Phần 1
Bỏ lại ngôi đền một khoảng cách rất xa phía sau, chúng tôi lơ lửng đến khu mua sắm, nơi mà ‘Nozomiya’ tại vị ở thế giới thực rồi Satsuki đưa chúng tôi xuống đất.
“Mình nghĩ chúng ta sẽ ổn ở đây.”
“Em sẽ để lại phép tàn hình phòng hờ.”
“Được rồi. Cám ơn, Satsuki, Harissa.”
Tôi thực sự nghĩ rằng mình sẽ chết lúc Baa-kun tấn công tôi, có lẽ sẽ thế nếu hai cô gái này không có mặt trợ cứu.
Mình thực sự vô dụng ngay đúng thời khắc quan trọng nhất ư ...?
Với chiếc vòng tay của Baa-kun, giải pháp đơn giản được cho là giải quyết hai ‘câu chuyện’ trong tay bây giờ đã biến mất.
“Vậy là chúng ta trở lại vạch xuất phát rồi...”
Vai tôi cảm thấy nặng trĩu.
Không ngờ tôi lại tin tưởng vào một nhân vật thần kỳ như Baa-kun đến giúp tôi, và có một giải pháp đơn giản như vậy để giải quyết ‘câu chuyện’, chỉ để bị phản bội.
Và bây giờ, tôi lại có thêm một ‘nữ chính’ mới để cứu.
Tôi nhìn sang cô gái tóc đỏ đang ngồi cách xa chúng tôi.
Cả cơ thể cô đều bị thương và trang phục cũng rách nát, nhưng sự oai hùng trong ánh nhìn kia chẳng hề lung lay.
“......”
Bây giờ, cô đang ngồi cuộn tròn trên mặt đất, một nửa khuôn mặt giấu sau đầu gối với ánh mắt nhìn trừng vào chúng tôi. Có lẽ thế là lẽ đương nhiên, vì chúng tôi mới nãy vẫn hợp tác với Baa-kun.
Nếu cô ấy thực sự là một ‘nữ chính’ mà tôi phải cứu, thì tôi phải biết về ‘câu chuyện’ của cổ đã, nhưng trước đó ...
“Satsuki, cậu có nghĩ chúng ta có thể trị thương cho cô ấy chứ?”
“Không vấn đề gì... nhưng,”
Satsuki gật đầu rồi liếc qua Leviathan, người vẫn nhìn chúng tôi. Có lẽ cổ tự hỏi liệu Leviathan có để chúng tôi giúp đỡ chăng.
Có lẽ việc của tôi là để thuyết phục Leviathan.
Tới đây.
“Ừm, chúng ta tự giới thiệu trước ha. Tôi là Namidare Rekka, và đây là Satsuki, Harissa và Tetra. Chúng tôi sẽ gọi cô là Leviathan nhỉ? Chúng tôi muốn giúp trị thương cho cô, và hy vọng được nghe về-”
“Vậy thì hãy trả lời câu hỏi của ta trước,” Leviathan chớp mắt, ánh nhìn trừng vào tôi.
“Đầu tiên, ngươi là ai? Ta đã nghĩ ngươi là bộ hạ của Bahamut, nhưng dường như không phải vậy. Và ngoài một kẻ trong các ngươi, đám còn lại dường như không phải thủ hộ của ‘vùng phong ấn’.”
“À thì...”
Leviathan không biết con người là gì sao? Tôi hẳn phải giải thích.
“Satsuki, Harissa và tôi là sinh vật sống được biết đến là con người.”
“...? Con người là gì?”
Quả là cô ấy không biết.
“Nên giải thích sao nhỉ...? Mà, tôi nghĩ nói đơn giản thì chúng tôi là một trong những sinh vật đông đảo nhất sống trên bề mặt Trái Đất?”
Đó là một lời giải thích tệ hại, nhưng cảm thấy thật kỳ lạ và tự cao khi mô tả loài người, như là những sinh vật thông minh nhất.
Tuy nhiên, đôi mắt của Leviathan mở rộng theo mô tả đơn giản của tôi, rồi cổ đột ngột lao tới nắm lấy vai tôi, lắc tới lắc lui.
“Ngươi nói đông đảo sao!? Có bao nhiêu thế?”
“Ui ui ui! B-bao nhiêu á? Gần hơn sáu tỉ, chắc vậy. Và cô mạnh quá đi! Ui! Vai tôi sẽ trật mất!”
“Sáu tỷ... Vậy là Trái Đất không bị hủy diệt?”
“Ừm, tôi không nghĩ thế... Gyahh! Đã bảo là đau mà!”
“Oh! X-Xin lỗi. "
Leviathan thở dài nhẹ nhõm rồi thả vai tôi ra và nhìn lơ đãng vào điểm trống.
“Ra vậy... Vậy là Trái đất an toàn... Quả là tuyệt vời. Mình đã lo rằng hắn sẽ lại cuồng loạn nữa...”
Khi Leviathan thì thầm với chính mình, những giọt lệ rơi xuống từ mắt cô.
Mặc dù tôi vẫn chưa biết về ‘câu chuyện’ của cổ... Tôi chắc chắn rằng niềm hạnh phúc khi cô biết Trái đất an toàn là thật lòng. Nhưng nểu cổ là ‘Quái vật Haishin’, kẻ đã hủy diệt Trái đất, thì tại sao cổ lại khóc mừng như thế?
“... mà, chúng ta hãy trị thương cho cô đã, rồi hãy cùng nghe câu chuyện của cô. Satsuki, nhờ cậu vậy.”
“Ừ.”
Leviathan, vẫn còn khóc, không kháng cự khi Satsuki dùng ma pháp chữa trị.
Khi thương tích của Leviathan lành lại, tôi đợi cho đến khi cổ bình tĩnh lại mới tiếp tục nói.
“Ừm, Leviathan-san?”
“Gọi ta là Lea.”
“Hở?”
“Cậu có thể gọi ta là Lea, Namidare Rekka. Không cần phải cứng nhắc như vậy.”
Leviathan, hay Lea, nói trong khi lau nước mắt.
“Ồ, được thôi.”
Vẫn còn ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột trong lòng Lea, tôi nhanh chóng tóm lược câu chuyện của chúng tôi cho cô ấy, bao gồm các chi tiết về ‘Dòng dõi Namidare’ cùng ‘câu chuyện’ của Tsumiki và Tetra.
Cũng như lý do tại sao chúng tôi cùng hợp tác với Baa-kun, hay Bahamut.
Và cuối cùng, những nghi ngờ của tôi đối với con quỷ voi.
Khi tôi kết thúc, Lea đang nghiến răng một cách giận dữ.
“Hắn vẫn là một kẻ lừa dối cáo già như mọi khi. Không ngờ hắn dám gọi ta là ‘Quái vật’...!”
Vai cổ run rẩy, rồi Lea hít một hơi thật sâu và thở ra.
“Để ta kể từ đầu. Về hắn, và về ta... Và lý do ta bị kẹt trong ‘vùng phong ấn’ thay vì hắn... cũng như sai lầm của ta.”
Lea nhắm mắt lại và lặng lẽ bắt đầu câu chuyện của mình.
“Khi các vị thần tạo ra sự sống, ‘Cự thú Hoàn hảo' được gọi là Bahamut là tạo tác tuyệt vời nhất của họ. Hắn được tôn làm vua của loài thú, và sẽ phục vụ như vậy cho đến tận cùng thời gian, rồi hắn sẽ được dùng bởi thần linh... Tuy nhiên, Bahamut rất tham lam. Với sự kiêu ngạo khi nhận được vương miện thú vương, hắn tàn phá đất đai, cướp đi tất cả những vật báu mà hắn có thể lấy.”
“Nhưng Bahamut được tạo ra bởi thần linh, phải không? Sao họ lại cho phép hắn làm thế...?”
“Ta không biết con người nghĩ gì, nhưng các vị thần không hoàn hảo... Dù sao thì họ đã tấn công Bahamut bằng giáo và thương, rồi phong ấn hắn vào ngụy giới này. Sau đó, họ đặt tên hắn là ‘Quái vật Haishin’, và tạo ra một tộc thủ hộ để canh gác ‘vùng phong ấn’.
Tetra, người đang chăm chú lắng nghe câu chuyện của Lea, lên tiếng.
“... Vậy là ‘Quái vật Haishin’ được miêu tả trong các truyền thuyết trong làng của Tetra là Bahamut? Vậy tại sao Lea-san lại bị kẹt ở đây?”
“À, để ta giải thích...”
Lea thở dài nặng nề rồi dừng lại một lát.
Có lẽ cổ đã sẵn sàng để nói về ‘sai lầm’ của mình. Vẻ mặt cũng giống như của một kẻ phạm lỗi.
“Sau khi Bahamut bị phong ấn, ta được tạo ra như vị vua kế tiếp của những loài thú và được dâng lên các vị thần. Để đảm bảo rằng ta sẽ không cuồng loạn, các vị thần ban cho ta những phẩm chất thông minh và tự kiểm soát, cũng như khả năng cảm xúc mạnh mẽ. Ta được đặt tên là ‘Quái thú Mạnh nhất’, được sống một cách hòa bình như họ đã lên kế hoạch... nhưng,”
“…Nhưng?”
“Tóm lại... ta... quá yếu.”
Lea thì thầm với một giọng nhỏ.
“Do sức mạnh to lớn của mình, ta không thể gần gũi với người khác, cũng như kẻ khác không thể tới gần ta. Cuối cùng, tôi quá yếu để có thể chịu đựng được cô đơn... Do đó, ta dùng hình dạng này và đi đến làng Ziz, tới ‘vùng phong ấn’...”
“Nhưng tại sao?”
“...Bởi vì ta muốn gặp Bahamut.”
Phần 2
Mắt của chúng tôi mở to kinh ngạc do sự biến đổi bất ngờ của sự kiện.
Vậy Lea là người tiếp cận Bahamut ở trước sao...?
“Ta nghĩ, không, hy vọng rằng do Bahamut có sức mạnh ngang bằng ta, hắn sẽ không sợ ta, và bọn ta có thể ở bên nhau... Ta đã quá yếu đuối, và thật ngu ngốc,” Lea tự trách.
“Đối với hắn, ta hẳn như một con mồi ngu ngốc đang bước vào một cái bẫy. Hắn đã vờ theo hy vọng của ta và chấp nhận ta. Khi bọn ta nói chuyện qua cánh cửa chia tách thế giới với ‘vùng phong ấn’, ta bắt đầu cảm thấy thương hại cho hắn, nghĩ rằng các vị thần đã sai lầm khi phong ấn hắn... Và rồi, theo yêu cầu của hắn, ta đã tháo phong ấn.”
“Ôi không...” Tetra thì thầm.
Vì Lea sở hữu cùng một lượng sức mạnh như Bahamut, nên cô ấy có thể mở cánh cửa của ‘vùng phong ấn’ từ bên ngoài. Bahamut hẳn biết rõ, và lợi dụng Lea.
“Ta chắc các người có thể đoán được chuyện xảy ra kế đó. Sau khi thoát khỏi ‘vùng phong ấn’, hắn bỏ ta lại đây và phong ấn cánh cửa lại.”
“Hắn hẳn cảm thấy đe dọa bởi cô, Lea-san, vì cô cũng mạnh như hắn.”
Harissa suy luận, và tôi hoàn toàn đồng ý.
“... Ừ, những gì cô ấy nói là tất cả đều đúng,” Satsuki khẳng định, sau khi kiểm tra câu chuyện của Lea qua Đại Ma Pháp Sáng Tạo. Mặc dù cô ấy không thể truy cập vào hàng tỷ năm lưu trữ cùng một lúc, nhưng các chi tiết của câu chuyện giúp Satsuki kiểm tra sự thật và suy luận được nếu câu chuyện là đúng.
Nói tóm lại, Bahamut đã lợi dụng Lea, rồi phong ấn lại để cổ không thể làm hại hắn.
Mọi chuyện là vậy.
“Mới nghe thôi đã làm tôi cảm thấy thật giận.”
Nhưng Lea chỉ lắc đầu đáp lại sự phẫn nộ của tôi.
“Không... đây là lỗi của ta, vì ta yếu đuối. Ta nghĩ rằng Bahamut được tự do lần nữa sẽ hủy diệt Trái đất... May mắn thay, điều đó không xảy ra, nhưng ta là người đã để cho một mối đe dọa tự do ra ngoài thế giới.”
“Ừm, mà thì...”
Tôi sắp sửa phản đối, cho rằng việc Bahamut đã làm không phải là trách nhiệm của cổ, nhưng một tia liếc sắc từ Lea khiến tôi nuốt lại lời định nói.
“Ta đã hối hận về hành động của mình trong suốt thời gian đó. Bất cứ khi nào ta nhắm mắt lại, ta sẽ lại mơ về cảnh hắn hủy hoại Trái đất. Thời gian trôi qua thật chậm, vì thế mỗi giây ta dành ở đây cảm thấy lãng phí, vì ta tự hỏi có bao nhiêu kẻ đã mất mạng, và liệu còn ai sống sót, hay thế giới đã bị hủy diệt.”
Lea nhìn lên bầu trời, thứ tỏa sáng với ánh sáng mờ nhạt không phải từ mặt trời. Thế giới thực hẳn nằm ở phía bên kia của bầu trời này.
“Miễn là hắn tự do, có khả năng hắn sẽ hủy diệt Trái đất lần nữa, nên ta phải tiêu diệt hắn, ngay cả khi nó tiêu tốn cả cuộc đời này.”
Lea cuối cùng đứng dậy và bắt đầu bước đi với quyết tâm hướng về ngôi đền, nơi Bahamut tồn tại.
Thấy trong ánh mắt Lea chất chứa quyết tâm đầy đau buồn, tôi vội vã chặn đường.
“C-Chờ đã! Không cần phải làm thế một mình, đúng chứ? Tôi sẽ giúp cô, với ý tưởng và kế hoạch nếu không có khả năng và sức mạnh, do đó, không hành động vội vàng như vậy!”
“Đây là trận chiến mà ta cần phải đương đầu. Ta không thể để các cậu tham dự vào.”
Lea lại bước đi.
Tôi biết rằng cô ấy muốn chiến đấu một mình, như một sự đền bù cho sai lầm của cô.
Tuy nhiên, tôi vẫn ngăn Lea.
“Nhưng cô không có cơ hội chiến thắng! Cô quên rằng mình vừa mới bị đánh bại lúc nãy sao!?”
“Ta vẫn cần phải làm việc này.”
“... Chết tiệt!”
Cô ấy cũng bướng bỉnh như những người khác...!
Tsumiki, người muốn khôi phục lại ‘Nozomiya’.
Tetra, người muốn giải cứu làng Ziz.
Bây giờ Lea, người muốn đánh bại Bahamut.
Họ đều bướng bỉnh, vì họ không muốn cha mẹ lo lắng, hoặc từ bỏ dân làng, hoặc không muốn người khác bị thương. Tôi biết tất cả những chuyện này đã ảnh hưởng đến hành vi của họ và làm cho họ cứng đầu.
Ừ thì tôi biết họ cảm thấy thế nào!
Nhưng!!
“Tôi đã bảo, chờ đã!”
Tôi la lớn rồi nắm lấy cánh tay Lea và cương quyết giữ cổ lại.
“Gì’”
"Tôi đã giải thích tầm quan trọng về ‘Dòng dõi’ của mình, phải không? Lea, cô là ‘nữ chính’ của tôi. Nếu không có tôi, ‘câu chuyện’ của cô sẽ không được một kết thúc có hậu.”
“... Nhưng thế tức là cậu sẽ bị cuốn vào câu chuyện của tôi sao? Tôi không muốn thế.”
Lea đáp lại ánh mắt quyết tâm của tôi với ánh mắt oai hùng của mình, nhưng cô ấy đầy nỗi buồn.
“Thế giới mà ta nghĩ sẽ bị phá huỷ do sai lầm của mình vẫn an toàn, và có rất nhiều loài người đang sinh sống ở đó... Cậu thậm chí có thể hiểu được niềm hạnh phúc mà ta cảm thấy thế nào sao? Cậu có hiểu loài người quý giá với ta thế nào sao? Ta có thể nói với cậu, nhưng cậu sẽ không hiểu, nên ta không muốn cậu bị thương.”
Mỗi từ trong đó đều in đậm cảm xúc của Lea, chúng xuyên qua trái tim tôi.
Tôi biết rằng cô thực sự muốn bảo vệ loài người, bảo vệ chúng tôi.
Tôi có thể hiểu được chỉ cần từ giọng điệu đó.
Nhưng,
“Tôi biết... nhưng tôi không quan tâm.”
“Gì hả!?”
“Tại sao mấy người cứ thích tự mình làm vậy chứ!?”
Những cảm giác chất chứa trong tôi cuối cùng cũng bộc phát ra ngoài.
“Cô không nghe sao? Khi tôi bị kéo vào ‘câu chuyện’, tôi có quyền quyết định xem liệu tôi có muốn giúp cô hay là không. Vậy quyết định giải cứu Lea... và Tsumiki, và Tetra, là quyền của tôi!”
Tôi tuyên bố rồi tiến về phía Lea.
“Cô muốn hành động một mình là vì cô tốt bụng, hoặc có thể bởi vì cô cảm thấy có trách nhiệm, nhưng khi cô không thể tự mình làm được, không có gì sai khi chấp nhận sự giúp đỡ của người khác. Đó không phải là chuyện đương nhiên sao!?”
Tiến tới một bước nữa.
Tôi nhìn lên mặt cô gái cao hơn mình.
“Nên hãy tin tưởng vào tôi... Đó lý do tôi ở đây.”
“Ư ư...”
Lea rên rỉ với đôi mắt mở to, rồi vội vã nhìn quanh, như thể đang hy vọng trốn thoát.
Tôi nắm lấy tay cô ấy.
“Cô cứ mãi đổ lỗi cho chính mình ở đây, ở nơi trống rỗng này, phải không? Nên cô có thể dựa vào người khác. Đừng lo nữa.”
Hàng tỷ năm đã trôi qua trong thế giới thực... và bởi vì thời gian chuyển động chậm hơn trong thế giới giả, Lea hẳn đã mất một khoảng thời gian không thể tưởng tượng được ở đây một mình.
Trái tim cô ấy có lẽ đã bị chìm đắm quá nhiều bởi hận thù và tự hổ thẹn, nó chỉ còn lại một chút.
Nên tôi không muốn cổ phải chịu dựng như vậy nữa.
Khi xem bản thân chẳng là gì.
Khi chiến đấu cô độc, và cảm thấy yếu ớt khi rơi vào bẫy của Bahamut.
Và tôi muốn cô ấy nhớ cảm giác khi tin tưởng một ai đó.
Điều đó có lẽ đã phản bội cô ấy một lần.
Nhưng cô sẽ không phải thất vọng nữa.
Tôi sẽ không để cho nó xảy ra.
“Tôi sẽ không bao giờ buông tay cô đâu. Nếu cô tin tưởng tôi, Lea, thì hãy nắm chặt vào.”
“......”
Lea im lặng, bàn tay cô đang kháng cự trong tay tôi.
Tôi từ chối thả ra.
Sau đó, cuối cùng, cô nắm lấy tay tôi trong do dự.
Tôi đáp lại bằng cái nắm thật chặt.
“... Cậu sẽ cứu tôi thật chứ?”
Lệ bắt đầu trào ra từ mắt Lea.
Tôi không có ý làm cô ấy khóc, nên tôi quyết định giả ngốc,
“À, có vẻ tôi giỏi khoản đó,” tôi gượng cười trả lời, “nên hãy để đó cho tôi.”
Tôi trao cô một cái gật đầu tự tin.