện từ lỗ, sau đó rơi xuống đất.
Mọi người nhìn chằm chằm vào thứ màu đen...
“Ư!”
Satsuki và tôi rên rỉ trong im lặng khi chúng tôi nhận ra nó là gì.
Hào quang gây ấn tượng nguy hiểm... Không có sai, đó là một trong những sáng tạo không thành công của Tsumiki... hay như tôi luôn gọi, Vật Chất Hắc Ám.
“Đây là thức ăn ngon nhiều năng lượng.”
“O-Oh...”
Mà, tôi đã đoán rằng đây là hố tương tự như ở ‘Nozomiya’, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn gây giật mình.
“Không lẽ nào? Đây có thể là món ăn của cô gái mà cậu gọi là Tsumiki lúc nãy cậu kể sao?”
Lea hỏi, hơi sốc khi cô suy luận.
“...Ừm-ờ. À thì, có thể hơi sốc, nhưng thức ăn của Nozomuno-san có lẽ là thứ chúng ta cần.”
“Hả? Nhưng Satsuki... vẻ ngoài là một chuyện, không phải chỉ là thức ăn bình thường sao?”
“Nấu ăn rất giống với quá trình tạo ra các loại thuốc ma thuật, vì cả hai đều đòi hỏi sự pha trộn của các vật thể với đặc tính cụ thể. Trên thực tế, sáng tạo của Nozomuno-san thực sự là những chất nguyền rủa nguy hiểm...”
Đúng rồi. Tôi nhớ Satsuki đã miêu tả Vật Chất Hắc Ám như một cái gì đó ‘đủ mạnh để giết hàng trăm sinh mạng’.
Ra vậy. Mặc dù tôi vẫn còn nghi ngờ về toàn bộ điều này, là một người không rành về ma pháp, hẳn nghe cũng có lý.
Điều đã đưa chúng tôi vào thế giới giả này là vì phong ấn bị nguy hiểm bởi Lea. Trước khi tôi rời đi, Tsumiki đã nói rằng cô ấy sẽ tiếp tục luyện nấu ăn... Có lẽ cô ấy đã tạo ra Vật Chất Hắc Ám và ném chúng nó vào hố bí ẩn mà Lea đã tạo ra.
Thực sự là một sự trùng hợp kỳ lạ.
Cái thứ Vật Chất Hắc Ám là điều bắt đầu tất cả các câu chuyện của ba cô gái.
Nếu chúng tôi có một số lượng lớn, hẳn là đủ Lea để giành lại sức mạnh cần thiết để đánh bại Bahamut? Nhưng bằng cách nào…
“Lea, có thực là cô đang ăn món này không?”
Tôi hỏi, không chắc tôi có nên cảm thấy thán phục hay ghê tởm.
“Tôi luôn có khẩu vị lạ lùng. Và tìm thấy thức ăn có nhiều năng lượng thế này, tôi...!”
Lea dừng lại giữa câu rồi đột nhiên quay về phía ngôi đền trong hoảng loạn.
Tôi theo ánh nhìn của cô ấy.
Ở đó, một cái bóng, nửa người nửa thú đang ẩn náu...
“…Mọi người đây rồi.”
“Nằm xuống!”
Tiếng nói của Bahamut và Lea vang lên cùng lúc hỗn loạn bùng nổ.
Phần 3
Bahamut chĩa mõm vào chúng tôi rồi một cột lửa rơi xuống từ bầu trời. Lea túm lấy Vật Chất Hắc Ám, nuốt và ngay lập tức triệu hồi một vòi nước.
Lửa và nước gặp nhau, tạo ra một màn sương dày.
“GUUUUURRRGH!”
“Haha, vậy đó là nguồn năng lượng của ngươi sao? Trông khá ngon. Sao không chia cho ta một nửa?”
Giọng nói trêu chọc của Bahamut vang lên từ phía sau bức màn hơi nước.
Liệu Dark Matter năng lượng cao có thu hút được Bahamut?
Không, đòn công kích của hắn trực tiếp về chúng tôi. Nhưng hắn hẳn là không thể phát hiện chúng tôi nhờ vào phép tàn hình...
“X-Xin lỗi Rekka-sama! Pháp lực của họ quá áp đảo, nên phép thuật của em đã bị phá vỡ ~!”
“Thật sao!? Nhanh lên, niệm phép khác-”
“Em không thể làm thế cho tới khi vùng pháp thuật ổn định lại, bởi vì phép thuật này khá tinh tế~”
Harissa giải thích trong nước mắt.
Thật tệ. Dù cho Lea có thể tiếp tục chặn đòn tấn công của Bahamut, chúng tôi sẽ không thể trốn thoát được.
Chờ đó, Lea!
“Ư! Chết tiệt!”
Trái ngược với Bahamut thoải mái, Lea đang cố sức cắn răng. Mặc dù cô đã lấy lại được chút ít năng lượng, nhưng dường như không đủ để chống lại Bahamut.
Chúng tôi cần Vật Chất Hắc Ám nhiều hơn nữa để khôi phục sức mạnh ban đầu của cổ khi là ‘Quái thú mạnh nhất’.
“Giờ, là lúc cho đòn công kích mạnh hơn.”
Ngay khi tôi nghe những lời này, một cột lửa lớn hơn so với cái trước đó xuyên qua hơi nước, xuyên qua phép thuật của Lea.
“UUUUUUUUUUUUUUWWWWARRRGH !!”
Trong giây lát, vòi nước của Lea ngăn lại... nhưng dần dần bị áp đảo.
Nhưng khoảnh khắc đó đã đủ cho Lea.
“AARRRGH!!”
Ngay trước khi cột lửa đáp xuống chúng tôi, Lea xoắn vòi nước của mình, làm lệch hướng lửa đi.
Nhờ cô ấy, chúng tôi đã thoát khỏi bị thiêu sống, nhưng...
“Fufu, thật bất cẩn.”
“?”
... Tất cả năng lượng của cô ấy đã cạn kiệt, Lea không thể phản ứng lại khi Bahamut lao tới và sút cô bay với cú đá từ chân to của hắn.
“Gyaaah!?”
Lea rơi xuống đất lăn, rồi va vào một hòn đá lớn.
“Urgh!”
Bahamut sau đó chuyển ánh mắt... vào tôi.
Chết tiệt! Phép tàn hình đã biến mất.
“Rekka!”
“Rekka-sama!”
Satsuki và Harissa chạy đến, nhưng,
“Thật là phiền toái.”
Hai cô gái đột nhiên bay ngược qua không khí, như thể họ bị đánh trúng một vật thể vô hình lớn.
“Không, Bahamut!”
“Ôi, tôi đã bảo cậu cứ tự nhiên gọi tôi là Baa-kun sao?”
“Đừng có đùa với ta!”
Hắn định chơi đùa với bọn tôi tới bao giờ chứ?
Bahamut chụm móng vuốt lại, môi hắn mở lên một nụ cười.
“Namidare Rekka, ta tự hỏi những cô gái đó sẽ làm gì nếu ngươi chết ở đây?” Hắn tự hỏi mình như thể đang vui thú.
“... thế thì trả lời câu hỏi của ta trước khi mi giết ta đi.”
“Hmm?”
“Câu chuyện mà mi nói với bọn ta hoàn toàn là dối trá?”
“Tất nhiên.”
“Mi thực sự phá hoại Trái Đất?”
“Vui lắm đó.”
“...Còn bộ đồ Ma pháp thiếu nữ đó thì sao?”
“Chỉ là vui vẻ chút thôi.”
Sự bực bội của tôi đã tăng lên khi Bahamut cười... nhưng vẫn còn nhiều thứ nữa.
“Khi bọn ta xuống dưới lòng đất... chuyện phép chiếu sáng của mi mất và đá suýt thì rớt trúng Satsuki không phải là trùng hợp đúng chứ?”
“Đó là bởi vì đó là kẻ nắm giữ Đại Ma Pháp Sáng Tạo. Ta bắt đầu thao túng để ả không khám phá ra quá khứ thật sự của tôi, nhưng sẽ rắc rối nếu ả tự tìm ra thông tin sau này.”
“Vậy sao mi không nhắm vào ta trước khi Satsuki đến cùng?”
“À, đó là những gì ta dự định, Namidare Rekka. Thật không may, ngươi đã tìm thấy Tetra và nghe câu chuyện của nó trước khi ta có thể tiếp cận ngươi. Nếu không, ngươi sẽ hoàn toàn dưới sự kiểm soát của ta lúc này.”
Vâng, hắn đột nhiên xuất hiện và đưa tay giúp đỡ, và tôi đã nhảy thẳng vào.
Câu chuyện dường như buồn cười nhiều hơn tôi nghĩ, và tôi tự trách mình vì không sớm nhận ra điều đó. Tôi tuyệt vọng tìm giúp đỡ nên tôi đã tin tưởng hắn mà không hề nghĩ.
Không ngờ sự nguy ngốc của tôi đã đẩy Satsuki vào nguy hiểm...!
“Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho mi!”
“Cũng không quan trọng với ta. Được rồi, sẵn sàng chết chưa?”
“Hả!?”
Cơn thịnh nộ của tôi đã làm ướt bộ não của tôi, khi tôi thấy Bahamut hướng vào tôi, móng vuốt nâng lên.
Đã quá muộn để trốn thoát ...!
Tôi đoán rằng việc tiêu diệt một ‘Quái vật’ thật sự là việc của anh hùng hay thần thánh, không có ý nghĩa gì đối với một con người bình thường như tôi ...
Vâng.
Tôi đã quá bình thường.
Khi đối mặt với cái chết, chân tay tôi bị đóng băng còn tầm nhìn của tôi bị thu hẹp, khiến tôi không thể phản ứng.
Và vì lý do đó,
“Rekka-san!”
... Tôi chỉ có thể nhìn Tetra đánh và đẩy tôi ra khỏi đướng nhắm, đưa chính em ấy vào đòn tấn công của Bahamut.
Móng vuốt của ‘Quái vật’ đâm xuyên qua vai của Tetra.
“Ah! Aaaah ...!”
“Tetra!”
Những tiếng kêu đau đớn của Tetra kéo tôi trở lại thực tế.
“Ôi, xem ngươi làm gì nè. Ta chỉ muốn chém ngươi thôi mà.”
Bahamut cười khi hắn kéo móng vuốt ra khỏi cơ thể Tetra.
Máu liền chảy ra từ vết thương, Tetra lắc lư và lùi về phía sau.
“Tetra? Oi, cố lên nào!”
Bắt lấy cô bé, tôi tiếp tục hét tên em.
“......”
Không có phản ứng.
Da trắng buốt dần dần chuyển sang trắng xanh còn đôi mắt vẫn nhắm nghiền.
Không…! Không…! Không thể được!!
Con quỷ voi, cơ thể màu đỏ tươi với máu của Tetra, cười toe toét khi thấy tôi hoảng loạn.
“Chuyện gì vậy? Tiếp đi, chạy đi, hoặc hy sinh của nó sẽ là vô... íc... C-c-cái...! Cái gì đây!?”
Giọng khinh bỉ của Bahamut đột nhiên biến thành tiếng kêu đau đớn.
“Gyaahh! Guuueeeeehh! Cái gì thế này!? Cơ thể ta, quá nóng...! Ta đang tan chảy…!?”
Cơ thể của Bahamut đang bốc khói và tan chảy, như thể nó đã bị bắn tung tóe bằng axit sulfuric...
“…Đúng rồi!”
Máu của tộc thủ hộ là điểm yếu của Bahamut.
Tetra đã nói rằng máu của cô bé có thể đốt cháy và tan chảy cơ thể hắn.
Có phải đó là lý do em nhảy vào chăng!?
“Tetra! Đồ ngốc! Tại sao em lại làm vậy!?”
“Ahh... R-Rekka-san?”
Tetra từ từ mở mắt, như thể nghe tiếng hét giận dữ của tôi. Vậy cô bé vẫn còn sống... nhưng cơ thể của Tetra đã trở nên lạnh hơn từng phút! Vết thương không trúng tim, nhưng chẳng là gì với lượng máu đổ ra ngoài.
“Tetra rất vui... Rekka-san vẫn ổn.”
Cô bé thì thầm với một giọng nhỏ.
Sao cô bé có thể?
Sao cô bé có thể mỉm cười mà nói thế chứ?
Như thể không có gì quan trọng đối với cô bé cả.
“Đồ ngốc! Tại sao em lại cứu người như tôi chứ...?”
“Làm ơn đừng... nói thế. Tetra... rất hạnh phúc, vì Rekka-san muốn cùng Tetra cứu làng của mình.”
Hơi thở của Tetra trở nên thô hơn. Tôi giữ một bàn tay ấn chặt vào vết thương em ấy, nhưng máu tiếp tục chảy qua những ngón tay của tôi. Đó thực sự là một tình huống vô vọng.
Bỏ qua Bahamut, kẻ đang nhảy nhót do bỏng bởi máu lan trên cơ thể hắn, tôi nâng Tetra lên tay và chạy về phía Satsuki ngã.
“Satsuki! Satsuki, đứng lên!”
“Mmn ... Rekka ... !? Tetra-san! Chuyện gì đã xảy ra!?”
“Nhanh lên và chữa trị cho em ấy! Harissa! Cậu có thể gọi Harissa nữa chứ!?”
“Uuh! Aah... v-vâng! Đầu mình vẫn quay cuồng.”
“Xin lỗi vì đã ép buộc cậu, nhưng Tetra đang gặp nguy hiểm! Mang Harissa và cùng nhau chữa thương cho em ấy!”
“K-không thành vấn đề!”
“Cảm ơn!”
Không có kiến thức về sơ cứu, tôi không thể giúp gì được. Mạng sống của Tetra nằm trong tay họ ...
Phần 4
“Đúng rồi! Lea đâu?”
Tôi nhìn về phía hướng thấy Lea lần cuối. Và cô ấy... cô ấy ổn rồi! Lea đang đứng không vững, nhưng cô chắc chắn sẽ trở lại. Tôi đang chạy đến với cổ, nhưng tôi nhận ra rằng mình cũng chẳng giúp được gì.
Nhưng vẫn có điều tôi có thể làm lúc này!
“Bahamut!” Tôi hét lên vung nắm tay và bước về phía còn quỷ voi, kẻ đang ôm lấy gương mặt bị cháy.
“GUAARGH...!”
Vào phút chót, Bahamut quay về phía tôi.
Và tôi tung thẳng cú đấm vào mặt hắn.
“GEBUU!”
“Chết tiệt, đau thật!”
Da hắn cứng thật. Đầu nắm tay của tôi bị trốc da và chảy máu.
Nhưng chuyện đó không quan trọng!
Tôi tung mạnh cú đấm tay thuận của mình.
Một cú vào cái cằm to lớn.
Một cú khác vào đầu mũi.
Tay tôi đang chảy máu, và tôi nghe thấy tiếng nứt xương, nhưng tôi không quan tâm.
Tôi sẽ tiếp tục đấm cho tới khi hạ được hắn.
“AAARGGGH!!” Tôi hét lên vì phản lực từ cú đấm bằng cánh tay chảy máu và tê lên bắp tay và vai mình.
Tôi thở dốc, cổ họng khô khốc.
Tôi đã cạn thể lực, sức lực, và ý tưởng.
Đó là cảm giác tồi tệ nhất.
Nhưng tôi sẽ không ngừng đấm, miễn là tôi có ý chí.
Sự giận dữ khi nghe tên voi khốn này cười vào mạng sống của các cô gái, những ‘câu chuyện’ mà họ cố gắng hết sức để... chúng không bị ngừng lại.
Nên tôi lại vung nắm đấm lần nữa.
Nếu không có thêm ý gì khác thì ít nhất tôi có thể dùng hết sức lực để đấm-
“Ngươi nghĩ mình... là ai hả?”
“?”
*BÙM!*
Đột nhiên, một cơn gió thổi ra từ Bahamut và hất tôi bay.
“-!!!!”
Một cảm giác lơ lửng khó chịu trong bụng, rồi trọng lực kéo tôi xuống đất. Tôi không biết Bahamut đã hất bay tôi như thế nào, nhưng tôi biết rằng tôi sẽ chết nếu tôi rơi xuống đất.
“Rekka-san. Làm đi. Đây là cơ hội tốt nhất để hát bài ‘I believe I can fly’ đó.”
“Im đi! Cô là kẻ lúc nào cũng lơ lửng hết!” Tôi hét vào R rồi tôi bắt đầu vắt óc để nghĩ cách cứu mình nhưng chẳng ra.
Khi mà tưởng tượng tồi tệ nhất là tôi tan xác trên mặt đất hiện lên trong đầu, thì một sức mạnh đột ngột ngăn tôi rơi và nâng tôi lên.
“Rekka, cậu ổn chứ?”
“L-Lea, cảm ơn đã cứu tôi...”
“... Đừng nói quá sớm,” Lea thì thầm do dự trong khi hạ tôi xuống đất.
Tôi biết cô ấy đang làm gì.
Chúng tôi quay lại và thấy cơ thể Bahamut to lên.
Khi kiểm tra kỹ hơn, tôi có thể nhận biết các bộ phận trong cơ thể to đó. Chân, ngà, mũi, đuôi và tai đang to lên.
“Bahamut đang chuyển đổi thành hình dạng thật sự của hắn... Vị vua vô cùng tàn bạo của quái thú, được biết với cái danh ‘Cựu thú hoàn hảo’, kẻ hủy diệt Trái đất,” Lea báo cho tôi bằng một giọng pha chút sợ hãi.
Cô ấy đúng. Satsuki đã nói rằng cơ thể của Bahamut đủ to để che phủ cái khu vực. Hình dạng nửa quỷ nửa người khi không hơn gì một cái vỏ.
Hắn đã chơi đùa với bọn tôi.
Nhưng có lẽ hắn đã chán vì nhận phải một cú đánh mà hắn không lường trước... Hắn phải chịu chút thương tích từ máu của Tetra và chúng đang đốt mặt hắn, cũng như những cú đấm nhẹ của tôi.
Ngay lúc đó, hai con mắt mở ra từ mớ to lớn kia, rồi xoay sang trừng vào chúng tôi.
“Haah ...! Haah! HAAH ...! GEBU! AARGH, đầu ta thật mịt mờ.”
Giọng của Bahamut vang lên lạ lùng, như thể hắn đang đau đớn, hoặc bắt đầu hôn mê.
“AAAH... Hình dạng này làm ta muốn hủy diệt hết sức... Ta muốn tiêu diệ ngay bây giờ, tất cả các ngươi, thế giới giả tạo này, làng thủ hộ, và tất cả trên Trái đất. Ke kya kya kya kya kya!”
“Chết tiệt! Chẳng có gì buồn cười cả!”
“Gebu kya kya! Whoooaaa, ah ... AH. Nhưng, thật lãng phí. Sau cơn thịnh nộ của ta, ta sẽ không thể thưởng thức các sòng bạc, hay thưởng thức những món ăn sang trọng, hay lừa dối con người và ném chúng vào vực thẩm trầm cảm. Những thú vui mà loài người cho ta cũng tuyệt như phá hủy Trái đất vậy.”
Có phải đó là lý do Bahamut đã không điên cuồng sau khi hắn lừa dối và phong ấn Lea? Hắn chẳng thay đổi, cũng không hối lỗi. Thực tế, hắn đang tưởng thưởng...
“Và mi vẫn muốn tiêu diệt tất cả?”
“Bugya ha ha ha ha ha! Đồ ngốc! Phá hoại mọi thứ rất rất rất rất rất rất rât sảng khoái! Ta đã chờ để loài người đắc ý hơn nữa, để xã hội suy thoái hơn nữa, cho đến khi lũ các ngươi rơi vào tuyệt vọng, thì ta sẽ tiêu diệt tất cả mọi thứ! Ngươi biết chứ, phá hủy một thứ sắp đạt ngưỡng cao tối cường rấtttttttttt là sảng khoái đó!?”
‘Vậy mi thực sự diệt sạch bọn ta sao!?’ Tôi muốn hét lên, nhưng tự ngăn mình lại.
Có hỏi cũng chẳng được gì. Tôi càng hét lên, Bahamut càng phi lý và háo hức hơn nữa.
Không có từ ngữ nào có thể ngăn hắn lại.
Không cho tới khi hắn hủy diệt mọi thứ.
Bahamut đã to như trường của chúng tôi, nhưng hắn vẫn bự lên như bong bóng. Nếu đây không phải là một tình huống thảm khốc như vậy, cảnh tượng này sẽ rất vui nhộn.
Khi chúng tôi đứng bất lực, Satsuki và Harissa, với Tetra đang khập khiễng giữa họ, vội vã đến bên chúng tôi.
“Tetra, em ổn chứ?”
“Vâng... Xin lỗi đã làm mọi người lo lắng.”
Tetra trong hơi yếu trả lời, làm tôi thấy nhẹ nhõm. Mấy cô gái đưa Tetra cho tôi, và tôi đưa em ấy lên lưng.
“Chúng ta nên làm gì, Rekka ...?”
“......”
Satsuki hỏi, nhìn lo lắng, nhưng tôi không trả lời được.
“... Mọi người nên trốn đi.”
Lea đột nhiên nói vậy rồi quay lưng lại với chúng tôi.
“Này, dừng lại đi, đồ ngốc! Chẳng phải tôi đã bảo cô đừng đi một mình sao!?”
“Vâng, tôi biết, nhưng không có sự lựa chọn khác. Tôi là người duy nhất có cơ hội đánh bại hắn trong tình trạng đó.”
“Nhưng tất cả chúng ta đều có thể-”
“Thời gian trôi chậm hơn nhiều trong ‘thế giới giả’ này so với thế giới thực. Giữ hắn ở đây trong một ngày có nghĩa là Trái đất đã trôi qua một trăm ngày yên bình. Do đó, hãy quay lại và tìm cách sửa lại phong ấn, hay cách hủy diệt ‘thế giới giả’ khi bọn này vẫn ở đây.”
“Nhưng vậy nghĩa là tôi sẽ không thể cứu cô, Lea!”
“Vậy hãy đến với một kế hoạch tốt hơn để đánh bại tên khốn đó, ngay bây giờ! Chúng ta không có thời gian.”
“Grrừ...!”
Chẳng thể đáp lại lời Lea.
Chết tiệt. Thôi nào, cái đầu ngốc. Hãy nghĩ ra một kế hoạch đi!
Nhưng cho dù tôi có mắng nhiếc, bộ óc tôi cũng không thể tạo ra được kế hoạch nào cả.
Trong khi đó, Bahamut đã to lên tới một kích cỡ không thể tưởng nỗi. Chẳng bao lâu, hắn sẽ cao như một ngọn núi. Tôi tự hỏi tại sao hắn lại không tấn công chúng tôi. Có lẽ, không, chắc chắn là vì hắn muốn chơi đùa với bọn tôi nhiều hơn.
Tôi đã hy vọng rằng với quy mô phát triển đó, vết bỏng do máu của Tetra tạo ra sẽ lớn hơn, nhưng nhìn thoáng qua xác nhận rằng vết thương đã bị lấp trong mớ thịt và chẳng thể thấy nữa.
Hắn dần dần bắt đầu giống với hình dạng thật của mình, ‘Cựu thú hoàn hảo’.
Và chúng tôi vẫn không có kế hoạch để đánh bại hắn.
Chết tiệt!! Phải chi có nhiều Vật Chất Hắc Ám... Nhưng chúng tôi không có thời gian để trở lại ‘Nozomiya’ để có được nhiều hơn. Ngoài ra, phải tốn bao nhiêu Vật Chất Hắc Ám để Lea có thể đạnh lại Bahamut? Không có cách nào Tsumiki có thể làm được nhiều thứ đó.
“... Nếu mọi người đều giống như cậu, thế giới ở đó hẳn là một nơi tuyệt vời.”
Lea quay lại và nhìn tôi, một nụ cười dịu dàng và hiền từ trên mặt.
“Ngoài ra, xin hãy giúp tôi cảm ơn cô gái mà cậu gọi là Tsumiki. Nếu không có thức ăn của cổ, tôi sẽ không có cơ hội để chiến đấu với tên khốn đó... Ngoài ra, cậu sẽ cần thịt của tôi để hoàn thành ‘câu chuyện’ của cô ấy, phải không? Nếu có miếng nào rớt ra sau trận chiến, xin hãy lấy đi giúp cổ nhé.”
Dường như cô ấy thực sự không hy vọng mình sẽ sống sót trong trận chiến sắp tới.
“Đừng lo lắng về tôi, Rekka. Đó là ước muốn của tôi. Cảm ơn cậu, tôi sẽ chiến đấu với hy vọng thay vì hận thù. Tôi sẽ bảo vệ mọi người trong thời gian dài nhất có thể, vì thế hãy sống, đây là nguyện vọng cuối cùng của tôi.”
“Chờ đã-!?”
Tôi bắt lấy cô ấy, nhưng lại không thể ngăn Lea.
Quay vào Bahamut, Lea nhảy lên và bắt đầu biến đổi.
“GYAAAAAOOOOOHHH!”
Phát ra một tiếng gầm rồicô biến thành một con rắn khổng lồ như rồng, Lea lao về phía Bahamut, cơ thể cô lượn sóng khi di chuyển.
Quang cảnh tuyệt vời, giống như một dòng sông lớn. Nhưng,
“UGYAAAAAAAAAAAAUUHHHH!”
Nó cũng đáng sợ, con quái vật này lớn hơn cả một ngọn núi.
Tôi nhớ lại dòng nước chảy, nhẹ nhàng, nhưng có thể cắt qua đá nếu có đủ lực đằng. Nhưng có ích gì?
Nói một cách đơn giản, có ích gì khi một sinh thể diệu kỳ lao đầu vào ý tưởng ngu ngốc là hy sinh bản thân như thế? Ngay cả khi cô ấy tin rằng đó là điều đúng đắn, đó vẫn là chọn lựa tồi tệ nhất, và nó mang lại cho tôi không có gì ngoài sự bất hạnh.
Bahamut nâng cái vòi khổng lồ của mình và vung vào Lea.
Tác động khiến một trong hai cánh mọc ra từ lưng Lea bị cắt nửa, và cơ thể trắng của cổ sớm bị nhuộm màu máu. Mặc dù vậy, cô vẫn tiếp tục lao vào Bahamut, dù hắn có đánh cô bao nhiêu đi nữa.
Trận chiến giữa ‘Cựu thú hoàn hảo’ và ‘Quái thú mạnh nhất’ đã làm rung chuyển cả ngụy giới, và ngay cả bầu trời trắng cũng xuất hiện vết rách.
“Lea!!”
“Rekka! Chờ đã!”
Tôi đặt Tetra xuống mặt đất và chạy đến chỗ con rồng, nhưng bị Satsuki ngăn lại.
“Để tớ đi, Satsuki!!”
“Không! Cậu định làm gì?”
“Chuyện đó không quan trọng! Tớ không thể chỉ đứng nhìn Lea hy sinh bản thân!”
“Quan trọng đó! Nếu cậu thực sự muốn giải cứu cô ấy, thì cậu cần phải suy nghĩ!”
Satsuki và tôi bình tĩnh, nhìn nhau.
Ngay lúc đó, Harissa hét lên.
“Rekka-sama! Satsuki-san!”
Mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội khi Harissa hét lên.
Sau đó, mặt đất dưới chân tôi biến mất.
Phần 5
“?”
Liệu có phải mặt đất mở ra? Có phải chúng tôi sẽ bị nuốt chửng bởi mặt đất?
Tôi muốn gọi các cô gái, nhưng giọng nói của tôi lại không hoạt động. Cơ thể tôi cũng ngừng phản ứng, và đầu tôi bắt đầu quay với cảm giác kỳ lạ không thể miêu tả nỗi tràn ngập tôi.
Khi tôi sắp nôn, tất cả đều dừng lại.
“......?”
Tôi đã không nhận ra rằng mình đang nhắm mắt. Tôi từ từ mở ra để xem-
“Rekka?”
-Tsumiki và Iris nhìn chằm chằm vào tôi.
“……Hả?”
Liếc ra xung quanh xác nhận rằng tôi đang ở sân sau của ‘Nozomiya’. Satsuki, Harissa và Tetra cũng ở đây, nhìn xung quanh với vẻ bối rối trên mặt của họ.
Iris là người đầu tiên di chuyển.
“Rekka-!”
“Gư a!!”
Cô ấy ném mình về phía tôi, ôm lấy toàn bộ cơ thể tôi và khiến tôi ngã lùi.
“Em lo lắm đó! Em đi tìm khắp nơi, nhưng chẳng thấy anh đâu! Nên em hỏi xung quanh và ai đó nói rằng anh đã ở nhà của cô gái này, và đã không đi học trong 3 ngày! Em nghĩ rằng Satsuki đã đúng, rằng lời nguyền lạ đã ảnh hưởng đến đầu của anh và khiến anh trở nên kỳ lạ!”
“Không không không! Chờ một chút, ui-da!”
Iris đang ôm lấy tôi nhiều đến mức tôi cảm thấy như mình sắp nổ. Cái đuôi bí mật của cổ đang lộ ra, và vung vẩy phản ứng với niềm vui của cổ.
“Tớ ổn! Tớ lúc này khỏe lắm! Nên bình tĩnh đi, Iris! Và giấu đuôi của cậu đi! Tsumiki sẽ thấy mất!”
“Hả? Ồ, anh nói đúng. Xin lỗi!”
Trong nháy mắt, Iris đã cuộn tròn đuôi quanh mình và giấu lại dưới váy.
“Hả? Tôi nghĩ tôi vừa thấy... Ehh?”
May mắn thay, tất cả đã xảy ra quá nhanh, và Tsumiki do bị cuốn vào hỗn loạn nên không để ý.
“Dù sao thì, anh có thực sự ổn không, Rekka?”
Iris lại hỏi, lo lắng.
“Vâng, tớ thực sự ổn... Nhưng làm sao mà tớ lại có mặt ở đây?”
Tôi đã nhớ rõ mình đang ở trong ngụy giới mới vừa nãy, nhưng lúc này tôi đang ở trong sân sau của ‘Nozomiya’. Và Lea thế nào? Và Bahamut? Chuyện gì vửa xảy ra thế?
“Anh biết đó, bởi vì Rekka và em được kết nối bởi duyên phận~”
“Không, tớ không nghĩ thế.”
Khi tôi đang bối rối không biết phải giải thích tình hình cho Iris thế nào, Tsumiki, người nãy giờ vẫn yên lặng, đột nhiên vội vã đi sang và tung một cú đá vào đầu tôi.
“Cậu đang làm gì thế, chơi trò chim yêu thương ở trong nhà tôi á!?”
“Không có! Dù sao thì, chuyện đó không quan trọng! Sao tớ lại ở đây, và từ lúc nào!? Tớ không hiểu! "
“Hả ... Bọn này mới là người không hiểu. Bọn tôi đi ra đây bởi vì nghe thấy một tiếng động lớn, sau đó bọn này thấy mấy người bay ra từ cái hố đó. Vậy chuyện gì xảy ra với mấy người?”
Tsumiki nhướn mày lên hỏi.
“Hố…?”
Tsumiki chỉ vào lỗ hổng tồn tại ở sân sau của ‘Nozomiya’, mà lúc này đã lớn hơn. Bây giờ, nó vừa với kích thước một người bò qua.
“…Ra vậy.”
Cái hố hẳn bị to ra do sự rung chuyển gây ra bởi trận chiến của Lea và Bahamut, và chúng tôi lại đủ gần để đi qua nó. Đó là thứ đưa bọn tôi trở lại thế giới thực.
Vậy tức này chúng tôi không thể phí thời giờ nữa. Tôi cần phải quay lại đó ngay khi có thể!
Tôi đứng dậy và quay trở lại cái hố, đầy ý định muốn nhảy trở lại- Nhưng Tsumiki lại chặn đường tôi.
“Chờ chút nào! Cậu nghĩ cậu định đi đâu thế?”
“Làm ơn, hãy để tớ đi! Tớ cần phải trở lại ngay lập tức!”
“- !!”
*Chát!*
“Hả…?”
Tôi nâng tay lên xoa chỗ Tsumiki tát tôi, cảm thấy rát. Tâm trí của tôi, vốn lộn xộn bởi những suy nghĩ, đột nhiên bình tĩnh lại một chút.
Tsumiki tiếp tục lườm tôi,
“... Ờ, đi đi! Tôi chẳng cần phải biết cậu đã đi đâu, hay đã làm gì trong 3 ngày qua!”
Như thể để trút giận, Tsumiki giậm chân lên đất.
“Tôi đã luyện tập nấu ăn suốt... và tôi đã tốt hơn rồi! Nên tôi không cần cậu nữa. Chả cần người thử vị nữa. Tôi có thể làm một mình. Còn cậu... Còn cậu, cứ đi luôn đi và đừng có quay lại!”
Tsumiki hét lên trong nước mắt.
“......”
Tôi đã rất hoảng sợ vì tất cả mọi thứ vừa xảy ra, nhưng bây giờ, đầu tôi từ từ trống rỗng.
Tất cả mọi thứ tôi mong đợi đã không xảy ra theo kế hoạch.
Tôi không có cách nào làm Bahamut bị thương.
Tetra đã bảo vệ tôi khỏi đồn tấn công của hắn, và bị thương.
Tôi đã không ngăn Lea khi cô ấy thốt ra mong ước tự sát, sau đó tôi để cô ấy đi chết một mình.
Trái tim tôi ngập tràn thịnh nộ vì sự bất lực của bản thân, nhưng cuối cùng, tôi đã lấy lại được cảm giác bình tĩnh.
Thời gian trôi qua chậm hơn trong ngụy giới, nhưng tôi vẫn để Tsumiki một mình trong 3 ngày. Bây giờ, nhìn vào đôi mắt đầy lệ, tôi xin lỗi.
“…Xin lỗi. Tớ đã nói rằng sẽ sớm trở lại, nhưng lại quá lâu và làm cậu phải chờ.”
“Im đi! ... Ai nói tôi cô đơn chứ hả!?”
Tsumiki là một cô gái cứng đầu, nên có lẽ cổ không thích nghe nói rằng mình cô đơn.
Có lẽ cô ấy cũng không muốn cho tôi thấy cổ khóc, nên tôi kéo cổ vào vòng tay mình, một lời đề nghị thầm lặng để cô ấy lau nước mắt trên áo tôi.
Nếu tôi trở lại với ngụy giới như thế này, tôi có thể bị giết chết, và ‘câu chuyện’ của Tsumiki sẽ chấm dứt, khiến cô ấy khóc lần nữa. Tôi càng nghĩ, tôi càng rùng mình. Không chỉ Tsumiki, nếu không có tôi, ‘câu chuyện’ của Tetra cũng có thể tan vỡ thành từng mảnh.
Đau đớn và sợ hãi, tôi không bận tâm việc lao tới từ trên cao và bị thương, nhưng nếu kéo mấy cô gái theo mình thì- tôi sẽ không bao giờ cho phép.
“Rekka, cậu ổn chứ?”
“Satsuki... Xin lỗi.”
“Ổn mà.”
Cô bạn thanh mai của tôi mỉm cười vui vẻ và chấp nhận lời xin lỗi của tôi.
“Cậu đã tự nói phải chứ, Rekka. Hãy cùng nhau tập trung và nghĩ ra cách giải quyết vấn đề này.”
“Cô ấy nói đúng, Rekka-san.”
Tetra gật đầu đồng ý với Satsuki.
“Tetra cũng sẽ giúp. Lea-san đang cố hết sức mình để chiến đấu cho mọi người, để chúng ta có thể có thời gian suy nghĩ.”
“Em sẽ cố gắng hết sức để giúp Rekka-sama!” Harissa nói.
“Em không thực sự hiểu chuyện gì hết, nhưng em sẽ làm mọi thứ vì Rekka!” Iris nói thêm.
“Đợi tí. Tôi nghiêm túc khi nói rằng tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra đó. Chuyện gì đang xảy ra thế hả?”
Xì mũi, Tsumiki trong không hiểu gì cả.
Iris cũng hơi lúng túng, vì cổ không biết gì về ‘câu chuyện’... Ngay lúc đó, cô ấy đột nhiên bật ra một tiếng hét lớn.
“Rekka, tay anh bị trọng thương kìa! Anh cần phải chữa trị!”
“Oh. Ừm... Cảm ơn.”
“Để cho em!”
Nói thế, Iris đưa tay vào túi đựng wormhole của mình.
“Em mang theo nhiều thứ từ Phenerita có thể chữa trị cho anh, Rekka. Tất nhiên, có một số loại thuốc thông thường sẽ có tác dụng lúc này... Hả? Có quá nhiều thức bên trong nên chúng bị kẹt vào nhau. Đây!”
Với một ngón tay, Iris kéo hết sức ra, và một đống... những thứ trông giống như vật tư y tế rớt ra. Đợi đã, cái búa đục đó thực sự dùng để chữa trị cho người ta à?
“Dù sao đi nữa, kim tiêm khổng lồ đó để làm gì chứ?”
Tôi chỉ vào cây kim khổng lồ nằm giữa đống vật tư y tế rải rác. Toàn bộ chiều dài của nó gần bằng chiều cao của tôi.
“Hmm? Đó là một khẩu súng y tế được sử dụng để chữa trị quái vật không gian, đó là lý do nó quá lớn. Bởi vì nó là cho quái vật.”
Iris giải thích vấn đề đơn giản đồng thời cô đặt một băng cá nhân lên nắm tay của tôi.
Cho quái vật à. Đường kính to như cánh tay của tôi... Cái thứ đó đủ lớn để xuyên qua tôi.
“Phần ống tiêm của khẩu súng y tế giữ thuốc hoạt động giống như túi của em, nên đó làm một wormhole. Có thể chứa nhiều chất lỏng bằng tất cả đai dương trên hành tinh anh vậy.”
“Wow ...”
“Có rất nhiều thứ khác nữa. Cho vết thương hở, chấn thương nội, chấn thương đầu, truyền máu ... “
“Whoa ...”
Tôi kêu lên trong cơn lạnh sống lưng trong khi tôi giả vờ bị mê hoặc bởi những miêu tả tồi tệ của Iris.
Chỉ cái kim kia cũng sẽ đủ để gây ra một vết thương tử vong, nhưng bị tiêm nhiều như thế đủ để tôi nổi tung như bong bóng...
“--Oh!”
Một tia lửa bất ngờ chạy qua não tôi khi tôi nhìn chằm chằm vào cây kim khổng lồ của khẩu súng y tế.
Những mẩu nhỏ khác nhau đã bắt đầu ghép vào, như thể được kéo bởi sợi dây vô hình.
Và phương pháp để đánh bại ‘Cựu thú hoàn hảo’ từ từ hình thành trong đầu tôi.
Những sợi dây khác nhau chỉ nằm riêng lẽ thì chẳng được gì, nhưng khi kết nối với nhau, ngay cả những sợi yếu nhất có thể tạo thành một sợi dây thép vững chắc.
Tôi một mình thì vô dụng- nhưng với sự giúp đỡ của mọi người!
Tsumiki, ‘Nozomiya’, Tetra, Làng Ziz, phương pháp giải cứu Lea, cách để đánh bại Bahamut, tất cả đều được dệt với nhau.
“Tsumiki! Cậu có còn Vật Chất Hắc Ám, ý tớ là, các thí nghiệm nấu ăn thất bại lúc này không?”
“Tại sao cậu phải nhắc tới ‘thất bại’!? ...... Ờ, còn một ít.”
“Vậy thì đưa nó cho tớ. Tớ cần chúng ngay lúc này.”
“Hả? Tôi không hiểu. Dù sao thì, cậu lại đi bỏ đi nữa à?”
“Thật xin lỗi! Tớ sẽ giải thích mọi thứ sau. Không còn thời gian nữa!”
“Ba ngày trước cậu cũng nói thế. Cậu đã hứa sẽ giải thích cho tôi tất cả...”
Tôi đoán cô ấy tức giận vì bị bỏ lại phía sau. Không, tôi chắc chắn về điều đó, nhưng bây giờ chúng tôi không có thời gian để lãng phí.
“Tớ thực sự xin lỗi! Nhưng tớ chắc chắn sẽ không từ bỏ cậu, Tsumiki.”
“Wha- !? Waah, nè!”
Nắm lấy tay cô ấy, tôi thực hiện một lời hứa trang trọng.
“Tớ chắc chắn sẽ trở lại trước khi Cuộc thi Món ăn ngon nhất, nên làm ơn để tớ đi lúc này. Tớ cầu xin cậu, hãy tin tưởng tớ.”
“S-sao mà cậu có thể nói mấy câu xấu hổ đó với gương mặt nghiêm túc thế hả!?”
“??”
Tại sao Tsumiki lại tránh ánh mắt của tôi? Tôi chưa đủ chân thành sao? Chết tiệt…
Khi tôi đang nghĩ đến việc phải nói gì để thuyết phục Tsumiki, Tetra đến và đặt tay lên trên của chúng tôi.
“Tsumiki-san. Rekka-san không phải là người sẽ chọn từ bỏ bất cứ ai. Ngay cả khi bên kia thậm chí không phải là con người, ngay cả khi đối phương không có khả năng hùng mạnh, anh ấy sẽ làm mọi thứ để giúp đỡ. Nên, làm ơn, chị sẽ tin bọn này chứ?”
“Ưm... Vậy em tin cậu ta sao?”
“Vâng. Tetra tin tưởng vào Rekka-san.”
"...... Được rồi, tôi hiểu rồi!!... Tôi biết cậu không phải là một kẻ xấu. Tôi sẽ tin cậu một lần cuối. Nhưng cậu phải giải thích mọi thứ cho tôi khi quay lại đó!”
“Cảm ơn, Tsumiki và Tetra.”
Tôi gật đầu với cả hai người trong sự biết ơn, và ngay lập tức bắt tay vào chuẩn bị sẵn sàng.
Rốt cuộc, chúng tôi cần thời gian để đảm bảo rằng mọi thứ đều đúng vị trí.
Do đó, tôi cần phải dựa vào Lea cố gắng giữ vững trận chiến của mình.
Tôi cảm thấy như một kẻ gian lận, sử dụng một ‘nữ chính’ để câu giờ cho mình, nhưng, Lea ...
Tôi sẽ không bao giờ thực hiện mong muốn tự sát của cô đâu.
Phong ấn cả cô và Bahamut, sau đó phá hủy ngụy giới khi cô trong đó... Tôi sẽ không bao giờ làm điều đó.
Cô đã cô đơn quá lâu rồi, tôi sẽ không bao giờ để cô lại cô đơn lần nữa đâu.
Tôi sẽ chiến đấu, để đảm bảo rằng không ai cần hy sinh mang sống của họ, cho đến khi tất cả chúng tôi có thể cười cùng nhau và chào đón một kết thúc hạnh phúc.
Tôi chắc chắn sẽ giải cứu tất cả mọi người.